Lần này hoàng đế cố ý nhấn mạnh muốn “Bảo vệ thật tốt”, như vậy, cấm vệ quân đi qua đảm nhiệm không chỉ là trách nhiệm bảo vệ, bao hàm thêm ý giám thị..... Hành động của đoàn sứ giả Kinh quốc bắt đầu bị khống chế nghiêm mật, không thể ra khỏi Ngô Đồng uyển nửa bước. Sao đoàn sứ giả Kinh quốc có thể chịu được cái này, nhưng dù bọn họ nói cái gì đều bị một câu “Tốt nhất các ngươi nghe theo sắp xếp của chúng ta, cẩn thận mà ở tại Ngô Đồng uyển, nếu không xảy ra rắc rối gì lại muốn trách chúng ta bảo vệ bất lực!” của cấm vệ quân đẩy trở về, không chịu nhượng bộ chút xíu. Sứ giả ngang tàng kia chỉ có tức giận đến kêu to oa oa không thôi.
Phó sứ Kinh quốc biết được, cũng vô cùng tức giận, nhưng dù sao hắn thân ở địa vị cao, mắt nhìn đại cục, biết lúc này bọn họ là thế yếu, thật sự không thích hợp cứng đối cứng với Đại Hạ, chỉ có thể nén giận trói buộc mọi người đừng gây chuyện phiền tóai.
Nhưng mà, sau khi trải qua cân nhắc rất lâu, hoàng đế cho rằng Kinh quốc không đủ thành ý nghị hòa, thẳng thắn dứt khoát từ chối nghị hòa, lệnh Vũ Hoằng Mặc đưa sứ giả Kinh quốc ra khỏi kinh thành, do cấm vệ quân áp giải, lên đường rời khỏi Đại Hạ, không đựơc ở lại.
Không nghĩ tới những ngày gần đây ngột ngạt cuối cùng lại vẫn đổi lấy kết quả như vậy, phó sứ Kinh quốc nhất thời tức giận đến giận sôi lên.
Vũ Hoằng Mặc đưa đoàn sứ giả Kinh quốc ra khỏi kinh thành, thấy bọn họ sắp rời đi, bỗng nhiên cười tủm tỉm vẫy vẫy tay về phía phó sứ Kinh quốc. Phó sứ Kinh quốc không rõ vì sao, theo bản năng đưa lỗ tai lại đây. Vũ Hoằng Mặc ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Phó sứ đại nhân, có chuyện quên nói cho ngươi, đêm đó thích khách dẫn người đánh vào Ngô Đồng uyển, ám sát tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên quý quốc, chính là bản điện hạ!” (ha ha ha anh thật là vui tính mà)
Sứ giả Kinh quốc bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc.
Vũ Hoằng Mặc mỉm cười thưởng thức vẻ mặt hắn đặc sắc lộ ra năm màu xanh trắng hồng tím đen, cười dài nói: “Phó sứ đại nhân lên đường đi thong thả, không tiễn!” Nói xong giương lên roi ngựa, kẹp ngựa mà đi, nhanh như tia chớp quay về giống như bay nhanh.
Trong ngự hoa viên hoàng cung, lá sen xanh biếc như nắp nâng lên, hoa sen hoặc trắng noãn hoặc phấn hồng bừng bừng phía trên một mảnh xanh biếc, giống như cung nữ duyên dáng yêu kiều, tao nhã mà cao thượng, thổ lộ hương thơm nhàn nhạt, hoà vào với mùi lá sen thơm ngát tràn ngập trong hơi nước ở hồ sen, hương xa xưa thấm vào trong lòng người.
Gió sen đưa hương, Vũ Hoằng Mặc ngồi ở trong hành lang dài thấp thoáng cây rừng, khoa tay múa chân về phía Bùi Nguyên Ca miêu tả Phó sứ Kinh quốc lộ ra nét mặt đặc sắc lúc ấy, chọc cho Bùi Nguyên Ca xinh đẹp cười duyên. Trong đôi mắt rút đi tính kế mưu toan, trở nên trong suốt sáng ngời thuần túy, dung nhan thanh lệ tuyệt tục cũng theo đó tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt giống như vô số hoa tươi nở rộ, lại giống nhau minh châu phát sinh quầng sáng, lộ ra ánh dương hừng sáng, óng ánh loá mắt, làm cho mắt Vũ Hoằng Mặc nhìn không khỏi có chút ngây người.
Nhận thấy hắn khác thường, Bùi Nguyên Ca có chút không được tự nhiên cúi đầu.
