Tan mất đề phòng trong lòng, cởi bỏ thận trọng khắp người, tắm rửa rửa mặt chải đầu xong, nước ấm gột rửa bụi bậm mỏi mệt quanh thân, lại yên lòng ngủ một giấc, khi buổi chiều tỉnh lại, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy thoải mái trước nay chưa có. Trong phòng có Mộc Tê và Thanh Đại đi qua đi lại cắm hoa sen trong bình mỹ nhân ôm vai sứ trắng, tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, khiến không khí cả căn phòng nhuốm cảm giác dịu nhẹ của hồ nước.
Bởi vì Bùi Nguyên Ca không thích mùi nhang, bởi vậy trong Tĩnh Xu trai chưa từng dùng huân hương, đều là dùng mùi hoa cỏ hoặc trà hương.
Bùi Nguyên Ca đẩy mở cửa sổ, gió mát bên ngoài ập vào, thổi trúng màn giường rung động nhẹ nhàng, cảm thấy cả không khí đều là thoải mái.
Trong nháy mắt này, nàng bỗng nhiên nhớ tới Vũ Hoằng Mặc, nhớ tới đêm đó hắn sốt cao hôn mê, cũng không ở lại hoàng cung, mà không hiểu vì sao cố chấp xông vào khuê phòng của nàng, sau đó té xỉu. Có lẽ tâm tình của hắn khi đó, cũng giống nàng hiện tại đi? Nàng chẳng qua mới nán lại trong cung nửa tháng có dư, đã cảm thấy mỏi mệt như vậy, còn hắn từ nhỏ lớn lên ở nơi đó, chịu đựng áp lực và phiền toái không biết nhiều hơn nàng bao nhiêu lần...
Nghĩ đến Vũ Hoằng Mặc, trong lòng bỗng nhiên có ý nghĩ mơ hồ hiện lên.
Bùi Nguyên Ca hơi ngẩn ra, trầm ngân suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng đó lớn. Lần này phụ thân giả bộ bệnh dẫn nàng xuất cung, sẽ không phải là tên gia hỏa Vũ Hoằng Mặc kia xúi bẩy đó chứ? Dù sao lấy tính cách của phụ thân, rất khó nghĩ tới thủ đoạn này, trái lại rất giống hành vi tên vô lại Vũ Hoàng Mặc kia sẽ làm! Quan trọng nhất là, giả bộ bệnh nhất định phải có thái y trong cung phối hợp, nếu không thì chỉ cần thái y chẩn đoán bệnh nói phụ thân không việc gì, đó chính là tội khi quân! Mà phụ thân cũng nói, ông không hề có nhân mạch trong cung, cho nên không hỏi được tin tức của nàng, lại làm sao có thể dễ dàng lấy lòng Chu thái y che giấu giúp ông?
Chỉ có người có quyền thế nhất định trong cung, mới có khả năng làm được loại chuyện này!
Bùi Nguyên Ca càng nghĩ càng xác định, trong lòng nhất thời nổi cáu, tên Vũ Hoằng Mặc này, may mà Hoàng thượng không có truy cứu, nếu mà truy cứu, muốn trừng trị phụ thân làm sao bây giờ? Thật sự là quá liều! Nếu đúng như nàng suy đoán, thật sự là hắn khuyến khích phụ thân làm như vậy.... Nàng sẽ cắn ૮ɦếƭ hắn!
Trong Xuân Dương cung, Vũ Hoằng Mặc mới vừa nhận được tin tức Chu thái y truyền đến, bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy lưng rét lạnh, rùng mình một cái.
“Kỳ quái, cuối tháng sáu đang nóng, làm sao ta lại thấy rùng mình?” Vũ Hoằng Mặc lẩm bẩm.
Mà khi hắn mở tờ giấy ra, nhìn đến lời căn dặn của Hoàng đế, Vũ Hoằng Mặc nhất thời có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Đúng như hắn dự liệu, phụ hoàng quả nhiên không có vạch trần, nhưng lại dùng thủ đoạn này ђàภђ ђạ Bùi Thượng thư? Xoa Ϧóþ còn chưa tính, thuốc đắng... Vũ Hoằng Mặc lại rùng mình cái nữa: “Hợp với uống thuốc đắng hai mươi ngày, thật sự là quá tàn nhẫn, quá khủng bố rồi!”
May không phải là hắn uống, vạn hạnh vạn hạnh!
Bùi Nguyên Ca đang đứng tại cửa sổ, Mộc Tê cùng Thanh Đại vén rèm tiến vào.
