Đoàn sứ giả nghị hòa của Kinh quốc gặp chuyện ở trong Bát Phương quán, sau khi trải qua thương nghị một ngày một đêm, ngày hôm sau do phó sứ bèn cầu kiến hoàng đế vào lúc lâm triều...
“Hoàng thượng Đại Hạ, tệ quốc cử tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên đến đây nghị hòa, có thể thấy được thành ý nghị hòa của Kinh quốc ta. Nhưng mà, ngay tại kinh thành Đại Hạ, do hoàng thượng ngài sắp xếp cho chúng ta Ngô Đồng uyển trong Bát Phương quán, lại có thích khách bất kỳ lui tới, sau khi ám sát tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên của tệ quốc nhanh nhẹn rời đi, đây là đạo lý thế nào? Vẫn xin hoàng thượng Đại Hạ cho chúng ta một câu trả lời, bằng không tệ quốc dốc hết lực lượng cả nước, cũng phải báo thù cho tam hoàng tử và đại tướng quân của tệ quốc!” Ngôn ngữ của phó sứ Kinh quốc như mềm mỏng, vẻ mặt thật kiêu căng, hùng hổ doạ người.
Bọn họ cũng thầm đoán, thích khách này có lẽ là hoàng thất Đại Hạ phái tới, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, không dám nói rõ.
Nhưng dù như thế nào, vương triều Đại Hạ bảo vệ bất lực, đây là họ trốn không thoát.
Vẻ mặt Hoàng đế khó phân biệt vui giận, từ chối cho ý kiến nói: “Thượng thư Lễ bộ, đoàn sứ giả Kinh quốc được ngươi sắp xếp, ngươi có lời gì nói?”
“Thần khởi bẩm hoàng thượng, thần dựa theo lệ thường, sắp xếp đoàn sứ giả Kinh quốc ở viện Ngô Đồng uyển tốt nhất Bát Phương quán, cũng hiệp thương với thống lĩnh cấm vệ quân, bố trí cấm vệ quân bảo vệ an toàn của sứ giả Kinh quốc. Nhưng mà chính sứ tam hoàng tử Kinh quốc lại yêu cầu thần dời cấm vệ quân đi, nói là do hộ vệ Kinh quốc là đủ bảo vệ an toàn của hắn. Thần khuyên hết lời mấy lần, tam hoàng tử Kinh quốc cố ý không nghe, thậm chí rút đao ra uy Hi*p thần, nói thật sự nếu không dời cấm vệ quân, hắn sẽ dùng cấm vệ quân để luyện đao. Rơi vào đường cùng, thần chỉ có thể thuận theo ý tam hoàng tử Kinh quốc. Không quản lý cấm vệ quân, kèm theo nha hoàn đầy tớ nô tỳ, đầu bếp người ở linh tinh, đoàn sứ giả Kinh quốc đều yêu cầu dời đi, do đoàn sứ giả Kinh quốc toàn quyền phụ trách, hoàn toàn phong tỏa Ngô Đồng uyển lại, ngay cả thần cũng không cách nào tiến vào. Phó sứ đại nhân, ta nói có thể có sai sót?”
Thượng thư Lễ bộ căm tức phó sứ Kinh quốc, vẻ mặt tức giận.
“Này....” Phó sứ Kinh quốc nhất thời có chút cứng lưỡi, tuy rằng không trả lời, nhưng bộ dáng này đã cho thấy lời thượng thư lễ bộ nói không có sai.
“Hừ, các ngươi buộc vương triều Đại Hạ ta dời mọi người đi, không được tự ý vào Ngô Đồng uyển một bước, hoàn toàn không cho vương triều Đại Hạ ta nhúng tay chuyện đoàn sứ giả Kinh quốc. Hiện tại xảy ra rắc rối, thì trách tội Vương triều Đại Hạ ta bảo vệ bất lợi, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ các ngươi qua cho rằng Đại Hạ ta yếu đuối có thể bắt nạt, các ngươi có thể tùy ý vênh mặt hất hàm sai khiến sao?” Lúc này đến phiên lễ bộ thượng thư hùng hổ doạ người, “Phó sứ đại nhân, nếu bàn về trách nhiệm, ngươi mới nên là chiếm chỗ thứ nhất đấy?”
Phó sứ Kinh quốc không hiểu ra sao: “Có quan hệ gì với ta chứ?”
