Đích Nữ Bình An - Chương 32

Tác giả: Hòa Tiểu Thảo

Bình An đỡ Thập Tứ Nương trở lại phòng ngồi, bảo Thúy Hồng lấy rượu thuốc giúp nàng ấy xoa Ϧóþ, vừa xoa vừa hỏi: "Thập Tứ tỷ, bọn họ thường hay khi dễ như vậy à?"
Thập Tứ Nương trầm mặc một lát, cười nói: "Bọn họ còn nhỏ, hay nghịch quá trớn, trong nội viện này cũng không tìm được chứ đừng nói chơi cùng bọn họ."
"Dù có chơi đùa thế nào đi nữa cũng phải có mức độ, đừng quên tỷ có tiếng cũng có miếng thân là tiểu thư. Xem bọn hắn luôn mồm gọi Thập Tứ tỷ, nhưng căn bản chưa từng coi là tỷ tỷ. Được, coi như bọn họ còn nhỏ không hiểu chuyện, nhóm người lớn kia cũng mặc kệ sao?"
Thập Tứ Nương vừa nghe liền khẩn trương, kéo cánh tay Bình An lại: "Ngàn vạn lần đừng nói với nương. Nói với nàng cũng vô dụng, nàng không quản được bọn họ. Có lần ta lặng lẽ nói cho phụ thân biết, phụ thân lại chạy tới trách mắng, nói nàng không quản giáo con cái, nói ta không biết khiêm nhường so đo với bọn đệ đệ."
Bình An cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Thập Tứ Nương đang lôi kéo tay mình, từ trong ống tay áo lộ ra ngoài một đoạn cánh tay trắng như tuyết, vốn nên là da thịt trắng nõn lại có thêm một vết sẹo nhìn mà ghê người.
Thập Tứ Nương thấy Bình An phát hiện ra vết sẹo của mình, vội vàng rụt tay về.
Trong lòng Bình An trầm xuống, kéo cánh tay rụt về trong tay áo của Thập Tứ Nương qua. Vết sẹo chừng bằng móng tay, cũng không tính là lớn, nhưng vì xử lý không được tốt mà lưu lại màu sắc cùng hình dáng kỳ quái, nhìn qua vô cùng xấu xí, thịt đỏ hồng hẳn là mới vừa lên da non không lâu.
"Làm sao để lại sẹo sâu như vậy? Lúc ấy không tìm đại phu xử lý một chút sao?" Bình An biết một vết sẹo đối với một cô nương chưa lập gia đình có ý nghĩa như thế nào, sẹo để lại trên cánh tay còn dễ bị phát hiện như vậy, "Tam di biết không?"
Thập Tứ Nương lắc đầu: "Là đêm ba mươi khi đốt pháo hoa để lại, sợ nương lo lắng, không có nói cho nàng biết."
"Sao lại không cẩn thận như vậy, đốt pháo hoa cũng làm mình bị bỏng?" Bình An nhìn thấy vết sẹo này liền đau lòng, trong lòng nàng đã coi Thập Tứ Nương thành chí thân.
Nha hoàn Trân Nhi của Thập Tứ Nương ở một bên bĩu môi, vành mắt đỏ lên nói: "Ở đâu ra tự mình bị bỏng, rõ ràng chính là Thập Thất Thập Bát thiếu gia. . . . . ."
Thập Tứ Nương quay đầu lại lườm nàng ấy một cái, ý bảo nàng không được nói.
“Lại là bọn hắn làm hả?" Bình An kêu Trân Nhi tới đây, hỏi "Bọn hắn còn làm gì tiểu thư nữa? Đừng sợ, có chuyện gì ta làm chủ."
Trân Nhi luôn bị ủy khuất kìm nén trong lòng đã sớm nhịn đủ rồi, hôm nay có được cơ hội liền mở miệng nói liên thanh, đem việc ngày thường Thập Thất Thập Bát Lang khi dễ Thập Tứ Nương như thế nào, Trương di nương ở sau lưng che chở bọn họ như thế nào, Phùng Ngũ Gia dung túng bọn họ như thế nào, Tiểu Trương di nương giật dây bọn họ như thế nào, đều nói hết toàn bộ cho Bình An nghe.