Tử Uyển và Sở Quỳ theo Bùi Nguyên Ca vào cung, tâm tư căng thẳng, áp lực mỏi mệt không thua Bùi Nguyên Ca, bởi vậy Bùi Nguyên Ca mệnh các nàng đi nghỉ tạm, không cần tới hầu hạ. Thấy Bùi Nguyên Ca vừa tỉnh ngủ, hai gò má hồng nhuộm, đôi mắt tự nhiên, khí sắc tốt hơn trước rất nhiều, hai người nhìn nhau cười, tiến lên bẩm báo Bùi Nguyên Ca động tĩnh trong phủ trong khoảng thời gian này: “Tiểu thư, khoảng thời gian trước Chương di nương lại bị lão gia trách cứ một trận, người không trong phủ, không biết khoảng thời gian trước Chương di nương làm ầm ĩ lợi hại thế nào đâu!”
Chương Vân?
Bùi Nguyên Ca nhíu mi: “Bà ta ầm ĩ cái gì? Lại vì sao bị phụ thân trách cứ?”
Từ chuyện Bùi Nguyên Ca thật giả lần trước, sau khi Chương Vân bị phụ thân giam cầm, trái lại cực kỳ an phận, không sinh sự chút nào, chẳng lẽ là thừa thời điểm nàng không có trong phủ, khiến phụ thân thương tiếc giải trừ giam cầm sao? Như vậy cho dù nàng trở về, cũng không thể vô duyên vô cớ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ phụ thân tiếp tục giam cầm được?
“Hình như là bởi vì Vạn công tử!” Thanh Đại nhanh mồm nhanh miệng nói, “Nô tỳ không rõ, rõ ràng lão gia càng lúc càng coi trọng Vạn công tử, có ấn tượng cực tốt với hắn, tại sao Chương di nương lại hồ đồ như vậy lại đi va chạm đầu ngọn gió này chứ?”
Hành vi ti tiện của Vạn Quan Hiểu, Bùi Nguyên Ca chỉ mới nói với Tử Uyển, đám người Mộc Tê cũng không biết, bởi vậy cũng không có ác cảm với hắn.
Bởi vì Vạn Quan Hiểu? Bùi Nguyên Ca mơ hồ nghĩ tới gì đó, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Mà lời giải thích kế tiếp của Thanh Đại Mộc Tê, cũng chứng minh suy đoán vừa rồi của nàng.
Bởi vì lần trước xảo ngộ trong ngõ nhỏ, Bùi Chư Thành và Vạn Quan Hiểu thảo luận một phen, càng cảm thấy tán thưởng người thanh niên này, bởi vậy trong khoảng thời gian này thường thường mời Vạn Quan Hiểu qua phủ, đàm luận thi từ, chỉ điểm võ nghệ, quả thực coi hắn là người một nhà. Bởi vì Bùi Chư Thành coi trọng, địa vị Vạn Quan Hiểu tại Bùi phủ cũng được kéo lên, mọi người Bùi phủ đều hết sức cung kính với hắn, gặp mặt đều gọi một tiếng “Vạn công tử“.
Nhưng mà không hiểu vì sao, Chương Vân di nương bị giam cầm lại đối đầu với vị Vạn công tử này.
Vốn là lần đó Vạn Quan Hiểu qua phủ, Chương Vân nghĩ biện pháp để một nha hoàn xinh đẹp dẫn hắn đến thiên gian, sau đó lại cố ý để người khác dẫn Bùi Chư Thành qua đó, muốn để cho hắn nhìn thấy hình ảnh Vạn Quan Hiểu cùng nha hoàn tằng tịu. Kết quả Bùi Chư Thành đến, đẩy cửa đi vào, trái lại nhìn thấy Vạn Quan Hiểu ngồi nghiêm chỉnh, nha hoàn kia lại quỳ gối dưới chân hắn khóc, vẻ mặt vẻ xấu hổ, Bùi Chư Thành hỏi, khóc nói là Chương di nương sai nàng tới quyến rũ Vạn công tử, kết quả Vạn công tử là chính nhân quân tử, không có hành động gì, ngược lại còn khuyên giải nàng, để nàng ý thức được hành vi hoang đường của mình, thành tâm nhận sai.
Bùi Chư Thành không hiểu, không biết việc này làm sao lại có liên quan tới Chương Vân, bèn sai người mời Chương Vân đến.
Chương Vân ban đầu không thừa nhận, nhưng nha hoàn này nói lý lẽ rõ ràng, nàng vốn là nha hoàn Tứ Đức viện, cha mẹ đều từng là trợ thủ đắc lực của Chương Vân, lại lấy ra trang sức Chương Vân đưa cho, qua xác định, đích thật là làm nhiệm vụ gì đó cho Chương Vân. Chương Vân mắt thấy không thể chống chế, đành phải thừa nhận, nói là Vạn Quan Hiểu ngôn hành không đức, hành vi bại hoại, không xứng quan hệ với Bùi phủ, bà ta không muốn lão gia bị lừa, bởi vậy mới an bài ra mưu kế này, muốn vạch trần bộ mặt thật của Vạn Quan Hiểu.
