Quả nhiên, nhà ai cũng không muốn để yên, An học sĩ nghe nói nữ nhi chịu thua thiệt đến bực này, cũng không để ý đến An phu nhân khuyên nhủ chuyện nghị thân cùng Tô gia, liên hợp với Trương Thiếu Khanh vào sáng sớm ngày hôm sau trên triều đình liền dâng tấu tố tội Định Bắc Hầu, nói Định Bắc Hầu dạy bảo muội muội không nghiêm dẫn đến muội mình ngang ngược tự ý làm bậy, ngạo mạn vô lễ nói năng lỗ mãng, đánh mất danh dự của sĩ gia, nếu cứ để như vậy mãi, thiên uy ở chỗ nào, công lý ở chỗ nào.
Hoàng thượng nhận được loại tấu này cũng không phải là lần một lần hai, trước đó cũng đều lặng yên không một tiếng động bỏ qua, nghĩ thầm tiểu oa nhi nhà nào mà chẳng có chuyện đánh nhau rách da một chút chứ, không cần phải chuyện bé xé ra to, nghĩ đến hậu viện trong hoàng thất của hắn cũng thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện tiểu hài tử đánh nhau tranh đấu, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt, còn khích lệ chính bọn hắn tự giải quyết chuyện của mình, nếu người nào sức lực yếu kém đánh không lại mà còn cáo trạng lên thì còn bị hắn phê bình là quá vô dụng.
Về sau Hoàng hậu lại uyển chuyển khuyên can hắn, nói tâm tính của tiểu hài tử vẫn không thể hoàn toàn phân biệt được đúng sai, nếu cứ dựa vào võ lực giải quyết vấn đề thì khó tránh khỏi sẽ có chút bất công, cứ như thế mãi sẽ không công bằng cho vài người mà dẫn đến oán hận tích tụ, một khi bị thù hận che mắt thì lý tính của con người sẽ càng khó phân biệt được trong sạch cũng khó nhìn thấu sự vật bản chất rồi. Hoàng gia là tấm gương cho thiên hạ, càng phải mẫu mực hơn, khiến người đời biết huynh đệ hoàng thất cũng khiêm nhường hữu lễ.
Hoàng thượng thấy lời Hoàng hậu nói cũng có lý, nghĩ lại lúc Tiên Hoàng có được thiên hạ thì cũng chính là lúc thiên hạ đang chiến tranh hỗn loạn vô cùng, Tiên hoàng đều truyền thụ lý niệm ‘người thắng làm vua’ cho con cái, đánh không lại cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Hiện giờ tuy không thể nói là bốn bề thái bình nhưng cũng tạo nên được một quốc thái dân an, tình huống không giống nhau nên mình cũng không thể cứ tuân theo một quy củ cũ mà không biết cải tiến được.
Vốn Hoàng thượng đã muốn để tấu chương xuống nhưng lúc này lại thấy mở ra, hơi ngẫm nghĩ một chút rồi vung 乃út lên.
Bình An lại bị cấm túc rồi, cấm túc ba tháng, là lần đầu tiên nàng bị cấm túc lâu nhất từ trước đến nay, còn phải thiên ân vạn tạ (cảm tạ thiên ân), bởi vì lệnh cấm túc này là Thánh Thượng ban cho. Đồng thời bị cấm túc còn có An Ngọc Hàm cùng La Thuần Nghiên, theo ý chỉ nói là bọn họ khuyên can không tận sức để mặc cho bằng hữu làm điều ác thì cũng coi như là đồng lõa, mà Trương Mục Huyên cùng Tô Mạn Đình là hai người khởi xướng nên bị phạt cấm túc nửa năm. Mỗi nhà nặng thì cũng bị phạt bổng lộc nửa năm, ngay cả Vương Thượng Thư cũng bị liên luỵ phạt bổng nửa năm. Khiến người ta không ngờ lại chính là, Thục phi nương nương cũng bị khiển trách là giám thị không tốt, để cho người ta gây chuyện dưới mắt, phạt một năm bổng lộc.
Cái khác cũng đều tốt, vừa trừng phạt được lại vừa ngăn được oán hận cũng không đến mức khiến Định Bắc Hầu phải quá mất mặt, đúng là tác phong trước sau như một vừa đánh trống vừa thổi kèn của Hoàng thượng. Nhưng Thục phi bị phạt lại làm cho rất nhiều người hồ đồ, đây chỉ là cùng nhau bị liên lụy, vẫn là hoàng thượng có dụng tâm kín đáo đây?
