"Tiểu thư Bình An có ở đây không ạ? Ta là nha hoàn Tiểu Chi của La phủ, tiểu thư nhà ta muốn mời người ra ngoài nói chuyện một lát."
Ngoài cửa xe có một giọng nói yếu ớt mềm mại vang lên, Bình An nghe được trong lòng thấy vui mừng, muốn đi ra ngoài nhưng lại không yên lòng để Tú Bình một mình ở trong xe, chỉ đành phải mong đợi nhìn nàng.
"Đi đi đi đi, ta ở một mình thoải mái nhiều lắm." Tú Bình cười giận nhìn Bình An, "Đợi lát nữa ngươi theo La tiểu thư vào phủ đi, lúc nào chúc thọ thì tới tìm ta là được."
Bình An cầu còn không được, dặn dò nha hoàn của Tú Bình phải chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân, rồi dẫn Thúy Hồng xuống xe.
"Quý Bình An!" Mới vừa xuống xe, bỗng nhiên bị người sau lưng vỗ vai một cái.
"La Thuần Nghiên!" Bình An xoay người liền nhìn thấy La Thuần Nghiên một bộ váy lụa xanh xếp li rất xứng với chiếc áo choàng nhung màu xanh lơ, nốt ruồi chu sa khảm trên sống mũi tinh tế như ngọc bích, khuôn mặt thoáng qua nét êm dịu, liền không ngừng được vui vẻ hỏi nàng: "Ngươi lúc nào về kinh vậy? Sao không phái người tới báo cho ta biết?"
"Vừa mới trở về mấy ngày thôi, trong nhà rất bận bịu, nên không tới Quý phủ thăm hỏi được, lần này phụ thân được triệu hồi về Kinh Thành, về sau sẽ được gặp nhau nhiều hơn." Mặc dù La Thuần Nghiên cũng là tiểu thư nhà quan, nhưng trời sinh tính tình ngay thẳng sảng khoái, rất hợp với sở thích của Bình An, một năm trước theo phụ thân đến Bình Ba nhậm chức.
"Lại điều lệnh xuống nữa sao?" Bình An hơi giật mình, bất quá là cao hứng nhiều hơn.
"Ừ." La Thuần Nghiên thần bí hạ thấp giọng, "Điều đến Lại bộ."
"Đó là lên chức, thay ta chúc mừng La bá bá a." Trong lòng Bình An tràn đầy vui mừng. Nhớ khi đó Bình An mới gả vào Tô phủ, không có nhà mẹ làm chỗ dựa nên nàng bị khi dễ ở khắp nơi, bước từng bước rất gian nan, là La Thuần Nghiên cứ ba ngày hai bữa lại chạy tới vì nàng ra mặt, đến nỗi bị người chung quanh Tô gia oán hận, rơi phải tiếng xấu không an phận mà xen vào việc của người khác, cho đến cuối cùng phải tha hương lấy chồng ở nơi xa thì chuyện này mới coi như qua đi.
"Ngươi có khỏe không? Nghe nói ngươi bị bệnh nặng một thời gian, hiện giờ đã khỏe mạnh hẳn chưa?" Đôi mắt phượng của La Thuần Nghiên xoay tròn một vòng ở trên người Bình An.
"Ừ tốt lắm." Bình An lại gần bên tai của La Thuần Nghiên hạ thấp giọng: “Giờ ta đang luyện Cửu Tiết roi, thân thể so với trước kia ngày càng tốt hơn, nhưng ngươi có hứng thú không?" Đa số các tiểu thư ở kinh thành đều xương cốt yếu, mặc dù La Thuần Nghiên so với các tiểu thư bình thường khác thì hiếu động hơn một chút, nhưng cũng là do quá quý trọng thân thể, ở kiếp trước nàng gả đến Phần Dương, là một vùng đất giá lạnh, gả đi một năm thì bởi vì sinh con mà bị bệnh nằm giường, cả một mùa đông nhiễm phong hàn về sau đại phu cũng không thể chữa được, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, khi đó Bình An cũng đang phải trải qua những ngày khổ sở nhất của cuộc đời, nàng ấy qua đời không bao lâu, Bình An cũng không thể chống đỡ được nữa mà ૮ɦếƭ. Bình An nghĩ tới lần này nhất định phải lôi kéo nàng ấy tập cùng nhau để cho thân thể khỏe mạnh, về sau mặc kệ đi đến nơi nào, còn có thể sống sót thì là chuyện tốt.