Bình An giận quá hóa cười, trong mắt lóe lên một tia âm lãnh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nữ nhi Dương gia đều đáng bị dẫm đạp như thế sao? Ý niệm vừa xẹt qua nàng cũng có chút sửng sốt, không biết vì sao nhìn thấy Thập Tứ Nương sẽ khiến nàng nhớ tới kiếp trước của mình, mặc dù kiếp trước nàng không mềm yếu như Thập Tứ Nương, nhưng lại đồng dạng đều chịu bị xâu xé, chẳng qua Phùng gia cắt chính là thịt, còn Tô gia cắt lại là tim.
"Thập Tứ tỷ, vào trong phòng nghỉ ngơi đi, để Trân Nhi đi mời đại phu đến xem một chút, vết thương mới vết thương cũ đều phải chữa khỏi. Ta đến thượng phòng bên kia hồi bẩm một tiếng với Tam di."
Bình An quyết định chủ ý, cũng không để ý đến Thập Tứ Nương phản đối, liền đi qua chỗ Dương thị.
Mới vừa qua bên kia đã thấy Thập Thất Thập Bát Lang vây bên cạnh Dương thị, Thập Bát Lang một bộ khóc lóc kể lể gì đó với Dương thị, Dương thị nhăn mày lên tiếng an ủi Thập Bát Lang, Trương di nương đứng ở một bên cười như không cười nhìn một màn này, mà Quý phu nhân đang ngồi một bên khác thản nhiên bưng ly trà lên uống.
Bình An đi vào liền thỉnh an với Quý phu nhân và Dương thị, Thập Bát Lang giương mắt nhìn rồi duỗi một ngón tay ra ngoài, chỉ vào Bình An nói: "Chính là nàng!"
Ánh mắt Bình An rét lạnh, ngay sau đó cười nói: "Chính là cái gì?"
"Chính là hù dọa tới A Phi của bọn ta, A Phi con mèo mà phụ thân vất vả mang từ nơi rất xa về, trả A Phi lại đi!" Thập Bát Lang vừa khóc vừa tiến lên làm bộ muốn lôi kéo Bình An, lại bị Bình An nhẹ nhàng né tránh.
"Con mèo không hiểu quy củ kia hù dọa đến Thập Tứ tỷ bị ngã xuống cửa, ngã rất nghiêm trọng, đã bảo Trân Nhi đi mời đại phu rồi, sao vậy? Thì ra là con mèo của các ngươi à?" Bình An cười nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh lùng bức bách nhìn về phía Thập Bát Lang, khiến Thập Bát Lang âm thầm chột dạ trong lòng.
Trương di nương ở một bên nghe xong, ra vẻ nôn nóng tiến lên hỏi: "Sao cơ? Thập Tứ tiểu thư bị kinh hãi rồi hả? Có nặng lắm không? Đều là con mèo kia gây họa, xem nó trở lại có đánh Gi*t nó không."
"Thập Tứ tỷ bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa lại vô cùng đau lòng, sợ mắc phải bệnh căn gì đó, hiện giờ nằm trên giường không đứng lên nổi." Bình An lạnh lùng nói.
"Nói bậy." Thập Thấp Lang vẫn đứng ở một bên cười lạnh, mở miệng nói, "Rõ ràng nàng ấy rất tốt, ta thấy ngươi dìu nàng vào phòng rồi."
"Rất tốt hả?" Bình An lạnh lùng cười, "Bị một con mèo đen lớn bổ nhào vào mặt, sẽ rất tốt à? Hiện vết máu trên mặt do bị mèo cào còn chưa khô đâu. Con mèo kia quá hung dữ, giống như hổ đói nhào lên muốn ăn đấy, lại nói mèo kia cũng không phải là chó, đang êm đẹp, nếu không dạy nó, làm sao nó lại nhào lên cắn?"