"Lòng vua khó dò a." Quý Hoài Trung mới vừa trở lại trong nhà thì Quý phu nhân liền đưa một ly trà cho ông.
"Đúng vậy, đang êm đẹp Bình An lại bị liên lụy, ông nói xem tại sao Hoàng thượng cũng không xem xét rõ mọi việc chứ, rõ ràng trong chuyện này Bình An cũng không có nửa phần sai a." Quý phu nhân cảm thấy rất bất bình cho Bình An.
"Chuyện này dừng lại ở đây thôi, bà cũng không cần luôn kêu oan, đúng là lúc ấy Bình An có động thủ, Tô gia tiểu thư này cắn ૮ɦếƭ nói Bình An thiếu chút nữa đã bẻ gãy tay của nàng, nếu không phải Bá Hiên kịp thời trình tấu cầu tình lên trên, chỉ sợ thời gian Bình An bị cấm túc cũng không ít hơn những người khác đâu." Trong lòng Quý Hoài Trung cũng tức giận, chẳng lẽ người ta vung tay tới tát mà nữ nhi của mình còn phải duỗi mặt ra tiếp đón sao? Chỉ là nể mặt Tô Bá Hiên nên cũng không quá so đo, huống chi người ta ở tận Tân Khẩu xa xôi mà vẫn cầu tình cho Bình An.
"Vậy ông vừa trở về liền nói ‘lòng vua khó dò’ là sao?" Quý phu nhân trợn mắt nhìn Quý Hoài Trung một cái, thấy ông cũng không hề phát hiện vẻ xem thường của mình, ngược lại còn mặt dày thuận tay đưa ly trà cho bà.
“Không phải là ta nói đến chuyện này, là chuyện Thục phi bị phạt. Ai cũng biết hiện giờ Thục phi được thánh sủng rất lớn, thời gian trước còn có đại thần đề nghị Hoàng thượng lập thái tử, Hoàng hậu thì không có con, dưới gối Hoa phi lại chỉ có một nữ nhi, bàn về thân phận tôn quý thì cũng chỉ có tiểu hoàng tử của vị Thục phi kia thôi, người sáng suốt cũng đều biết rõ nên ủng hộ ai lên làm Thái tử." Quý Hoài Trung lắc đầu thở dài.
"Hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh, Hoàng hậu cũng trẻ tuổi, lập Thái tử sớm như vậy sao? Thục phi nương nương thật đúng là can đảm, nghe Tú Bình nói hôm đó ở phủ Thượng Thư Thục phi còn khua trống với Bình An." Quý phu nhân nghiêm sắc mặt, nghĩ đến Thục phi đánh chủ ý tính toán cho Bình An vào cung để làm chỗ dựa cho nàng ấy, trong lòng liền khó chịu vô cùng, phải biết rằng mình đang cố gắng để Bình An tránh thoát khỏi lần tuyển tú ba năm sau kia, bà cũng không muốn để Bình An của bà đi vào chỗ nước ᴆục không thấy đáy đó.
"Hừ, nghe nói phàm là nữ quyến của quan lại thần tử có chức cao đều bị tiếp kiến. Như vậy là trắng trợn lôi kéo nội thần, chỉ sợ cũng phạm vào kiêng kỵ của Hoàng thượng, trừng phạt một chút để cảnh cáo mà thôi."
Đối với lần cấm túc này Bình An cũng không để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là ngốc ở nhà thôi, Hoàng thượng cấm túc nàng nhưng cũng không nói cấm túc ở trong viện của mình, chỉ cần nàng không ra khỏi cửa chính của Quý phủ, trong phủ to như vậy nàng muốn đi đâu cũng được, không phải trước đây nàng vẫn gánh trách nhiệm nặng nề là giải buồn cho tẩu tử Tú Bình sao.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi bắt đầu vào mùa đông thì ở Kinh thành liên tiếp đón nhận vài trận tuyết lớn, nhiệt độ chợt xuống thấp, cống phẩm da chồn lông cáo từng rương từ các nơi đưa đến Kinh Thành, sau đó trong cung theo như mức độ lập công mà thưởng cho các quan viên thần tử, trong lúc nhất thời quan to hiển quý trong kinh đều toàn thân là áo lông cừu thể hiện rõ vẻ ung dung cao quý. Quý gia cũng nhận được không ít loại da thượng đẳng, có phía trên ban thưởng, cũng có từ các nơi trên thôn trang dâng tặng, Tú Bình liền làm vài bộ áo lông chồn.
