"Khởi bẩm Thái hậu, hai năm trước quả thật nô tì đang ở Xích Giang, bởi vì di mẫu của nô tì sống ở đó, trước kia mẫu thân nô tì cùng di mẫu biệt ly, mà từ nhỏ nô tì chưa từng được gặp người nên di mẫu nhiều lần giữ lại, ~lê-quý-đôn~ vì thế đã ở lại thêm chút thời gian để an ủi người đỡ buồn." Vẻ mặt Bình An tự nhiên cung kính lễ độ, lúc này Thái hậu mới giãn mặt mày.
"Nhưng nói đến hai năm qua nô tì ở Xích Giang đúng là gặp được không ít những thứ mới lạ." Thấy mọi người nổi lên hứng thú, Bình An cười cười nói: "Ngoài Xích Giang, nô tì còn đi qua Yến Sơn và một nơi dưới chân núi Yến Sơn tên là Yến Tử Câu, còn may mắn đến thôn Tiểu Lý một chuyến, thậm chí còn đi qua Ngụy gia trang ở thôn Tiểu Lý, ở đó quả thật xảy ra vài chuyện ý vị sâu xa."
Cung Thân Vương phi vừa nghe đến thôn Tiểu Lý và Ngụy gia trang, sắc mặt đều bị dọa đến trắng bệch, Bình An không nhịn được cười thầm vài tiếng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hoảng sợ không thôi của Cung Thân Vương phi: "Nếu Cung Thân Vương phi có hứng thú với chuyện này, trái lại Bình An có thể giới thiệu một hai cho người, chỉ sợ lúc này nói đến sẽ dài dòng phức tạp, chọc Thái hậu sinh chán ghét, không bằng hôm nào chúng ta mời riêng nhau nói chuyện, ta sẽ kể lại một chút cho ngài."
Cung Thân Vương phi biết Ngụy gia có dính dáng tới tà thuật Nam Cương, bà ta thế nào cũng không nghĩ tới Bình An lại nói đến chuyện kia vào lúc này, -dđlqđ- chỉ sợ lục ra chuyện năm trước sẽ chọc giận Hoàng thượng lần nữa lại làm cho con trai của bà ta phải chịu không nổi, vội vàng gật đầu nói: "Như vậy rất tốt. . . . . . A. . . . . . Thái hậu, ngài xem trí nhớ của nô tì này, lần này vào cung nô tì đặc biệt đi cùng Vương gia mang tới Ngọc Thúy Tước Thạch từ xa đến. . . . . ." Vội vàng dời đi đề tài.
Tô Mạn Đình thấy Cung Thân Vương phi nhanh như vậy đã vứt bỏ mình trốn tránh, trong lòng hung hăng nhổ một ngụm, đang suy nghĩ làm thế nào để đốt lại lửa đến người Bình An thì thấy Bình An đi tới trước mặt Tam công chúa không biết nói cái gì, rất nhanh Tam công chúa liền biến sắc bất ngờ gọi Tô Mạn Đình trở về đen mặt khiển trách nàng ta mấy câu, Tô Mạn Đình đành phải an phận đứng bên cạnh bà ấy, nhưng thỉnh thoảng lại phóng ánh mắt bốc hỏa ngó trừng Bình An.
Từ trong cung vừa về tới phủ Phò mã, Tam công chúa liền dạy dỗ Tô Mạn Đình một trận, chỉ trích nàng ta không nên nói lung tung đắc tội phu nhân Định Bắc Hầu, phải biết về sau phu quân nàng ta còn phải dựa vào Hầu Gia nâng đỡ, lúc này mà đắc tội người bên gối của hắn, sau này nếu nàng ghi hận trong lòng thì lợi không bù được mất rồi. +diễn.đàn.lê.quý.đôn+ Lại nói, hiện giờ Tô gia và Thang gia đã kết làm thông gia, vốn là đồng khí liên chi, may mà lúc ấy Bình An kịp thời nhắc nhở Tam công chúa, nếu có người bụng dạ khó lường ở phía đối diện ngắm tới, sợ rằng phủ Phò mã cũng không thể chỉ lo thân mình rồi.
"Ngươi về sau không được gây chuyện, nếu như ngươi đắc tội phu nhân Hầu Gia lần nữa, bản công chúa sẽ cho ngươi chịu đựng đủ!" Tam công chúa vẻ mặt tàn khốc, hung hăng răn dạy xong liền rời đi, bỏ lại Tô Mạn Đình ở đó tức lệch cả mặt, thầm mắng Tam công chúa ngu như heo không biết nhìn người, Quý Bình An kia tính là cái gì, nếu về sau biểu tỷ nàng ta gả cho Hầu Gia, đây mới thực sự là người giúp được việc.