Quả nhiên La Thuần Nghiên nghe vậy hai mắt liền sáng lên : "Cửu Tiết roi? Nghe tới thật có hứng thú nha. . . . . ."
Còn chưa dứt lời liền nghe thấy một tiếng cười nhạo từ sau lưng: "Ôi chao, cũng chỉ là đi Bình Ba một năm liền lây nhiễm tính nết của bọn nha đầu thôn quê rồi, Cửu Tiết roi? Đây là thứ một cô gái đứng đắn nên học sao?"
Bình An nhìn về phía sau lưng của La Thuần Nghiên, chiếc áo khoác ngắn bằng gấm trên иgự¢ có thêu kim tuyến, tầm mười một mười hai tuổi, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc là đôi mắt đẹp như hai trái nho đang cong thành hình mặt trăng, cười nhạo nhìn về phía hai người, lại hướng về phía cô gái bên cạnh giả vờ hỏi "An tỷ tỷ, ngươi nói có đúng hay không?”
Cô gái bên cạnh che miệng cười một tiếng, ngón tay trắng nhỏ và dài, trâm đá nhiều màu cài trên đầu lay động theo từng bước đi: "Muội muội tốt của ta, ngươi muốn chế nhạo La muội muội, thì cũng đừng kéo Quý muội muội xuống nước chứ."
"Trương Mục Huyên, ai nói Cửu Tiết roi không phải là thứ một cô gái đứng đắn nên học, những thứ νũ кнí có thể Gi*t địch trên chiến trường này thì có cô gái nào không muốn một hai thứ chứ." Trước kia La Thuần Nghiên cùng Trương Mục Huyên đều là kẻ thù không đội trời chung, hai người vừa thấy mặt đã đối địch nhau long trời lở đất, nhưng La Thuần Nghiên đi Bình Ba một năm nay, Trương Mục Huyên muốn ầm ĩ thì cũng không có ai cùng nàng đối địch nên thật nhàm chán, cho nên tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau hai người này mà gặp mặt thì sẽ ầm ĩ như chó nhìn thấy dê.
"Chậc, cầm Cửu Tiết roi ra chiến trường ta đây còn chưa có nghe qua, nàng kia ra chiến trường thì đúng là hiếm thấy, thế nào La Thuần Nghiên, một năm không thấy, sinh lòng cao cả, muốn hy sinh thân mình đi tòng quân rồi hả?"
Không đợi La Thuần Nghiên phản bác, Trương Mục Huyên đã chạy đến bên cạnh Bình An nịnh nọt mà nói: "Quý tỷ tỷ, mới vừa rồi ta cũng không nói ngươi. Nếu ngươi dùng Cửu Tiết roi thì chính là tư thế oai hùng hiên ngang, nhưng nếu nàng ấy dùng thì chính là không đứng đắn."
Bình An cười cười, lại hướng về phía An Ngọc Hàm ở bên cạnh thi lễ một cái, An Ngọc Hàm cũng đi tới khẽ kéo tay của Bình An, hạ thấp giọng: "Cách đây vài ngày nghe nói ngươi ở thôn trang thành Nam gặp phải tặc tử tập kích, cũng không có vấn đề gì đáng ngại chứ?" Tình cảm quan tâm lo lắng không lời nào có thể miêu tả được.
"Làm phiền An tỷ tỷ quan tâm, đã không còn đáng ngại."
"Nghe nói. . . . . . Nghe nói là Định Bắc Hầu đi tới thôn trang bắt được tặc tử. . . . . ." Khuôn mặt của An Ngọc Hàm như có rặng mây đỏ bay qua.
Bình An muốn nói đúng vậy, lại thấy có người làm tới đây mời các tiểu thư chuẩn bị vào phủ, chỗ ngồi trong viện đã chuẩn bị xong, để cho tiểu thư các nhà báo danh rồi nghênh đón họ vào phủ.