"Nói bậy, nói bậy!" Thập Bát Lang trợn mắt nhìn chằm chằm Bình An, cắn răng nghiến lợi như muốn nuốt sống Bình An vậy, "Sao A Phi có thể cắn, sao lại cào thương Thập Tứ tỷ được, chỉ ném nó vào trong lòng Thập Tứ tỷ kia mà, sao lại nhào tới trên mặt nàng ấy chứ!" Nói xong còn làm động tác như ném ra bên ngoài.
Trương di nương vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, vội vàng tới đây hoà giải: "Ôi chao, thì ra là bọn nhỏ đùa giỡn nha! Thật đúng là giật mình, đã nói mèo kia thành tinh rồi, thì ra là như thế nha."
Dương thị vô cùng bất mãn, trừng mắt nhìn Trương di nương một cái, trong lòng lại lo lắng thương thế của Thập Tứ Nương, đứng lên chạy tới phòng của Thập Tứ Nương, Trương di nương phẫn nộ dẫn theo Thập Thât Thập Bát Lang đi theo sau lưng.
Vốn Thập Tứ Nương ngồi trong nhà còn lo lắng Bình An sẽ nói như thế nào, lại thấy Dương thị mang theo một đoàn tới đây, nhất thời quên cả mình bị thương muốn đứng lên nhưng không đứng vững té ngã trên đất. Bình An khẩn trương tiến lên vừa đỡ nàng vừa đưa mắt ra hiệu với nàng.
"Thập Tứ tỷ, đây là làm sao rồi? Cũng đừng tỏ ra không sao, trên đùi bị bầm tím mảng lớn máu ứ đọng, không chừng còn làm tổn thương đến cả xương đấy."
Dương thị vô cùng đau lòng, tiến đến đỡ Thập Tứ Nương ngồi xuống giường.
Trương di nương thấy thương thế của Thập Tứ Nương không hề nghiêm trọng giống Bình An nói, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Nhìn trên mặt Thập Tứ tiểu thư không bị thương nha? Chẳng lẽ là thân gia tiểu thư nhất thời hốt hoảng nhìn lầm."
Bình An không quay đầu nhìn Trương di nương, chỉ nói: "Đúng là nhầm, Thập Tứ tỷ tỷ bị thương không phải là mặt, mà là tay." Nói xong liền kéo tay của Thập Tứ Nương qua nhẹ nhàng vuốt ống tay áo lên, lộ ra vết một sẹo chói mắt.
Mọi người thấy đều trợn mắt há mồm, Dương thị lại càng thêm kinh hãi không thôi: "Chuyện này. . . . . . đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Mắt thấy cái này cũng không giống như là bị cào thương.
Bình An thấy Thập Tứ Nương còn không muốn nói ra sự thật, liền bảo Trân Nhi nói, Trân Nhi liền đem hết đầu đuôi gốc ngọn nói hết ra ngoài.
Trương di nương vừa nghe liền xanh cả mặt, lạnh lùng nhìn về phía Trân Nhi: "Lời này không thể nói lung tung, vậy có nghĩa là Thập Thất Thập Bát Lang nhà ta cố ý làm bị thương Thập Tứ Nương à? Vì sao lúc ấy Thập Tứ Nương không nói, chẳng lẽ tự mình làm bị thương nên vu oan đến trên người Thập Thất Thập Bát Lang sao? Ông trời có mắt, cũng không thể để oan uổng như vậy đâu."
"Trong nội viện này nhiều người, thời điểm đốt pháo đêm ba mươi, ông trời có mắt hay không thì không biết, nhưng khẳng định mắt cùng dài đấy, đi trong viện hỏi một câu liền biết có chuyện này hay không." Bình An nhìn Dương thị nói: "Nếu không phải Thập Thất Thập Bát Lang làm thì nhất định là có người khác, không bằng báo quan đi, để quan phủ tới tra một chút, dù sao cũng tra ra vài manh mối, quan phủ tra xét những thứ này tốt hơn chúng ta, tuốt đầu lưỡi gì đó, rút gân tay, luộc chảo dầu, tùy tiện dùng một loại là có thể tìm ra sự thật rồi."
