Hai mẹ con Quý phu nhân cùng hai cha con Quý Hoài Trung ở trong thư phòng đồng thời đều ngẩn ra, khi mấy người chạy tới cửa viện của Lâm Tử Kiều lại bị người trông coi viện ngăn cản, nói là sợ mấy vị chủ tử lây bệnh, mấy người đều bị Quý Tĩnh An đá ngã lăn tại chỗ.
Vào trong phòng, thấy sắc mặt của Lâm Tử Kiều trắng bệch, hơi thở mong manh, trên cổ có một vệt dây chói mắt khiến tim mọi người đều căng thẳng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quý phu nhân áp chế khi*p sợ trong lòng, hướng về phía nha hoàn trong phòng quát hỏi: "Các ngươi hầu hạ tiểu thư thế nào vậy? Sao đang êm đẹp lại có ý muốn tự sát như vậy?"
Trong phòng, toàn bộ người làm đồng loạt quỳ đầy đất, không dám nói một lời.
"Càng ngày lá gan càng lớn, lấy tiền nuôi một lũ phế vật như các ngươi làm cái gì, toàn bộ Gi*t ૮ɦếƭ đi!" Lúc này thấy bộ dáng của Lâm Tử Kiều thảm thương như vậy, trong lòng của Quý Tĩnh An đã thấy áy náy không nói lên lời, trong иgự¢ vô cớ dâng lên một cỗ lửa giận: "Còn không nhanh đi mời đại phu đến?"
"Đã mời, đã mời rồi ạ. . . . . ." Phía dưới có người vội đáp.
Bình An cẩn thận dò xét Lâm Tử Kiều, thấy hai mắt của nàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch dọa người, trên cổ hiện lên vệt dây đâm sâu vào ba phần thịt, không giống như đang giả bộ, chẳng lẽ nàng thực sự nghĩ không thoáng mà có ý nghĩ đi tìm cái ૮ɦếƭ sao? Nghĩ tới đây, trong lòng Bình An lại thấy một trận phiền loạn, tuy nói trong lòng nàng hận nàng ta thấu xương, nhưng nếu lúc này nàng ta ૮ɦếƭ thật, sợ là lương tâm của nàng cũng không dễ chịu.
Chỉ chốc lát sau đại phu đã chạy đến, xem xét thương thế của Lâm Tử Kiều, vừa than thở vừa lắc đầu, mấy người trong phòng nhìn thấy như vậy tâm lạnh không thôi, cho là Lâm Tử Kiều không cứu được, nhưng cuối cùng đại phu kia lại nói: "May mắn phát hiện kịp thời, nếu vết thương này mà thâm nhập sâu thêm một chút hoặc là chậm trễ nửa giờ nữa thì cho dù là thần tiên tái thế cũng không cứu sống được vị cô nương này rồi." Sau đó châm cứu cho Lâm Tử Kiều, kê đơn thuốc, chỉ nói quan sát mấy ngày nữa rồi lại nói.
Lúc này trái tim lơ lửng của mọi người mới về lại chỗ cũ, đợi sau khi đại phu đi, Quý phu nhân vẻ mặt âm trầm cho lui toàn bộ người làm, chỉ giữ lại nha hoàn Hỉ Thước thân cận bên cạnh Lâm Tử Kiều. " Rốt cuộc cô nương nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Quý phu nhân, Hỉ Thước vội vàng quỳ xuống, ê a không dám mở miệng nói.
Ở một bên, sắc mặt của Quý Tĩnh An cũng khó coi, một hồi nữa xanh đen sẽ rõ ràng, biết chuyện lần này của Lâm Tử Kiều nhất định cũng thoát không khỏi liên quan đến mình, chỉ trách mình làm việc không chịu trách nhiệm cho nên liên luỵ đến nàng, lập tức liền muốn thừa nhận với cha mẹ.
"Cha, mẹ, chuyện này là lỗi của ta."