Sáng sớm ngày hôm đó, Tú Bình khoác thêm một chiếc áo choàng trắng mỏng bằng lông chồn, ôm ấm lô, mới vừa ra khỏi cửa liền bị một cỗ khí lạnh đập vào mặt, khiến nàng rụt cổ một cái, vội vàng kéo cao cái khăn quàng cổ chồn tía lên, mang theo nha hoàn đi trong gió lạnh hướng đến trong viện của Bình An.
Vừa tới cửa viện liền nghe thấy một hồi âm thanh quất roi gào rít ‘tê tê’, đi vào trong viện, chỉ thấy Bình An mặc độc một chiếc áo bông đỏ sậm cùng một chiếc áo khoác ngắn màu xanh viền kim tuyến ở ngoài, chân nàng đeo một đôi giày con cừu màu đen đứng ở đó vung vẩy Cửu Tiết roi hết đông lại sang tây.
"Tiểu cô nãi nãi của ta à, sáng sớm cũng không sợ khí lạnh, nhanh khoác thêm áo đi." Tú Bình quát một tiếng liền muốn ϲởí áօ choàng của mình ra để choàng lên người Bình An, Bình An cả kinh vội vàng thu Cửu Tiết roi trên tay ngăn nàng ấy lại.
"Tẩu tử là người có thai, ngươi quản ta làm cái gì. Cẩn thận đừng để mình bị đông lạnh, ta mới vừa luyện roi một lát, lúc này cả người đang nóng lên đây." Lúc này Tú Bình mới chú ý tới mặt Bình An đang đỏ ửng, trên trán còn rịn ra chút mồ hôi.
Bình An sợ Tú Bình ở bên ngoài sẽ lạnh, vội vàng đưa nàng ấy vào phòng, phân phó Thúy Hồng đi ra ngoài bưng hai chậu than vào.
"Tẩu tử, mới đang sớm tinh mơ, ngươi không ở trong viện của mình nghỉ ngơi, ngược lại chạy đến
trong viện ta làm gì." Bình thường Bình An luyện xong Cửu Tiết roi rồi ăn sáng xong cũng đều đi tới viện của Tú Bình, tán gẫu giải buồn cùng nàng ấy, đợi sau khi nàng ấy dùng xong bữa trưa đi nghỉ ngơi mới trở về, lại xem một chút các loại sách rồi luyện một chút thư pháp, thỉnh thoảng buổi tối sẽ đến viện của Qúy phu nhân dùng cơm cùng bà, ngày ngày trôi qua cũng phong phú.
"Ngươi đã quên hôm nay là ngày gì rồi hả?" Tú Bình thấy Bình An hồn nhiên không biết, liền nở nụ cười với nàng, "Hôm nay là ngày ngươi được bỏ lệnh cấm túc a."
"Đúng vậy!" Bình An giật mình, thoáng một cái ba tháng đã trôi qua, mặc dù cấm hay không cấm túc đối với nàng mà nói cũng không khác biệt lắm, nhưng đội cái danh này thủy chung vẫn là không tốt.
"Đây là chuyện vui cho nên ta mới có thể sang đây từ sáng sớm chứ sao?" Nói xong Tú Bình lấy một hộp gấm từ trong tay của nha hoàn, "Cái này cho ngươi là để tạm thời chúc mừng."
Bình An nhận lấy phấn chấn mở ra nhìn, một bộ quần áo bằng lông chồn trắng thượng hạng, lớp cổ áo ngoài còn làm bằng gấm thêu nạm vàng, lớp cổ áo ngoài còn làm bằng gấm thêu nạm vàng, hai tay chạm vào mà ấm áp trơn mịn, kiểu dáng cũng rất độc đáo đẹp mắt.
"Ta thấy các loại da thượng hạng trong phủ đều dùng làm y phục cho ta rồi, nghĩ tới ngươi một tấm da còn chưa có, cảm thấy băn khoăn, nhân tiện liền làm một bộ này cho ngươi, cái này là dùng nguyên da chồn để may, vừa ấm áp lại thoải mái."