“Đừng cho là Vương triều Đại Hạ ta đều là kẻ ngốc, lần này thống lĩnh hộ vệ đi theo đoàn sứ giả Kinh quốc, nghe nói là con rể của phó sứ đại nhân ngươi thì phải? Là ngươi khuyến khích tam hoàng tử không cần nhận Vương triều Đại Hạ ta bảo vệ, mà cố ý muốn do hộ vệ đi theo để bảo vệ an toàn của đoàn sứ giả, mục đích là muốn cho con rể ngươi lộ diện ở trước mặt tam hoàng tử, đựơc công lao hộ giá đắc lực, dễ dàng thăng chức từng bước chứ gì?” Vẻ mặt thượng thư Lễ bộ khinh thường nói, “Có công lao là con rể ngươi, xảy ra rắc rối lại tìm Vương triều Đại Hạ chúng ta muốn nói rõ, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy?”
“Ngươi nói hươu nói vượn!” Phó sứ Kinh quốc tức giận bất bình nói.
Lần này thống lĩnh hộ vệ đi theo thật sự là con rể hắn, nhưng đây là một tay đại tướng quân Triệu Hoa Hiên đề bạt đi lên, thống lĩnh hộ vệ này cũng là Triệu Hoa Hiên đề cử. Về phần tam hoàng tử cố ý yêu cầu Vương triều Đại Hạ sắp xếp toàn bộ người làm chuyển đi, đó là sợ Vương triều Đại Hạ không có ý tốt, phái hộ vệ đến giám thị tình hình của bọn họ, hoặc là có đầy tớ giở trò ở trên ẩm thực hoặc là cái khác. Không ngờ hiện tại lại bị Vương triều Đại Hạ bắt lấy cái này làm nhược điểm.
Trong cơn tức giận, phó sứ Kinh quốc liếc mắt ra hiệu về phía người nào đó trong triều đình.
Thượng thư Lại bộ Diệp Đức Trung lập tức bước ra khỏi hàng, bẩm tấu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho là việc này tuy sứ giả Kinh quốc có điều soi mói, nhưng lễ bộ thượng thư trông coi lễ nghi, có trách nhiệm tiếp đãi bảo vệ khách quý nước khác, phải làm theo lễ mà làm việc, phái người bảo vệ an toàn của đoàn sứ giả Kinh quốc. Chỉ vì vài câu đe dọa của sứ giả, lễ bộ thượng thư bèn không để ý tới an nguy của sứ giả Kinh quốc. Nay xảy ra rắc rối, lễ bộ thượng thư có hiềm nghi thất trách.”
“Ngươi ——” Thượng thư lễ bộ tức giận đến đỏ mặt tía tai, chỉ vào Diệp Đức Trung tạm thời nói không ra lời.
Đúng lúc này, thượng thư hình bộ Bùi Chư Thành bỗng nhiên bước ra khỏi hàng, chậm rãi nói: “Diệp thượng thư, lời này của ngươi nói thật hay! Đúng lúc mấy ngày trước ta mới nhận một vụ án, cáo trạng Triệu Vân Minh hữu bố chính sứ Tế Châu tham ô nhận hối lộ, hà khắc dân chúng. Theo ta tra xét, lúc ấy nên cắt cử làm hữu bố chính sứ Tế Châu vốn phải là Chu Kỷ Xương, nhưng mà, ngay tại lúc hắn sắp nhậm chức đột nhiên có người tự xưng là hương thân (thân hào nông thôn) Tế Châu, thay bách tính vạn dân (muôn vàn dân chúng) Tế Châu thỉnh nguyện, không muốn Chu Kỷ Xương nhậm chức quan Tế Châu, yêu cầu Lại bộ thay đổi người được chọn. Vì thế, sau khi Lại bộ thảo luận, đổi do Triệu Vân Minh (bản gốc là Lý Vân Minh mà mình thấy không thống nhất nên sửa giống ở trên) tiếp nhận chức vụ hữu bố chính sứ Tế Châu.”
Trong lòng Diệp Đức Trung đột nhiên nhảy dựng, liền sợ ra mồ hôi lạnh cả người.