Bình An trở lại Tô phủ đương nhiên đến chỗ Tô Thái phu nhân thỉnh an trước, Tô Thái phu nhân đang cùng Chu Vân Hương vừa nói vừa cười, thấy Bình An lông tóc không tổn hao gì trở lại, lại nghe nàng nói đến tất cả đều thuận lợi không có sự cố gì xảy ra, hai người cũng có chút ngoài ý muốn.
"Không có chuyện gì khác phát sinh sao?" Tô Thái phu nhân còn có chút không cam lòng.
Bình An lắc đầu: "Tất cả đều tốt ạ."
Tô Thái phu nhân và Chu Vân Hương đều vô cùng thất vọng.
Buổi tối Tô Bá Hiên trở lại, Bình An nói với hắn chuyện xảy ra trong cung, Tô Bá Hiên nghe xong chân mày nhíu chặt: "Đình Nhi thật sự quá mức rồi, loại trường hợp đó sao có thể ăn nói không có chừng mực chứ."
Bình An ngồi ở bên cạnh bàn tay cầm ly trà nóng, cũng không như thường ngày đi qua ϲởí áօ nới dây lưng cho Tô Bá Hiên: "Vậy Hầu Gia có hay không như Tiểu Cô (em chồng) từng nói, cùng biểu tiểu thư là hai người lưỡng tình tương duyệt?"
"Nàng cũng không phải không biết, ta từ nhỏ đã cùng phụ thân chinh chiến bên ngoài quanh năm, nếu nói là hai người thì đó cũng là Bá Xông và nàng ấy, thế nào cũng kéo không tới trên đầu ta đâu." -+==+- Tô Bá Hiên không cho là đúng, thay thường phục rồi đi tới bên cạnh bàn cầm lấy ly trà Bình An đang muốn uống lên uống một ngụm, suy nghĩ một chút: "Nàng nói là có người cố ý ra bên ngoài tung lời đồn? Vân Hương này đúng là đa tài đa nghệ đầy bụng tài hoa, nhưng chung quy lại làm cho người ta có cảm giác không chân thực, ngày thường gặp mặt với ta cũng không có hành động khác thường gì, nhưng nói cho cùng nàng ấy là người nhà mẹ đẻ của Thái phu nhân, hai người đó từ trước đến giờ vẫn thân thiết."
"Thái phu nhân dĩ nhiên có tính toán của mình, nhưng hôm nay loại lời đồn này nếu nhiều lần truyền tới tai Thái hậu hoặc Hoàng hậu, thậm chí cả Hoàng thượng, thi*p sợ đối với Hầu Gia sẽ có ảnh hưởng." Bình An không khỏi lo lắng nhìn Tô Bá Hiên, phải biết lời đồn mặc dù không thật, nhưng ‘một người truyền hư, vạn người truyền thực’ (*), "Hơn nữa biểu tiểu thư vốn đã đến tuổi xuất giá nhưng lại vẫn là khuê nữ, trong lúc vô hình cũng đã chứng thực lời đồn đãi bên ngoài, chỉ là không biết nàng ấy có thật tâm hướng vào Hầu Gia hay không." Lời này có một nữa là thử dò xét Tô Bá Hiên.
(*): một người nói thì chưa chắc đó đã là sự thật, nhưng rất nhiều người nói thì không phải thật cũng sẽ thành thật.
"Ngày khác ta đi tìm Thái phu nhân nói chuyện Vân Hương một chút, dù sao lời đồn đãi cũng dựng lên bởi vì nàng ấy." Trong lúc nói chuyện về Chu Vân Hương cũng chỉ là tình nghĩa bình thường, không có đặc biệt quan tâm gì.
Ngày hôm đó Bình An đến chỗ Tô Thái phu nhân thỉnh an, thấy bà đang cầm trên tay một quyển sổ, một quản sự đứng bên cạnh đang giải thích cho bà từng chỗ một, thấy Bình An tới, Tô Thái phu nhân buông sổ sách trong tay xuống cười nói: "Mặc dù ngươi đến Tô gia không lâu, nhưng sau này cái nhà này sớm muộn gì đều do ngươi đảm đương, cho nên ta bảo Tạ quản sự mang sổ sách của tướng phủ ra cho ngươi làm quen một chút."
Bình An thật có chút ngoài ý muốn, không ngờ Tô Thái phu nhân đột nhiên lại đề cập tới chuyện để cho nàng làm đương gia.
