Đích Nữ Vô Song - Chương 199

Tác giả: Bạch Sắc Hồ Điệp

Đợi cho tất cả mọi người rời đi, xác định chung quanh đều là người của mình, Liễu Quý phi đang xử lý miệng vết thương, đồng thời sai người chuyển Vũ Hoằng Mặc ra, đặt ở nhuyễn tháp bên cạnh, lại sai người cẩn thận xem xét vết thương quanh người, có chỗ miệng vết thương bị vỡ ra, phải lần nữa rịt thuốc băng bó, lấy lý do phải sắc thuốc lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, trong phòng bày trí tinh xảo chỉ còn lại Liễu Quý phi, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoằng Mặc đang hôn mê bất tỉnh.
Ý cười dịu dàng trên mặt Liễu Quý phi chậm rãi biến mất, vẻ mặt trì trệ, tinh tế đánh giá Bùi Nguyên Ca.
Mà Bùi Nguyên Ca cũng đang đánh giá Liễu Quý phi. Nàng ở trong cung đã nhiều ngày, cũng từng tiếp xúc với rất nhiều phi tần, trong lòng ít nhiều cũng có chút ấn tượng, chỉ duy nhất vị Liễu Quý phi luôn ôn nhiên dịu dàng, ý cười xinh đẹp đối với nàng này khiến nàng nhìn không thấu. Mà chuyện đêm nay, mới là nàng chân chính tiếp xúc với Liễu Quý phi, quyết đoán gọi nàng tới, đâm mình bị thương để che giấu các nghi vấn, ứng đối với Hoàng thượng và Thái hậu, còn có đối xử tốt và ban ân đối với Vương Kính Hiền, hết thảy này mới để cho nàng chân chính có ấn tượng ban đầu đối với Liễu Quý phi.
Chẳng những nàng có thể che giấu mọi chuyện đã xảy ra, mà còn làm cho Hoàng đế cảm thấy nàng dịu dàng khả ái, săn sóc tỉ mỉ, trong lòng càng thêm trìu mến. Những chuyện này cũng thôi, việc làm Bùi Nguyên Ca khi*p sợ nhất là, Liễu Quý phi thoạt nhìn dịu dàng hòa ái hệt như đóa hoa mềm mại đáng yêu, chẳng những có thể nghĩ ra biện pháp che giấu trong giây lát, càng còn có thể xuống tay tàn nhẫn với mình như vậy, thẳng thắn dứt khoát, không có một chút do dự....
Xem ra ngoài mặt Liễu Quý phi chính là dịu dàng mảnh mai, trên thực tế, nàng vô cùng thông minh hơn nữa cực kỳ quả quyết.
Khó trách từ kẽ hở giữa Thái hậu, Hoàng hậu và Hoa phi, Liễu Quý phi có thể nhất chi độc tú (một cành đơn độc ra hoa), ngồi trên vị trí đứng đầu tứ phi, còn có thể cùng Vũ Hoằng Mặc chống đỡ với Vũ Hoằng Triết, trước sau sừng sững không ngã, quả nhiên là nhân vật lợi hại!
Mà hành vi vừa rồi của nàng cũng đã tiết lộ nhiều nội tình và bí mật, với sự khôn khéo của Liễu Quý phi không có khả năng không nhận ra. Hơn nữa, nàng ấy còn là mẫu phi của Vũ Hoằng Mặc, điều này làm cho Bùi Nguyên Ca càng thêm một phần lo lắng bất an. Nhưng mà, nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chính là trầm tĩnh mà ôn nhiên ngồi trên ghế tròn bên cạnh nhuyễn tháp, đón nhận ánh mắt nhìn kỹ của Liễu Quý phi, đợi nàng ấy đặt câu hỏi.
Ngay cả đám người Chu ma ma cũng được lệnh lui ra ngoài, hiển nhiên là Liễu Quý phi có chuyện muốn nói với một mình nàng.
Trong đầu Bùi Nguyên Ca nhanh chóng nghĩ đến nhiều câu hỏi, cân nhắc nên trả lời như thế nào.
