Khay đưa đến trước mặt Triệu Tiệp Dư, nhìn hạt châu trong suốt óng ánh trên khay sơn đen kia, Triệu Tiệp Dư lộ ra nụ cười đắc ý... Bùi Nguyên Ca thì lại như thế nào? Còn không phải ngoan ngoãn đưa lên di vật vong mẫu, lần này, phi tần nên thấy rõ ràng rốt cuộc ai mới là hậu không miện ở hậu cung đi? Triệu Tiệp Dư nghĩ, đưa một ánh mắt với Tịch Mai ý bảo nàng ấy hỗ trợ buộc Châu Lưu ly bảy màu lên cổ tay.
Trên cổ tay Bùi Nguyên Ca đeo vào hạt châu này, là loại thanh lệ phiêu dật xuất trần thoát tục.
Mà Triệu Tiệp Dư y dạng đeo vào, lại hoàn toàn là một loại phong tình dụ hoặc. Chỉ thấy cổ tay đẫy đà mềm mại đáng yêu hệt như mỡ đông, mịn màng trắng ngấy, đeo vào tơ hồng tươi đẹp ướƭ áƭ, đỏ trắng tôn nhau lên, vô cùng mê người, hạt châu tô điểm xa vời đáy trong sáng trơn bóng, chiếu rọi xuyên qua quần áo đỏ tươi lờ mờ của Triệu Tiệp Dư, càng lộ vẻ óng ánh rực rỡ, ánh sáng chói mắt, vô cùng hấp dẫn người chú ý.
“Hạt châu này rất đẹp, chẳng qua cái này với dây đỏ thì có chút quá rẻ tiền rồi!” Triệu Tiệp Dư thưởng thức châu lưu ly, không chút để ý nói, “Tịch Mai, lát nữa tìm ra sợi san hô mạ vàng mà hoàng thượng ban cho ta, đánh túi lưới phối với hạt châu này. Đồ tốt phải phối tốt, cũng chỉ có màu sắc đẹp đẽ quý giá rõ ràng như vậy đánh thành túi lưới mới xứng với hạt minh châu hiếm thấy thế gian này, tùy tùy tiện tiện lấy sợi dây đỏ xuyên thật sự quá thấp kém, thực làm cho minh châu bị bụi che mờ!”
Trong miệng nàng ta nói là dây đỏ nhưng ai nghe ra được, nàng ta chân chính muốn nói là người.
Ý Triệu Tiệp Dư rõ ràng là chỉ có thân phận nàng ta như vậy, cung tần được sủng ái như vậy mới xứng mang viên Châu Lưu ly bảy màu này, mà Bùi Nguyên Ca hoàn toàn tay trắng, sẽ bôi nhọ hạt châu giống như sợi dây đỏ kia. Rõ ràng đoạt đồ của người ta lại còn muốn soi mói nhục nhã Bùi Nguyên Ca, Triệu Tiệp Dư này không khỏi khinh người quá đáng. Chúng cung tần nhìn bộ dáng nàng ta ngang ngược, đã có thể tưởng tượng ra sắc mặt sau đó của nàng ta, nhưng ai cũng không có cách nào.
Ai kêu người ta đang được sủng ái, lại hoài long duệ?
Đối với Triệu Tiệp Dư nhục nhã, Bùi Nguyên Ca ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lẳng lặng cười, thần sắc thân thiết hỏi: “Triệu Tiệp Dư đeo hạt châu này cảm giác thế nào? Tiểu nữ thấy mới vừa rồi Triệu Tiệp Dư vô cùng khó chịu, không biết lúc này có khoẻ hơn hay không?”
Phản ứng có thai của Triệu Tiệp Dư vốn là không dễ dàng như vậy, nàng ta chỉ là mượn cơ hội yêu cầu Châu Lưu ly bảy màu mà thôi. Lúc này nghe Bùi Nguyên Ca hỏi, Triệu Tiệp Dư mỉm cười, kiều mỵ mê người, giọng mềm mại nhu mì nói: “Ô, ngược lại Bùi tứ tiểu thư thật sự là quan tâm tới ta, nói đến cũng kỳ quái, sau khi đeo hạt châu này, ta liền cảm thấy một luồng khí mát mẻ thấu tim mà đến, càng không khó chịu giống lúc trước vậy, dẫn đến trong dạ dày cũng thoải mái rất nhiều, thật sự là đa tạ Bùi tứ tiểu thư bỏ đi thứ yêu thích đấy!”
“Triệu Tiệp Dư không ngại thử lại nước trà, xem còn có thể cảm thấy không thoải mái hay không?” Bùi Nguyên Ca đề nghị.