"Đây vốn là sổ ghi chép việc ăn mặc chi tiêu trong phủ, còn có khen thưởng ngày lễ ngày tết cùng với chuẩn bị lễ vật, trước mắt lại là cuối năm, phải thường xuyên đối chiếu sổ sách. Còn nữa, đến lễ mừng năm mới đi họ hàng hay thăm bạn hoặc quy cách mở tiệc chiêu đãi tân khách, khen thưởng người làm đều ghi lại ở bên trong, ta nghĩ giờ ngươi cũng là nhất gia chi chủ (người đứng đầu một nhà), sớm muộn gì đều phải nắm được những thứ này, không bằng năm nay cứ giao cho ngươi xử lý thử, ngươi xem thế nào?"
Tô Thái phu nhân giọng điệu ôn hòa trên mặt cười hiền, trong lòng lại muốn nhìn dáng vẻ Bình An hoang mang sợ hãi, nghĩ rằng nàng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, hai năm trước lại một mình ở Xích Giang không ai quản thúc, ở Quý phủ thì cũng do mẫu thân và tẩu tử quản lý việc nhà, nếu để cho nàng đột nhiên nhận lấy chuyện như vậy, nàng nhất định hốt hoảng không yên, sau cùng cũng đành phải xin Thái phu nhân chỉ bảo cho nàng. Ngày sau truyền đi sẽ chỉ có người nói vị tân phu nhân Hầu phủ là đương gia không có năng lực, tất cả đều phải nhờ Thái phu nhân định đoạt.
Bình An đương nhiên biết bà ấy có chủ ý gì, nhưng thật không ngờ bà ấy lại vội vã ra tay như vậy, xem ra lúc sáng Tô Bá Hiên nhất định đã nói với bà ấy chuyện Chu Vân Hương nên mới chọc giận Tô Thái phu nhân, cho rằng Bình An ở giữa giật đây nên muốn ra oai phủ đầu với nàng để khiến nàng khi*p sợ một phen.
"Thái phu nhân cho tới nay vẫn luôn lao tâm lao lực vì Tô gia, đúng ra Bình An nên vì người phân ưu giải nan, chỉ là Bình An mới đến, rất nhiều chuyện đều cần Thái phu nhân ở một bên chỉ điểm, tựa như người trong phủ này Bình An đều không quen thuộc, nay bắt đầu điều động khó tránh khỏi sẽ nảy sinh một chút cọ sát. . . . . ." Bình An nói xong liền lộ ra chút dáng vẻ khổ sở nhìn Tô Thái phu nhân.
Tô Thái phu nhân hơi ngẩn ra, Quý Bình An này cũng thật không ngốc, mình chỉ giao sự tình cho nàng chuẩn bị nhưng lại không trao quyền lợi cho nàng, phải biết mấy chuyện nàng cần làm đều không cần tự thân tự lực mà phải chỉ huy người dưới đi làm việc, nếu người làm không chịu nghe nàng điều phối hoặc bằng mặt không bằng lòng thì dù nàng có là xảo phụ (người phụ nữ khéo léo) thì cũng khó mà không bột gột nên hồ (ý chỉ người có tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện).
"Việc này ngươi không cần khó xử, điều phối người trong phủ vẫn luôn là Tạ quản sự phụ trách, đến lúc đó ngươi chỉ cần tìm hắn là được." Trong phủ mấy quản gia quản sự đều là người của Tô Thái phu nhân, muốn bọn hắn dễ dàng nghe theo lệnh của Bình An thì đúng là chuyện viển vông.
"Vậy hết thảy đều nhờ Tạ quản sự giúp đỡ nhiều hơn rồi." Bình An hướng về phía Tạ quản sự gật đầu gửi lời, Tạ quản sự vội vàng khiêm tốn đáp lễ, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh thường, những thứ này Bình An đều nhìn ở trong mắt.
Từ chỗ Tô Thái phu nhân trở về, sắc mặt Bình An cũng không quá tốt, cầm sổ sách hung hăng ném trên mặt bàn, trong khoảng thời gian ngắn muốn nàng tiếp quản công việc lớn nhỏ trong phủ rõ ràng chính là làm khó nàng, nàng cũng biết chỗ sổ sách này chỉ là một góc của tảng băng, từ thôn trang buôn bán lớn bên ngoài của Tô gia đến một cây kim một sợi chỉ nhỏ trong phủ cũng đều do Thái phu nhân điều khiển, nếu nàng muốn đoạt quyền thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Tạ quản sự chẳng qua cũng chỉ là một người chưởng quản điều phối nhân sự trong phủ, những người khác như chưởng quản phòng thu chi Ngũ quản sự, chưởng quỹ khố phòng Diêu quản sự, chưởng quản phủ vụ Đinh quản sự cùng với Vu quản sự và Phương quản sự phụ trách thôn trang ở các nơi, tất cả đều là người của Tô Thái phu nhân, càng đừng nói tới những quản sự ma ma ở hậu viện, người nào không nghe lời bà ấy, còn người một phòng Thẩm di nương, cũng đều lấy bà ấy làm chủ, khó trách Tô Bá Hiên lại nói với nàng trong phủ rắc rối khó gỡ, một điểm cũng không sai.