Vũ Hoằng Mặc phục hồi tinh thần lại ngay, nhận thấy mình thất lễ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dời ánh mắt, quay đầu xuyên qua lá xanh thấp thoáng nhìn về phía hồ sen xa xa. Trong lòng tuy là có chút xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng cũng không hiểu sao cảm thấy ấm áp một hồi, lại chậm rãi quay đầu lại, nhìn trán Bùi Nguyên Ca cúi xuống, dáng vẻ vỏ bọc yếu đuối không chịu nổi, lại âm thầm dâng lên thương tiếc.
Nguyên Ca thật sự rất ít có loại hoàn toàn thoải mái, vui sướng thuần túy này, lúc cả trái tim đều trầm tĩnh lại.
Trước kia ở Bùi phủ thấy nàng tranh đấu gay gắt với vị Chương di nương Bùi phủ kia, dường như mỗi thời mỗi khắc trong đôi mắt đều chứa mưu tính. Mà từ thọ yến thái hậu, nhất là từ sau lần nàng vào cung này, vẻ lo lắng trong đôi mắt Nguyên Ca càng ngày càng nặng, tại mọi thời khắc đều đang cảnh giác, đề phòng, tùy thời tùy chỗ cũng có thể có âm mưu tính kế đánh úp về phía nàng, chỉ sợ ngay cả khi ngủ cũng khó được bình yên. Dù sao vẫn là ở Huyên Huy cung, ngoại trừ Tử Uyển Sở Quỳ, chung quanh đều là cơ sở ngầm của thái hậu....
Loại cuộc sống này, hắn cũng không xa lạ, nhưng nguyên nhân vì rất quen thuộc nên càng thêm đau lòng Nguyên Ca, dù sao, hắn còn có thân phận hoàng tử, có cung điện của mình, mà ở trong cung này Nguyên Ca cũng hoàn toàn không có căn cơ, chỉ có thể chu toàn bằng mọi cách, cố gắng nghiền ngẫm tâm tư mọi người, tìm một chút cơ hội sống cho mình.
Cho nên, hắn mới càng muốn làm cho nàng vui vẻ, dù cho chỉ có thể cho nàng vui vẻ trong nháy mắt, cũng là tốt rồi.
Hoàng cung thật sự không phải là chỗ tốt!
Chốc lát này, Bùi Nguyên Ca đã khôi phục bình tĩnh, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt trầm tĩnh hỏi: “Cửu điện hạ, ngươi cố ý nói cho Phó sứ Kinh quốc ngươi chính là thích khách đêm đó, hả giận tất nhiên là hả giận, nhưng mà chọc giận Phó sứ Kinh quốc vậy, cửu điện hạ lại không sợ gây ra hậu quả gì sao?”
“Đêm đó thích khách vốn là tử sĩ Kinh quốc, bọn họ chắc là biết đêm đó ta cũng không ở Xuân Dương cung, nhưng mà lâm triều ngày hôm sau ta lại không tới, chỉ sợ đã đoán được ta chính là thích khách đêm đó, ta chỉ là chứng thật cho bọn họ mà thôi. Kỳ thật, bọn họ có biết hay không vốn không quan trọng, chỉ cần bọn họ không có chứng cớ thì không thể làm gì ta. Về phần bên phụ hoàng thì càng không cần lo lắng, ta luôn có loại cảm giác, từ mới bắt đầu, phụ hoàng vốn không định nghị hòa với Kinh quốc, vốn chính là duy trì thái độ chiến, nghị hòa chỉ là ngụy trang mà thôi.”
Vũ Hoằng Mặc cười nói, “Lại nói tiếp cũng coi như đoàn sứ giả Kinh quốc này thông minh, những ngày đó không có ra ngoài, bằng không thì ta nhất định làm ra vài việc. Khác không nói, đêm đó ám vệ Xuân Dương cung ૮ɦếƭ không ít, nếu sớm biết như thế, ta sẽ không khách sáo ở Ngô Đồng uyển như vậy! Sau khi chuyện xảy ra, Ngô Đồng uyển bị phụ hoàng phái người trông coi lại, đã không còn cơ hội ra tay, thế này mới tha cho bọn họ, chỉ là trước khi đi có thể chọc tức hắn thì cớ sao không làm? Tốt nhất có thể chọc tức Phó sứ Kinh quốc kia giận đến hộc máu mà ૮ɦếƭ, vậy cũng coi như ta trút được ngụm ác khí đấy!”
Nghe giọng điệu hắn nói, nghiễm nhiên là đứa nhỏ ngây thơ, Bùi Nguyên Ca không nhịn được cười lên một tiếng.
“Không nói những thứ này.” Vũ Hoằng Mặc đột nhiên thu lại ý cười, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, nói, “Ta cũng nghe nói, trong lúc gần nhất thái hậu và hoàng hậu, ở mặt ngoài không có gì, ngầm cũng rất là náo nhiệt, ngươi ở Huyên Huy cung, xem không ít trò hay thì phải?”