Chuyện này vốn là vụ án rắc rối oanh động kinh thành, Chu Kỷ Xương vốn là người trong tộc lớn Tế Châu, bởi vì phụ thân mất sớm, cô nhi quả phụ bị tộc nhân (người trong tộc) khi dễ, gia nghiệp to lớn bị tộc nhân ngầm chiếm, lúc ấy kiện quan nha (nha môn quan) lớn nhỏ khắp Tế Châu, đều không lấy lại công đạo, chỉ có thể mang theo ngân lượng ít ỏi, rời xa nơi chôn rau cắt rốn với quả phụ. Ai cũng không nghĩ tới mười mấy năm sau, Chu Kỷ Xương lại có thể được cắt cử đến Tế Châu nhậm chức hữu bố chính sứ, ngoài bộ tộc Chu thị, kèm theo quan nha lớn nhỏ Tế Châu cũng khủng hoảng không thôi, sợ Chu Kỷ Xương tính nợ cũ, vội vàng tốn ngân lượng thông đồng, muốn ngăn Chu Kỷ Xương tiếp nhận chức vụ hữu bố chính sứ Tế Châu.
Diệp Đức Trung lấy được chỗ tốt của bộ tộc Chu thị và quan viên Tế Châu, bèn ra chủ ý cho bọn họ, bảo bọn họ dâng cáo trạng muôn dân, vặn vẹo chuyện năm đó thành Chu Kỷ Xương kết bạn với du côn lưu manh, gây ra mầm tai hoạ, gia sản bị người đốt rụi, Chu Kỷ Xương không nghĩ lại sai lầm của mình, lại ghi hận tộc nhân, cho rằng tộc nhân ngầm chiếm gia sản của hắn, vong ân phụ nghĩa kiện cáo tộc nhân, còn bịa đặt ra một đống nhân chứng vật chứng, tóm lại chính là chứng minh Chu Kỷ Xương đã có thù hận với bộ tộc Chu thị, cùng với quan viên lớn nhỏ Tế Châu, không thích hợp tiếp nhận chức vụ hữu bố chính sứ Tế Châu.
Có Diệp thị ra sức ở bên trong, cuối cùng chẳng những loại bỏ quan hàm hữu bố chính sứ Tế Châu của Chu Kỷ Xương, còn bởi vì chuyện này mà danh dự tổn hại, quan rớt xuống hai cấp, đến châu huyện phía nam xa xôi làm quan.
Hiện tại nghe Bùi Chư Thành nhắc tới hai người kia, trong lòng Diệp Đức Trung không khỏi không bồn chồn.
“Ta vốn cho rằng, đây là bản thân Triệu Vân Minh không tiến bộ, trên phụ quân ân, dưới phụ lê dân, không đổ lỗi cho người khác, hôm nay nghe xong lời của Diệp thượng thư, mới bừng tỉnh ngộ, thì ra là ở giữa này còn có vấn đề Lại bộ, nếu lúc trước Lại bộ có thể đứng vững dưới áp lực, kiên trì phái Chu Kỷ Xương tiếp nhận chức vụ hữu bố chính sứ Tế Châu, không phải là chuyện gì cũng không có sao? Thật sự là phải đa tạ Diệp thượng thư chỉ bảo!” Vẻ mặt Bùi Chư Thành vô cùng chân thành cảm kích, mỉm cười nói, “Một khi đã như vậy, Diệp thượng thư thân là thượng thư lại bộ, khó trốn tránh tội lỗi này, vậy theo ta đi tới công đường hình bộ một lần chứ?”
“Ngươi ngươi ngươi, “ Nghe nói không phải là truy cứu chuyện Chu Kỷ Xương, Diệp Đức Trung nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại bị Bùi Chư Thành ngụy biện tức giận đến bốc ra khói, “Ngươi đây là già mồm át lẽ phải, ngụy biện, bậy bạ!”
Thượng thư Lễ bộ bắt lấy cơ hội, giễu trở lại nói: “Không phải đâu, Bùi thượng thư đây đều là theo đạo lý của Diệp thượng thư xuống, dieenddafnleequysddoon sao Bùi thượng thư thành bậy bạ? Vậy lời nói mới rồi của Diệp thượng thư ngươi không phải là bậy bạ sao?” Nói xong, vụng trộm cảm kích thoáng nhìn về phía Bùi Chư Thành.
Diệp Đức Trung á khẩu không trả lời được, khó có thể cãi lại, chỉ có thể đầy căm giận trở lại hàng ngũ quan văn.
Lúc này, Vũ Hoằng Mặc lại đột nhiên bước ra khỏi hàng nói: “Hôm nay phó sứ đại nhân Kinh quốc đi vào lâm triều cũng tốt, đúng lúc bản điện hạ cũng có chuyện muốn xin phó sứ đại nhân chỉ bảo. Buổi tối hôm kia, hoàng cung đột nhiên xuất hiện thích khách, phụ hoàng, ngũ hoàng huynh và bản điện hạ cùng lúc gặp chuyện, ૮ɦếƭ bị thương nặng nề, bản điện hạ lại bị thích khách đâm bị thương, thế cho nên hôm qua lâm triều không đến. Không biết phó sứ đại nhân cư xử đối với chuyện này như thế nào?”
Lời này vừa ra, vẻ mặt nhiều người lặng lẽ thay đổi ngay.
Trong lòng phó sứ Kinh quốc không yên, hãy còn mạnh miệng nói: “Hoàng thất Đại Hạ các ngươi xuất hiện thích khách, có quan hệ gì với đoàn sứ giả chúng ta?”
“Vốn là không có vấn đề gì, thích khách này lẩn tránh trốn chạy, bao vây toàn bộ uống thuốc độc tự sát, không để lại một người sống. Có điều, không chỉ người sống có thể mở miệng được, người ૮ɦếƭ cũng có thể nói chuyện như nhau, bản điện hạ kiểm tra xác ૮ɦếƭ của những thích khách kia, kết quả phát hiện phương pháp rèn trường kiếm mà thích khách nắm giữ cũng không phải là Đại Hạ ta sở hữu mà là tương tự với phương pháp rèn binh khí Kinh quốc, hơn nữa trên xác ૮ɦếƭ thích khách có chích hình xăm, phương pháp in chích cũng là Kinh quốc sở hữu. Nay người Kinh quốc đang ở kinh thành, chỉ có đoàn sứ giả nghị hòa quý quốc. Chuyện này, bản điện hạ còn muốn mời phó sứ đại nhân cho hoàng thất Đại Hạ ta một câu trả lời hợp lý! Nói cách khác, cái khác không nói đến, chỉ vì bản điện hạ bị thương, bản điện hạ sẽ mang binh san bằng Kinh quốc, để báo thù này!”
Trong lòng phó sứ Kinh quốc âm thầm kêu khổ, vì lần ám sát này, bọn họ chuẩn bị làm đủ che dấu, lại không nghĩ rằng vẫn lộ ra sơ hở.
Nhưng cũng không có cách nào, Đại Hạ và Kinh quốc giao chiến hơn mười năm, đối địch lẫn nhau, bọn họ rất khó làm được binh khí trường kiếm theo Đại Hạ, về phần hình xăm, đó là lúc đầu người Kinh quốc đã có từ sinh ra, đến ૮ɦếƭ không hủy; quan trọng nhất là, bọn họ vốn cho rằng có nội ứng, nắm chắc lần ám sát này, đến lúc đó hoàng thất Đại Hạ hoàn toàn hỗn loạn, sao còn có thể lo lắng truy cứu những thứ này? Ai có thể nghĩ đến lại sẽ sẩy tay?
“Cửu hoàng tử Đại Hạ minh giám, lần này tệ quốc mang theo mười phần thành ý đến đây nghị hòa, làm sao lại có thể có liên quan với thích khách?” Phó sứ Kinh quốc vắt hết óc muốn chu toàn chuyện này, một lúc lâu mới nói.
“Phó sứ Kinh quốc nói như vậy, là nói bản điện hạ oan uổng các ngươi thì phải? Một khi đã như vậy, không bằng mang tất cả thi thể thích khách và binh khí sử dụng đến đây, để cho tất cả mọi người nhận biết một chút.” Khóe môi Vũ Hoằng Mặc khẽ cong, trong đôi mắt sáng bóng liễm diễm, chính như một đóa anh túc thơm ngát rực rỡ, xinh đẹp nhưng trí mạng (có thể ૮ɦếƭ người), “Đương nhiên, nếu phó sứ đại nhân cho rằng, đây là binh khí mà bản điện hạ cố ý làm ra, cố ý xăm hình ở trên người thích khách, để giá họa quý quốc, vậy thì bản điện hạ cũng không có lời nào để nói!”
Lời nói ấm thế này, lại mang theo sát ý lạnh lùng.