“Bùi tứ tiểu thư ——” Lúc lâu sau, Liễu Quý phi rốt cụôc mở miệng, lại chính là kêu một tiếng thì dừng lại, mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, “Kêu như vậy hình như có chút xa lạ. Nguyên Ca, bản cung có thể kêu tên của ngươi không?”
Không ngờ Liễu Quý phi sẽ nói thế, mà thái độ nàng như vậy, là chấp nhận, hay là có tính toán khác....
Bùi Nguyên Ca suy tư, nhẹ nhàng gật đầu: “Xin theo ý nương nương.”
“Nguyên Ca, ngươi biết không? Vừa rồi thấy trong lúc hôn mê Mặc Nhi vẫn nhận ra ngươi, tiếp theo an tĩnh lại, bản cung thật sự rất kinh ngạc, cũng cảm thấy không tưởng tưởng được.”
Ánh mắt Liễu Quý phi xẹt qua Bùi Nguyên Ca, dừng ở trên người Vũ Hoằng Mặc bên cạnh nàng, sóng mắt chậm rãi nhuộm lên một tầng dịu dàng, “Bởi vì, từ nhỏ Mặc Nhi đã có tật xấu này, chỉ cần hắn hôn mê, trong tình huống đánh mất thần trí, sẽ giống như mãnh thú, cảnh giác tất cả người tới gần, không cho bất kỳ người nào tới gần hắn, ai cũng không được, ngay cả bản cung và.... cũng không được! Cho nên, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Mặc Nhi sinh bệnh phát sốt, bản cung đều rất đau đầu, bởi vì khi đó, ngay cả thái y cũng không có biện pháp tới gần hắn, cuối cùng chỉ có thể để cho đám hộ vệ mạnh mẽ đè hắn lại, thái y mới có thể chẩn đoán cho hắn, lúc uống thuốc càng phiền phức, căn bản là không đút được, có đôi khi phải cạy khớp hàm mới có thể làm cho hắn uống thuốc...”
Liễu Quý phi nói xong, vẻ mặt chậm rãi hoảng hốt lên, như lại nhớ tới trước kia.
Bùi Nguyên Ca không ngờ chẳng những Liễu Quý phi không hỏi nàng, ngược lại kể chuyện Vũ Hoằng Mặc trước kia cho nàng nghe, trong lúc kinh ngạc cũng không vì lời Liễu Quý phi mà trở nên khi*p sợ. Thì ra, thói quen này đã có từ khi Vũ Hoằng Mặc còn nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho một đứa nhỏ lại mẫn cảm như vậy, cảnh giác từng người bên cạnh, không có chút cảm giác an toàn?
Nghĩ, Bùi Nguyên Ca không nhịn được dừng ánh mắt ở trên người Vũ Hoằng Mặc, cảm thấy như có một bàn tay dịu dàng chạm đến trái tim, nhẹ nhàng mà kích thích.
Lúc ở Tĩnh Xu Trai, Bùi Nguyên Ca chỉ nghĩ rằng Vũ Hoằng Mặc nhận ra mình, không nhận ra Tử Uyển các nàng, cho nên mới có thể để nàng tới gần. Nhưng hiện tại nghe Liễu Quý phi nói, hiển nhiên không phải như thế! Ngay cả Liễu Quý phi cũng không thể tới gần hắn, không ai có thể tới gần hắn, có thể làm cho hắn an tĩnh lại. Nhưng mà, Vũ Hoằng Mặc lại cho phép nàng tiếp cận hắn.... Trong muôn vàn chúng sinh, chỉ có một mình nàng có thể tới gần hắn!
Lời nói khi tỉnh táo có lẽ sẽ có lừa gạt, nhưng tiềm thức sau khi mất đi thần trí thì hoàn toàn chân thật, không mang theo bất kỳ giả dối gì.
Ở trong lòng Vũ Hoằng Mặc, cuối cùng nàng được đặt ở vị trí như thế nào?
