Vào lúc ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Triệu Thanh, Bùi Nguyên Ca cũng nhìn chằm chằm hoàng hậu và Chương Văn Uyển, thấy trên mặt các nàng chỉ có vẻ tức giận, nhưng không có sợ hãi kinh hoảng, trong lòng nhất thời có loại dự cảm, chỉ sợ không dễ dàng bắt được hoàng hậu như vậy.
“Nô tỳ cũng không biết xúi giục phía sau màn rốt cuộc là ai, nô tỳ chỉ biết là, thái giám liên hệ nô tỳ kia tự xưng họ kim, gọi là Kim Thành Tường, hắn tìm đến nô tỳ, bảo nô tỳ hạ độc ở trong nhân sâm thái hậu nương nương ban cho, độc dược cũng là hắn giao cho nô tỳ.” Triệu Thanh nước mắt đầy mặt nói, “Nô tỳ vốn không muốn, tuy rằng Tiệp Dư nương nương đối đãi nô tỳ không được tốt lắm, nhưng cũng không tính kém. Nhưng mà, Kim công công nói, nếu nô tỳ không muốn, hắn có biện pháp làm cho nô tỳ ૮ɦếƭ đi im hơi lặng tiếng, không kinh động bất kỳ kẻ nào. Tiếp theo, nô tỳ cẩn thận làm việc, lại liên tục gặp phải hung hiểm, vài lần suýt nữa ngoài ý muốn ૮ɦếƭ đi, Kim công công nói đây là hắn xuống tay nể tình, nếu nô tỳ không biết phân biệt nữa, thì.... Hắn còn nói, nô tỳ không phải cung nữ bên người Tiệp Dư nương nương, sau khi Tiệp Dư nương nương gặp chuyện không may, nô tỳ cũng sẽ không tuẫn táng theo, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho nô tỳ xuất cung, lại cho nô tỳ một số tiền lớn, để cho nô tỳ có thể sống yên ổn!”
Nói xong, Triệu Thanh không ngừng dập đầu: “Hoàng thượng, thật sự là hắn uy Hi*p nô tỳ, nô tỳ cũng là bị uy Hi*p buộc phải như thế!”
“Đồ vô liêm sỉ này, chỉ vì cái này, ngươi đã hạ độc ở trong nhân sâm, hại ૮ɦếƭ Tiệp Dư nương nương, cũng hại thảm những tỷ muội chúng ta, ta Gi*t ngươi!” Bên cạnh, Tịch Mai nghe được, vẻ mặt phẫn hận, trong đôi mắt gần như sắp bốc ra lửa, xông lên quả thực muốn bầm thây vạn đoạn Triệu Thanh. Nàng gửi gắm tất cả tiền đồ và hy vọng ở trên người Triệu Tiệp Dư, hiện tại hoàn toàn tan thành mây khói, tánh mạng còn treo ở đỉnh đầu, làm sao có thể không hận?
Thị vệ bên cạnh vội vàng ngăn lại nàng, nhưng chỉ chậm trễ một lát, hình dáng Triệu Thanh đã bừa bộn, chật vật không chịu nổi.
Quý nhân ở đây căn bản không có lòng dạ để ý tới thị phi giữa cung nữ các nàng, đều đang trầm tư vị Kim công công Kim Thành Tường này là thần thánh phương nào? Những người này đều biết thái giám tâm phúc trong cung Hoàng hậu, dường như cũng không có người họ kim, thậm chí trong Huyên Huy cung của thái hậu cũng không có người họ Kim nhỉ! Có thể đến liên hệ Triệu Thanh, sai khiến nàng hạ độc ở trong nhân sâm, tất nhiên là tâm phúc của vị quý nhân nào đó, vậy không phải không có tiếng tăm gì, nhưng mặc cho mọi người tìm tòi như thế nào, cũng không nghĩ ra cung điện nào có thái giám tâm phúc gọi là Kim Thành Tường.
“Đều nhìn bản cung làm gì?” Hoàng hậu cười lạnh nói, “Trong cung điện của Bản cung cũng không có người kêu Kim Thành Tường!”
“Vậy thái giám tự xưng kêu là Kim Thành Tường, chưa chắc là tên thật. Với cách nhìn của ai gia, nên để cung nữ kêu Triệu Thanh này đến các cung đi nhận mặt một chút mới đúng. Hung thủ này thật sự rất càn rỡ, mưu hại Triệu Tiệp Dư và long duệ, lại ý đồ giá họa cho Nguyên Ca và ai gia, nhất định phải trừng phạt thêm nghiêm khắc, không thể dễ dàng tha thứ!” Thái hậu liếc mắt hoàng hậu, lạnh lùng thốt. Chuyện lần này thật sự rất kỳ quái, tính khả thi là hoàng hậu vu oan hãm hại rất lớn, nếu không phải Nguyên Ca đủ tỉnh táo, tìm ra người bỏ độc ở trong nhân sâm, ngay cả thái hậu bà cũng phải dính tanh cả người!
Đáng ૮ɦếƭ!
“Triệu Thanh, ngươi ngẫm lại cẩn thận lần nữa, Kim thái giám kia có từng nói thân phận của mình? Hoặc là trong lời nói với ngươi có từng trong lúc vô ý để lộ ra chút gì hay không?” Vẻ mặt Chương Văn Uyển trầm tĩnh nói, trên vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ thân thiết, “Tuy rằng nói ngươi là bị người lợi dụng, nhưng dù sao cái ૮ɦếƭ của Triệu Tiệp Dư có liên quan với ngươi, cho dù xem ở trên phần tình ngày xưa Triệu Tiệp Dư đối đãi ngươi, ngươi ngẫm lại cẩn thận, cố gắng tìm ra manh mối, tìm được hung phạm phía sau màn, coi như là cố một chút tâm sức cho Triệu Tiệp Dư, miễn cho Triệu Tiệp Dư ૮ɦếƭ rồi cũng không nhắm mắt! Hoàng thượng, ngài nói thi*p thân nói đúng không?”
Nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hoàng đế, mang theo sợ hãi lấy lòng và mềm mại đáng yêu.
Xem tình hình, dường như là Chương Văn Uyển muốn thừa cơ biểu hiện ở trước mặt hoàng đế, nhưng bởi vì người nói chuyện là Chương Văn Uyển, Bùi Nguyên Ca lại cảm thấy rất kỳ quái. Nàng tin chắc mưu người hại Triệu Tiệp Dư là hoàng hậu, Chương Văn Uyển và hoàng hậu là một nhóm, hiện tại Triệu Thanh không biết thân phận Kim công công kia, đối với các nàng mà nói là đang có lợi, vì sao nàng lại phải nhắc nhở Triệu Thanh? Cuối cùng là có lòng tin không lộ ra chút sơ hở, Triệu Thanh không có khả năng tìm ra thân phận Kim công công kia, cho nên mới khoe mẽ lấy lòng ở trước mặt hoàng thượng đây. Hay là nói, các nàng vốn đã bố trí kỹ càng đường lui và cạm bẫy, lúc này là đang cố ý hướng dẫn Triệu Thanh đi tới trên con đường mà các nàng đã sắp xếp?
Nếu là phía sau, chẳng lẽ truy xét Kim công công này cuối cùng còn có thể đuổi tới Huyên Huy cung, hoặc là tới trên người nàng sao?
Bùi Nguyên Ca hơi suy tư thêm, biến phủ định này thành tính khả năng. Tuy rằng Hoàng hậu ngu dốt lỗ mãng, nhưng Chương Văn Uyển rất có đầu óc, hiện tại là Bùi Nguyên Ca nàng tóm Triệu Thanh đi ra, nếu cuối cùng lượn xoay vòng lại dây dưa đến trên người của nàng, dù ai đều sẽ cảm thấy khả nghi. Nói vậy, là Chương Văn Uyển và hoàng hậu đã sớm bố trí xong đường lui sao?
Triệu Thanh suy tư, bỗng nhiên “A” một tiếng, dường như nhớ tới cái gì.