Thập Bát Lang ở một bên vừa nghe phải báo quan phủ liền sợ, lại nghe phải chịu khổ hình như vậy đã sớm bị dọa sững rồi, ôm cổ Trương di nương oa một tiếng khóc lên: "Không cần luộc chảo dầu đâu, cũng không cần tuốt đầu lưỡi, là ca ca ném pháo trúc vào người Thập Tứ tỷ, cho dù vậy, nhãn lực của ca ca hắn không tốt, nhãn lực tốt thì ném một cái đã chuẩn rồi. . . . . ."
Trương di nương vừa nghe liền tức giận nắm bả vai của Thập Bát Lang: "Cái gì mà nhãn lực tốt, đầu óc để đâu hả, cái này cũng có thể chơi à? Nhanh nhanh nhận lỗi với Thập Tứ tỷ đi!"
Thập Bát Lang vừa khóc vừa nói xin lỗi với Thập Tứ Nương, chỉ cần không bắt hắn đến quan phủ, muốn hắn làm cái gì đều được.
Thập Tứ Nương không biết làm sao nhìn Dương thị, tuy tính tình Dương thị có tốt, nhưng hiện giờ cũng giận đến không xong, một vết sẹo xấu xí như vậy, lại trì hoãn thời gian chữa trị, cái này bảo Thập Tứ Nương về sau gả thế nào đây. Nhưng nàng có tức giận thì nhất thời cũng không biết nên xử lý ba mẹ con Trương di nương thế nào.
Trương di nương vội vàng cười làm lành với Dương thị: "Tỷ tỷ, là do quản giáo không đúng cách, sau này định không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Nghĩ bọn nhỏ cũng là vô tâm, bọn hắn luôn thân thiết với Thập Tứ tiểu thư, chỉ là nhất thời ham chơi. . . . . ."
"Ham chơi ngược lại không quan trọng, mất quy củ mới là chuyện lớn đấy." Quý phu nhân vẫn ở một bên không lên tiếng đột nhiên nói chuyện, "Trương di nương người tài vất vả nhiều, giúp đỡ dạy bảo một đứa bé thì cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu dạy đứa bé thành vô pháp vô thiên không phân rõ tôn ti, đó chính là có tâm làm chuyện xấu."
Sắc mặt Trương di nương trắng bệch, rất muốn phát tác, lại khẽ cắn răng nhịn xuống, cười nói: "Vâng vâng, là dạy không tốt, đáng khiển trách."
"Nếu dạy không được, cũng không cần dạy rồi. Từ nay về sau, đứa bé cũng không cần đi theo nữa, tuy nói là con thứ, nhưng rốt cuộc vẫn là gia đình giàu có, đi theo di nương có thể học được thứ gì, vẫn là đi theo đích mẫu (mẹ cả) đi, nghiêm chỉnh dạy bảo mới là chính đáng." Quý phu nhân vừa nói xong, Dương thị cùng Trương di nương đều sửng sốt.
Trương di nương không nhịn được cười lạnh nói: "Thân gia phu nhân, cho dù là làm Hoàng Hậu nương nương ở Kinh Thành cũng tốt, nhưng nơi này lại là Điền Châu, hơn nữa là chuyện nhà của chúng ta, không nhọc đến ngài phải tốn nhiều tâm tư chứ? Hôm qua đánh Gi*t nha hoàn của Tiểu Trương di nương đã đủ vất vả rồi."
Quý phu nhân cũng cười: "Có một điều phải làm cho rõ ràng, dù là chuyện nhà, hay không phải là chuyện nhà, nhưng đây chính là chuyện nhà của chủ mẫu —— Ngũ phu nhân Phùng gia."