Thậm chí, lúc ấy nàng hoàn toàn không biết tâm tư của hắn, thậm chí còn cảm thấy hắn là tên hoàng tử ác liệt thích tìm nàng gây phiền toái. Mà khi đó Vũ Hoằng Mặc đã xếp nàng vào trong người có thể tin được. Thậm chí nàng không thể lý giải tính tình Vũ Hoằng Mặc, rõ ràng hắn biết nàng là người mang nặng tâm tư trả thù, khắp nơi đều dùng tâm cơ thủ đoạn, Vũ Hoằng Mặc nhìn rõ ràng rành mạch, vì sao lại có thể tin tưởng nàng như vậy?
Rõ ràng Vũ Hoằng Mặc thông minh như vậy, làm sao có thể mắc loại sai lầm này?
Trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên sinh ra một loại rung động và phức tạp khó có thể diễn tả thành lời, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hoằng Mặc, mang theo mấy phần dịu dàng và tình ý ngay cả chính nàng cũng không biết....
Thấy được sự biến hóa trong ánh mắt Bùi Nguyên Ca, trong lòng Liễu Quý phi có cơ sở, sâu kín thở dài, nhẹ giọng nói: “Người khác chỉ thấy Mặc Nhi nở mày nở mặt vô hạn, vừa kiêu ngạo lại tùy hứng, làm việc phóng túng, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nhưng trên thực tế, đứa nhỏ này thật sự trải qua rất khổ! Mặc Nhi là đứa nhỏ đáng thương... Nguyên Ca, có lẽ ngươi không biết? Hắn không phải là con ruột của bản cung, chỉ là con nuôi dưới gối bản cung, mẹ đẻ của hắn là Vương mỹ nhân!”
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca chấn động mạnh, vừa kinh ngạc vì lời của Liễu Quý phi, càng kinh ngạc Liễu Quý phi lại nói cho nàng bí mật như vậy.
“Có phải rất kinh ngạc vì ta lại nói cho ngươi hay không?” Thấy vẻ mặt của nàng, Liễu Quý phi mỉm cười, nói: “Vốn dĩ, lời này nên để cho Mặc Nhi quyết định có nói với ngươi hay không, nhưng mà, bản cung tin tưởng, ngươi không phải là dạng nữ tử nông cạn xốc nổi, sẽ không vì thân phận hèn mọn của mẹ ruột Mặc Nhi mà khinh thường hắn. Vương mỹ nhân là nỗi đau trong lòng Mặc Nhi, bản cung nghĩ, có lẽ Mặc Nhi cũng không muốn nhắc tới nàng ấy, nhưng ngươi vẫn biết thì tốt hơn.”
Bùi Nguyên Ca nhìn Liễu Quý phi, lẳng lặng nghe.
“Mẹ đẻ của hắn là Vương mỹ nhân, đó là nữ tử có vẻ đẹp xuất chúng, nữ tử có một không hai trên đời trên đời, bộ dạng Mặc Nhi và mẹ hắn rất giống nhau, ngươi xem dung mạo Mặc Nhi có thể đoán ra mẹ hắn diễm tuyệt cõi trần cỡ nào. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, Vương mỹ nhân xuất thân hèn mọn, vốn đã bị trong cung lên án, lại được sủng ái như thế, tự nhiên khiến người ghen ghét. Không biết là ai hạ độc hủy đi dung mạo Vương mỹ nhân, nàng mất đi gương mặt đẹp cho nên thất sủng, nàng lại không có sức mạnh gia tộc chống đỡ, ở trong cung suy bại hèn mọn, bị người tùy ý giẫm lên. Ngay cả Mặc Nhi là hoàng tử, cũng bởi vậy chịu rất nhiều khổ sở, tính kế và thương tổn, tính tình mẫn cảm kia và tật xấu khi hôn mê không cho người khác đến gần của hắn chính là dưỡng thành lúc đó.”
Chuyện này hoàn toàn là bí ẩn đối với Bùi Nguyên Ca, bởi vậy nghe vô cùng chuyên tâm.