Thấy Quý Tĩnh An nói như thế, Bình An nhíu chặt chân mày, biết giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, sau khi phụ thân biết thì không biết sẽ xử lý như thế nào, hôm nay Tú Bình còn không biết phía bên này đã xảy ra chuyện, nếu biết thì sẽ cảm thấy như thế nào đây.
"Chuyện này không liên quan đến thiếu gia Tĩnh An." Bình An đang suy nghĩ có nên lên tiếng ngăn cản hay không thì Hỉ Thước ở một bên lại giúp nàng mở miệng.
"Chuyện không liên quan đến thiếu gia Tĩnh An, phải . . . . . là tiểu thư Bình An. . . . . ."
Thấy ánh mắt nghi hoặc của ba người nhìn tới, trong lòng Bình An cười lạnh một tiếng, nàng vẫn còn quá nhân từ nương tay.
"Lần trước, tiểu thư Bình An đến xem tiểu thư của chúng ta, sau đó tiểu thư cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, luôn khóc lóc, còn giao phó hậu sự cho nô tỳ, nói mình thật xin lỗi Quý gia, thật xin lỗi thiếu phu nhân, nói là tiểu thư Bình An nói đúng, mình không nên si tâm vọng tưởng dựa dẫm vào người có quyền có thế. Lúc ấy nô tỳ liền cảm giác được tiểu thư có cái gì không đúng, muốn bẩm báo lên Thái phu nhân, nhưng lại bị người coi viện ngăn không cho ra, nói rằng có chuyện gì thì chỉ có thể bẩm báo với tiểu thư Bình An."
"Bình An, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Trước khi Quý Hoài Trung nổi giận, Quý phu nhân vội vàng kéo Bình An đến bên cạnh hỏi.
"Con chỉ là lo lắng bệnh tình trong nội viện sẽ lây truyền ra bên ngoài, cho nên bảo người ta giữ cửa nghiêm một chút. . . . . ."
Còn không đợi Bình An nói xong, Quý Hoài Trung đã vỗ bàn "pằng" một cái: "Ngươi làm như thế có khác gì giam lỏng bọn họ, hả? Lâm cô nương bị bệnh, ngươi không chỉ không quan tâm nàng, còn họa vô đơn chí tới kích động nàng, ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi nói với nàng cái gì, mà làm cho nàng luẩn quẩn trong lòng lại phải đi tìm cái ૮ɦếƭ. Ta phải nghe xem nữ nhi của Quý Hoài Trung ta rốt cuộc có thể nói ra lời nói chanh chua đến mức nào, lại có thể bức tử được người khác!"
Phải nói bình thường Tĩnh An còn phải kiêng dè Quý Hoài Trung ba phần, nhưng từ trước đến giờ Bình An lại là heo ૮ɦếƭ không sợ nước sôi, hôm nay bị Quý Hoài Trung nói là chanh chua, lập tức cảm thấy cực kỳ uất ức, bỗng chốc từ trên ghế nhảy dựng lên: "Con như thế nào lại chanh chua, con cũng chỉ bảo nàng an phận trở về Cảnh Châu lập gia đình, cách xa ca ca ra một chút, không cần một lòng một dạ muốn gả vào Quý gia ta, chẳng lẽ như vậy mà con cũng sai lầm rồi? Căn bản nàng cũng không phải là người tốt!"
"Ngươi còn dám cãi lại? Đều tại ta bình thường cưng chiều ngươi quá mức, đem ngươi cưng chiều thành ra như vậy, quả thật mắt không thấy bề trên, coi trời bằng vung, xem ta giáo huấn lại ngươi như thế nào!" Căn bản là Quý lão gia không kịp ngẫm nghĩ lời nói của Bình An, thấy bộ dáng nàng ngang bướng lớn lối như vậy, liền giận đến mức đi quanh phòng muốn tìm gia pháp dạy dỗ nàng.
Quý phu nhân lôi kéo Quý lão gia khuyên giải một vòng, hai người đột nhiên cũng ngừng lại, quay đầu nhìn Bình An: "Con nói cái gì?"
