Điền Châu, Phùng gia.
"Nương, nhà Nghiêm lão gia là bà con xa của Ngô lão phu nhân, quan hệ rất thân thiết, cũng là hộ nhân gia số một trong mười dặm tám hương, Thập Tứ Nương qua đó cũng là hưởng phúc nha." Trong thượng phòng của Nghênh Tường viện, Tứ phu nhân mặc y phục mùa thu, lớp áo ngoài là sa tanh thêu hoa, ánh mắt dài nhỏ đang híp lại, đưa ấm thuốc lào trong tay cho lão thái thái, "Nghiêm lão gia cũng nói không để cô nương bị thiệt thòi cơ mà, chuẩn bị sính lễ cũng dầy, so với lúc Tứ Nương vào Ngô gia thì hơn chứ không kém chút nào."
Lão thái thái vùi đầu đưa miệng lại gần làn khói trên miệng ấm, "ừng ực" mấy tiếng rồi nhả ra một miệng khói, mới trợn mắt nhìn Tứ phu nhân một cái: "Sao? Bán cháu gái ruột à? Thập Tứ Nương đó là cháu gái ruột của Phùng lão gia nhà ta." Nói xong lấy bình khói ở trên bàn gõ mạnh vài cái.
Trong lòng Tứ phu nhân cười lạnh, nhưng trên mặt lại vô cùng uất ức, làm bộ cúi đầu lau khóe mắt: "Lời này của nương ngại ૮ɦếƭ ta đấy, nếu để Ngũ đệ muội nghe thấy còn không phải sẽ oán hận ta à, nhưng ta vì muốn tốt cho Phùng gia mà, không công lại gánh chịu tiếng xấu này."
"Được rồi, ngươi chớ có lại rơi nước mắt mèo ra đây, ai dám khó dễ ngươi, tính nết ngươi sao lại vậy chứ." Lão thái thái mắt lạnh nhìn Tứ phu nhân một chút, "Trong lòng ngươi cong quẹo mấy khúc ta không rõ ràng lắm. Nhưng cửa hôn sự kia của Bát Lang thì không được, mở miệng liền muốn sính lễ gì đó, nữ nhi nhà hắn là nạm vàng chắc? Nhà hắn bán nữ nhi nhưng nhà ta không bán."
Tứ phu nhân vừa nghe cũng có chút gấp gáp, ngoài miệng một mực không tha: "Nương, người nói gì vậy. Tạ lão gia cũng là người thành thật nghiêm túc, trong nhà lại không thiếu chút tiền này, chỉ là muốn thể diện mà thôi. Người ta nói chỉ có một nữ nhi, đương nhiên coi như bảo bối rồi, người ta muốn sính lễ thì đến lúc đó cũng sẽ thêm đồ cưới lại mà. Chẳng nhẽ Tứ Phòng chúng ta cũng không nên cho người ta chút thể diện sao? Lúc Ngũ Lang đón dâu chả phô trương đó thôi, sao đến Bát Lang nhà ta lại không có gì? Nương, Bát Lang nhà ta cũng là cháu trai ruột của ngươi mà."
Lão thái thái không nhịn được nhất chính là Tứ phu nhân ở bên cạnh náo loạn, mãnh liệt sặc vài ngụm khói, chân mày xoắn chung một chỗ, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Tình huống hiện giờ của Phùng gia ngươi không phải không biết, Tạ gia muốn những sính lễ kia nhưng ta lấy đâu được."
Ánh mắt của Tứ phu nhân chuyển vài vòng, chầm chậm nói trở về trọng tâm đề tài lúc đầu: "Vậy không phải vừa vặn có một chuyện vẹn toàn đôi bên sao? Nếu Thập Tứ Nương đến nhà Nghiêm lão gia, Nghiêm lão gia sẽ không để nàng thiệt thòi, Tứ Nương lại là chủ tử có quyền ở Ngô gia, về sau ở Ngô gia cũng có tiếng nói, đến lúc cần còn có thể giúp đỡ chúng ta mấy câu. Còn tiền bạc sính lễ này, coi như ta cho Tứ Phòng mượn cũng được mà, chờ Bát Lang cưới tiểu thư Tạ gia vào cửa thì cả vốn lẫn lãi đều cho vào của chung."
Đôi mắt của Lão thái thái bị hun khói, nghĩ muốn hít thêm vài ngụm nữa nhưng cuối cùng lại buông bình khói xuống, trong lòng bà, hôn sự của cháu gái thủy chung cũng không quan trọng bằng tôn tử (cháu trai).
"Mặc kệ ra sao, lão Ngũ không có lên tiếng, ngươi không được tự chủ trương chuyện Thập Tứ Nương."
Trong lòng Tứ phu nhân liền cười trộm, chỉ cần lão thái thái mở miệng, Ngũ Phòng bên kia còn không phải là nghe theo nàng sao.
"Cái gì? Muốn gả Thập Tứ Nương cho Nghiêm lão gia á?" Ngũ phu nhân Dương thị ở trong phòng nghe được tin tức Tam phu nhân vừa nói, kinh ngạc không thôi, "Mấy phòng Nghiêm gia cũng đều phân ra hết rồi, đây là muốn gả Thập Tứ Nương cho phòng nào?"
Thân hình Tam phu nhân gầy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt cũng rất tiều tụy, nhìn khuôn mặt có mấy phần u sầu, cũng không hay nói nhiều với người khác, bình thường chỉ hay đi lại với Ngũ phu nhân, lúc này nàng thở dài, trong giọng nói có mấy phần mất mát: "Phòng gì chứ, chính là Nghiêm lão gia đấy."
"A?" Dương thị cả kinh nói không ra lời, "Này, này, Nghiêm lão gia cũng đã bốn mươi mấy. . . . . . chuyện này. . . . . ."
Tam phu nhân gật đầu, đồng tình nhìn Dương thị: "Đúng vậy, chính thê đã ૮ɦếƭ năm trước rồi, trước mắt đang nhờ người xung quanh làm mai, nói mấy di nương trong nhà cũng không có ai lên được mặt bàn, muốn kết hôn với người có thân phận có giáo dưỡng, còn phải là hôn đầu. Người khác đều nói Nghiêm lão gia bị là quỷ mê hồn, si tâm vọng tưởng, bày đặt đòi mối hôn sự tôt không nói, còn phải kết hôn với một lão già họm hẹm, chẳng qua hiện giờ Nghiêm gia trở nên giàu có, dù sao có chuyện này cũng chỉ vì muốn lấy đống tiền kia mà thôi."
"Ta vội vàng tới báo tin cho ngươi, trong lòng ngươi phải chuẩn bị đi. Tam phòng vốn chỉ là thứ xuất, không so được các ngươi là con trai trưởng cháu ruột, Lục Nương gả không được chỗ tốt thì cũng thôi đi, nhưng chưa từng nghĩ. . . . . ." Tam phu nhân nói xong liền cúi đầu trầm mặc không nói, vẻ mặt lại càng sầu khổ.
Dương thị bất an không yên trong lòng, nhưng vẫn nhẹ cầm tay Tam phu nhân trấn an: "Đích thứ gì chứ, đều là người Phùng gia, xương có gãy thì vẫn liền với gân đấy. Lục Nương ở bên kia. . . . . . sống không tốt sao?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi Tam phu nhân liền móc khăn tay ra sức lau nước mắt, nghẹn ngào mấy tiếng mới nói: "Hôm kia ta lặng lẽ đi đại viện Tiền gia, mất ít nhiều bạc mới được Nhị phu nhân thiện tâm dẫn ta đi gặp Lục Nương, ta. . . . ." Nghĩ tới bộ dạng Lục Nương nằm trên giường người không ra người quỷ không ra quỷ, Tam phu nhân liền cảm thấy tim như bị xoắn thành mảnh vụn, nghĩ tới lúc ấy nếu không phải là mình quá mềm yếu, Lục Nương cũng sẽ không bị gả đi Tiền gia làm thi*p thất, bị chính thất ђàภђ ђạ đến không còn hình người, "Ta không xứng làm mẹ nàng a." Tam phu nhân oa một tiếng khóc lên, vừa ra sức đánh lên trên mặt mình.
Dương thị thấy vậy vội vàng kéo nàng: "Thím cũng đừng như vậy, ngươi cần phải nghĩ thông suốt một chút."
Dương thị nhìn Lục Nương lớn lên, cũng coi nàng như Thập Tứ Nương là con ruột mà đối đãi. Khi đó chi thứ hai trở về nói việc làm ăn thiếu nợ bên ngoài, đem hết tiền bạc trong nhà ra bù vào cũng chưa trả đủ khoản nợ, chắp vá lung tung bán một nửa số đất đai mới đủ, không còn dư tiền để quay vòng cho việc buôn bán nữa. Tiền gia làm khách hàng lớn của Phùng gia lại nguyện ý chìa tay giúp đỡ, điều kiện chính là muốn Lục Nương gả qua đó làm thi*p. Chuyện này trừ chi thứ hai cùng Tứ Phòng, mấy phòng khác đều phản đối, lão Tam tuy là thứ xuất nhưng dù sao Lục Nương vẫn là cốt nhục của Phùng gia, trước không nói gả đi làm tiểu thi*p, chỉ việc một phòng chủ mẫu chính là nổi danh xảo trá cay nghiệt, ngược đánh thi*p thất lại là chuyện thường xuyên xảy ra. Lúc đầu Tam phu nhân cũng phản đối, nhưng nàng lại chưa từng có chỗ nói chuyện ở Phùng gia, cuối cùng vẫn là giữ yên lặng mặc cho chi thứ hai làm chủ gả Lục Nương đến Tiền gia, từ đó về sau, Tam phu nhân lại càng ít lời, càng ngày càng buồn khổ.
Tam phu nhân khóc lóc bắt lấy tay của Dương thị: "Ngươi ngàn vạn lần đừng đi theo vết xe đổ của ta, là ta không tốt, ta vô dụng, nhưng dù gì ta còn có Thập Lang, ngươi lại chỉ có một Thập Tứ Nương, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ nàng ấy."
"Ta biết ta biết." Dương thị cũng không nhịn được rơi lệ cùng Tam phu nhân, trừ chua xót ra trong lòng lại thêm một phần sợ hãi.
Tứ phu nhân không trực tiếp tới tìm Dương thị, mà là đi đến chỗ Trương di nương ở Ngũ Phòng. Dương thị không có nhi tử, dưới gối chỉ có một nữ nhi là Thập Tứ Nương, những năm gần đây trong bụng lại không có động tĩnh gì. Lão thái thái ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất sốt ruột, hai đứa con trai thứ xuất kia bà không xen vào, nhưng mấy nhi tử thân sinh này đều muốn hương khói thịnh vượng, con cháu cả sảnh đường mới tốt.
Phải nói ở Phùng gia, Tứ phu nhân rất biết cư xử lại được lòng lão thái thái nhất, nàng trở về một chuyến nhà mẹ liền cho lão Ngũ một phòng thi*p thất, nói là biểu muội bà con xa của mình, nhân phẩm tốt bộ dạng đoan chính, quan trọng nhất là có thể sinh đẻ. Nhắc tới nhân phẩm tốt thì có thể nhìn thấy được, nhưng có thể sinh đẻ thì ai có thể nói trúng được chứ. Nhưng sau khi người biểu muội kia vào Ngũ Phòng thì liên tiếp sinh cho Ngũ Phòng thêm hai đứa con trai, lão thái thái cùng lão Ngũ mừng đến nỗi thiếu chút nữa không cúng vái Tứ phu nhân.
Trương di nương của Ngũ Phòng sinh hai đứa con trai nên đương nhiên địa vị như nước lên thì thuyền lên, hơn nữa Dương thị vốn là người không thích so đo, tính tình lại có chút mềm yếu, không có nhi tử, cho nên mặc dù ở Ngũ Phòng Dương thị là chính thê, nhưng người chân chính tiếng nói có trọng lượng lại là Trương di nương.
Tiểu Trương di nương này là do Trương di nương làm chủ nạp cho lão Ngũ, cũng là biểu muội cùng họ bà con xa của nàng. Hiện giờ hậu trạch lớn nhỏ ở Ngũ Phòng đều do họ Trương định đoạt, rất nhiều chuyện hai Trương di nương ở bên tai Phùng Ngũ Gia thổi gió mà thành.
"Biểu tỷ, chuyện này không phải chỉ một câu nói là được." Trương di nương ngồi trên ghế đôn, bưng một ly trà nhẹ thổi lá đang trôi nổi ở trên, nhấp một ngụm, rất có tư thái của đương gia chủ mẫu.
Tứ phu nhân cũng nâng ly trà lên uống một hớp, trong lòng nhất thời cả kinh, đây chính là trà Bích Loa Xuân thượng đẳng, năm nay trong phủ mới vừa phân xuống dưới, mỗi phòng cũng chỉ được chia một cân, tuy nàng sống ૮ɦếƭ đi xin lão thái thái cũng mới xin được một cân rưỡi, bình thường nếu không phải là khách quý tới thì căn bản không nỡ lấy ra dùng, Trương di nương này lại coi như nước lọc mà uống.
Trong lòng Tứ phu nhân có chút tư vị không phải, nghĩ thầm thật là cải trắng đều cho heo đùn rồi, lại nghĩ đến mình có chuyện muốn nhờ, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười: "Đúng vậy, trong phủ ta cũng biết, ở Ngũ Phòng này chỉ có tiếng nói của ngươi là có trọng lượng. Nếu hôn sự này của đại chất tử (cháu trai cả) mà thành, sẽ cảm động và biết ơn ngươi cả đời."
"Biểu tỷ nói lời này là khách khí rồi, ta có thể có ngày hôm nay là do được biểu tỷ cất nhắc đấy." Trương di nương đặt ly trà xuống cười cười, đôi mắt hoa đào lướt qua mặt của Tứ phu nhân, mới nói: "Thật ra thì những năm này toàn dựa vào Ngũ gia thương tiếc, mới để cho ta có một nơi đặt chân trong nội viện này. Nhưng nói đến cùng ta cũng chỉ là vợ bé, không so được với chính thất vợ cả. Nếu chuyện như vậy mà thành thì không tránh được sẽ đắc tội với vị ở chính phòng kia, nếu nàng ấy thật so đo, ta cũng không được cái gì tốt. Ta đây dưới mắt còn có hai nhi tử, Thập Thất Lang qua vài năm nữa cũng sẽ buộc tóc lấy vợ, khẳng định là do chính ta thu xếp, không có chính thất giúp đỡ thì đến sính lễ ta cũng không có bản lĩnh chuẩn bị, vậy hỏi về sau Thập Thất Lang cùng tám ca ca của hắn làm sao có thể lấy được hiền thê, làm sao cưới được người như ý, ta sẽ phải đền đáp hắn như thế nào được."
Tứ phu nhân đang ở trong lòng nhổ một ngụm: tiện chủng do di nương này sinh ra mà cũng muốn sánh với con cháu ruột thịt của ta, trước tiên cũng không tự soi gương lại xem. Nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Đệ muội ngươi yên tâm, về sau chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, ngươi cưới con dâu chính là ta cưới con dâu, ta nhất định sẽ giúp ngươi thu xếp mối hôn nhân tốt."
Trương di nương chỉ cười nhạt chưa trả lời, chuyện sau này ai nói được, chuyện qua cầu rút ván cầu nàng đã thấy không ít.
"Đệ muội, ngươi cũng biết tình huống hiện giờ trong nhà ra sao, việc làm ăn của chi thứ hai không tốt khiến trong nhà đã phải bồi thường số lớn rồi." Tứ phu nhân mở miệng gọi một tiếng đệ muội rất thân thiết, thật ra Dương thị mới là đệ muội chân chính trên danh nghĩa của nàng, "Nếu không phải là ta không có biện pháp, cũng tuyệt đối không dám tới làm phiền đệ muội ngươi đâu. Ngươi có thương cảm cho Đại Chất Tử ngươi thì hãy phát thiện tâm đi."
"Ôi biểu tỷ đây là đang nói người nào vậy? Ngày lành của cháu ta mắt thấy sắp đến rồi. Cô nương Tạ gia này là trăm nhà khó cầu, nhưng ta nghe nói Tạ lão gia cho cô nương thêm đồ cưới, tăng lên là hai ngàn lượng đấy, đến lúc đó đều là của Tứ Phòng ngươi." Tuy nói mấy phòng không ở riêng, nhưng đồ cưới đều theo tân nương tử, không nhập vào sổ sách của chung.
Tứ phu nhân thoáng sửng sốt, sắc mặt có chút khó xử: "Nói thì nói như vậy, nhưng Tạ gia muốn sính lễ cũng không ít đâu, ước chừng là một ngàn lượng đấy. Nếu đổi lại là trước kia, đừng nói lão thái thái, tự ta có thể trợ cấp. Nhưng bây giờ không phải đều cầm đi bù lỗ cho chi thứ hai sao?"
"Không phải Tạ gia nói sính lễ sẽ theo đồ cưới đều trả về sao? Hơn nữa, ta nghe nói sính lễ của Nghiêm lão gia là một nghàn năm trăm lượng đấy . . . . . ." Giọng nói của Trương di nương cố ý chậm lại, nghiêng mắt quan sát Tứ phu nhân.
Quả nhiên khóe miệng Tứ phu nhân giật giật, thật vất vả mới nặn ra một nụ cười: "Nghe ngươi nói kìa, một là một, hai là hai, chẳng lẽ ta còn tham một tăm tám mươi lượng này à. Đến lúc đó cũng muốn trả chứ. Giờ làm tiệc cũng không còn tiền nữa, chuẩn bị mọi mặt gì cũng phải cần tiền. Phải nói năm trăm lượng kia nhét kẽ răng cũng không đủ, đến lúc đó không phải còn dùng đến tiền của ta à."
Trương di nương liền cười lạnh, mới vừa rồi không phải nói tiền của mình đều cầm đi trả nợ cho chi thứ hai rồi sao?
"Aizz, đây đều là khó xử phụ mẫu, biểu tỷ ngươi rốt cuộc cũng là chính thất, hiện giờ tìm nàng dâu cũng phải lao tâm lao lực như vậy, ngươi nói ta đây là vợ bé thì làm sao mới tốt đây? mắt thấy đã đến ngày lành của Bát Lang rồi, đáng thương đệ đệ hắn sau này sẽ bị người khác xem thường, đều tại di nương là ta đây không biết làm người, phải đi theo vạch mặt với đương gia chủ mẫu rồi."
Tứ phu nhân nhíu mày nghe Trương di nương khóc lóc kể lể, trong lòng biết nếu muốn chuyện này thành công thật đúng là phải nhổ vài cọng lông rồi, liền hạ quyết tâm nói với Trương di nương: "Coi lời của đệ muội kìa, ngươi vì ta làm việc chẳng lẽ ta lại để ngươi xuất lực sao? Ngươi yên tâm đi, sau khi chuyện này thành công, ta cho ngươi số này." Nói xong giơ hai đầu ngón tay ra.
Trương di nương ngẩng đầu nhìn, vẫn cúi đầu dùng khăn tay lau khóe mắt.
Tứ phu nhân lại khẽ cắn răng, tăng thêm một đầu ngón tay: "Ba trăm lượng, đến lúc Thập Thất Lang đính hôn thì ta sẽ bao toàn yến tiệc."
Trương di nương lập tức ngẩng đầu vui vẻ ra mặt: "Chuyện này của Bát Lang cứ để ta lo. Nhưng biểu tỷ, mới vừa rồi ngươi nói bao yến tiệc là nói miệng không bằng chứng, vẫn là viết vài chữ giữ lại đi."
Dương thị ở bên kia còn không biết người khác đang thương lượng như thế nào để bán nữ nhi của nàng với giá tốt. Đợi đến tối Phùng Ngũ Gia ở cửa hàng trở lại, Dương thị liền đem lời của Tam phu nhân nói cho Phùng Ngũ Gia nghe, lúc Phùng Ngũ Gia nghe xong thì bảo đây là nói bậy, nói lão thái thái như thế nào đi nữa cũng không thể bán tôn nữ của mình, lại nói cho dù lão thái thái có đồng ý, chính mình sẽ làm loại chuyện đó sao? Bên này còn chưa nói xong, bên ngoài liền có nha hoàn tới báo, Trương di nương mời Ngũ Gia đến bên kia một chuyến.
Nghe Phùng Ngũ Gia nói như vậy, Dương thị mới thoáng yên tâm. Thập Tứ Nương vừa mới tròn mười bốn tuổi, vốn đã đến tuổi làm mai, nhưng nếu muốn gả nàng cho một ông lão tái giá, dù Dương thị có hiền lành đến đâu cũng sẽ tìm người liều mạng. Mười lăm tuổi nàng đã đến Phùng gia, qua nhiều năm như vậy vẫn an phận thủ thường, tất nhiên là bởi vì tính tình nàng hiền lành, cũng bởi vì bên cạnh nàng không có người nhà mẹ đẻ để đi tranh đoạt, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể yên lặng một mình chịu đựng. Mặc dù nàng không có nhi tử, bên dưới lại có di nương sinh hai con trai, nếu đổi lại là nhà khác, hai đứa con trai này nàng hoàn toàn có thể nhận trên danh nghĩa. Nhưng nàng không làm như vậy, còn mặc cho Trương di nương nuôi dưỡng hai đứa con trai ở bên người, có một lần Dương thị đi ngang qua hậu hoa viên, chính tai nghe được Thập Bát Lang kêu Trương di nương là "nương", đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo, mặc kệ là Thập Thất Lang hay Thập Bát Lang, mẫu thân của bọn hắn chỉ có một, chính là Dương thị nàng.
Nhưng Dương thị lựa chọn mắt điếc tai ngơ dàn xếp ổn thỏa, thậm chí nhiều năm như vậy nàng cũng chưa từng lập uy với Trương di nương cùng Tiểu Trương di nương mới vừa vào cửa, nàng cho rằng mình ẩn nhẫn là có thể đổi lấy một phần an ổn, nhưng không ngờ chính sự nhẫn nhịn dịu ngoan của nàng lại mang đến cho mình một trận tai hoạ.