“Mà tệ nhất là, sau khi dung mạo Vương mỹ nhân bị hủy, tính tình cũng thay đổi lớn, hoàn toàn không thể chấp nhận bản thân sau khi bị hủy dung, thậm chí bắt đầu căm hận sang Mặc Nhi. Bởi vì gương mặt Mặc Nhi càng lớn càng cực kỳ giống nàng lúc trước. Nàng cảm thấy nhìn Mặc Nhi giống như là nhắc nhở nàng, lúc trước nàng xinh đẹp dường nào, mà hiện tại lại vô cùng xấu xí. Nàng hoàn toàn không thể chấp nhận, thậm chí không muốn thấy Mặc Nhi. Khi đó, Mặc Nhi mới năm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, bị Vương mỹ nhân đối xử như vậy, có thể tưởng tượng được trong lòng hắn khổ sở cỡ nào. Khi đó, hắn bị ôm đến Trường Xuân cung của bản cung, cho dù tất cả mọi người vẫn rất cung kính với hắn, được ăn no mặc ấm, còn có đủ loại đồ chơi, nhưng hắn vẫn vụng trộm chạy đến viện của Vương mỹ nhân, lén lút lấy đồ ăn và điểm tâm nói muốn cho nàng ăn. Nhưng Vương mỹ nhân lại ném tất cả đi, đuổi hắn ra ngoài, mặc cho hắn ở trước cửa gào khóc gọi mẹ cũng không để ý tới hắn, thậm chí còn nói rất nặng lời.”
Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ Vũ Hoằng Mặc có thời thơ ấu như vậy.
Nghĩ đến hắn còn tuổi nhỏ nhớ mẹ đẻ như vậy, lại bị mẹ đẻ đối xử như thế, tưởng tượng đến cảnh hắn còn là đứa nhỏ năm tuổi đứng ngoài cung điện của mẹ ruột gào khóc, lại không có người để ý tới, trong lòng không khỏi vì hắn mà đau lòng.
“Năm lần bảy lượt như vậy, trái tim bé nhỏ của Mặc Nhi bị Vương mỹ nhân làm tổn thương nặng nề, cuối cùng mới thật sự hết hy vọng. Bản cung.... Dưới gối không có con, bởi vậy thấy Mặc Nhi rất yêu thích, đối đãi hắn y như con ruột. Mặc Nhi là đứa nhỏ biết tri ân, ai đối xử tốt với hắn, hắn đều biết. Bởi vậy hắn đối với bản cung vô cùng tận tâm. Hắn mất đi mẫu thân, bản cung mất đi đứa nhỏ, có lẽ là quan hệ an ủi lẫn nhau, đến nay thì thật sự giống như mẹ con ruột.”
Liễu Quý phi thì thào tự nói, bỗng nhiên nở nụ cười nhợt nhạt, “Cho nên, bản cung thật sự hy vọng, sau này Mặc Nhi có thể thuận lợi trôi chảy, có thể có một thê tử biết hắn hiểu hắn yêu thương hắn, bù lại những gì hắn đã mất đi.”
Nói xong, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt dịu dàng từ ái vô hạn.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, có chút mất tự nhiên đón ánh mắt Liễu Quý phi, lập tức lại cúi xuống, không cách nào xác thực ý của Liễu Quý phi, hơi cắn môi nhẹ giọng nói: “Ý của Quý phi nương nương là....”
“Bản cung thật không ngờ Mặc Nhi lại coi trọng ngươi như vậy. Sớm biết như thế, lúc trước nên cản Thái hậu và Hoàng thượng, Mặc Nhi cũng không cần ẩn nhẫn thống khổ như vậy.”
Vẻ mặt Liễu Quý phi do dự, sâu kín thở dài nói, “Nguyên Ca, ngươi chịu lại đây giúp Mặc Nhi, vừa rồi lại che giấu thay bản cung, bản cung cũng hiểu được tâm ý của ngươi. Ngươi là đứa nhỏ thông minh, bản cung đoán rằng, ngươi cũng sẽ không để Mặc Nhi đặt mình trong hiểm cảnh đúng không?”