Quý Tĩnh An biết chuyện này cũng không giấu diếm được nữa, liền quỳ bịch xuống, thẳng thắn đem chuyện phát sinh giữa mình cùng Lâm Tử Kiều nói ra cho Quý Hoài Trung biết.
Quý phu nhân ngồi ở trên ghế, hít một hơi lãnh khí, Quý Hoài Trung cũng trợn mắt há hốc mồm, phục hồi tinh thần lại thì liền cầm lên bình trà bên cạnh bàn hướng về phía Quý Tĩnh An đập tới, cũng may Quý Tĩnh An phản ứng nhanh chóng, nghiêng đầu tránh khỏi, bình trà nghiêng về phía bên cạnh Hỉ Thước rơi xuống vỡ tung, Hỉ Thước bị sợ đến mức mặt trắng miệng xanh.
"Ngươi cái đồ con cái không ra gì này, sao có thể làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này? Phá hủy danh dự con gái người ta, còn ép người ta cùng đường, đây không phải là muốn cho người đời đâm xương cốt, mắng Quý Hoài Trung ta là không biết cách dạy con sao? Tốt nhất ngươi hãy cầu thần bái phật phù hộ nàng không có chuyện gì đi, nếu nàng có nửa phần sai sót, ta sẽ không nhận đứa con trai như ngươi!" Quý Hoài Trung giận đến nỗi ngón tay đểu run rẩy.
"Dạ, nhi tử biết sai rồi. Nhi tử sẽ đi thừa nhận tất cả với cô cô, nhi tử nên chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không lảng tránh."
Bởi vì cùng với Bình An lúc trước đối lập rõ rệt, nên lúc này thái độ nhận lỗi của Quý Tĩnh An có vẻ thành khẩn hơn rất nhiều, khiến Quý Hoài Trung cũng tiêu tan một chút tức giận, chợt lại hừ lạnh một tiếng: "Còn có chỗ của Tú Bình, cũng phải trấn an thật tốt. Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện gì, đả thương bên này lại phụ bên kia, làm sao ta lại có loại nhi tử như ngươi chứ."
"Cha, căn bản cũng không liên quan đến ca ca, muốn hắn phụ trách cái gì a?" Bình An còn không biết ૮ɦếƭ sống chạy đến chen vào một câu.
"Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện! Sáng sớm ngươi đã biết mà cũng không bẩm báo với cha mẹ, tự cho mình là thông minh mà tự chủ trương, thiếu chút nữa hại cái mạng người ta, giờ còn không biết hối hận. Bắt đầu từ bây giờ ngươi ở lại trong viện của ngươi đi, lúc nào hiểu rõ sai rồi thì lúc đó trở ra." Quý Hoài Trung có chút nhức đầu nhìn hai đứa con của mình, mấy năm ra sa trường Gi*t địch cũng không thấy phí tinh thần như vậy.
Bình An đã bị cấm túc, ngay cả tiệc sinh thần của Quý phu nhân cũng không được tham dự. Qua hết sinh thần của Quý phu nhân, cô cô cũng không còn mặt mũi nào mà lưu lại nữa, sớm từ biệt vợ chồng Quý Hoài Trung để trở về Cảnh Châu, trước khi đi, Quý Hoài Trung còn nhiều lần cam đoan, mình tuyệt đối sẽ không bạc đãi Lâm Tử Kiều, đợi thân thể của nàng bình phục, sẽ lập tức để cho Tĩnh An lấy nàng. Mà Lâm Tử Kiều cũng rất nể tình, đã tỉnh lại sau ba ngày hôn mê
"Mấy ngày rồi chưa ăn cái gì sao?" Ở trong phòng, vẻ mặt của Quý Hoài Trung ngượng ngùng nhìn Quý phu nhân, hỏi.
"Hai ngày rồi." Quý phu nhân có chút trách cứ, "Ông cũng thật là, cấm túc nàng cũng không sao, nhưng ngay cả sinh thần của ta cũng không để cho nàng tham dự, như vậy nàng làm sao còn mặt mũi. Hiện nay thân thể nàng vừa mới tốt lên một chút, nếu nhịn đói thành bệnh gì, sợ ông cũng sẽ muốn hối hận."
"Còn không phải là do bà nuông chiều sao!" Quý Hoài Trung trừng lớn hai mắt, trong lòng rất lo lắng nhưng ngoài miệng lại cứng rắn, "Nào có trưởng bối nói vài lời liền cáu kỉnh không ăn cơm, đợi lát nữa ta đi qua xem, nếu không thì bắt cho nàng mấy con chim nhĩ to!Hừ!"
Bên kia, Bình An ở trong phòng còn không biết Quý Hoài Trung đang hậm hực nàng, ngồi một mình nâng má buồn bã than thở, rõ ràng là tính toán không bỏ sót điểm nào, nhưng lại vẫn thất bại, tất cả cố gắng đều uổng phí, nàng đang suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào làm sai. Nếu như ngay từ đầu nàng dùng toàn lực chèn ép Lâm Tử Kiều, ép tới nàng ta không có cách nào xoay người, làm cho nàng ta thanh bại danh liệt, như vậy nàng ta còn có cơ hội gả vào Quý gia sao? Nàng vẫn luôn nghĩ rằng mặc dù kiếp trước Lâm Tử Kiều làm nhiều việc ác cũng không ít chuyện xấu, nhưng bây giờ nàng ta còn chưa kịp làm chuyện xấu gì đã bị nàng tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), vậy có phải nói hôm nay Lâm Tử Kiều cùng khi*p trước có chỗ bất đồng hay không đây? Tựa như kiếp trước, tuyệt đối Lâm Tử Kiều sẽ không dùng tình mạng đi treo cổ để làm tiền đánh cuộc, mà cũng bởi vì nàng gắt gao bức bách, có thể hay không làm Lâm Tử Kiều vào bước đường cùng mà thành một người khác, thậm chí còn ngược lại, trở nên tệ hại hơn? Chỉ là mặc kệ quá trình như thế nào, kết quả lại vẫn không thay đổi, đời trước hay đời này, Lâm Tử Kiều đều được như ý nguyện gả cho ca ca làm thi*p, vậy có phải hay không cuối cùng chị dâu vẫn sẽ ૮ɦếƭ, vậy còn cha mẹ thì sao? Nghĩ tới đây, Bình An liền lo lắng không dứt, sợ nhất là bất luận nàng có làm như thế nào, cuối cùng cũng không thay đổi được vận mệnh.
Thúy Hồng vào nhà bưng chén cháo ngân hạnh còn nguyên đi ra ngoài, vừa tới cạnh cửa, lại thấy Quý Tĩnh An bưng một chén đường phèn quả dương mai đi vào, thấy cháo trên tay Thúy Hồng thì biết Bình An lại không ăn cái gì, trong lòng thở dài.
"Muội muội, xem ta mang đồ ngon gì tới này." Tĩnh An bưng chén dương mai giống như dâng vật quý đến trước mặt Bình An.
Bình An lé mắt nhìn một chút, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng “ừm" , ngay cả đầu ngón tay cũng không động một cái.
"Muội xem quả dương mai này, đỏ hồng căng mọng, chua ngọt lại rất nhiều nước, muội thích ăn nhất mà, tới cắn thử một chút, bảo đảm trong miệng sẽ tràn đấy nước thơm mát." Tĩnh An nói rất sinh động, nhưng Bình An cũng không động đậy tí nào.
"Ôi cô tiểu nãi nãi của ta, muội đây là tức giận gì chứ? Dù là tức giận, nhưng cũng đừng gây khó dễ cho bản thân thế chứ, đã hai ngày rồi muôi chưa ăn cái gì đó. Như vậy đi, chỉ cần muội chịu ăn cái gì, ta mặc cho muội đánh mắng, tuyệt đối sẽ không so đo."
"Hai ngày chưa ăn rồi á?" Nghe Tĩnh An vừa nói như vậy, Bình An mới giật mình, đúng là hai ngày nay cơm nước không ăn, nàng vẫn cứ trong vòng lẩn quẩn kia mà không thoát ra được, nghĩ đông nghĩ tây mà không ăn uống gì.
"Ta biết rõ là muội trách chuyện ta cùng Lâm cô nương, nhưng thật ra thì. . . . . ." Nghĩ tới chuyện này tâm tình của Quý Tĩnh An cũng có chút xuống thấp, mặc kệ như thế nào mình cũng có chút cảm thấy là mình đã hại người khác, huống chi chuyện này lại khiến trong lòng Tú Bình thật không dễ chịu, càng làm cho hắn thấy áy náy vô cùng, "Mặc kệ ta cưới ai làm thê, ai là thi*p, thủy chung muội vẫn là muội muội mà ta thương yêu nhất, vĩnh viễn sẽ không thay đổi!"
Bình An cười cười, hắn còn nghĩ nàng vẫn là tiểu cô nương ngây thơ, vui vẻ, cùng với chị dâu tranh giành người tình mà: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta sẽ bảo Thúy Hồng mang chén cháo đến ăn, sau đó sẽ ăn chén dương mai của ca được không, bụng trống rỗng mà ăn dương mai chua sẽ không tốt."
Trong lòng Quý Tĩnh An nổi lên chút đắc chí hư vinh cùng với chút bất đắc dĩ, ai, cô muội muội này thật đúng là làm người ta nhức đầu, ỷ lại vào đại ca là hắn như vậy, xem ra về sau chính mình tuyệt đối không thể phạm phải lỗi lầm gì, nhất định phải làm tấm gương tốt cho muội muội nhìn.
Chân trước của Quý Tĩnh An vừa mới đi, Quý Hoài Trung liền giả bộ lơ đãng thong thả bước đến viện của Bình An, ở trước cửa của Bình An lại "không chút để ý" đi tới đi lui ba lần, rốt cuộc giống như đột nhiên phát hiện ra bên trong có người: "Ah? ! Ngươi ở trong phòng sao!"
"Cha?" Bình An kỳ quái nhìn Quý Hoài Trung: “ Con đương nhiên ở trong phòng, cha quên là đã không cho con ra khỏi cửa viện sao."
"A, vậy cũng được." Bộ dạng của Quý Hoài Trung như chợt hiểu, lại không biết nói cái gì cho phải, đi tới trước bàn của Bình An thì lại thấy chén dương mai kia vẫn không nhúc nhích, trong bụng có chút sốt ruột, thế nào mà ngay cả dương mai thích nhất cũng đều không ăn rồi, thấy vậy thì chắc là quyết tâm rồi. Lập tức làm như bất ngờ lấy một bọc đồ từ trong иgự¢ ra.
"Cái này, tám loại vị chay của đào nhân (nhân quả hồ đào) hổ phách, hôm nay răng ta không tốt, mẹ ngươi cũng nói ăn không vô, tiểu hài tử như ngươi răng tốt, ngươi cầm ăn đi."
Bình An càng cảm thấy kỳ quái, bình thường phụ thân của bọn họ không thích ăn đồ ngọt, sao đang yên đang lành lại đi mua tám loại vị chay của đào nhân hổ phách, rõ ràng đây chính là đồ nàng thích ăn nhất, từ trong túi kia lấy ra một khối đào nhân cho vào trong miệng nhai nhai: "Không cứng nha, mềm nhũn ăn rất ngon."
Lập tức mặt mày của Quý Hoài Trung liền lộ ra vẻ vui mừng: giả bộ, ngươi còn giả bộ! Rõ ràng là ngươi bị đói cho nên không kháng cự được bị hấp dẫn, tuổi không lớn lắm còn sĩ diện, lần này thì nhận thua đi, bất quá cũng phải xem là ai đã ra tay.