Lúc Qúy phủ nhận được da Qúy phu nhân cũng từng giữ lại một hai tấm cho Bình An, nhưng từ nhỏ Bình An cũng không thích mặc y phục làm từ da lông của những động vật này, cảm thấy mặc không được tự nhiên nhưng lại không nói rằng vẫn luôn ngửi được mùi máu tươi trên da, hơn nữa từ lúc bắt đầu mùa đông tới nay vẫn luyện tập Cửu Tiết roi nên thân thể cứng rắn hơn rất nhiều, ngược lại mặc quá nhiều y phục bằng da lại cảm thấy nóng bức khó chịu, cho nên Qúy phu nhân liền đưa phần của Bình An cho Tú Bình.
"Nhưng mà rất đẹp đấy." Nếu Tú Bình có lòng, đương nhiên Bình An cự tuyệt cũng không hay, "Chỉ là y phục này tinh xảo như thế, nhất định may đã tốn không ít thời gian rồi."
"Ta cũng không phải mệt mỏi đâu, nghe nói là làm cho ngươi dùng, mấy người phía dưới đều tranh nhau làm đó, cái này là do Lâm di nương tranh thủ làm."
Bình An cười nhạt, Tú Bình có thai nên bất tiện trong việc hầu hạ Tĩnh An, trước sau lại đưa nha hoàn có vẻ thùy mị vào phòng, lại nói Lâm Tử Kiều là người thân của nhà cô cô, nặng bên này nhẹ bên kia cũng không tốt sẽ khiến Tĩnh An khó xử, liền miễn cho nàng ta không phải chép kinh thư, để cho nàng ta tận tâm hầu hạ ở bên cạnh Tĩnh An, vì Qúy gia khai chi tán diệp chính là việc làm công đức. Đương nhiên là Lâm Tử Kiều cảm tạ ân đức cung kính thuận theo rồi, Qúy phu nhân cũng rất tán dương Tú Bình hiền lương thục đức.
Nhưng thủy chung Bình An lại cảm thấy đây không phải là Tú Bình rộng lượng cũng không phải là nàng ấy hiền huệ, mà là tình cảm nàng ấy đối với Tĩnh An đã nhạt đi rồi.
"Những thứ khác không nói nhưng tay nghề của Lâm di nương thật sự rất tốt, ngươi xem cái này của ta cũng là do nàng ấy làm, đúng là rất đẹp đi?"
Tú Bình vừa chỉ vừa tháo chiếc áo choàng trắng xuống, cầm lên đưa tới cho Bình An nhìn, thấy Bình An gật đầu khen ngợi, lại khoa chân múa tay với khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình An một lúc.
"Ồ, cái này vừa vặn hợp với ngươi, làn da ngươi hồng hào nên mặc bộ này đẹp hơn ta đó. Ngươi đứng dậy khoác lên người để ta xem một chút."
Bình An cũng không từ chối nàng ấy, đứng dậy mặc áo choàng lên, một cỗ khí nóng phủ lên người, quả nhiên là ấm áp dễ chịu, măc vào cũng làm cho người ta không muốn cởi xuống nữa.
"Qủa thật rất hợp nhau, trông rất đẹp mắt, nếu như đến Kính Hòa viên đứng với vườn hoa mai thì không biết sẽ làm bao nhiêu công tử trẻ tuổi say mê đâu." Kính Hòa viên nơi các nhà Qúy tộc trong kinh đến ngắm hoa phẩm trà, mùa đông hàng năm đều tổ chức hội thưởng mai, mời hoàng thân quốc thích trong kinh đến vườn ngắm hoa mai nở.
"Tẩu tử chỉ biết giễu cợt ta." Bình An ngượng ngùng cúi đầu oán trách.
"Nếu như ngươi không ngại thì nhận lấy cái áo này đi." Trên mặt Tú Bình tràn đầy tươi cười.
"Như vậy sao được, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác, lại nói ta mặc áo của ngươi thì ngươi mặc cái gì chứ, giờ dọc đường trong viện gió rất lớn, nếu như ngươi bị lạnh thì ta mắc lỗi lớn rồi."
"Vậy còn không đơn giản sao, Thúy Hồng, lấy cho ta áo choàng của tiểu thư nhà ngươi."
Thấy Bình An còn muốn nói nữa, Tú Bình vội nói: "Nhanh lấy áo cho ta đi, chúng ta còn phải qua chỗ mẫu thân đó, hôm nay ngươi được bỏ lệnh cấm, nhanh đi đến chỗ mẫu thân đòi chút quà đi."
Bình An không làm gì khác được đành phải dừng lại lời muốn nói.