Nghe ý trong lời nói của nàng, hiển nhiên là giữ thái độ phản đối chuyện này vì địa vị hiện tại của Bùi Nguyên Ca khá mẫn cảm.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca đột nhiên nặng nề xuống, cảm thấy níu chặt có chút đau. Tuy rằng trên thực tế nàng làm việc cho Hoàng đế, hơn nữa Hoàng đế từng nhận lời nàng, sau khi lật đổ hoàng hậu sẽ đáp ứng nàng một việc. Nhưng hiện tại nghe được Liễu Quý phi nói như vậy vẫn cảm thấy trong lòng nặng nề khó chịu.
“Nguyên Ca, bản cung thật sự thích ngươi, ngươi thông minh lanh lợi, biết đại thể, lo đại cụôc, lại là đích nữ của Bùi thượng thư, nếu không phải vì Thái hậu và Hoàng thượng, bản cung rất bằng lòng cho ngươi và Mặc Nhi định việc hôn nhân. Nhưng hiện tại, Thái hậu nhìn trúng ngươi, Hoàng thượng lại.... Ngươi hẳn là biết, dưới tình huống này, ngươi không nên có tiếp xúc rõ ràng với Mặc Nhi đúng không?” Lời nói Liễu Quý phi dịu dàng nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời vô cùng sắc bén.
Bùi Nguyên Ca trầm mặc không nói, tình hình thực tế giữa nàng và Hoàng đế, Thái hậu hiển nhiên không thể nói cho Liễu Quý phi, bởi vì chuyện đó bao hàm rất nhiều bí mật.
Thấy bộ dáng nàng như vậy, Liễu Quý phi bỗng nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Nguyên Ca, bản cung nghĩ có lẽ ngươi hiểu lầm ý của bản cung rồi. Bản cung không phải phản đối hay ngăn cản ngươi và Mặc Nhi, nhưng không phải ngươi cũng rõ ràng tình hình trước mắt hay sao? Cho nên, ngươi phải ẩn nhẫn! Cũng may hiện tại tuổi ngươi còn nhỏ, Thái hậu và Hoàng thượng sẽ không ép ngươi lập tức vào cung, cứ như vậy, còn có đường sống hoà hoãn.”
Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ cuối cùng Liễu Quý phi sẽ nói như vậy.
Nàng không phải phản đối, mà là tán thành?
Cho dù bây giờ thân phận của mình mẫn cảm, Liễu Quý phi cũng không ngăn cản, ngược lại nói muốn tính toán cho nàng và Vũ Hoằng Mặc?
“Chỉ là Nguyên Ca, ngươi hẳn cũng biết việc đó có bao nhiêu khó khăn.” Liễu Quý phi thấy thời khắc mấu chốt đã đến, nhìn chăm chú vào mắt Bùi Nguyên Ca, nhẹ giọng nói, “Bản cung cũng rất thương tiếc ngươi, còn tuổi nhỏ. Lại nói, ngươi và Mặc Nhi đúng là trời sinh một đôi, dù sao Hoàng thượng...” (ý là chê ổng già à?)
Nàng khó mà nói Hoàng đế không tốt, chỉ có thể nói lướt qua, nói: “Chính là Thái hậu đã mở miệng, nay lại giữ ngươi bên cạnh, bà là mẫu hậu của Hoàng thượng, có chữ hiếu trên đầu, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể làm trái ý bà. Mà bà lại rất kiên quyết muốn ngươi vào cung. Cho nên, Nguyên Ca, bản cung sẽ nghĩ cách cho ngươi và Mặc Nhi, nhưng ngươi cũng phải giúp bản cung mới được!”
Mày Bùi Nguyên Ca nhíu lại, mơ hồ nắm được ý Liễu Quý phi, nhưng vẫn cứ hỏi: “Ý Quý phi nương nương là....”