Ánh mắt mọi người lại chăm chú ở trên người của nàng, nghiêm túc nín thở, chờ lời kế tiếp của nàng. Ai có thể nghĩ đến, mỗi một câu của cung nữ không đáng chú ý ở Hàn Lộ cung này đều sẽ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hướng đi bấp bênh ngày sau của hoàng hậu?
“Cho tới bây giờ, Kim công công chưa từng nói chủ tử hắn là ai, nhưng mà, lần hắn cho nô tỳ độc dược đó, lúc gần đi không cẩn thận rớt một miếng ngọc bội, nhưng không nhận ra đã bước đi rồi. Nô tỳ thấy miếng ngọc bội kia dường như rất trân quý, bèn lén lút cất đi, nghĩ có lẽ sau này có thể có tác dụng.” Triệu Thanh run rẩy nói xong, lấy ra một tấm ngọc bội từ trong túi tay áo, hai tay dâng lên.
Đó là một tấm ngọc bội ngọc xanh, điêu khắc thành hoa văn mây mù lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được thân rồng bay lên giữa mây mù, như ẩn như hiện, chạm trổ vô cùng tinh xảo, hàm ý lâu đời, hiển nhiên là xuất từ tay danh gia. Tuy rằng nói đế là rồng, hậu là phượng, nhưng ở vương triều Đại Hạ, rồng phượng vẫn được cho là vật cát tường tôn quý, cho dù trang sức dân gian cũng thường xuyên trạm trỗ rồng phượng, cũng không phải là người trong hoàng thất mới có thể đặc biệt, có điều hoa văn rồng của dân gian nhiều nhất chỉ có thể có ba vuốt, đuôi phượng nhiều nhất chỉ có thể có bốn lông vũ, nếu không đó là đi quá giới hạn.
Miếng ngọc bội vuốt rồng ẩn thân giữa mây mù này căn bản không thấy rõ lắm, cũng không cách nào phán đoán mọi người hoàng thất mới có thể có được hay không.
Nhìn đến tấm ngọc bội kia, Vũ Hoằng Mặc đột nhiên “Ồ” một tiếng, kinh hô ra tiếng.
Trong lòng Liễu quý phi nhảy dựng, vì sao Mặc Nhi đột nhiên lên tiếng? Chẳng lẽ ngọc bội này có liên quan với hắn? Trước mắt ngọc bội này nhắm thẳng vào hung thủ mưu hại Triệu Tiệp Dư, chẳng lẽ nói hoàng hậu là muốn đổ tội đến trên người Mặc Nhi? Mới vừa rồi Bùi Nguyên Ca luân phiên gặp nạn, cũng may mà có thể chuyển nguy thành an, nếu thay đổi là Mặc Nhi, nhưng lại chưa chắc có thể rửa sạch oan khuất, nếu bởi vì bị hoàng thượng nghi ngờ, vậy coi như không ổn rồi! Mặc Nhi cũng vậy, cho dù ngọc bội kia có liên quan với hắn, cũng không nên thiếu kiên nhẫn như thế, kinh hô ra tiếng, đây không tỏ rõ chọc người chú ý sao?
“Mặc Nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?” Liễu quý phi dịu dàng nói, ánh mắt ám chỉ.
Vũ Hoằng Mặc hiểu được lo lắng của nàng, khẽ lắc đầu, lúc này mới nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi thần thấy miếng ngọc bội này, dường như có chút giống miếng Long Ẩn bội mà mười năm trước phụ hoàng ban cho đám nhi thần. Nhi thần nhớ rõ, lúc ấy phụ hoàng nói, rồng ẩn mây mù trên miếng ngọc bội này ngầm mà không lộ, đúng là phong cách quý phái, cho nên ban cho đám nhi thần, hy vọng nhi thần có thể coi đây là cảnh cáo, làm việc cẩn thận. Nhi thần nhớ rõ, lúc ấy nhi thần với các vị huynh trưởng đều có một miếng, chỉ là không biết làm sao khối long ẩn bội này có thể ở trong tay một tên thái giám?”
“Ngươi đúng là nhớ rõ lời trẫm nói, sao làm việc vẫn là hoang đường như thế?” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, tuy là trách cứ, nhưng ẩn ẩn lộ ra một vẻ tán thưởng và vui sướng nhàn nhạt, hiển nhiên là cảm thấy vui mừng vì Vũ Hoằng Mặc có thể nhớ rõ lời hắn nói trước kia lâu như vậy.
Vũ Hoằng Mặc le lưỡi, không nói tiếp.
Hoàng hậu không ngờ Vũ Hoằng Mặc lại có thể thừa cơ hội này lấy lòng ở trước mặt hoàng đế, trong lòng u ám vô cùng, không nhịn được nói: “Một khi đã như vậy, vậy long ẩn bội của Cửu điện hạ nay ở đâu?”
“Đa tạ mẫu hậu quan tâm, long ẩn bội của nhi thần mang theo bên người, ghi khắc theo phụ hoàng dạy bảo, không dám quên!” Vũ Hoằng Mặc không hề để ý nhún nhún vai, dường như không nghe ra ý trong lời nói của hoàng hậu, lấy ra một tấm ngọc bội xanh từ trong ống tay áo, quả nhiên cũng là rồng ẩn mây mù, hoa văn chạm trổ đều giống nhau như đúc với ngọc bội Triệu Thanh dâng đến, “Có điều không biết Ngũ hoàng huynh có không cẩn thận rơi tấm ngọc này bội xuống nơi nào, bị người nhặt đi, dùng để vu oan hãm hại Ngũ hoàng huynh hay không, vậy thì coi như nguy rồi!”
“Ngươi ——” Luôn cảm thấy lời hắn nói mang ý sâu xa, mày hoàng hậu không nhịn được nhíu chặt, âm thầm cắn răng.
“Người đâu, đến Hạ Chiêu cung tuyên chỉ cho Triết Nhi, cứ nói trẫm nhớ tới lúc trước ban cho hắn long ẩn bội, muốn mang tới thưởng thức, lệnh hắn đưa long ẩn bội tới!” Hoàng đế không để ý tới mũi nhọn trong lời nói của bọn họ, trực tiếp hạ chỉ nói, vẻ mặt âm trầm, không thấy vui giận lại càng khiến người ta lo lắng.
Nghe nói chuyện dính líu quan hệ tới Vũ Hoằng Triết, thái hậu cũng là ngẩn ra, trợn mắt nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu này sẽ không ngu đến mức cũng kéo Triết Nhi xuống nước chứ? Triết Nhi lại là hy vọng và dựa vào lớn nhất của Diệp thị, nếu có sơ xuất gì, tiền đồ của Diệp thị sẽ toàn xong đời! Tuy rằng hoàng hậu ngu, nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ của Triết Nhi, Triết Nhi cũng là chỗ dựa vào lớn nhất của nàng, nàng sẽ không ngu đến tình cảnh như vậy chứ?
Không biết lúc này hoàng hậu đã âm thầm tức giận ở trong lòng, không ngờ miếng ngọc bội hình rồng không đáng chú ý như vậy, lại còn là thứ hoàng đế ban cho đám hoàng tử. Trước tiên bản thân chỉ hy vọng Triết Nhi không biết nguyên nhân vì sao ngoài ý muốn đã đánh mất miếng ngọc bội này mới tốt! Nói cách khác.... Cuối cùng là phiền phức!
Qua một lúc lâu, thái giám đi tuyên chỉ mới dẫn theo thị vệ đại nội trở về, phục mệnh nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, khi nô tài đến Hạ Chiêu cung, Ngũ điện hạ cũng không ở trong cung, nghe nói là có việc, sáng sớm đã xuất cung. Sau khi, nô tài tuyên ý chỉ của hoàng thượng, qua nữ quan Lục Yến cô nương của Hạ Chiêu cung tìm kiếm, tìm ra long ẩn bội của Ngũ điện hạ, nô tài vừa mang theo ngọc bội trở về phục chỉ.”
Nói xong, hai tay dâng, quả nhiên cũng là một tấm long ẩn bội giống nhau như đúc.
Lúc này thái hậu và hoàng hậu mới yên tâm, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ quái như thế, long ẩn bội là hoàng đế ban cho đám hoàng tử, lúc ấy ít nhất chính là chín hoàng tử, hoàng tử còn lại còn chưa sinh ra, hiện tại long ẩn bội của Cửu hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều ở đây, long ẩn bội trong tay Triệu Thanh lại là từ đâu mà đến.... Đột nhiên, dường như có người nhớ tới cái gì, Trần phi nghi ngờ nói: “Vừa không phải Ngũ điện hạ, cũng không phải Cửu điện hạ, chẳng lẽ nói, tấm long ẩn bội này là... của Lục điện hạ?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều giật mình.
Lục điện hạ chính là do Đức phi sinh, đáng tiếc Đức phi sinh ra Lục điện hạ không bao lâu thì buông tay nhân gian, Lục điện hạ lại là trời sinh thể yếu nhiều bệnh, bắt đầu từ sinh ra thì chưa từng đứt đoạn chén thuốc, thái y sớm có chắc chắn, nói vị Lục điện hạ này sống không được bao lâu, chỉ là lấy chén thuốc treo mệnh mà thôi. Một ma ốm đoản mệnh như vậy, từ sinh ra đến bây giờ đều ru rú ở trong cung điện dưỡng bệnh, chưa bao giờ ló mặt, giống như người ẩn hình, đến ngay cả người nhà mẹ đẻ Đức phi đã suy bại chỉ sợ cũng quên mất hắn, chớ nói chi những phi tần trong cung này.
Bởi vậy, trong chốc lát đúng là không ai nghĩ tới giữa Cửu điện hạ và Ngũ điện hạ còn có một vị Lục điện hạ.
Tấm long ẩn bội này là hoàng đế ban cho đám hoàng tử, lúc ấy hoàng tử tồn tại cũng chỉ có Ngũ điện hạ, Lục điện hạ và Cửu điện hạ, hiện tại long ẩn bội của Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ đều ở đây, dường như thứ này nên chính là của Lục điện hạ. Mọi người đều tự suy tư, cảm thấy khá giật mình đối với kết quả này, nhưng dường như lại nằm trong dự liệu.
“Người đâu, đến cung điện của Lục điện hạ đi, tuyên Lục điện hạ lại đây.” Mày hoàng đế nhíu chặt, mở miệng nói.
Bởi vì thân thể suy yếu, Lục điện hạ vẫn luôn dưỡng bệnh, hiện tại hoàng thượng lại không phải sai người đi hỏi hướng đi long ẩn bội của Lục điện hạ, mà là trực tiếp tuyên Lục điện hạ ốm yếu đến đáp lời, cũng không hề quan tâm thân thể hắn chút nào, thoạt nhìn cũng là nghi ngờ là vị Lục điện hạ này mưu hại Triệu Tiệp Dư, thế này mới không khách khí như thế! Hoàng hậu âm thầm nghĩ, trong lòng hoàn toàn yên ổn.
Bùi Nguyên Ca lại là im lặng không lên tiếng, yên lặng xem xét biến đổi.
Không bao lâu, Lục điện hạ phụng chiếu mà đến. Vị Lục điện hạ này dưỡng bệnh hàng năm, ẩn cư bên trong cung điện, ngay cả loại ngày hội ngày chúc đều rất ít lộ diện, chỉ là phái người đưa lên quà tặng không đáng chú ý, bởi vậy mặc dù là phi tần trong cung cũng không có ấn tượng gì với hắn, lúc này chỉ thấy hắn mặc quần áo xanh đen, nhưng thật ra mặt mày rất tuấn tú, có điều sắc mặt quá mức tái nhợt, gần như là trong suốt, có thể nhìn rõ ràng đến mạch máu màu xanh nhạt, ngay cả màu môi cũng là một mảnh trắng nhàn nhạt, không có chút màu máu, màu da tái nhợt, tóc đen như mực, quần áo xanh đen, cả người từ đầu tới đuôi chỉ có hai màu trắng đen, có vẻ đăc biệt hư vô mờ ảo, dường như gió thổi qua có thể thổi hắn tan vào trong không khí.
Lục điện hạ cố nén ho khan, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nói: “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, không biết phụ hoàng có chuyện gì tuyên triệu nhi thần đến?”
Giọng nói vô cùng nhạt nhoà suy yếu, như khói như sương.
Bản thân hoàng đế cũng đã rất nhiều năm không gặp đứa con ốm yếu này, trong lúc nhất thời gần như ngay cả tên của hắn cũng không nhớ ra, ở trong đầu tìm tòi một lúc lâu mới nói: “Hãn Nhi, trẫm từng ban cho huynh đệ các ngươi mỗi người một miếng long ẩn bội, ngươi còn nhớ rõ?”
Chỉ trong chốc lát này, Lục điện hạ Vũ Hoằng Hãn đã khó có thể nhẫn nại kích động ho khan, nhưng lúc này người khác đều là sắc mặt đỏ bừng, hắn lại là hoàn toàn trắng bệch, càng có vẻ bệnh cốt rời rạc, tái nhợt tiều tụy, thở dốc không ngừng: “Thứ phụ hoàng và mẫu hậu, với hoàng tổ mẫu ban cho vô cùng trân quý, nhi thần đều nhớ rõ mỗi một dạng. Long ẩn bội theo như lời phụ hoàng, thực là miếng ngọc bội xanh mười năm trước ban cho nhi thần kia sao?”
Nói xong, đã không kiềm chế được, bắt đầu ách tiếng ho khan.
Nói mấy câu ngắn ngủn, nhân tiện nói hết lòng chua xót bi thương của vị Lục điện hạ này. Thân là hoàng tử, quần áo với các loại chi phí mỗi quý, tiết ban cho đều là lệ thường, hoàng đế, hoàng hậu và thái hậu đã muốn các phi tần cũng thưởng xuống sự vật, đối với hoàng tử khác mà nói, đã nhìn mãi quen mắt, đã sớm không để ở trong lòng. Nhưng đối vị Lục điện hạ không người hỏi thăm này mà nói, đều là vô cùng trân quý, mỗi một dạng ban cho đều nhớ rõ, có thể thấy được tình cảnh của hắn có thê lương lạnh lẽo cỡ nào.
“Chính là miếng long ẩn bội kia.” Đôi mắt hoàng đế dường như cũng xẹt qua một chút rầu rĩ, lập tức trôi đi, nói: “Long ẩn bội của ngươi vẫn còn chứ? Có thể cho trẫm nhìn một cái hay không?”
“Hồi phụ hoàng, nhi thần ốm đau liệt giường hàng năm, trong cung tất cả mọi người là Kim công công hầu hạ bên người nhi thần cai quản toàn bộ, bởi vì miếng long ẩn bội này nhi thần thường xuyên mang theo bên người, bởi vậy thuận tiện làm tín vật giao cho Kim công công, để hắn thay nhi thần xử lý các loại sự vụ. Bởi vậy, nay tấm long ẩn bội này không ở bên người nhi thần, kính xin phụ hoàng thứ lỗi!” Vũ Hoằng Hãn không rõ vì sao hoàng đế lại đột nhiên hỏi chuyện long ẩn bội, tuy rằng hàng năm hắn ẩn cư trong cung điện, cũng không ra ngoài, nhưng mà bản năng nhận ra khác thường, trong đôi mắt như ngọc lưu ly đen tràn ngập mê mang không rõ.
Kim công công? Nhớ tới mới vừa rồi theo như lời Triệu Thanh nhắc tới Kim Thành Tường, tất cả mọi người ngẩn ra, chẳng lẽ thực sự có liên quan với Lục điện hạ?
“Ồ? Ngươi nói vị Kim công công kia tên gọi là gì?” Hoàng đế ung dung thản nhiên hỏi.
Vũ Hoằng Hãn đáp: “Kim Thành Tường.”
“Nói như vậy, Kim Thành Tường này là tâm phúc từ nhỏ đã hầu hạ ngươi?” Đôi mắt Hoàng đế sâu ám, thản nhiên hỏi, “Một khi đã như vậy, ngươi tới gặp trẫm, nói vậy hắn cũng đi theo ngươi, nhưng là chờ ở ngoài điện? Vậy tuyên hắn đi vào, thuận tiện để cho trẫm nhìn xem long ẩn bội của ngươi đi!”