Bùi Nguyên Ca mỉm cười, gật gật đầu.
Gần nhất trên triều đình bởi vì chuyện đoàn sứ giả Kinh quốc ầm ĩ túi bụi, trong hậu cung cũng lại xuất hiện nhiều sóng ngầm, sóng dậy chập trùng.
Bùi Nguyên Ca vốn cho rằng, với đa nghi của thái hậu sẽ không chỉ bởi vì một chuyện thích khách liền tin tưởng lòng hoàng hậu có ý đồ xấu. Ai biết, kết quả lại tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Sau khi kiểm chứng chuyện ngọc long cung gặp chuyện đêm đó, ૮ɦếƭ bị thương thảm thiết, thái hậu tin tưởng hoàng hậu muốn thay thế bà, ở mặt ngoài không chút biến sắc, lại vào lúc theo lệ thường hoàng hậu gặp phải phiền toái tìm đến bà bàn bạc đối sách, không chút biến sắc thiết lập cái bẫy cho hoàng hậu, để cho hoàng hậu nhảy vào, chẳng những bị hoàng đế răn dạy, lại cũng mất mặt trước mặt cả tần phi hậu cung.
Hoàng hậu giận dữ, đến tìm thái hậu lý luận, hai người ở thiên điện không bao lâu thì truyền đến tiếng tức giận, lập tức hoàng hậu nổi giận đùng đùng rời đi.
Tuy rằng không có mắt thấy quá trình hai người tranh chấp, nhìn hoàng hậu vừa tức giận lại mang theo vẻ mặt hơi chột dạ, thì Bùi Nguyên Ca đoán được, nói không chừng thái hậu thầm nhắc chuyện thích khách, vừa giễu cợt hoàng hậu cũng không phân biệt được diệu kế và âm mưu vậy mà muốn đạt được loại chuyện thay thế bà, khiến hoàng hậu á khẩu không trả lời được rồi lại âm thầm phẫn uất. Mà khi hoàng hậu sắp rời đi vừa vặn gặp phải nàng, đột nhiên hoảng sợ, liếc mắt nhìn thái hậu ở chỗ thiên điện, lại nhìn về phía đôi mắt của nàng liền hiện ra tức giận oán hận hoàn toàn. Điều này cũng làm cho Bùi Nguyên Ca biết châm ngòi bên hoàng hậu đã có hiệu lực, hoàng hậu cũng bắt đầu nghi ngờ mưu đồ của thái hậu.
Trải qua việc này, hoàng hậu làm việc không tìm thái hậu bàn bạc nữa, mà thái hậu nhìn việc này ở trong mắt, càng cảm thấy hoàng hậu u mê không tỉnh, tâm tư khó lường.
Có qua có lại, có đi có đến, trong lúc đó quan hệ của hai người càng ngày càng cứng ngắc, đã dần dần hợp với mặt ngoài, dẫn tới rất nhiều suy đoán trong cung, chính là đến cả Bùi Nguyên Ca cũng “Thiện ý” đến khuyên giải an ủi thái hậu một phen, lôi kéo làm cho thái hậu suýt rơi nước mắt, “Bộ dạng từ ái, thành thật với nhau” rồi nói “Vẫn là ngươi tri kỷ, sau này ai gia bèn trông cậy vào ngươi tận hiếu” nói lời tương tự mượn sức.
Bùi Nguyên Ca nghe, làm ra một bộ dáng cảm động, quay đầu lại thông qua Triệu Lâm, loáng thoáng vạch trần lời này đến chỗ hoàng hậu.
Mà dựa vào tin tức Triệu Lâm có được, sau khi hoàng hậu nghe nói như thế, lúc này đã đập một bộ trà cụ sứ trắng men hạt mưa xanh sẫm yêu quí nhất trong tay đến tan nát.
Tin tức hai người nội chiến truyền tới Diệp phủ, những ngày qua chỉ việc nữ quyến có thân phận cáo mệnh của Diệp phủ chân không chạm đất chạy qua chạy lại hai cung, hy vọng có thể hoà giải cho hai người. Tình hình bên hoàng hậu thì không biết, bên thái hậu thì dường như sau khi tức giận có chút tỉnh táo lại, không còn nhằm vào hoàng hậu quá mức nữa. Nhưng Bùi Nguyên Ca biết, lúc này bình tĩnh của thái hậu là yếu ớt, chỉ cần hơi có kích thích, bắn ngược lại sẽ lớn hơn so với lúc trước nữa.
Tương tự, bên hoàng hậu cũng như thế.
Cho nên vào lúc này, nàng nên nghĩ biện pháp, tìm cơ hội lại tăng nhiều thêm mấy thùng dầu lên lửa ở đây, khiến lửa này cháy càng thêm mãnh liệt chút.