Trong phủ Thượng Thư có nhiều viện đan xen rất hợp lí, ngói đỏ đá xanh bao quanh viện cùng một Bích hồ rất to được sắp xếp theo thứ tự. Nha hoàn đi ở phía trước dẫn đường, các thiên kim tiểu thư của các nhà đi theo ở phía sau tụm năm tụm ba thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm mấy câu, Bình An cùng La Thuần Nghiên, An Ngọc Hàm và Trương Mục Huyên đi cùng một chỗ, đi tắt vòng qua một hành lang thật dài, cách hồ nước to ở xa liền nhìn thấy bên kia ở trước viện đang tụ tập không ít già trẻ, một số trong đó vẫn còn mặc triều phục, gặp mặt quen biết lẫn nhau lễ bái hàn huyên rất sôi nổi, rồi đều cùng nhau vào viện. Có lẽ bên kia chính nơi mà phủ Thượng Thư tiếp đãi nam tử.
Nhóm người Bình An đi qua hồ nước rồi lại qua cầu bạch ngọc hình vòm thì mới đến phòng khách dành cho nữ quyến.
Nơi này vốn là nhà ấm để trồng hoa của phủ Thượng Thư, lúc này lại bị bố trí thành phòng khách bày yến tiệc, mọi nơi trong viện đều là các chậu giả đá trồng các loại kỳ hoa dị thảo, trên giàn hoa là bốn cây nho mây, trên núi đá có suối nhỏ nước chảy róc rách. Các phu nhân đã sớm ngồi vào vị trí ở phòng khách, lúc này đang chúc mừng Thượng Thư phu nhân. Mà sảnh sát vách bên cạnh là chỗ ngồi dành cho Thiếu phu nhân cùng vài di nương có thân phận với các tiểu thư chưa xuất giá.
Đại sảnh lại dùng bình phong vẽ cảnh Sơn Thủy ngăn cách thành ba sảnh nhỏ, mỗi một phòng khách nhỏ lại bố trí mười chỗ ngồi dựa lưng vào bên tường, trên mỗi chỗ ngồi bày biện chút trái cây và trà bánh. Ở giữa là bàn tiệc, ở bên này của Bình An bày sáu cái bàn tròn mỗi bàn lại có năm người, thức ăn ở trên bàn đã nguội lạnh.
Đám người Bình An đi đến hơi trễ, vốn là không nhiều chỗ ngồi lắm nhưng giờ đều đã ngồi đầy người, chỉ chờ nha hoàn ngôi vào chiếc ghế con ở bên cạnh để hầu hạ bưng trà nước.
Chỉ thấy lúc này một đoàn người xuất hiện thì xôn xao một chút, vốn là các nử tử ngồi uống trà nhỏ giọng nói chuyện thì giờ tất cả đều im lặng, nghiêng tầm mắt nhìn về phía cửa. Chỉ thấy từ ngoài đi vào hai cô gái, tuổi còn nhỏ cũng chỉ tầm mười một mười hai tuổi, đôi mắt dài nhỏ sắc bén giảo hoạt, ngũ quan thanh lệ động lòng người, toàn thân là chiếc váy màu xanh cùng áo khoác hồng nhạt. Bên cạnh là một cô gái hơn nàng ấy một hai tuổi mặc váy lụa dài màu xanh lơ, đều là mỹ nhân trời sinh, làm da trắng như tuyết, đôi môi anh đào đỏ hồng, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu lưu chuyển, không tự chủ được sẽ lấn át làm cho người bên cạnh phải ảm đạm không có ánh sáng.
"Là hai vị tiểu thư của Tô gia." Đã có người bắt đầu bàn luận xôn xao.
"Người của Tô gia đều đẹp như vậy sao?"
"Nào có a, người lớn tuổi hơn chỉ là biểu tiểu thư từ nhỏ được nhà họ Tô nuôi dưỡng thôi, người ta cũng chỉ là mang họ Tô thôi." Trong giọng nói có chút châm biếm.
"A, thì ra là nàng ấy chính là biểu tiểu thư đã được định hôn với Hầu Gia a."
"Cái gì mà định hôn chứ, cũng chỉ là di mẫu (em gái của mẹ) của nàng ấy đơn phương tình nguyện thôi, Hầu Gia người ta mới không nhận đâu."
"Di mẫu của nàng ấy? Không phải là Tô Thái phu nhân sao? Chẳng lẽ Hầu Gia có thể không nghe theo an bài của Tô Thái phu nhân ư?"
"Mặc dù Hầu Gia là trưởng tử, nhưng vị Tô Thái phu nhân này lại không phải mẹ đẻ, mà là do phu nhân đã qua đời sinh ra. Vị Tô Thái phu nhân này cũng chỉ là di nương được nâng lên làm chính thất mà thôi."
"Khó trách lại mong muốn gả cháu gái của mình cho Hầu Gia làm vợ, sợ là sau này phu nhân đích thực của Hầu Gia vào phủ thì mình cũng không có chỗ đứng đi."
"Cũng không phải là. . . . . ."
Bên cạnh có người cười tiếp lời nói: "Cũng không thể nói như vậy, vị biểu tiểu thư của Tô gia này nhưng cũng là tài nữ hiếm có, lại giống như tiên nữ hạ phàm, tính tình cũng dịu dàng động lòng người, Hầu Gia sinh lòng ái mộ là cũng là đương nhiên."
Mọi người bên này nghị luận ầm ĩ, Bình An ở phía sau lại yên lặng nắm chặt bàn tay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp như tiên nữ kia, đến bây giờ nàng cũng nói không rõ được là mình đối với nàng ta có cảm giác gì, là thống hận? Là sợ hãi? Là tức giận? Là hoảng hốt? Nàng cùng nàng ta qua lại rất ít, trong sáu năm nói chuyện cũng không quá mười câu, nhưng tất cả bi kịch một đời kia của nàng lại đều do nàng ta bày ra. Chính là cô gái tên Chu Vân Hương này, là cô gái làm cho Tô Bá Xông điên đảo thần hồn, là cô gái dịu dàng hiền hậu đức hạnh trong mắt mọi người ở Tô gia, từ đầu đến cuối nàng ta đều chưa làm qua chuyện gì tổn thương đến Bình An, nàng ta chỉ là ủy khuất, ủy khuất đến mức tất cả mọi người đều vì nàng ta mà bất bình. Ngay cả Tô Bá Xông cũng nói, tất cả những chuyện hắn làm đều không liên quan đến Vân nhi, hắn bảo Bình An muốn hận thì hãy hận hắn, tất cả việc hắn làm Vân nhi cũng không biết, hắn muốn Bình An khi ૮ɦếƭ có biến thành quỷ cũng đừng quấn lấy Vân nhi, dù là một tia oán niệm hắn cũng không muốn để cho Vân nhi phải nhận.
Bình An có thể nào không hận nàng ta, một cô gái đã chà đạp giẫm nát nàng ở dưới chân sáu năm, làm sao nàng có thể không hận đây? Nửa đêm lúc tỉnh mộng nàng cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao phải để Chu Vân Hương xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nếu không có nàng ta, cho dù không yêu, Tô Bá Xông cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy. Cho dù một đời nàng phải chịu khổ sở kia không phải do Chu Vân Hương làm, thì tất cả cũng đều là bởi vì nàng ta mà như vậy.
". . . . . . Quý tỷ tỷ, có được hay không vậy? Quý tỷ tỷ?"
Bình An hồi phục lại tinh thần, thấy Trương Mục Huyên lôi kéo nàng không ngừng lay động, "À? Cái gì?" Ánh mắt nhìn thấy Chu Vân Hương đã tìm được một chỗ ngồi xuống, cùng với Tô Mạn Đình ở bên cạnh đang cúi đầu nói gì đó.
"Quý tỷ tỷ, ngươi cũng dạy ta Cửu Tiết roi đi, không thể chỉ dạy một mình La Thuần Nghiên được." Thanh âm của Trương Mục Huyên mang theo nũng nịu.
"Được. . . . . . Được. . . . . ." Bình An chỉ đành phải trả lời cho có lệ, ánh mắt không tự chủ được liếc qua về phía Chu Vân Hương.
Chỉ chốc lát sau liền thấy Cửu tiểu thư của phủ Thượng Thư dẫn theo nha hoàn đi vào, thăm hỏi từng tiểu thư của các nhà, lúc đi tới bên cạnh Tô Mạn Đình thì dừng lại một lát, hình như hai người rất quen thuộc, đối với Chu Vân Hương cũng thân thiết vô cùng.
"Hôm nay thời gian còn sớm, chúng ta ngồi cũng đã ngồi lâu rồi, không bằng đến biểu diễn chút tiết mục cho thú vị, như thế nào?" Cửu tiểu thư muốn tạo không khí một chút, những tiểu thư kia đã sớm ngồi không yên, phòng khách nhỏ bên cạnh cùng phía trước mặt, bên trong tất cả đều là bằng hữu tỷ muội, lúc này đã ầm ĩ lật trời.