“Hồi bẩm phụ hoàng, Kim công công không thể yết kiến phụ hoàng.” Vũ Hoằng Hãn càng ngày càng cảm thấy lo lắng lượn lờ, lại không biết nguyên do, chỉ có nói đúng sự thực, “Kim công công quả thực từ nhỏ đã hầu hạ nhi thần, chốc lát không rời. Có điều, mấy ngày trước đây Kim công công nhiễm bệnh cấp tính, đã qua đời rồi. Bởi vì nhiễm bệnh mà ૮ɦếƭ, người Ngự Ti giám nói không thể mai táng, bởi vậy đưa đến hoả táng cục thiêu rồi.” Nói xong, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Phụ hoàng, nhưng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bị bệnh cấp tính đã ૮ɦếƭ? Hơn nữa còn là thiêu rồi, ngay cả thi thể cũng không có giữ? Đây cũng quá đúng dịp đấy!
Hoàng đế không để ý tới câu hỏi của hắn, đôi mắt tối tăm nhìn hắn, hỏi: “Vậy Kim Thành Tường là mất khi nào?”
“Hồi phụ hoàng, ngay vào hôm kia!” Vũ Hoằng Hãn bản năng đã nhận ra nguy hiểm.
Hoàng đế nhàn nhạt nhìn về phía Triệu Thanh, hỏi: “Ngươi gặp Kim Thành Tường một lần cuối cùng là vào khi nào?”
Triệu Thanh không cần nghĩ ngợi nói: “Ba ngày trước. Ba ngày trước, Kim công công giao bình độc dược kia cho nô tỳ, lệnh nô tỳ bỏ thêm vào trong nhân sâm thái hậu ban cho trong khố phòng vào lúc tối hôm qua. Cũng chính là ngày đó, Kim công công làm rơi tấm long ẩn bội này!”
“Nói như vậy, ngay vào ngày hôm sau Kim Thành Tường cho Triệu Thanh độc dược, cũng chính là vào ngày hôm sau hắn rơi mất long ẩn bội, lại đột nhiên bệnh cấp tính qua đời. Làm sao có thể khéo như vậy?” Biểu tình của hoàng đế âm u lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén.
Vũ Hoằng Hãn hoàn toàn không rõ vì sao, trố mắt mà chống đỡ: “Nhi thần... Không rõ ý phụ hoàng!”
“Hoàng thượng, chuyên đã rất rõ ràng, rõ ràng là Lục điện hạ sai khiến Kim Thành Tường, xui khiến cung nữ Triệu Thanh bỏ độc ở trong nhân sâm, hại ૮ɦếƭ Triệu Tiệp Dư, giá họa Bùi tứ tiểu thư và thái hậu. Sau có lẽ là nhận ra Kim Thành Tường bị mất long ẩn bội, có thể sẽ liên lụy đến trên người mình, hoặc chính là Gi*t người diệt khẩu, cho nên Lục điện hạ trừ bỏ Kim Thành Tường, lại làm bộ là vì bệnh cấp tính mất, thiêu thi thể thành tro. Cứ như vậy, Triệu Thanh không cách nào đối chất với Kim Thành Tường, lại không thể phân biệt thi thể, Lục điện hạ đã có thể thoái thác lấy lệ, nói có người vu oan hãm hại, tiện thể thoát tội.” Lúc này Hoàng hậu mở miệng nói: “Thần thi*p ngu muội, chưa từng phát hiện gian kế của hung thủ, thực sự cho rằng Bùi tứ tiểu thư gây nên, nhảy ngay tới quyết định nhìn nhận, thế cho nên oan uổng Bùi tứ tiểu thư. Bùi tứ tiểu thư, bản cung ở đây chịu tội với ngươi!”
Một câu cuối cùng cũng là nói với Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca cười lạnh nói: “Hoàng hậu nương nương quá khách khí.”