"Tỷ tỷ là phu nhân Quý gia, nàng là muốn nói, Trương di nương, nếu không dạy được đứa bé, bắt đầu từ hôm nay, Thập Thất Thập Bát Lang sẽ chuyển đến Đông sương phòng ở, mời người chuyên tới dạy bọn họ, không có sự cho phép, không thể tự mình gặp bọn họ." Rốt cuộc Dương thị cũng nói chuyện, mặc dù giọng nói còn chưa đủ mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cũng đủ để khiến Trương di nương trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.
". . . . . . Đi tìm lão gia. . . . . ." Trương di nương có chút mất hồn, không tin lời nói vừa rồi là của Dương thị nói ra, dắt Thập Thât Thập Bát Lang đi ra khỏi phòng.
"Các ngươi còn thất thần làm gì, đưa Thập Thất Thập Bát thiếu gia đến Đông sương phòng, không có sự cho phép ai cũng không thể gặp bọn họ." Dương thị phân phó nói với một nha hoàn ma ma ở ngoài phòng, tim đều đập dồn dập, nàng chưa bao giờ lên tiếng ra lệnh như vậy đâu.
Trương di nương lôi kéo Thập Thất Thập Bát Lang cước bộ liền dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lướt qua nha hoàn ma ma đứng trong viện, thấy tất cả các nàng đều co lại không dám tiến lên nửa bước, đáy lòng đắc ý nở nụ cười.
Thấy hạ nhân trong viện không nghe chỉ thị của mình, Dương thị cũng không có chút bất ngờ nào, nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác bị sỉ nhục. Lần này Quý phu nhân không điều động nha hoàn ma ma của mình, bởi vì nàng biết mình không có khả năng giúp Dương thị cả đời.
"Ồ? Chẳng lẽ là Trương di nương phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho bọn họ hả?" Bình An ở một bên đúng lúc nhắc nhở.
Trong một viện, dù chủ mẫu có bị thất sủng, nhưng tiền chi tiêu mỗi tháng phát ra đều nằm trong tay chủ mẫu, từ trước đến giờ Dương thị luôn hiền hậu, chưa bao giờ quá hà khắc chuyện phát tiền tiêu vặt hàng tháng, mỗi lần đều đúng lúc phát đến tất cả các phòng, chỉ có một lần thân thể khó chịu mới phát muộn nửa ngày, còn bị Tiểu Trương di nương châm chọc mấy ngày, ngay cả Phùng Ngũ Gia cũng khiển trách nàng đừng đánh chủ ý đến khoản tiền hàng tháng này. Bây giờ nghĩ lại, Dương thị lại càng rét run trong lòng.
"Hừ! Thật không nghi tới chủ mẫu này chỉ là cái bài trí đấy." Dương thị nói xong đi tới trước cửa, hướng về phía người làm trong viện nói: "Thật muốn xem là người nào không sai khiến được đây." Nói xong xoay người nói với nha hoàn Cẩm Nhi và Trân Nhi của mình: "Ở cửa có vài người đấy, hôm nay những người này đều là điêu nô (nô tài xảo quyệt), cầm tiền nhưng không làm việc, đem quần áo đồ nữ trang của bọn họ ném ra khỏi phủ, đuổi bọn họ đi đi, ký văn tự bán thân rồi giao cho nha tử (người môi giới buôn bán nô tỳ), đi đến chỗ mấy già nô kia đếm lại lần nữa, vẫn không có ai thì vả miệng rồi dán tờ bố cáo ra chợ bán người, để xem đám người kia còn ai không làm việc."
Thấy Cẩm Nhi cùng Trân Nhi sa sầm mặt muốn đến bên kia, quả thật muốn đi ném y phục, những nha hoàn ma ma kia cũng hoảng hồn, vội quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Không dám, phu nhân tha mạng phu nhân tha mạng!"
Dương thị liền nói: "Vậy còn nhiều lời vô ích làm gì, đưa Thập Thất Thập Bát thiếu gia tới Đông sương phòng, không cho phép ai cũng không thể gặp."
Những nha hoàn ma ma kia vội vàng đi về phía phòng của Trương di nương. Chỉ chốc lát sau, từ sương phòng phía sau hoa viên truyền đến một trận tiếng khóc rống của hài tử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc