Sau khi được người đỡ xuống từ đài xem mai, Bình An mới cảm thấy hai chân nhũn ra cả người đều vô lực, thân thể co quắp tựa vào trên người Thúy Hồng. Bên kia tình trạng của tiểu thư Thái gia cùng tiểu thư Lý gia cũng đều như vậy, chân đứng trên mặt đất còn không vững, người khác phải dìu đi mới có thể trở về viện.
"Thật tội nghiệp, đều bị dọa sợ rồi." Lúc này gương mặt trắng bệch của Thuận Thân Vương phi mới lộ ra chút huyết sắc, quay đầu hung hăng nói với quản sự của thôn trang sát vách: "Ngày mai nhất định sẽ tính sổ với nhà các ngươi! Ta để gia chủ nhà ngươi ký sổ khoản này!" Quản sự kia cúi đầu khom lưng mặt xám mày tro hướng về phía vương phi cáo từ rồi rời đi.
Thúy Hồng đỡ Bình An đi chưa được mấy bước, lại ᴆụng phải Tô Bá Hiên cùng đám người tiểu thế tử.
“Thật là làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ, hoàn hảo bọn muội cũng không có chuyện gì." Tiểu thế tử bước một bước dài tiến lên, trong mắt lộ vẻ ân cần, “Sao rồi? Thân thể có bị thương không?"
Bình An còn chút hơi sức mở miệng, miễn cưỡng lắc đầu một cái: "Làm phiền đã quan tâm."
"Vậy thì tốt, lại nói lúc ấy ngươi lấy đâu ra sức lớn như vậy, nâng hai vị muội muội lên trên tường rào, nếu không phải có ngươi, thật không biết hậu quả sẽ như thế nào." Trong mắt tiểu thế tử lộ vẻ khen ngợi, còn muốn nói thêm gì đó thì lại bị Thuận Thân Vương phi gọi đi.
"Như thế nào rồi? Có phải vừa rồi cánh tay bị thương hay không?" Tô Bá Hiên thấy tuy Bình An được Thúy Hồng đỡ, nhưng tay trái lại ôm lấy cánh tay phải, nhớ lại mới vừa rồi tiểu thư Lý gia ở trên tường không dám nhảy xuống, là Bình An một tay kéo nàng ấy một tay nắm lấy áo choàng mới có thể vững vàng rơi trên thạch đài, không bị lăn lộn rơi ra ngoài, như vậy xuống lực sẽ rất lớn, cũng may mà nàng một tay bắt đươc, chắc hẳn là bị thương khi đó rồi.
"Đa tạ Hầu Gia." Bình An khẽ khom người, bây giờ không còn dư sức mà hành lễ đầy đủ tỏ lòng biết ơn nữa, "Nếu không có Hầu Gia, sợ rằng Bình An đã khó giữ được cái mạng nhỏ này." Nàng nói không chỉ là chuyện lần này, kể cả chuyện lần trước ở thôn trang thành nam, Tô Bá Hiên đã cứu nàng hai lần.
"Tiểu thư." Sau lưng Tô Bá Hiên có một người chạy tới, cầm trong tay chính là áo choàng da chồn của Bình An, "Áo choàng của người."
Thúy Hồng vội vàng nhận lấy định khoác lên cho Bình An, lại bị Tô Bá Hiên ngăn cản, chỉ thấy cánh mũi hắn khẽ nhúc nhích, cau mày nói: "Có thể cho ta mượn áo choàng nhìn một chút không."
Bình An gật đầu một cái, ý bảo Thúy Hồng đem áo choàng đưa lên.
"Cái áo choàng từ đâu mà đến?" Tô Bá Hiên cầm áo choàng lật qua lật lại xem vài lần, lại đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sắc mặt hơi trầm xuống, nói.
"Áo choàng này là tẩu tử đưa cho ta."
Bình An có chút kỳ quái, không biết vì sao Tô Bá Hiên phải hỏi như vậy, chỉ thấy hắn trầm ngâm chốc lát lại nói: "Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, ngươi cùng Quý thiếu phu nhân quan hệ như thế nào?"
"Ta cùng tẩu tử nhà ta cũng coi như thân thiết, không biết Hầu Gia hỏi vậy là ý gì?" Bình An càng thêm nghi ngờ.
"Vậy Quý thiếu phu nhân từ đâu mà lấy được cái áo choàng này?" Đôi mắt của Tô Bá Hiên hơi khép lại, không trả lời nàng mà tiếp tục hỏi.
Trong lòng Bình An đột nhiên có vài thứ hiện ra, suy nghĩ một chút nói: "Cái áo choàng này là di nương trong viện của tẩu tử làm gấp gáp cho nàng ấy, chính là da chồn dùng trong phủ ."
Tô Bá Hiên thở dài trong lòng, phần lớn những hộ nhân gia quyền quý dù có sạch sẽ như thế nào đi nữa cũng sẽ có một ít chuyện xấu xa, tựa như hậu viện của mình vậy, bề ngoài thì ngăn nắp xinh đẹp, xé mở ra thì không biết có tới bao nhiêu chuyện bẩn thỉu xấu xa. diễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đôn Tuy tiểu nữ tử trước mắt này là thiên kim dòng chính nữ của Quý gia, nhưng tự nhiên vô cớ liền lọt vào mưu tính tranh đấu ở hậu viện, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, thật sự quá oan ức rồi. Lần này nếu không nhắc nhở nàng, khó bảo đảm lần sau nàng sẽ không vùi thân trong hiểm cảnh.
"Trước kia hành quân đánh giặc hễ xuyên qua vùng núi rậm rạp trùng điệp thì các tướng sĩ luôn sợ dẫm lên một loại trùng gọi là ‘ tinh trĩ ’, chất lỏng của loại trùng này một khi dính phải giầy hoặc quần áo sẽ lưu lại một cỗ mùi vị nồng nặc, người ngửi sẽ thấy rất giống với mùi máu tươi da lông của động vật. Nhưng loại mùi vị này lại có thể trêu chọc đến mèo hoang dã báo, nếu mùi mãnh liệt còn có thể dẫn tới dã lang mãnh thú. Một khi loài sói ngửi được mùi này chắc chắn sẽ lập tức trở nên hung tàn khát máu khó có thể chế phục được, đối với mùi này đuổi theo không buông."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An lập tức trở nên trắng bệch, ánh mắt tan rã không dám tin: "Ngươi nói là trên áo choàng của ta bị người khác bôi cái loại chất lỏng của trùng đó sao?"
"Mùi kia người khác khó có thể phân biệt, nhưng ta lại quá quen thuộc." Tô Bá Hiên gật đầu, nhìn vẻ mặt xanh lét hoảng sợ của Bình An, trong lòng không hiểu sao như bị đâm xuống.
Thúy Hồng ở bên cạnh nghe được sớm đã nóng ruột tức giận, nhưng ở trước mặt Tô Bá Hiên mà bùng phát cũng không hay, đành phải nghiến răng nghiến lợi trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Lâm Tử Kiều ra mắng một trận.
Tô Bá Hiên nói tới đây liền dừng, nói thêm nữa cũng không tiện, dặn dò Bình An phải tĩnh dưỡng tốt rồi mới rời đi.
"Tiểu thư, đây rõ ràng là do tiện nhân Lâm Tử Kiều kia nghĩ ra để hại thiếu phu nhân phải không, ngược lại còn hại người. Đi, chúng ta đi tìm phu nhân làm chủ!" Thúy Hồng đầy lòng căm phẫn đỡ Bình An đi về phía Noãn các.
Quý phu nhân ngất xỉu mới vừa tỉnh táo lại, nhìn thấy Bình An bình yên vô sự, từ kinh sợ biến thành vui mừng, nghe Thúy Hồng ở một bên nói lại lời của Tô Bá Hiên, lại từ vui mừng biến thành tức giận.
Quý phu nhân hồi phủ mặt đều âm trầm, cho người ra bên ngoài tìm mấy con chó có linh tính đến, cho chúng nó lần lượt lục soát toàn viện.
"Ta cũng không tin, trộm dê con trên tay sẽ không lưu lại chút mùi tanh nào."
Quả nhiên, mấy con chó này đến bên ngoài phòng của Lâm Tử Kiều liền không chịu rời đi, mạnh mẽ nhảy vọt lên, mở cửa thả chúng nó vào nhưng lại thấy chúng cứ vây quanh mấy hộp kim chỉ thêu thùa cùng mấy miếng da may áo.
Lúc Quý phu nhân nghe được người làm hồi báo liền giận đến vỗ bàn: "Ta nói từ sau khi nàng đến trong nhà liền không thể nào yên ổn được, liên tiếp gặp phải chuyện không may, vốn không phải là năm hạn, đúng là tai ương tai họa!"
Lúc Lâm Tử Kiều bị người mang tới Đông viện còn chưa biết chuyện gì xảy ra, không hiểu sao phu nhân đi một chuyến đến Kính Hòa viên trở lại liền phát hỏa lớn như vậy, lại càng không hiểu cơn giận này có quan hệ gì đến mình. Nàng mới vừa tới, Tú Bình liền ưỡn bụng to vội vã chạy đến.
"Không sao chứ không sao chứ?" Gương mặt không có chút máu, lôi kéo Bình An đang ngồi ở một bên lên trái phải dò xét cẩn thận mấy lượt.
"Ngươi vội vã tới đây làm gì? Coi chừng cái bụng đấy." Quý phu nhân sợ hù dọa đến thai phụ, trong lòng hỏa khí lớn hơn nữa cũng không dám phát tiết ở trước mặt nàng.
"Làm sao lại. . . . . . Làm sao lại dẫn tới vật kia? Thật là dọa ta đến hỏng rồi!" Trong lòng Tú Bình vẫn còn sợ hãi, hơi thở bất bình.
"Vậy phải hỏi nàng ấy một chút!" Quý phu nhân lớn tiếng chỉ vào Lâm Tử Kiều ở sau lưng Tú Bình
Lâm Tử Kiều sững sờ, không hiểu nhìn Quý phu nhân.
"Ngươi đúng là lòng dạ độc ác, rõ ràng muốn hại Tú Bình phải không, ngược lại thiếu chút nữa hại ૮ɦếƭ Bình An."
Lâm Tử Kiều vừa nghe Quý phu nhân úp tội danh lớn như vậy đến trên đầu nàng, lập tức hô oan: "Phu nhân oan uổng a! Không biết Tử Kiều phạm vào lỗi gì?"
"Ta vốn tưởng rằng tính tình ngươi nhã nhặn lịch sự, cho dù có chút đi sai bước nhầm nhưng cũng là bởi vì đối với Tĩnh An hữu tình, cho nên rất nhiều chuyện đều không truy cứu ngươi, không ngờ trong tâm ngươi lại xấu xa đến mức này, mượn cơ hội làm áo choàng da cho chủ mẫu mà động tay động chân, nếu áo choàng này Tú Bình mặc vào, vậy cốt nhục của Quý gia cũng không giữ được rồi!" ๖ۣۜdiễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đôn Quý phu nhân trợn mắt nhìn Lâm Tử Kiều, nói xong lời cuối cùng trên trán cũng hiện lên cả gân xanh.
"Không! Ta không có. . . . . . Phu nhân, ta không làm, mong phu nhân minh xét a!" Lâm Tử Kiều lắc đầu trợn to hai mắt, hình như đối với chuyện này không biết chút nào, vội quỳ xuống đất dập đầu kêu oan.
"Ngươi không làm? Ngươi không làm, vì sao con chó kia tìm được phòng ngươi liền không chịu đi, vì sao lại cứ đảo quanh cái hộp may vá của ngươi, lại vì sao cắn nát không thả mấy khối da này? Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn lên tiếng phủ nhận sao? Ta cũng không dụng hình với ngươi, chỉ là Quý phủ không chấp nhận được ngươi nữa!" Quý phu nhân lạnh lùng nhìn Lâm Tử Kiều, nói với một ma ma ở bên cạnh: "Kéo nàng đi xuống, không cho phép nàng bước ra cửa phòng nửa bước!"
"Phu nhân! Ta bị oan! Ta bị oan a! Phu nhân!" Lâm Tử Kiều sợ đến mức sắc mặt xanh mét, bị người kéo ra ngoài, tiếng kêu vang vọng thật lâu trong Đông viện.
Bình An quay đầu nhìn Tú Bình, chỉ thấy vẻ mặt nàng ấy tái nhợt ngây ra như khúc gỗ, liền lôi kéo tay nàng ấy nhẹ vỗ: "Tẩu tử không có việc gì, cái này gọi là người hiền có trời phù hộ, người ác luôn có ác báo!" Tú Bình quay đầu lại nhìn Bình An, trên mặt nhiều hơn một phần hổ thẹn.
"Tú Bình, ngươi cũng đừng tự trách, chuyện như vậy khó lòng phòng bị, vốn đây không phải lỗi của ngươi, thiếu chút nữa ngươi cũng bị kẻ gian tính kế rồi. Trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta thấy ngươi cũng bị kinh sợ quá rồi." Quý phu nhân thả lỏng sắc mặt, sợ chuyện này hù dọa Tú Bình lại ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nàng ấy, bảo Bình An đưa Tú Bình trở về.
Đợi sau khi hai người đi không bao lâu, liền có ma ma tới xin phép, xử trí Lâm di nương như thế nào.
"Cho chén độc dược đi, loại gieo họa này vốn không nên lưu lại." Sợ nhất là nàng ta sẽ thương tổn đến đứa bé trong bụng Tú Bình.
Ma ma có vẻ hơi lo lắng: "Có cần phái người thông báo cho lão gia cùng thiếu gia một tiếng hay không?" Dù sao cũng là di nương trong viện của thiếu gia, lại là cô nương nhà cô cô, cũng có nhiều điều băn khoăn.
"Không cần." Quý phu nhân lạnh lùng nói.
Lâm Tử Kiều thấy cửa phòng bị khóa lại, biết mình có kêu nữa cũng không có ích gì, chỉ muốn chờ Tĩnh An về rồi giải thích cho hắn hiểu, xin hắn đi cầu tình với Quý phu nhân. Một ngày phu thê trăm năm âи áι, dù sao mình cũng tận tâm hầu hạ hắn mấy tháng nay, chắc hẳn hắn sẽ không làm khó nàng.
Ngồi trong phòng ngẩn người một lúc, chỉ nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên tiếng động, có người mở khóa ra. diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đôn Lâm Tử Kiều đứng dậy chạy tới, lại thấy ba ma ma thân thể cường tráng đi vào, một người trong đó còn nâng chén thuốc đến, hai người khác không nhiều lời tiến lên ấn chặt nàng xuống.
Lâm Tử Kiều hoảng sợ nhìn ma ma kia bưng bát thuốc tiến gần về phía nàng, sợ đến mức hét to lên: "Buông ta ra, ta muốn gặp thiếu gia Tĩnh An! Ta muốn gặp thiếu gia Tĩnh An!" Vừa muốn tránh thoát lại bị hai ma ma kiềm chế lại.
"Đừng tự tìm phiền phức, thoải mái một chút cũng khỏi cho da thịt bị khổ, chúng ta trở về còn hồi báo." Một ma ma nói xong liền véo thật mạnh một cái vào hông của Lâm Tử Kiều, nàng bị đau đến không nhịn được phải liên tục thét lên.
"Van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, để cho ta gặp thiếu gia Tĩnh An đi, để cho ta gặp Tĩnh. . . . . ." Chén thuốc kia đã đưa đến bên miệng nàng, Lâm Tử Kiều vừa khóc vừa giãy giụa.
"Ma ma ở bên trong, tiểu thư Bình An có lời!" Đúng vào lúc này, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gọi của nha hoàn.
Mấy vị ma ma liếc mắt nhìn nhau, ma ma cầm chén thuốc liền ra cửa, thấy Bình An thì mặt mũi lại tràn đầy tươi cười: "Phu nhân có lời gì bảo cô nương đến truyền đạt sao?"
"Ta chỉ muốn đi vào nói mấy câu với nàng ấy, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của ma ma." Sắc mặt Bình An rất bình tĩnh.
"Chuyện này. . . . . ." Ma ma vẫn còn đang do dự, Bình An đã vào cửa, nói với hai ma ma đang ấn chặt Lâm Tử Kiều: "Các ngươi cũng đi ra ngoài đợi đi, ta nói xong sẽ ra ngoài." Nét mặt rất chân thật đáng tin, ba ma ma không thể làm gì khác hơn là nghe theo Bình An, ra giữ ở ngoài cửa.
"Bình An! Bình An! Van cầu ngươi, để cho ta gặp thiếu gia Tĩnh An, để cho ta gặp hắn một lần." Lâm Tử Kiều liền bổ nhào tới ôm lấy chân Bình An.
"Gặp hắn để làm gì? Đối với một người ngoan độc ra tay hại cốt nhục của mình, hắn sẽ nhân từ sao?" Giọng nói lạnh lẽo không mang theo một chút độ ấm nào.
"Ta không có! Ta không động tay động chân trên áo choàng, ta không nghĩ làm hại đến phu nhân. . . . . ." Lâm Tử Kiều vẫn không ngừng kêu oan trước mặt Bình An: "Ta bị oan, ta thật sự bị oan."
"Chứng cớ vô cùng xác thật, ngươi còn muốn chối cãi sao?"
Lâm Tử Kiều lắc đầu, kêu khóc nói: "Ngươi suy nghĩ một chút, nếu thật sự là ta làm, ta làm sao sẽ lưu lại chứng cớ, làm sao lại không bắt bọn họ xử lý hết chứ? Ta. . . . . ." Nàng có trăm miệng cũng không cách nào nói rõ.
"Đúng vậy!Là ta dùng thủ đoạn để gả cho ca ca ngươi, nhưng tại sao ta phải hại thiếu phu nhân? Tại sao lại hại đứa bé trong bụng nàng ấy chứ? Huống chi hiện tại ta có năng lực gì mà đi hại bọn họ, ở trong viện này, ai mà không phòng ta như để phòng kẻ địch, hơi chút sai lầm cũng sẽ bị người nghiêm trị trách phạt, hai nha đầu thông phòng không có vị trí gì cũng dám giẫm lên đầu ta. Ngươi nói ta tranh đoạt thế nào được, ta lấy cái gì mà đi tranh."
Thấy Bình An mặt lạnh không nói lời nào, Lâm Tử Kiều cười khổ một tiếng: "Trừ thiếu gia Tĩnh An có lúc còn coi ta như con người. Nhưng ngươi cũng biết, mặc kệ thiếu gia Tĩnh An có sủng hạnh ta như thế nào...ta, ta cũng sẽ không có con được! Người khác không biết, nhưng ngươi lại rõ ràng, lần đó khi ngươi ở Lâm Vân tự trở về đã cho ta dùng thuốc gì. . . . . ." Khi từ Lâm Vân tự trở lại, biết được Lâm Tử Kiều cùng Tĩnh An xảy ra quan hệ, Bình An chỉ sợ nàng ta mang thai, bảo Thúy Hồng lặng lẽ thả cây nghệ tây vào trong trà của nàng ta, không ngờ nha đầu Thúy Hồng kia lại nhầm cây nghệ tây thành ngàn cung tán, đả thương đến cơ thể của Lâm Tử Kiều, khiến cho nàng đời này cũng rất khó mang thai được.
"Cho nên ngươi liền hận ta, muốn hại ૮ɦếƭ ta? !" Ánh mắt Bình An rất sắc bén, như xuyên thấu qua thân thể của Lâm Tử Kiều.
"Không, ta không có!" Lâm Tử Kiều điên cuồng hét lên một tiếng, "Cho dù ta muốn hại ngươi, làm sao ta lại biết thiếu phu nhân sẽ đem cái áo choàng đó đưa cho ngươi chứ?" Nàng đột nhiên giật mình chợt hiểu, "Ta biết rồi, nhất định là thiếu phu nhân, là nàng ấy muốn hãm hại ta tội bất nghĩa? Tại sao? Tại sao các ngươi đều đối xử với ta như vậy? Một người hại ta tuyệt tử (không thể có con), một người hại ta tuyệt mệnh!"
"Đây đều là do ngươi tự chuốc tai họa!" Bình An ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn Lâm Tử Kiều một cái, xoay người rời đi.
Đi tới chỗ ma ma đang bưng chén thuốc đứng bên cạnh cửa, nhận lấy chén thuốc trong tay bà ta rồi hất hết xuống mặt đất.
"Cô nương, chuyện này. . . . . ." Nhất thời ma ma kia tay chân luống cuống.
"Trước khi phụ thân cùng ca ca trở lại không cho phép dùng thuốc với nàng ta, chỗ mẫu thân tự ta sẽ đi nói." Sắc mặt Bình An âm trầm đi tới Đông viện.
Tú Bình ở trong phòng khi biết được Bình An đã đổ chén thuốc của Lâm Tử Kiều đi, nói muốn chờ sau khi lão gia cùng thiếu gia trở lại định đoạt, nhất thời tâm tình vạn biến nói không ra là mừng hay lo.