Quả nhiên đúng như Bình An dự đoán, đây chính là hầm mà Tô Thái phu nhân đào cho nàng, tuy nói Tô Thái phu nhân chỉ muốn nàng ứng phó vài việc trong ngày tết, nhưng quanh năm suốt tháng thì lễ mừng năm mới lại là sự tình phức tạp nhất cũng dễ dàng mắc sai lầm nhất, mà bên cạnh nàng người duy nhất có thể sử dụng cũng chỉ có Thúy Hồng.
"Hàng hóa của thôn trang Tây Thuận đã đến, Bình Ba, Ý Đức, Cổ Xương thì hàng ngày mai cũng đến kinh thành rồi, lễ vật của phủ của Biểu thái gia phía Nam đã chuẩn bị xong, nhưng lễ vật nhà mẹ đẻ của Thái phu nhân ở Giang Châu khác những năm trước, ít đi tranh chữ và đồ cổ. . . . . ." Thúy Hồng cầm danh sách tóm tắt trong tay, vừa nói vừa khoanh tròn ở phía trên.
"Tại sao?" Bình An không khỏi hỏi.
"Thái phu nhân nói, gần đây thôn trang và tác phường ( xưởng chế tạo đồ) sản xuất đều không tốt, bên Giang Châu lại là người trong nhà, có lẽ ít đi một hai thứ này cũng sẽ không chọc đến miệng lưỡi người khác ."
Bình An suy nghĩ một chút nói: "Thôn trang thiếu thu sao? Tại sao không ai nhắc đến với ta?"
Thúy Hồng giương mắt nhìn nhìn Bình An: "Gần đây nhiều chuyện như vậy, Phương quản sự và Vu quản sự cả ngày cũng không thấy bóng dáng, sợ rằng nhất thời cũng quên hồi báo với tiểu thư rồi." Nói xong liền đưa sách lên, "Người xem, những thứ này đều là lỗ hổng tiền bạc, hiện giờ lễ vật cho bên ngoài đã chuẩn bị không sai biệt lắm, nhưng khen thưởng và lễ vật trong phủ lại xuất hiện một sơ hở lớn."
"Tại sao có thể như vậy?" Bình An vừa nhìn liền cau mày, bạc bị thiếu hụt hơn ba ngàn lượng, "Đi gọi Ngũ quản sự phòng thu chi tới, ta có việc muốn hỏi hắn."
Ngũ quản sự bên kia còn chưa gọi tới, Thẩm di nương đã tới cửa rồi.
Thẩm di nương vốn là thị tỳ thông phòng của Lão Hầu gia, sau khi đích phu nhân (vợ cả dòng chính) vào cửa liền nâng bà lên làm di nương, tính ra bà ấy còn vào cửa sớm hơn Tô Thái phu nhân. Không bao lâu sau khi đích phu nhân sinh hạ Tô Bá Hiên thì bà cũng sinh ra nhi tử, sau đó đích phu nhân qua đời, Lão Hầu gia đau lòng quá độ liền mang theo Tô Bá Hiên mới vừa tròn năm tuổi đi quân doanh, để lại Tô Bá Xông mới tròn hai tuổi. Khi đó Thẩm di nương một lòng bận bịu chăm sóc con trai của mình căn bản không có tâm tư chú ý đến Tô Bá Xông, ngược lại khi đó Tô Thái phu nhân còn là di nương đã hết lòng chăm sóc cho hắn nên đã hình thành lên tình mẫu tử, Lão Hầu gia cảm động công lao chăm sóc con thứ của bà, lại nghĩ đến bà không có nhi tử chỉ có một nữ nhi, liền nâng bà lên làm chính thê, hi vọng về sau bà coi hai đứa con trai mà vợ cả lưu lại như con trai ruột mà nâng đỡ, mà bà cũng chỉ có thể dựa vào hai người con này mới có thể đứng vững gót chân ở trong phủ. Đối với chuyện này, Thẩm di nương cũng không có quá nhiều câu oán hận, song chính mình lại có con trai nối dõi, hơn nữa nếu bàn về xuất thân, bà vĩnh viễn cũng không bằng Tô Thái phu nhân.