Mà hôm nay Bùi Nguyên Ca hẹn Vũ Hoằng Mặc ra là vì chuyện này. Sau khi nàng nói mưu tính cho Vũ Hoằng Mặc, mặt Vũ Hoằng Mặc nhíu nhíu mày, theo bản năng dường như bác bỏ, nhưng thấy đôi mắt Bùi Nguyên Ca kiên định, đành chịu thở dài, nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi yên tâm đi!” Dù như thế nào, hắn đều sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ nàng, không để cho nàng bị thương tổn!
Vì thế, vào lúc hoàng hôn, làn gió mát thoải mái, trong ngự hoa viên phồn hoa như gấm, Bùi Nguyên Ca và hoàng hậu không hẹn mà gặp.
Thấy cô gái trước mắt thanh lệ tuyệt tục, như minh châu lộ ra hừng sáng, đôi mắt hoàng hậu hơi nheo lại, trong lòng lại hiện lên những lời nói làm cho nàng như kim đâm đao xoắn, trong đôi mắt nhất thời hiện lên một chút hung ác. Hơn nữa nàng thấy tuy là nàng ta nhỏ tuổi cũng đã bày ra khuôn mặt đẹp, da thịt trắng mịn thuần khiết, lại nghĩ đến tuổi tác của mình, dù bảo dưỡng như thế nào, dùng bao nhiêu thứ dưỡng nhan bảo vệ da cũng không thể che lấp dấu vết năm tháng, trong lòng rắn độc tên là ghen tị liền bắt đầu lẻn lút tùy ý, hung hăng cắn xé tâm hồn của nàng.
“Tiểu nữ bái kiến hoàng hậu nương nương!” Bùi Nguyên Ca dịu dàng cúi người, phong thái tuyệt đẹp, dáng vẻ muôn vàn.
Nghe giọng nói như chim oanh líu lo du dương, như châu rơi mâm ngọc này, trong lòng hoàng hậu tức giận càng sâu, chỉ hận không thể xé Bùi Nguyên Ca trước mắt thành mảnh nhỏ, nhìn một chút Triệu Lâm bên cạnh nàng, biết đây là người thái hậu, có hắn ở trước mặt thì không thể quá phận. Hít sâu một hơi, hoàng hậu cố gắng làm mềm giọng, nói: “Bùi tứ tiểu thư vào cung này rất lâu, hình như còn có chỗ sơ sót với lễ nghi cung đình, không bằng để cho ma ma bên cạnh bản cung chỉ bảo ngươi một chút?”
Xoi mói lễ nghi, đây là thủ đoạn thường dùng nhất gây khó dễ người trong cung.
Đây là do nhìn Triệu Lâm ở đây, hoàng hậu mới có chỗ thu liễm, nếu đi cùng Bùi Nguyên Ca là Tử Uyển Sở Quỳ, nàng ta đã sớm sai người bắt chủ tớ ba người này trừng phạt nặng.
“Đa tạ hoàng hậu nương nương nhắc nhở, khi tiểu nữ mới vào cung, quả thật có rất nhiều chỗ lễ nghi không chu toàn, nhờ có thái hậu nương nương từ ái, lệnh lão nhân bên cạnh người là Trương ma ma dạy bảo tiểu nữ. Tính tình Trương ma ma đúng là vô cùng nhân hậu, thường khen ngợi tiểu nữ băng tuyết thông minh, học xong lễ nghi nhanh, hơn nữa không hề sai sót, ngay cả thái hậu nương nương cũng nói tiểu nữ có tuệ căn. Thật ra thì tiểu nữ tự biết ngu dốt, chẳng qua Trương ma ma và thái hậu là thấy tiểu nữ còn nhỏ tuổi, không trách móc nặng nề tiểu nữ thôi.”
Bùi Nguyên Ca cười khanh khách nói, hai con mắt nhìn thẳng hoàng hậu.
Chỉ ra lễ nghi của nàng chính là Trương ma ma dạy, hơn nữa Trương ma ma và thái hậu đều từng khích lệ nàng. Nếu hoàng hậu còn kiên trì muốn soi mói lễ nghi của nàng, vậy là nói lời của thái hậu và Trương ma ma nói sai lầm. Lại nói, lễ nghi của nàng chính là Trương ma ma tâm phúc của thái hậu dạy dỗ, nếu hoàng hậu lại cắt cử ma ma bên cạnh “Chỉ bảo”, thì coi rẻ thái hậu, hiềm nghi bất hiếu. Mà ý trong giọng nói, lại ám chỉ hoàng hậu là đang tìm cớ xoi mói.
Hoàng hậu không ngờ Bùi Nguyên Ca còn nhỏ tuổi, lời lẽ sắc bén lại lợi hại như thế, trong một lúc có chút giật mình.
Nhưng giật mình qua đi, lại là kiêng kị sâu sắc với tức giận, lại dời thái hậu đến ép nàng... Nhớ tới trước đó bị thái hậu tính kế, bị hoàng đế trách cứ, mất mặt ở trước cung tần, lại bị thái hậu châm chọc khiêu khích một trận, mà đầu sỏ gây nên chính là Bùi Nguyên Ca trước mắt thì trong lòng hoàng hậu không dằn được dâng lên một cơn lửa giận, trong tươi cười tràn đầy sắc bén và lạnh lẽo, nhưng kiêng kỵ Triệu Lâm ở cạnh, không tiện phát cáu.
Đúng lúc này, lại đột nhiên có một tiểu thái giám vội vàng đi tới, nói nhỏ vài câu ở bên tai Triệu Lâm, vẻ mặt Triệu Lâm khẽ thay đổi, nói: “Bùi tứ tiểu thư, hoàng hậu nương nương, trong Huyên Huy cung đột nhiên xảy ra sự cố, nô tài phải chạy về xử lý, tạm thời cho phép nô tài cáo lui, sau đó quay lại hầu hạ Bùi tứ tiểu thư.”
Dứt lời, vội vàng rời đi theo tiểu thái giám kia.
Hoàng hậu vốn còn kiêng kỵ Triệu Lâm ở đây, không dám quá mức, để tránh bị thái hậu biết, lúc này thấy Triệu Lâm rời đi, chỉ còn một mình Bùi Nguyên Ca lẻ loi, vô cùng vừa lòng đẹp ý, cười dài nói: “Mồm miệng thật sắc bén, bản cung thấy, đều là thái hậu nương nương làm hư ngươi. Càng là như thế, ngươi lại càng nên cẩn thận, cẩn thận chu toàn khắp nơi để tránh mất mặt thái hậu. Cung ma ma bên cạnh bản cung, trước kia cũng hầu hạ thái hậu, để cho bà ấy chỉ bảo một chút lễ nghi của ngươi đi! Cung ma ma, đi dạy dỗ Bùi tứ tiểu thư.”
Cung ma ma biết đây là hoàng hậu muốn cho Bùi Nguyên Ca xem chút màu sắc (cho biết tay), đáp: “Dạ!”
Nói xong, đi đến trước mặt Bùi Nguyên Ca, đang muốn làm mẫu, Bùi Nguyên Ca cũng không để ý tới bà ta, nhìn thẳng về phía hoàng hậu, vốn còn hơi cúi đầu xuống cũng hoàn toàn không tôn kính ngẩng lên, trong đôi mắt có vài phần bướng bỉnh, cười lạnh nói: “Hoàng hậu nương nương không cần che che giấu giấu, muốn dạy dỗ tiểu nữ lễ nghi cung đình là giả, muốn giày vò tiểu nữ, cho tiểu biết tay mới là thật phải không? Nói không chừng cuối cùng vẫn sẽ lấy ra chút khuyết điểm, tiện có cớ trách phạt tiểu nữ nặng thêm. Một khi đã như vậy, tiểu nữ dứt khoát thành toàn hoàng hậu nương nương, không biết kế tiếp nương nương định xử lý tiểu nữ như thế nào? Là muốn vả miệng, tốt nhất có thể phá hủy dung mạo của tiểu nữ nhỉ, hay là trượng trách (đánh đòn bằng gậy), dứt khoát mất nửa cái mạng của tiểu nữ?”
Gáy ngọc khẽ nâng, đôi mắt bễ nghễ, nói không ra được ý khinh thường miệt thị.
Hoàng hậu gần như không thể tin được tai của mình, vốn cho rằng Bùi Nguyên Ca hoặc là nén giận, hoặc là nói nhỏ tố cáo vài câu oan ức. Nếu là nén giận thì nàng tiếp tục giày vò nàng ta; nếu là tố cáo oan ức, vậy thì càng tuyệt vời, nàng có thể mượn cơ hội nói Bùi Nguyên Ca không cung kính, làm trái nàng, mượn cơ hội phạt càng nặng. Nhưng mà, như thế nào hoàng hậu cũng không ngờ Bùi Nguyên Ca lại sẽ vô lễ phản nghịch như thế, ngẩn người mới phản ứng lại được, giận tím mặt, lớn tiếng quát: “Đích nữ phủ thượng thư nho nhỏ như ngươi lại dám nói chuyện với bản cung như thế, người đâu, kéo xuống đánh nặng hai mươi đại bản cho ta!”
“Hừ, giấu đầu lòi đuôi đúng là vẫn lộ ra rồi nhé?” Bùi Nguyên Ca cười lạnh nói, “Nói đến cùng không phải là muốn mượn cơ hội làm cho ta vào chỗ ૮ɦếƭ sao? Có điều hoàng hậu nương nương, ta thật sự không nhịn được muốn nói ngươi, ngươi không khỏi cũng quá gấp gáp, rất thiếu kiên nhẫn thì phải? Trận thế rõ ràng như vậy, ai chẳng biết ngươi đánh chủ ý gì? Nếu như là ta, tuyệt đối sẽ không ngầm làm loại chuyện này, mà là biểu hiện thật tốt khoan dung rộng lượng của ta ở trước nơi đông người, đối phương không thể nói lý, qua vài lần lời hay khuyên bảo không nghe, bị buộc không có cách nào mới ra lệnh trách phạt, khiến tất cả mọi người biết ai đúng ai sai, rõ ràng đánh đối phương mà mọi người còn cảm thấy ta là đúng, thế này ra dáng.”
Nói xong, nhìn hoàng hậu, lại nhìn cung nữ ma ma bốn phía, lắc lắc đầu, một mặt bộ dáng không cho là đúng.
Tuy rằng không nói gì, nhưng ý kia thật rõ ràng là đang nói, hoàng hậu trận chiến này của ngươi không thể chờ đợi muốn đánh người như vậy, thật sự có tác phong sai lầm, rất không ra gì, rất không ra gì rồi!
Không nghĩ cũng lúc này, Bùi Nguyên Ca không phải là sợ tới mức hoa dung thất sắc (mặt mày biến sắc), ngược lại bắt đầu dạy bảo nàng ta! Lần thứ hai Hoàng hậu bị phản ứng của Bùi Nguyên Ca làm bối rối, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, giận quá mà cười, không ngừng gật đầu nói: “Hay, hay lắm, lại còn dạy bảo bản cung, Bùi Nguyên Ca, ngươi thật to gan!”
“Thật không phải là ta nói ngươi, hoàng hậu nương nương, lăn qua lộn lại đều là lời tương tự, ngươi không chán, ta cũng chê chán!” Bùi Nguyên Ca hơi ngẩng đầu, hai mắt nhìn phía xa xa, không nhìn hoàng hậu và người quanh mình chút nào, thản nhiên cười nói, “Thân là hoàng hậu, cho dù trong lòng muốn tranh giành tình nhân thế nào nữa, muốn hại ૮ɦếƭ người nào đó, cũng không nên khinh địch mà để lộ ở trên mặt như vậy, trước khi bắt được nhược điểm có thể đẩy đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ, tốt nhất vẫn là dịu dàng kính cẩn khiêm tốn, ung dung rộng lượng tốt hơn một chút, nếu có thể hại ૮ɦếƭ người khác mà còn khiến người khác cảm kích ngươi, đó mới kêu là cảnh giới!”
Vừa nói vừa lững thững đi đến trước mặt hoàng hậu, để sát vào khuôn mặt của nàng ta, đôi mắt chăm chú nhìn nàng ta, dịu dàng nói: “Hoàng hậu nương nương, thứ ngươi phải học còn nhiều lắm đấy, chỉ dựa vào đùa giỡn uy phong thật là không ngồi vững vị trí hoàng hậu này!”
Lời nói là dịu dàng, lại chứa tràn ngập ý miệt thị và đùa cợt.
Hoàng hậu không thể kiềm được, đưa tay bèn cho nàng một bạt tai. Bùi Nguyên Ca không tránh không né, cứng rắn chịu cái tát này của nàng ta, trên da thịt trắng noãn như đậu hủ rất nhanh đã hiện lên dấu bốn ngón tay, đỏ tươi muốn chảy máu, nhìn rất là ghê người. Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca không thay đổi, ngược lại khóe miệng lộ ra một chút ý cười, giành vinh dự dựa vào mình bị đánh, mỉm cười nói: “Hoàng hậu nương nương, cái tát này, ta sẽ đòi lại!”
“Láo xược!” Hoàng hậu tức giận đến đầu óc đã không thể suy nghĩ bình thường, hổn hển nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi thật là láo xược! Người đâu, bắt lại cho bản cung, đánh cho bản cung! Bản cung cũng không tin, đánh ૮ɦếƭ một Bùi Nguyên Ca nho nhỏ ngươi, chẳng lẽ còn có thể làm cho bản cung đền mạng cho ngươi hay sao?”
Lại nghĩ đến Bùi Nguyên Ca nói câu kia “Lăn qua lộn lại đều là lời tương tự, ngươi không chán, ta cũng chê chán”, mà trước mắt mình thiếu thốn lời nói, giống như đang nghiệm chứng theo như trong lời Bùi Nguyên Ca nói, hoàng hậu lại tức giận đến giận sôi lên, không ngừng đập nói: “Đánh cho bản cung, đánh cho bản cung, không được nể nang, đánh ૮ɦếƭ nàng mới thôi! Đánh cho bản cung——” Lời cuối cùng gần như là cuồng loạn.
Những cung nữ ma ma đi theo bên cạnh hoàng hậu, sớm luyện thành bản lĩnh đánh người, thuần thục cùng nhau tiến lên, gắt gao đè Bùi Nguyên Ca lại, một ma ma đi đến trước mặt Bùi Nguyên Ca, đưa tay đã muốn vả tát qua. Đôi mắt Bùi Nguyên Ca như dao, lạnh lùng nhìn bà ta, tiếng sắc bén nói: “Ngươi dám chạm vào ta thử xem?”
Không biết vì sao, bị ánh mắt lạnh như băng của cô gái này lướt qua, ma ma kia lại có loại cảm giác sợ hãi, tay cứng ở giữa không trung.
Hoàng hậu thấy thế, càng thêm giận tím mặt mày, lớn tiếng quát: “Đánh cho bản cung! Nếu ngươi không ra tay, bản cung muốn mạng của ngươi trước!”
Bị hoàng hậu vừa quát, ma ma mới phản ứng lại, đưa tay lại muốn vả tát qua. Lúc này, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng thái giám bén nhọn nói: “Hoàng thượng giá lâm!” Gần như là cùng lúc, giọng hoàng đế không hờn giận cũng truyền tới theo: “Bên này nói nhao nhao ồn ào là đang làm gì?” Trong lời nói, đã thấy rõ tình hình xung quanh, ánh mắt lướt đến dấu tay đỏ tươi trên mặt Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt âm thầm hiện lên một chút vẻ giận dữ không dễ phát hiện, lập tức dừng ở trên người hoàng hậu, thản nhiên nói: “Hoàng hậu, đây là có chuyện gì?”
“Chuyện này...” Hoàng hậu không ngờ sẽ vừa vặn bị hoàng đế gặp phải, trong lòng co rúm lại, lại ngẩng đầu lên ngay, đúng lý hợp tình nói, “Hoàng thượng, Bùi Nguyên Ca này không để hoàng thất vào mắt, coi rẻ hoàng hậu là thần thi*p đây, nói rất nhiều lời đại nghịch bất đạo, thần thi*p không thể nhịn được nữa, lúc này mới sai người dạy dỗ nàng ta, để cho nàng biết quy củ trong cung, vẫn xin hoàng thượng minh giám!”
Hoàng đế chuyển ánh mắt tới trên người Bùi Nguyên Ca, ánh mắt thâm trầm: “Là như thế này sao?”
“Hoàng thượng minh giám, cho dù tiểu nữ có gan to bằng trời, cũng không dám không để hoàng thất vào mắt, coi rẻ hoàng hậu.” Bùi Nguyên Ca sớm thay đổi một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, dường như đang cố gắng nhẫn nại, lại không thể nhịn xuống nước mắt ở khóe mắt, từng giọt từng giọt chảy xuôi theo khuôn mặt trắng noãn xuống dưới, đặc biệt là trên mặt còn hiện lên dấu tay rõ ràng, càng có vẻ thảm thiết muốn ૮ɦếƭ, làm người ta sinh thương yêu, “Là tiểu nữ... Mạo phạm hoàng hậu, tóm lại đều là lỗi của tiểu nữ, kính xin hoàng thượng đừng truy cứu nữa!”
Tình hình trước mắt, thế nào thì nàng cũng là một bên bị khi dễ, lại còn nói lời như vậy, thái giám người hầu phía sau hoàng đế nhất thời lộ ra vẻ mặt đồng tình. Ai chẳng biết xưa nay tính tình hoàng hậu hẹp hòi, vị Bùi tứ tiểu thư này lại là thân phận tế nhị như vậy, tám phần là lòng hoàng hậu sinh ghen tị, cố ý tìm cớ!
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, lời lẽ sắc bén của Bùi Nguyên Ca này lại là lợi hại hơn nhiều so với Bùi Nguyên Vũ, tình hình như vậy, vẻ mặt như vậy, nói lời như vậy, làm cho người ta muốn không truy cứu đến cùng cũng khó. Nếu trước đó không biết chuyện, chỉ sợ ngay cả hắn đều cho rằng hoàng hậu cố ý chèn ép Bùi Nguyên Ca, trong một lúc không biết đáng buồn hay nên cười, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca thật sâu, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, đám nô tỳ đi theo hoàng hậu, ở bên cạnh xem rành mạch.” Đại cung nữ Mai Hương bên cạnh Hoàng hậu tự giác chiếm lý, vội vã kể lại thêm mắm thêm muối lời Bùi Nguyên Ca nói cho hoàng đế nghe.
Cung nữ ma ma còn lại phụ họa dồn dập.
Mặt Bùi Nguyên Ca lộ vẻ ngạc nhiên, vội hỏi: “Hoàng thượng minh giám, dù cho tiểu nữ nhát gan nữa, thế nào lại dám nói lời đại nghịch bất đạo bực này đối với hoàng hậu nương nương? Vốn là tiểu nữ và hoàng hậu nương nương ngẫu nhiên gặp gỡ, tiểu nữ theo quy củ tiến lên làm lễ, hoàng hậu nương nương phát hiện tiểu nữ không chu toàn lễ nghi, bảo ma ma bên cạnh dạy dỗ thêm nữa. Ai biết tiểu nữ ngu dốt, tuy rằng đã là hết lòng hết sức, nhưng khó có thể làm cho hoàng hậu nương nương vừa lòng, vì thế hoàng hậu bèn... bèn...” Nói xong, chớp mắt nhìn về phía hoàng hậu, tiếng nói đau thương, “Hoàng hậu nương nương, tiểu nữ biết ngài là có ý tốt, chính là tiểu nữ ngu dốt, nhưng vì sao cung nữ bên cạnh ngài lại muốn lật ngược phải trái, nói xấu tiểu nữ như vậy? Tiểu nữ có thể nhận tính ngu dốt này, nhưng hết sức không dám nhận tội đại nghịch bất đạo này!”
Dường như nàng là đang biện bạch hoàng hậu, nhưng người trong cung ai mà không phải là người tinh khôn, đương nhiên có thể từ trong lời nói của nàng nghe ra một tầng ý khác.
Rõ ràng chính là hoàng hậu cố ý giày vò nàng, cố ý tìm cớ sửa chữa nàng, nàng còn đang che giấu cho hoàng hậu.... Thái giám người hầu bên cạnh Hoàng đế đều thở dài, vị Bùi tứ tiểu thư này không khỏi quá nhiều thiện tâm, cá tính như vậy lại phải chịu thiệt ở trong cung.
Ngược lại ý nghĩ với bọn họ, cung nữ ma ma còn lại bên cạnh hoàng hậu thì trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng hậu đương nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức lại hóa thành tức giận, lật ngược phải trái? Rốt cuộc là ai lật ngược phải trái? Ở trước mặt nàng láo xược như vậy, ở trước mặt hoàng thượng lại bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu này muốn quyến rũ hoàng đế, tiện nhân này! Trong lòng Hoàng hậu tức giận càng tăng lên, lạnh lùng nói: “Bùi tứ tiểu thư, khi ngươi nói những lời này với bản cung, cũng không phải là bốn bề vắng lặng, cung nữ ma ma bên cạnh bản cung đều có thể chứng minh, ngươi còn muốn nguỵ biện!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thê lương, cắn chặt môi, thấp giọng nói: “Không ngờ được hoàng hậu nương nương ngươi lại... Tiểu nữ đã nhường nhịn đủ kiểu, nương nương, vì sao ngài vẫn hùng hổ doạ người, không chịu bỏ qua? Lại sai cung nữ ma ma bên cạnh nói xấu tiểu nữ!” Nói xong, bộ dáng nản lòng thoái chí, buồn bã nói, “Thôi, bên cạnh ta vốn có Triệu công công hộ tống, ai biết hắn lại có chuyện rời đi trước, thế cho nên lại không ai có thể làm chứng cho ta. Việc đã đến nước này, ta cũng không thể nói gì hơn, hoàng hậu nương nương ngài nói cái gì thì là cái đấy!”
Bộ dáng nàng thế này giống như chịu vô hạn ủy khuất, nhìn ở trong mắt hoàng hậu, thật sự là muốn chói mắt bao nhiêu thì có chói mắt bấy nhiêu.
Mà ý trong lời nàng ta nói, lại nói nàng sai cung nữ ma ma bên cạnh làm chứng giả, cố ý nói xấu nàng ta, nhưng nàng không ngờ Bùi Nguyên Ca sẽ kiêu ngạo như thế, sớm biết như thế, nên để lại chút người không có liên quan chờ, để cho bọn họ nhìn vẻ mặt Bùi Nguyên Ca. Hiện tại chỉ có bằng chứng của nàng và cung nữ ma ma bên cạnh, Bùi Nguyên Ca lại làm ra dáng vẻ này, lại dường như là nàng liên hợp người hầu bên cạnh, cùng nói xấu Bùi Nguyên Ca!
Đúng lúc này, hộ vệ bên cạnh hoàng đế bỗng nhiên quát: “Là ai núp ở sau bụi hoa? Bảo vệ hoàng thượng!”