Vạn Quan Hiểu tất nhiên thề son sắc rằng mình là chính nhân quân tử, tuyệt đối không làm loại chuyện cẩu thả thất đức này.
Mà sự thật cũng đúng như vậy, Bùi Chư Thành đương nhiên tin tưởng Vạn Quan Hiểu, cảm thấy Chương Vân làm việc ngày càng hoang đường không ra thể thống gì, nghiêm khắc trách cứ một phen, lại bắt bà ta xin lỗi Vạn Quan Hiểu.
Kết quả dưới tình thế cấp bách, Chương Vân nói ra chuyện Vạn Quan Hiểu từng đến Trấn Quốc Hầu phủ nói có tư tình với Bùi Nguyên Ca, cực lực chỉ người này hành vi bại hoại, đê tiện hạ lưu. Vạn Quan Hiểu nhưng lại hô to oan uổng, nói chuyện Trấn Quốc Hầu phủ đã sớm tra ra manh mối, là Trấn Quốc Hầu muốn bám víu Diệp Vấn Khanh, bởi vậy bịa đặt nói xấu hắn và Bùi tứ tiểu thư. Chương Vân lại lấy chuyện này ra nói, không biết là dụng ý gì, thanh danh Vạn Quan Hiểu hắn là thứ yếu, danh dự Bùi tứ tiểu thư quan trọng hơn, vân vân...
Lời này lại gợi lên hồi tưởng cho Bùi Chư Thành về chuyện Bùi Nguyên Ca thật giả, thập phần Bùi Nguyên Ca lúc ấy bị buộc ϲởí áօ chứng minh trong sạch, chỉ cảm thấy Chương Vân như vậy lại là vì nói xấu Ca nhi, trong lòng vô cùng tức giận.
Chương Vân mắt thấy Vạn Quan Hiểu nhanh mồm nhanh miệng, chẳng những không bị bà vặn hỏi, ngược lại trả đũa, trong lòng tức giận muốn thổ huyết, cố chỉ Vạn Quan Hiểu tiến vào phủ không có ý tốt, đánh chủ ý vào tiểu thư Bùi phủ, muốn leo lên nhà cao cửa rộng, làm đá kê chân cho mình, để lão gia ngàn vạn lần đừng mắc mưu, càng hăm dọa chất vấn Vạn Quan Hiểu, nói hắn nếu thật sự chính trực như vậy, thì thề với trời mình không có tâm tư này, tuyệt không lấy tiểu thư Bùi phủ, nếu không trọn đời không thể làm quan.
Vạn Quan Hiểu hơi có chần chờ, Chương Vân nhân cơ hội ám chỉ hắn trong lòng có quỷ, thỉnh cầu lão gia trục xuất người này khỏi Bùi phủ, không cho hắn tiến vào nữa.
Bùi Chư Thành hiển nhiên cho rằng bà ta càn quấy, sai người kéo bà ta về Tứ Đức viện, cũng nghiêm tra là ai thả bà ta ra, mặc cho bà ta gây chuyện thị phi. Vì thế, nhiều hạ nhân Bùi phủ đều bị liên lụy, tất cả bị trừng phạt nặng.
Dù vậy, Chương Vân vẫn không dừng lại, mấy hôm trước lại cầu xin Bùi Chư Thành, nói phu nhân chưa bao giờ để ý tới Tam tiểu thư, Tam tiểu thư không người nuôi dưỡng thật là đáng thương, xin lão gia cho phép bà ta xuất viện, nhân tiện chăm sóc Tam tiểu thư. Nhưng ngôn hành của bà ta như vậy, làm sao Bùi Chư Thành có thể đáp ứng, không nói hai lời liền từ chối, nói nếu là có mẫu thân như bà ta chăm sóc, còn không biết tương lai Bùi Nguyên Dung sẽ trở thành bộ dáng gì.
“Vị Chương di nương này cũng thật là kỳ quái, trước nghe nói bà ta thông minh giỏi giang, thế nào nô tỳ thấy bà ta toàn làm chuyện điên rồ à?” Thanh Đại khó hiểu lắc đầu, biết tiểu thư và vị Chương di nương này có thù hận, thấy bà ta xui xẻo, tất nhiên mừng rỡ cười nhạo, “Không hiểu sao, thấy lão gia coi trọng Vạn công tử, lại làm ra chuyện vô lý như thế. Làm việc như vậy, làm sao lão gia có thể thuận theo bà ta?”