Thấy nàng thân thiết như thế, chẳng lẽ còn hy vọng nàng ta tiếp tục nôn khan, sau đó lấy Châu Lưu ly bảy màu không có hiệu quả làm nguyên do múôn yêu cầu đồ về sao? Triệu Tiệp Dư cười lạnh, tao nhã nâng ly trà lên, đơn giản uống ngụm trà hoa, cười dài đặt xuống nói: “Tốt hơn nhiều, cũng không chỉ muốn buồn nôn giống lúc trước vậy nữa, xem ra Châu Lưu ly bảy màu này thật sự là dụng cụ khá công hiệu.....”
Khóe miệng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên lộ ra một chút mỉm cười kỳ dị, nhạt như khói bụi.
Chuyện tới nay, làm sao thái hậu còn không nhìn ra được Triệu Tiệp Dư chỉ đang cố làm ra vẻ, mục đích chính là muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đi Châu Lưu ly bảy màu từ chỗ Bùi Nguyên Ca. Ở trong Huyên Huy cung, trước mặt thái hậu bà đây nhục nhã người của bà như vậy, rốt cuộc thái hậu khó có thể kiềm chế, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chỉ vừa đeo một lát, phản ứng có thai của Triệu Tiệp Dư ngừng lại ngay, chẳng lẽ Châu Lưu ly bảy màu này là tiên đan thái thượng lão quân luyện ra trong lò luyện đan hay sao?”
“Thi*p thân cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Châu Lưu ly bảy màu lại có công hiệu như vậy, thật sự là làm người ta thán phục!” Triệu Tiệp Dư trả lời không nóng không lạnh.
Biết rõ là nàng ta đang giở trò gian, nhưng loại chuyện phản ứng này, trừ đương sự, ai cũng không có cách nào vạch trần. Ngoài ra những ngày qua chúng phi tần chịu không ít giày vò bởi loại mánh khoé này Triệu Tiệp Dư, lúc này thấy nàng ta ở trước mặt thái hậu cũng kiêu ngạo như thế, trong lòng đều âm thầm kiêng kị.
“Vậy ngựơc lại là kỳ quái như thế!” Bùi Nguyên Ca đột nhiên mở miệng, mỉm cười thản nhiên, trong đôi mắt lóe ra sáng bóng trầm tĩnh.
Chạm phải ánh mắt Bùi Nguyên Ca như vậy, không biết vì sao trong lòng Triệu Tiệp Dư có loại dự cảm không tốt giống như mình vào bẫy của Bùi Nguyên Ca, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không cảm thấy mình có chỗ nào lộ sơ hở. Tuy rằng nói Châu Lưu ly bảy màu hiệu ứng thần tốc như vậy có chút kỳ quái, nhưng mang thai là nàng ta, nàng ta nói khó chịu là khó chịu, nàng nói hết rồi thì hết rồi, còn có ai có thể chỉ trích nàng ta làm bộ hay sao? Suy nghĩ, cảm thấy an tâm một chút, Triệu Tiệp Dư cười nói: “Thật là rất kỳ quái, ngay cả ta cũng không ngờ Châu Lưu ly bảy màu lại công hiệu như thế, khó trách Lý thái y nhiều lần kiến nghị với bản cung.”
“Triệu Tiệp Dư hiểu lầm, ta nói kỳ quái, không phải chỉ Châu Lưu ly bảy màu dùng được, mà là,“ Bùi Nguyên Ca mỉm cười chậm rãi nói, “Mới vừa rồi, Lý thái y rõ ràng nói, Triệu Tiệp Dư là chứng thể nóng hư táo, trừ đeo Châu Lưu ly bảy màu điều dưỡng bên ngoài, không cách nào có thể hy vọng. Nhưng khó hiểu là, sau khi Triệu Tiệp Dư đeo hạt châu này lại cũng có thể công hiệu giống như vậy, như thế làm ta khó hiểu. Phải biết rằng, hạt châu này lại cũng không phải Châu Lưu ly bảy màu!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.
“Ngươi nói cái gì? Hạt châu này không phải là Châu Lưu ly bảy màu?” Triệu Tiệp Dư hoang mang hỏi, “Điều này sao có thể?”
“Tính chất Châu Lưu ly bảy màu thật sự thanh thấu hơn so với hạt châu này, hơn nữa, sáng bóng của Châu Lưu ly bảy màu thì không chiết xạ ra mà là bên trong châu có bảy màu xoay chuyển, giống như vật còn sống, lưu chuyển không chừng. Về phần hạt châu hiện tại mà Triệu Tiệp Dư đeo chỉ là viên ngọc lưu ly có vẻ trong suốt bình thường mà thôi. Lần này tiểu nữ vào cung, cũng chưa từng đeo Châu Lưu ly bảy màu.” Bùi Nguyên Ca cười tủm tỉm nói, trong đôi mắt tối đen lấp lóe ánh sáng hệt như quầng sáng gỗ hoá thạch xoay không chừng.
Kỳ thật, lời này cũng không hoàn toàn là thật.
Châu Lưu ly bảy màu của nàng xác thực đeo bên người, ở ngay trên một cổ tay khác, mà hạt châu này lại thật sự là ngọc lưu ly bình thường. Từ khi đấu cờ ở Kỳ Giám Hiên, sau khi phụ thân giao di vật mẹ đẻ cho nàng, Bùi Nguyên Ca vẫn luôn mang ở trên hai cổ tay, chỉ vì sau đó đưa Châu Lưu ly bảy màu thắng được ở Kỳ Giám Hiên cho Vũ Hoằng Mặc, lo lắng chỉ có một cổ tay đeo hạt châu sẽ bị phụ thân thấy rồi hỏi, sẽ nghi ngờ. Vì thế, nàng lại tìm kiếm bằng mọi cách, tìm được một viên ngọc lưu ly thoạt nhìn cực kỳ tương tự với Châu Lưu ly bảy màu, vờ che dấu.
Dù sao hạt châu luôn giấu ở trong ống tay áo, tình cờ hiện ra cũng thấy không rõ lắm.
Làm sao Bùi Nguyên Ca cũng không nghĩ tới, phụ thân cũng không nhận thấy được hạt châu khác thường, ngược lại Triệu Tiệp Dư lập công đầu ở nơi này trước tiên.
Mọi người tại đây bị chuyển biến bất thình lình doạ sợ ngây người, lập tức đều phản ứng lại, vui sướng khi người gặp họa nhìn Triệu Tiệp Dư. Vừa rồi không phải Triệu Tiệp Dư già mồm cãi láo ở nơi đấy sao? Nói chỉ có Châu Lưu ly bảy màu mới có thể điều dưỡng thể nóng hư táo của nàng ta, còn nói sau khi đeo hạt châu của Bùi Nguyên Ca cảm thấy thoaỉ mái rất nhiều, kết quả Bùi Nguyên Ca vốn không mang Châu Lưu ly bảy màu, viên kia chỉ là ngọc lưu ly bình thường, lần này xem nàng ta kết thúc như thế nào?
Triệu Tiệp Dư đương nhiên cũng dự đoán được mấu chốt trong đó, cả giận nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi dám lừa gạt ta?”
“Triệu Tiệp Dư, nhưng mà từ đầu tới đuôi ta cũng chưa nói hạt châu này là Châu Lưu ly bảy màu, mà lúc vừa mới bắt đầu, thậm chí ta còn nói hạt châu này có thể vô dụng với Triệu Tiệp Dư, là hoàng hậu nương nương nhất định nói, có ích hay không chung quy phải đeo mới biết được. Có điều, tiểu nữ thật sự rất ngạc nhiên, mới vừa rồi Lý thái y rõ ràng nói, ngoại trừ đeo Châu Lưu ly bảy màu, không có cách nào có thể điều dưỡng chứng bệnh của Triệu Tiệp Dư, vì sao sau khi Triệu Tiệp Dư đeo viên ngọc lưu ly bình thường này, cũng có thể cảm thấy thoải mái, cũng có thể uống trà cơ chứ?”
Thái hậu đã sớm phản ứng lại, thầm khen Bùi Nguyên Ca thông minh, khiến Triệu Tiệp Dư nâng lên tảng đá đập chân mình.
Nhìn bộ dáng Triệu Tiệp Dư bối rối luống cuống, nghĩ tới mới vừa rồi nàng ta làm càn, trong lòng thái hậu cực kỳ vui sướng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc mà lạnh nhạt, quát: “Triệu Tiệp Dư, Lý thái y, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải nói ngoài Châu Lưu ly bảy màu ra không còn phương pháp, thậm chí ngay cả Châu Lưu ly bảy màu là di vật mẹ đẻ của Nguyên Ca nha đầu cũng không để ý, làm sao lúc này một viên ngọc lưu ly bình thường có thể có hiệu quả? Các ngươi, ai có thể cho ai gia một lời giải thích? Lý thái y!”
Một tiếng cuối cùng bỗng nhiên tăng cao âm lượng, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc.
Lý thái y xụi lơ ngã xuống đất, đầu đầy mồ hôi, không biết nên che lấp như thế nào, chỉ có thể không ngừng nhìn Triệu Tiệp Dư, thấy nàng ta cũng là vẻ mặt bối rối, đột nhiên đôi mắt nhìn về phía mình mang một chút quyết tuyệt dứt khoát, tâm trạng nặng trĩu xuống, biết Triệu Tiệp Dư có thể muốn thí tốt bảo đảm soái, đổ trừng phạt lên trên người hắn, cảm thấy vừa sợ vừa hãi, bị thái hậu này vừa quát, bật thốt lên nói: “Hồi thái hậu nương nương, là Triệu Tiệp Dư lệnh ty chức nói như vậy, thái hậu tha mạng! Thái hậu tha mạng!”
“Ngươi lại dám vu tội ta? Rõ ràng là ngươi nói Châu Lưu ly bảy màu có thể trị chứng bệnh của ta!” Triệu Tiệp Dư vừa kinh vừa sợ.
Trán Thái hậu nhíu chặt, vẻ mặt uy nghiêm: “Lý thái y, ngươi nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Hồi thái hậu nương nương, là khi mới vừa rồi Tịch Tuyết cô nương mời ty chức tiến vào, nói với ty chức, bảo ty chức nói cho thái hậu nương nương, Triệu Tiệp Dư có chứng thể nóng hư táo, không thể dùng thuốc thang điều dưỡng chỉ có thể đeo Châu Lưu ly bảy màu. Ty chức thật sự không biết là xảy ra chuyện gì, trước đó ty chức chưa từng nhắc tới Châu Lưu ly bảy màu với Triệu Tiệp Dư, thái hậu nương nương minh giám! Thái hậu nương nương minh giám!”
“Hay! Hay! Triệu Tiệp Dư khá lắm, Lý thái y khá lắm, giả thần giả quỷ giả tới Huyên Huy cung đây của ai gia! Ở trước mặt ai gia còn như thế, ở trước mặt người khác còn không biết dằn vặt như thế nào đấy!” Thái hậu tức giận quát, “Triệu Tiệp Dư có mang long duệ, thân thể quý trọng, lão thái bà như ai gia không dám quyết đoán, người đâu, mời hoàng thượng lại đây! Ai gia lại muốn mời hoàng thượng đến bình luận đánh giá đạo lý này, nếu thật sự không được, ai gia liền mang theo Nguyên Ca nha đầu chuyển khỏi hậu cung, miễn cho vướng mắt Triệu Tiệp Dư!”
Nói xong, vừa không ngớt lời bảo người đi mời hoàng đế lại đây.
Không nhiều hơn chốc lát, hoàng đế vội vàng tới, thấy bầu không khí cả điện giằng co, ánh mắt đảo qua mọi người, dừng một chút ở trên người Bùi Nguyên Ca, tiến lên đỡ thái hậu, chậm rãi nói: “Mẫu hậu, xảy ra chuyện gì, sao mọi người đều nghiêm mặt?”
“Hoàng thượng, ngươi tới phân xử thử!” Thái hậu tức giận nói, nói một lần sự tình trải qua từ đầu chí cuối, cuối cùng cắn răng nói, “Hoàng thượng, ngươi nói sao còn có cung tần không cần mặt mũi như vậy? Nàng ta có bầu, hoàng thượng ngài khắp nơi đều hậu đãi nàng ta, thứ gì tốt không đưa đến nơi nàng ta? Kết quả lại kiến thức hạn hẹp như vậy, nghe được Châu Lưu ly bảy màu của Nguyên Ca nha đầu trân quý, thì bèn bịa đặt nói dối với thái y, lừa gạt, cứng rắn phải đoạt hạt châu của Nguyên Ca nha đầu mới thôi! Đó lại là di vật mẹ đẻ Nguyên Ca nha đầu để lại, là nguyện vọng của mẹ đẻ nàng.... May nhờ hôm nay là Nguyên Ca nha đầu, nếu là người khác thì sự tình lan truyền ra ngoài, sau này thể diện hoàng thất chúng ta còn hy vọng đặt nơi nào?”
Nghe thấy mẹ đẻ Bùi Nguyên Ca cũng có một viên Châu Lưu ly bảy màu, trong đôi mắt sâu thẳm của hoàng đế hiện lên một chút khi*p sợ, kinh ngạc nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, ở chỗ sâu trong đôi mắt tất cả đều là khó mà tin nổi.
Đây là có chuyện gì? Sao bình thê Bùi Chư Thành lại cũng có Châu Lưu ly bảy màu?