Trong lòng phó sứ Kinh quốc giật mình, vội hỏi: “Cửu hoàng tử Đại Hạ hiểu lầm, ta cũng không phải là ý này. Ý của ta là, những thích khách này có thể thật sự là nhân sĩ Kinh quốc, nhưng mà cũng không phải là đoàn sứ giả ta phái đi. Quý quốc nên biết, xưa nay tệ quốc có dư nghiệt lén lút, muốn lật đổ hoàng thất tệ quốc, cho nên chỉ sợ những thích khách này chính là dư nghiệt kia gây nên, mục đích là khơi mào thù hận hai nứơc ta, khiến chúng ta nghị hòa thất bại, nhằm đả kích hoàng thất Kinh quốc ta. Cho nên, hai nước ta càng phải vứt bỏ nghi ngờ trước kia, hai bên lấy ra thành ý, bàn bạc quyết định hòa bình. Đương nhiên, chuyện này tệ quốc chắc chắn truy cứu đến cùng, tuyệt đối không rộng lượng!”
“À, dư nghiệt phản nghịch của Kinh quốc đã chạy đến kinh thành Đại Hạ ta rồi?” Vũ Hoằng Mặc khoan thai cười nói, “Nói như vậy thì, chẳng lẽ nói tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên quý quốc bị Gi*t hại, là dư nghiệt phản nghịch quý quốc đã ra tay?”
“Này...” Phó sứ Kinh quốc do dự lúc lâu, không tình nguyện nói, “Có thể là vậy chăng!”
Vốn là bọn họ đồng ý nghị hòa, chẳng qua là vì có cấu kết với quý tộc trong Vương triều Đại Hạ, muốn mượn danh nghị hòa dẫn người đi vào kinh thành Đại Hạ, ám sát hoàng đế và cửu điện hạ, chờ tân đế kế vị, cắt bốn tòa châu huyện phía nam cho Kinh quốc, cũng tặng vàng bạc châu báu, vải bố lụa là mỹ nhân, thắng lợi trở về. Không ngờ tình thế phát sinh biến cố, ám sát thất bại, ngược lại bồi tam hoàng tử và đại tướng quân Triệu Hoa Hiên đi vào. Đã không có tam hoàng tử dũng mãnh thiện chiến và đại tướng quân hiểu rõ binh pháp, nay nếu khai chiến nữa, chỉ sợ là Kinh quốc khó địch nổi Đại Hạ.
Tình hình còn mạnh hơn người, bây giờ cũng chỉ đành diễn giả làm thật, nghị hòa để bảo đảm Kinh quốc bình an.
Vì thế, phó sứ Kinh quốc không thể không nén giận, gán cái ૮ɦếƭ của tam hoàng tử và Triệu Hoa Hiên đến trên đầu dư nghiệt Kinh quốc.
Hoàng đế vẫn yên lặng nhìn mọi người ngầm đấu đá cuối cùng mở miệng, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không hờn giận: “Phó sứ Kinh quốc, nếu quý quốc có dư nghiệt đuổi Gi*t đến kinh thành Đại Hạ, vì sao chưa từng báo cho Vương triều Đại Hạ ta biết? Lại kiên trì chối từ sắp xếp bảo vệ của Đại Hạ ta, xảy ra rắc rối lại hùng hổ tìm Đại Hạ ta đòi hỏi ý kiến, lại nói đến việc hoàng thất Đại Hạ ta gặp chuyện, vẫn đẩy đưa có lệ, hành vi của bọn ngươi như vậy, thật sự làm cho trẫm rất nghi ngờ thành ý nghị hòa của các ngươi? Lại còn luôn miệng nói Kinh quốc thành ý mười phần, hừ, quả thực là chuyện cười!”
Xưa nay Hoàng đế lạnh nhạt, nói cười không qua loa, nhưng tức giận rõ ràng như vậy lại cũng rất ít biểu lộ ra, chúng thần vốn còn trợn mắt nhìn lẫn nhau liền lặng ngắt như tờ, nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bị bầu không khí này ảnh hưởng, phó sứ Kinh quốc cũng vội cúi đầu, không dám cả ✓ú lấp miệng em chút nào nữa.
“Sứ giả Kinh quốc tạm thời đi về Bát Phương quán trước, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] việc nghị hòa, chờ trẫm nghiềm ngẫm kỹ qua lại quyết định sau.” Lúc lâu, hoàng đế mới nặng nề nói, “Thượng thư Lễ bộ, lần này nhớ phái cấm vệ quân bảo vệ phó sứ và với sứ giả còn lại đi qua thật tốt, để tránh lại xảy ra chuyện, lại bị phó sứ Kinh quốc chỉ trích Đại Hạ ta bảo vệ bất lợi!”
Thượng thư Lễ bộ ngầm hiểu, nói: “Thần lĩnh chỉ!”