Mộc Tê cũng liên tục gật đầu, cảm thấy khoảng thời gian này Chương di nương bị giam, nên đầu óc cũng có chút hỏng rồi.
Các nàng không hiểu vì sao, còn Bùi Nguyên Ca vừa nghe liền hiểu rõ ngọn ngành. Chương Vân chắc là biết rõ chuyện của Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu. Thấy bà ta cuồng loạn làm chuyện cá ૮ɦếƭ lưới rách như vậy, chắc hẳn trong đoạn thời gian này Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung rất có tiến triển. Mà lúc trước Chương Vân ngàn tuyển vạn tuyển, lựa chọn Vạn Quan Hiểu tới thiết kế Bùi Nguyên Ca, tất nhiên biết bản chất của hắn, biết đây là con rắn độc trở mặt vô tình, hám lợi đen lòng, Bùi Nguyên Dung ngu dốt tuyệt đối không thể đấu được hắn, nếu bị Vạn Quan Hiểu thiết kế, lừa gạt xong chuyện, tương lai nhất định vạn kiếp bất phục.
Chỉ tiếc, Chương Vân chỉ nhớ đến thanh danh của Bùi Nguyên Dung, không chịu nói ra tên Bùi Nguyên Dung, bởi vậy chỉ có thể thiết kế hãm hại.
Nhưng mà Vạn Quan Hiểu cũng là kẻ giả dối có thủ đoạn, không biết dùng biện pháp gì thu phục nha hoàn kia, chẳng những không rơi vào cạm bẫy, ngược lại dùng nó đánh trả Chương Vân.
Mất tiên cơ, Chương Vân vốn không nên làm loạn nữa, nhưng sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của Bùi Nguyên Dung, lại không thể bỏ mặc, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể lôi ra chuyện Trấn Quốc Hầu phủ. Đáng tiếc chuyện này tuy một tay bà ta thiết kế, Chương Vân biết một rõ hai ràng chân tướng, nhưng kì lạ bà ta không thể nói mình vì phá hoại hôn sự với Trấn Quốc Hầu phủ, phái người bôi nhọ danh dự Bùi Nguyên Ca, nói nàng có tư tình với người ta, bởi vậy không lấy ra được chứng cớ có lực, kết quả lại bị Vạn Quan Hiểu cắn ngược một cái.
Đến như sau cùng bức Vạn Quan Hiểu thề, là biện pháp cấp bách vô hại, nhưng đáng tiếc có hành vi điên cuồng của bà ta trước đó, Bùi Chư Thành hoàn toàn không thèm để ý.
Bùi Nguyên Ca biết rõ chân tướng trong đó đương nhiên hiểu dụng ý của Chương Vân, nhưng đáng tiếc tình hình lúc đó, Chương Vân không thể nói ra miệng, thế cho nên theo người ngoài, hành vi của bà ta thật sự hoang đường, không thể nói lý. Ha ha, vốn là cục diện bà ta bày ra, biết rõ rành rành toàn bộ chân tướng, lại chỉ bất lực, nói vậy giờ phút này Chương Vân chắc buồn bực muốn nhổ ra máu đi!
Bùi Nguyên Ca thúc đẩy Vạn Quan Hiểu với Bùi Nguyên Dung, vốn là trả thù hai người này. Không nghĩ tới hôn sự hai người còn chưa thành, Chương Vân lại bởi vì Bùi Nguyên Dung mà trở mặt với Vạn Quan Hiểu. Bùi Nguyên Ca cười lạnh, Vạn Quan Hiểu là do chính Chương Vân tuyển ra để hãm hại nàng, hủy diệt cả đời của nàng, kết quả hiện tại lại báo ứng lên người Bùi Nguyên Dung, mà còn Vạn Quan Hiểu giả dối gian xảo, ngay Chương Vân cũng không thể làm gì được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyển phát triển từng bước một.
Chương Vân tự mình chọn ra độc xà, ngược lại hung hăng cắn bà ta một ngụm, cái này gọi là tự làm tự chịu!
Hai bên đều là người nàng chán ghét, chuyện này nàng thật không cần nhúng tay, cứ Lã Vọng buông cần, nhìn hai người này chó cắn chó, tự cắn lẫn nhau, nói vậy sẽ cực kỳ đặc sắc!
Nhàn nhã nói chuyện phiếm với mọi người, tán gẫu chuyện Bùi phủ khoảng thời gian này, lại trong lúc rảnh rỗi, động mấy kim thêu thùa, đợi đến thời gian sắp tới bữa tối, Bùi Nguyên Ca bèn thay đổi quần áo, đến Kiêm Gia viện thỉnh an, thuận tiện cùng dùng bữa tối với phụ thân và mẫu thân. Đây cũng vốn là nói cẩn thận thôi, đêm nay để ăn mừng nàng và Bùi Nguyên Hoa trở về, mọi người cùng nhau dùng bữa, náo nhiệt một chút cũng coi là tẩy trần cho hai người.
Còn chưa tới Kiêm Gia viện, Bùi Nguyên Ca lại va vào Bùi Nguyên Dung trước.
Mấy ngày không gặp, khí sắc Bùi Nguyên Dung đúng là tốt hơn rất nhiều, ăn mặc cả người sa mềm màu hồng nhạt nối liền chiều cao nhiều lớp chồng lên, phía dưới người là quần la yên mềm màu tím nhạt, sắc mặt hồng hào, con ngươi óng ánh, mồm miệng ngâm xuân, càng lộ vẻ kiều diễm xinh đẹp.
Chỉ là nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, mặt Bùi Nguyên Dung vốn rạng rỡ liền xìu xuống ngay, đặc biệt là cho rằng nàng đạt được mắt xanh của thái hậu, trở về từ trong cung, thì trong lòng càng thêm không thoải mái, không nhịn được cay nghiệt nói: “Nghe nói thái hậu vô cùng coi trọng Tứ muội muội, muốn Tứ muội muội vào cung làm quý nhân. Năm nay Hoàng thượng đã hơn bốn mươi sắp năm mươi nhỉ? Thật giống là còn lớn tuổi hơn nhiều so với phụ thân, Tứ muội muội hoa nhường nguyệt thẹn, tuổi trẻ thanh xuân như vậy, không biết dậy lên cảm tưởng gì?”
“Dám nói bất kính đối với đương kim thiên tử, không biết là tội danh gì đây?” Bùi Nguyên Ca nhàn nhạt mỉm cười, “Có muốn muội muội thay tỷ tỷ hỏi phụ thân một chút hay không? Phụ thân chưởng quản hình ngục, nói vậy biết rất rõ.”
Bùi Nguyên Dung líu lưỡi, lập tức nổi giận đùng đùng nói: “Ta có chỗ nào bất kính đối với hoàng thượng? Ngươi không cần loạn thêm tội danh cho ta!”
Ngẫm lại nhưng vẫn biết đề tài này không thích hợp, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn một chút nha hoàn thi*p thân theo phía sau mình và Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung bỗng nhiên giả vờ thân thiết kéo Bùi Nguyên Ca đi về phía trước mấy bước, xác định mọi người không nghe được các nàng nói chuyện, lúc này mới cầm lấy một cái khăn lụa trắng nõn như tuyết giơ giơ lên ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, khiêu khích nói: “Tứ muội muội tài trí hơn người, học phú ngũ xa, không biết có hiểu điển cố chiếc khăn lụa này hay không?”
Bùi Nguyên Ca mắt lạnh nhìn nàng ta, thong thả cười nói: “Điển cố khăn lụa có rất nhiều, không biết Tam tỷ tỷ nói chính là việc nào?”
Ở trong hoàng cung gặp phải người coi như khoe khoang ngu dốt như Triệu Tiệp dư cũng là người có tâm cơ, đặt cạm bẫy người ta khắp nơi. Trái lại loại vụng về khoe khoang và khiêu khích như Bùi Nguyên Dung này thực sự sứt sẹo lại tẻ nhạt, Bùi Nguyên Ca không để ý chút nào, chỉ cho là xem cuộc vui, chậm rãi qua loa nàng ta.
“Không viết từ ngữ không viết thơ, một tấm khăn trắng thuần gửi tương tư. Mong khanh cẩn thận xem nhiều lần, ngang cũng là sợi thẳng đứng cũng là sợi.” Bùi Nguyên Dung ngâm đọc.
Bùi Nguyên Ca hơi run run, nàng cũng không xa lạ gì bài thơ từ này, kiếp trước từng thấy ở bên trong tập thơ của Vạn Quan Hiểu, dựa theo thời gian viết mặt trên, chắc chính là làm vào năm nay. Sau thờì gian lời chót lưỡi đầu môi lừa bịp nàng, cũng từng đưa loại khăn lụa này cho nàng, kèm theo một bài thơ như thế. Lúc thời niên thiếu đó vô tri nàng càng cảm động mãi... Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ Vạn Quan Hiểu lại còn dùng thủ đoạn giống nhau, có điều đối tượng đổi thành Bùi Nguyên Dung.
Càng không ngờ chính là, Bùi Nguyên Dung lại trắng trợn lấy ra tấm khăn lụa này như vậy, còn dám ngâm đọc bài thơ này ra.
Phải biết coi như là nàng kiếp trước, nhận được tấm khăn trắng thuần kia, tuy lòng mừng vui nhưng cũng chỉ dám cất giấu bí mật, không dám bị người ta thấy. Lá gan vị Tam tỷ tỷ này của nàng đến thực sự là lớn, không nói lại cầm ở trong tay, còn dám ngâm đọc ra bài thơ này đối với nàng. Bùi Nguyên Ca đúng là hứng thú lên, muốn nhìn một chút rốt cuộc Bùi Nguyên Dung có thể to gan đến mức nào, bởi vậy rất phối hợp lộ vẻ mặt kinh diễm cho nàng ta xem.
Bùi Nguyên Dung thấy thế vô cùng hả hê, càng ngày càng muốn khoe khoang ở trước mặt Bùi Nguyên Ca, nhằm chứng minh mình tuyệt không kém gì nàng, nói: “Tứ muội muội có biết bài thơ này từ là ai viết? Nghe nói lúc trước hôn sự phủ Thọ Xương Bá ầm ĩ đến ngự tiền, đã từng có vị Vạn công tử từ chối phủ Trấn Quốc Hầu lôi kéo, kiên trì không thừa nhận có tư tình với Tứ muội muội. Với dung mạo thân thế Tứ muội muội, vị Vạn công tử này lại cũng không thấy thuận mắt, ánh mắt cũng thật là cao, Tứ muội muội ngươi nói đúng hay không? Nhưng chuyện kỳ lạ, vị Vạn công tử này không lọt mắt Tứ muội muội ngươi, nhưng có tình cảm đối với tỷ tỷ ta, đưa chiếc khăn lụa này cho ta, còn có một bài thơ như thế, lại còn nói nếu như có thể cưới ta qua cửa, tương lai nhất định sẽ không cưới thi*p nạp thông phòng, một đời một kiếp chỉ đối tốt với một mình ta đây!”
Thiệt thòi con gái như nàng ta cũng có thể nói ra câu nói như thế này! Bùi Nguyên Ca âm thầm lắc đầu, tiếp tục cười nhìn nàng ta.
“Đương nhiên, thân thế vị Vạn công tử này chênh lệch chút, có điều đời này nữ tử mưu cầu không phải là phu quân có tài có mạo mà có thể đối tốt với mình một đời một kiếp? Nếu là đại gia công tử, tam thê tứ thi*p, nha hoàn thông phòng ầm ĩ ngày ngày, đau lòng cũng đau lòng không đủ, đâu có loại một đời một kiếp một đôi người này để làm nguời ta hâm mộ. Lại nói, Vạn công tử tài hoa xuất chúng, võ nghệ siêu quần, khoa thi năm nay tất nhiên là phải ở giữa khoa cử, hơn nữa phụ thân xem trọng hắn rất nhiều, cũng không ít khen hắn là tài năng rường cột. Quan trọng nhất chính là, hiện nay Cửu điện hạ ngẫu nhiên gặp Vạn công tử, cũng vô cùng thưởng thức đối với hắn, ra sức lôi kéo, thoạt nhìn như vậy, tiền đồ tương lai của Vạn công tử cũng nhất định không thể đo lường, nếu gả cho hắn, tương lai chí ít phu nhân cáo mệnh tam phẩm là chạy không thoát rồi. Muội muội cảm thấy thế nào?” Bùi Nguyên Dung tiếp tục khoe khoang.
Bùi Nguyên Ca đương nhiên rõ ràng, Bùi Nguyên Dung đây là nhằm vào nàng có thể sẽ vào cung làm quý nhân mà nói.
Hoàng thượng gần năm mươi tuổi, hậu cung ba ngàn Giai Lệ; mà Vạn Quan Hiểu lại tuổi trẻ tuấn mỹ, tài hoa hơn người, còn “Mối tình thắm thiết” với Bùi Nguyên Dung, văn võ song toàn, tiền đồ rộng lớn, chỉ cần không phải là người quá bị lợi ích làm mê muội đại khái đều sẽ cảm thấy Vạn Quan Hiểu tốt hơn nhỉ? Có điều, Bùi Nguyên Ca lưu ý không phải cái này, mà là vừa nãy Bùi Nguyên Dung nói tới “Cửu điện hạ ngẫu nhiên gặp Vạn công tử, cũng vô cùng thưởng thức đối với hắn, ra sức lôi kéo”...
Vũ Hoằng Mặc đây là đang làm gì?
Hắn hẳn phải biết nàng muốn đối phó Vạn Quan Hiểu, tại sao muốn lôi kéo hắn chứ? Lẽ nào là nhìn ra dụng tâm của nàng, đoán ra nàng muốn thúc đẩy Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung, lại từng nghe Bùi Nguyên Dung là người chê bần yêu phú, sợ nàng ta bởi vì gia cảnh Vạn Quan Hiểu tầm thường, thân phận bần hàn mà có do dự trong lòng, vì lẽ đó giả bộ, do đó đẩy hai người một cái? Dù sao, có thể được hoàng tử coi trọng, đặc biệt là hoàng tử tay cầm thực quyền, tương lai con đường thăng chức sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Không phải nói, người gác cổng Tể Tướng đều quan tam phẩm đó sao? Huống chi là hoàng tử!
Tên Vũ Hoằng Mặc này... Bùi Nguyên Ca không nói ra được trong lòng là cảm nhận gì, len lén oán thầm, nhúng tay chuyện Bùi phủ cũng nhúng tay đến chịu khó quá chứ? Đương nhiên.... Lần này hắn nhúng tay làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái là được rồi! Coi như Vạn Quan Hiểu tương lai trúng cao, cao nhất cũng chỉ thụ chức quan ngũ lục phẩm, Vũ Hoằng Mặc thân là hoàng tử, muốn đùa ૮ɦếƭ hắn cũng đơn giản. Đây chính là chỗ tốt của thân ở địa vị cao, lấy quyền ép người!
Không trách nhiều người vót đến nhọn cả đầu cũng muốn trèo đến chỗ cao như vậy, lấy quyền trêu người, tùy ý bắt nạt người bên ngoài.... Thật ra rất thoải mái!
Bùi Nguyên Ca nghĩ, thiếu kiên nhẫn dây dưa với Bùi Nguyên Dung nữa, cười nói: “Lời này của Tam tỷ tỷ không bằng đi nói với phụ thân, ta nghĩ, phụ thân nhất định sẽ nhờ đó mà nhìn Tam tỷ tỷ với con mắt khác!” Thuận miệng lấy lời này chặn miệng Bùi Nguyên Dung lại rồi không tiếp tục để ý nàng ta, đi thẳng về phía Kiêm Gia viện.
Bùi Nguyên Dung chỉ muốn đâm một cái Bùi Nguyên Ca, nàng đương nhiên biết không thể nói lời này lung tung, cho nên mới muốn trốn bọn nha hoàn, nghe Bùi Nguyên Ca nói như vậy, không nhịn được hoảng loạn nói: “Cuối cùng không phải ngươi muốn đi cáo trạng trước mặt phụ thân, nói cho ngươi, ta sẽ không thừa nhận! Ngươi đừng nghĩ lại ta!”
Bữa tối mọi người tụ tập một đường, Bùi Chư Thành không ngừng gắp rau cho Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Vũ, Thư Tuyết ngọc thì lại chuyên tâm chăm sóc Bùi Nguyên Ca, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt chuyện Bùi Nguyên Xảo, Bùi Nguyên Xảo cũng rất ngoan ngoãn khuyên Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Vũ. Vốn Bùi Nguyên Dung có thể xuất hiện yêu thiêu thân nhất, bởi vì sợ Bùi Nguyên Ca thật sự nói những câu kia cho Bùi Chư Thành, tuy rằng trong lòng ấm ức nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám phát tác.
Bởi vậy trận bữa tối này, Bùi Nguyên Ca đúng là hiếm khi dùng đến thư thái. Sau khi ăn xong mọi người túm năm tụm ba nói giỡn, tụ một chút liền tan đi.
Trở lại Vũ Phi uyển, Bùi Nguyên Vũ nằm ở trên giường nhỏ mỹ nhân, nhưng trong lòng đang trầm tư. Hôm nay phụ thân chỉ quan tâm các nàng, không hỏi tới tình hình trong cung, nhưng muộn mấy ngày tất nhiên sẽ hỏi, Bùi Nguyên Ca cũng chắc chắn sẽ không che giấu cho nàng, đến lúc đó coi như nàng lại biện giải. Bởi vì có kết án thêu đồ trước đó, chỉ sợ phụ thân vẫn sẽ nghi ngờ, nhìn ra tâm tư của nàng. Nếu như phụ thân làm khó dễ từ giữa... Hơi cắn môi, suy tư kế sách ứng phó.
Đúng lúc này, Lưu Sương bỗng nhiên đi vào, nhỏ giọng thông báo nói: “Tiểu thư, có vị ma ma muốn gặp tiểu thư.”
“Ma ma?” Bùi Nguyên Vũ khẽ nhíu mày, “Là ai?”
Nhưng mà, còn chưa chờ Lưu Sương trả lời, Lưu Nhứ đã dẫn vị kia ma ma vào, liếc mắt nhìn nhau với Lưu Sương, song song lùi ra, tiện thể đóng cửa lại. Bùi Nguyên Vũ thấy thế, đang muốn quát mắng hai đứa nha hoàn, ✓ú già bên cạnh ma ma áo xanh kia mặc váy vải, cúi thấp đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cởi xuống áo choàng che phủ, biểu hiện tiều tụy, mặt mày lo lắng, bất ngờ lại là Chương Vân bị cấm túc!
Bùi Nguyên Vũ giật nảy cả mình: “Ngươi đâu ——” nhìn thấy ma ma áo xanh bên cạnh, vội sửa lại miệng, trước tiên lệnh bà đi ra ngoài bảo vệ, lúc này mới vọt tới trước mặt Chương Vân, đè thấp giọng quát lên, “Người còn đang trong cấm túc, sao lại dám lén lút chạy ra ngoài? Tại sao người lại tìm đến con?”
“Đại cô nương, ta biết thân ta thấp kém, liên lụy đại cô nương khắp nơi, không xứng làm mẫu thân đại cô nương, nhưng mà, Dung Nhi cũng muội muội ruột con, con không thể trơ mắt mà nhìn nàng nhảy vào hố lửa chứ!” Vẻ mặt Chương Vân vội vàng nắm chặt tay nàng, trong con ngươi hoàn toàn toát ra vẻ khẩn cầu, nhanh chóng nói một lần chuyện Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu, cuối cùng tiếng đau thương nói, “Đại cô nương, con cũng biết, Vạn Quan Hiểu là người nào, nếu Dung Nhi là bị hắn lừa gạt đến tay thì hậu quả khó mà lường được! Con phải giúp đỡ Dung Nhi, nghĩ cách đuổi Vạn Quan Hiểu kia ra khỏi Bùi phủ đi!”
Vạn Quan Hiểu?
Bùi Nguyên Vũ vừa căm hận vừa tức giận, Bùi Nguyên Dung lại tiếp tục không có đầu óc nữa cũng nên có mức độ, lại dính dấp với loại mặt hàng Vạn Quan Hiểu kia? “Người cứ nói cho nàng ấy là Vạn Quan Hiểu không có ý tốt, bảo nàng ấy cách Vạn Quan Hiểu xa một chút!”
“Ta nói rồi, nhưng không biết Vạn Quan Hiểu rót cho Dung Nhi mê dược gì, Dung Nhi không những không nghe, lại cảm thấy là ta đang khích bác ly gián, ngược lại ngay cả ta cũng căm ghét. Ta cũng thử đi thiết kế Vạn Quan Hiểu, để lão gia thấy rõ bộ mặt thật của hắn, nhưng kết quả bị hắn cắn ngược lại một cái, trái lại khiến lão gia cảm thấy ta không thể nói lý.” Chương Vân đau lòng nói, bà đã dùng hết mọi biện pháp, nhưng đều không có cách nào ngăn cản, thực sự bất đắc dĩ, mới nghĩ tìm đến Bùi Nguyên Vũ.
Bùi Nguyên Vũ không kiên nhẫn nói: “Vậy người cứ nói chuyện này cho phụ thân, để phụ thân đến ngăn bọn họ!”
“Không được, nếu như để lão gia biết, nói không chừng sẽ cho rằng Dung Nhi không tự ái, lại nói không chừng sẽ cảm thấy Vạn Quan Hiểu là lương phối, thật sự tác thành cho bọn họ, vậy chẳng phải là lại hại Dung Nhi? Lại nói, chuyện như vậy, dù sao Dung Nhi là nữ tử, danh dự quan trọng, làm sao có thể vỡ lở ra chứ?” Chương Vân vội vã chối bỏ.
Bản thân Bùi Nguyên Vũ đã có một đống chuyện phiền lòng, đâu có thời gian để ý tới loại chuyện hồ đồ này của Bùi Nguyên Dung, qua loa nói: “Nếu người dùng hết các loại biện pháp cũng không được, vậy con có thể thế nào? Biện pháp của người không được, đương nhiên con cũng không được. Vậy thì thật sự là không có cách nào, mặc cho số phận đi!”
Thấy nàng tuyệt tình như thế, lòng Chương Vân cũng nguội lạnh: “Đại cô nương, đó là muội muội ruột con đấy!”
“Đúng đấy, muội muội ruột của con, con tốt bụng khuyên giải nàng ấy, nàng ấy trả lại con một bạt tai; lúc con bị Diệp Vấn Khanh đánh ở Thiên Ngoại Thiên, nàng ấy ở bên cạnh chế giễu, chỉ chê đánh không đủ tàn nhẫn, sau khi trở về lại thêm mắm dặm muối ở chổ phụ thân. Nàng ấy thực sự là muội muội ruột của con!” Bùi Nguyên Vũ tức giận nói.
Nghe ý nàng dường như là không muốn quan tâm, trong con ngươi Chương Vân loé qua một tia sáng quyết tuyệt, chậm rãi nói: “Đại cô nương, chuyện này con thật sự mặc kệ à....”