“Ngươi phải giúp bản cung lật đổ Thái hậu!” Liễu Quý phi rất thẳng thắn thành khẩn nói, “Bản cung không sợ nói cho ngươi, bản cung không đội trời chung với Diệp thị và Thái hậu, cho nên, bản cung phải lật đổ Thái hậu, trừ bỏ Diệp thị. Đối với ngươi mà nói cũng giống nhau, Thái hậu đặt ở ngươi trên đỉnh núi, có bà ấy ở đây, hôn sự của ngươi căn bản không thể như chính mình mong muốn. Nếu lật đổ Thái hậu và Diệp thị, dieenddafnleequysddoon bản cung sẽ là người có phân vị cao nhất trong hậu cung, bổn cung đều có đầy đủ quyền lên tiếng quyết định muốn cho ai trúng tuyển, ai lạc tuyển hay đề cử người nào vào cung cũng được. Đến lúc đó, bản cung sẽ nghĩ biện pháp khiến Hoàng thượng bỏ đi ý nghĩ trong đầu, ngăn ngươi vào cung, hơn nữa thành toàn ngươi và Mặc Nhi. Đây cũng là khả năng và đường ra duy nhất của ngươi và Mặc Nhi!”
Bùi Nguyên Ca nhìn chằm chằm Liễu Quý phi, trầm mặc không nói.
Thì ra là đi một vòng lớn, ý cuối cùng của Liễu Quý phi là muốn liên thủ với nàng đối phó Thái hậu. Nhưng mà Liễu Quý phi nói cũng không sai, có Thái hậu ở đây, hôn sự và tiền đồ của nàng đều bị thao túng trong tay Thái hậu, hoàn toàn không cách nào tự chủ!
Cũng vì vậy, để không trở thành con rối và quân cờ của Thái hậu, nàng mới phải đầu quân vào Hoàng đế, tự bảo vệ mình. Lời nói của Liễu Quý phi và ý nghĩ của nàng là giống nhau, cái khác chính là nàng lựa chọn đầu nhập vào Hoàng đế, mà Liễu Quý phi lại là muốn liên thủ với nàng đối kháng Thái hậu.
Tuy rằng Liễu Quý phi thẳng thắn thành khẩn và ngôn ngữ xác thực có chút cảm động nàng, hơn nữa lật đổ Thái hậu vốn cũng là tâm tư của nàng, có Liễu Quý phi giúp đỡ tự nhiên rất tốt. Nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không nhận lời Liễu Quý phi, mà là cân nhắc cả sự việc.
Có thể nói, từ đầu tới đuôi Liễu Quý phi đều biểu hiện không chê vào đâu được, thản nhiên nói cho nàng quá khứ của Vũ Hoằng Mặc cùng với Vương mỹ nhân bí ẩn như vậy, lại phân tích tình hình trước mắt với nàng, thậm chí cũng không hoàn toàn từ chối nàng và Vũ Hoằng Mặc, lại còn vì bọn họ tính toán, cật lực tìm ra cách giải quyết. Chuyện hết thảy đều hợp tình hợp lý, hơn nữa rất rõ ràng có thể nhìn ra sự quan tâm và yêu thương của Liễu Quý phi đối với Vũ Hoằng Mặc, mới có thể phí công tìm cách thành toàn cho bọn họ như vậy.
Cho dù nàng đưa ra đề nghị hợp tác với Bùi Nguyên Ca không phải không có ý lợi dụng, nhưng quả thật đây là cách giải quyết duy nhất.
Nhưng có lẽ là do Bùi Nguyên Ca đa nghi, vẫn giữ vững một phần cảnh giác đối với người trong hoàng cung, hoặc có lẽ là hành vi đâm mình bị thương của Liễu Quý phi trước đó làm cho nàng sinh ra cảnh giác thật sâu, Bùi Nguyên Ca cảm thấy phần hợp tình hợp lý và tình thâm ý trọng bên trong lời Liễu Quý phi có chỗ nào đó không thích hợp. Đối với chuyện của nàng và Vũ Hoằng Mặc, hình như Liễu Quý phi chấp nhận rất dễ dàng....
Lại nói, cho dù như thế nào, hiện tại trên danh nghĩa rất nhiều người đều cho rằng tương lai nàng sẽ vào cung làm người của Hoàng đế.
Mà Vũ Hoằng Mặc dù sao cũng là hoàng tử.
Nếu Vũ Hoằng Mặc và nàng có tư tình, chẳng phải là Vũ Hoằng Mặc đang ςướק người của Hoàng đế hay sao? Liễu Quý phi không biết tình hình thật sự giữa nàng và Hoàng đế với Thái hậu, càng không thể biết hứa hẹn của Hoàng đế với nàng. Trong tình huống này, đối với việc nàng và Vũ Hoằng Mặc quan hệ bất thường, Liễu Quý phi lại không có chút tức giận mà tiếp nhận thoải mái như vậy, hơn nữa lập tức nghĩ biện pháp mở đường cho bọn họ... Nàng đối với Vũ Hoằng Mặc thật sự là tận tâm hết sức, thậm chí không tiếc làm trái ý Hoàng đế hay sao?
Bùi Nguyên Ca luôn cảm thấy có chút nghi ngờ.
Có lẽ là nàng đa nghi, nàng rất tín nhiệm Vũ Hoằng Mặc, nhưng thật sự không dám tin tưởng Liễu Quý phi.
Có điều nàng cũng không biểu hiện ra lòng nghi ngờ, thế nào thì Liễu Quý phi cũng là mẫu phi của Vũ Hoằng Mặc, nàng không muốn quan hệ với Liễu Quý phi trở nên quá tệ, bởi vậy làm ra bộ dáng do dự. Người ở bên ngoài thoạt nhìn, dù sao nàng cũng là người của Thái hậu, ràng buộc quá sâu với Thái hậu, hiện tại đối mặt với đề nghị của Liễu Quý phi có chút do dự cũng là bình thường.
Liễu Quý phi hiển nhiên cũng cho là như vậy, cho nên cũng không để ý đối với sự do dự của nàng, dịu dàng nói: “Nguyên Ca, ngươi không cần phải gấp gáp đáp ứng bản cung, có thể chậm rãi suy nghĩ. Nhưng bản cung phải nói điều này, ngươi sẽ không nói cho Thái hậu biết đúng không?”
Điểm ấy, Bùi Nguyên Ca rất xác định gật đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Liễu Quý phi gật gật đầu, mỉm cười nói, “Vậy làm phiền ngươi ở trong này một đêm, đợi cho Mặc Nhi an ổn!”
Đợi cho Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, trong gian phòng tinh xảo hào hoa xa xỉ, chỉ có hắn và Hàn Thiết. Thấy hắn tỉnh lại, Hàn Thiết vui sướng không thôi, vội vàng kể lại tỉ mỉ chuyện tối hôm qua cho hắn. Nghe nói tối hôm qua Bùi Nguyên Ca ở lại đây, hơn nữa, Liễu Quý phi đã biết chuyện, mày Vũ Hoằng Mặc khẽ nhúc nhích, lập tức hỏi: “Hiện tại Nguyên Ca ở đâu?”
“Sáng sớm hôm nay Cửu điện hạ đã hạ sốt, vừa vặn bên Thái hậu phái người đến gọi nên nàng đã đi trước rồi.”
Đúng lúc này, Liễu Quý phi đã trang điểm đẹp đẽ vén rèm tiến vào, thấy Vũ Hoằng Mặc tỉnh lại, đầu tiên là vui vẻ an ủi một phen, sau đó lập tức nhìn chằm chằm hắn, nhìn kỹ lúc lâu, hỏi: “Mặc Nhi, ngươi và Bùi tứ tiểu thư, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao...”
Vũ Hoằng Mặc hơi cụp mắt, lập tức thoải mái cười, giương mắt nói: “Mẫu phi, ta muốn cưới nàng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc