"Khi nào thì đã tới đây!" Lâm Tử Kiều tức giận đến mức đem ly trà cầm trong tay hung hăng ném ra ngoài. Đại phu kia lúc nào thì đi vào đây bắt mạch xong cho mình rồi? Nếu không phải nha hoàn đi ra ngoài tỉ mỉ dò thăm, mình căn bản không biết nha đầu Thúy Hồng kia mang theo đại phu giống như u hồn kia vào phủ, mình ở cửa đại viện đứng đợi nửa khắc đồng hồ. Đại phu kia có thể nào trợn mắt nói dối như vậy? Ngay cả mặt mình cũng chưa từng gặp qua, đã nói mình chỉ là bị nhiễm chút gió lạnh, cũng không phải trở ngại lớn, nghỉ ngơi là được, thuốc cũng không cần phải kê đơn.
"Kê đơn thuốc đi, không lại để cho nàng náo loạn tiếp sao?" Bình An nhẹ nhàng cười nói, nghĩ tới bộ dạng của Lâm Tử Kiều lúc này ở trong phòng kinh ngạc liền hả giận.
"Ai bảo nàng rõ ràng không chịu đi, lại vội vàng muốn đòi lại trinh tiết cho mình." Thúy Hồng tháo băng vải trên đầu Bình An xuống, mới vừa rồi Bình An cũng là diễn rất tốt, "Lâm cô nương này không đơn giản chút nào. Người không biết thôi, Trương ma ma nhưng rất lợi hại, cả ngày dạy nàng phép tắc quy củ như thế nào, để cho nàng ngay cả cửa chính của khuê phòng cũng không thể ra. Nhưng nàng không biết dùng cái biện pháp gì, khiến bụng của Trương ma ma rối loạn nửa ngày, người nói xem, đó cũng là một phen bản lãnh nha, nhưng nàng làm sao lại. . . . . ." Làm sao lại đã trèo lên trên giường của đại thiếu gia rồi.
"Nàng đã mưu tính tường tận hết rồi, chúng ta cũng không thể hồ đồ." Nhưng đại ca làm sao lại hồ đồ như vậy đây? Trong lòng Bình An mơ hồ có chút oán hận, đời này, Bình An không giúp đỡ tạo cơ hội cho Lâm Tử Kiều được phát huy tất cả vốn liếng để đi mê hoặc Tĩnh An, nhưng làm sao hắn có thể vẫn dính líu với Lâm tử Kiều được.
Trong lòng Bình An biết rõ, Lâm Tử Kiều tuyệt đối sẽ không vì vậy mà bỏ qua, mấy ngày nữa chính là sinh thần của mẫu thân, tuy không phải việc lớn để mở tiệc chiêu đãi, nhưng cũng sẽ mời một ít họ hàng bên nhà ngoại tới đây ăn mừng. Trong kiếp trước, Lâm Tử Kiều hành động thuận lợi, rất nhanh đã bắt được tâm của Tĩnh An, lại dùng thủ đoạn để đạt được vị trí này, tuy nói trong lòng mẫu thân có chút không thoải mái nhưng lại trách lầm tội lên trên người Tú Bình, cô cô cũng không còn thể diện mà ở lại, không đợi sinh thần mẫu thân đã rời phủ trở về, cho nên sinh thần của mẫu thân cũng chỉ có người trong phủ ăn mừng một chút.
"Lần này sinh thần mẫu thân, ngàn vạn lần không thể để cho nàng ta ra lại làm ra trò quỷ gì được. Nàng thích giả bộ bệnh, thì để cho nàng giả bộ thoải mái đi." Trong mắt Bình An lộ ra thần sắc lạnh thấu xương, khiến trong lòng Thúy Hồng cả kinh, đây là người đơn thuần, vui vẻ, không biết trời cao đất rộng - tiểu thư Bình An sao?
Không đến mấy ngày sau, liên tục truyền ra tin tức nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lâm Tử Kiều lần lượt bị bệnh, Quý phu nhân tìm đại phu đến xem, nói đây là bệnh chứng lây nhiễm, mặc dù không gây trở ngại lớn lắm, nhưng tính lây truyền bệnh cực cao. Bình An lập tức nói: " Bệnh tình của cô cô mới tốt lên, không thể bị lây bệnh mới phải, sợ là Lâm tỷ tỷ cũng là lây nhiễm nên mới ngã bệnh rồi. Nhanh chóng đưa bọn họ đưa đến biệt viện để tĩnh dưỡng một thời gian ngắn đi, nơi đó thanh tịnh, tìm người chăm sóc cẩn thận cho Lâm tỷ tỷ, chờ qua sinh thần của mẫu thân, Lâm tỷ tỷ muốn trở về Cảnh Châu rồi, chớ để bệnh kéo dài mà làm cho người ta trách cứ chúng ta tiếp đãi khách không chu đáo."
Quý phu nhân lập tức trách cứ Bình An mấy câu, nói đem khách đang bị bệnh đưa tới biệt viện là đạo đãi khách sao? Tuy không nói sẽ đưa Lâm Tử Kiều đến biệt viện, nhưng là sẽ cách ly người trong viện của nàng, phái người hầu chuyên trách đến, không để người khác tùy tiện ra vào.
Thời tiết ngày càng nóng bức, ngày hôm đó, Bình An mới vừa dùng xong bữa trưa, chuẩn bị đến đình nghỉ mát để giải nhiệt một lát, lại thấy Thúy Hồng đi vào nói: "Bên kia làm huyên náo ầm ĩ lên, đòi gặp phu nhân."
"Nhưng náo loạn đến chỗ phu nhân rồi sao?" Bình An căng thẳng nhíu mày, trong lòng thầm mắng, thật là không yên tâm được.
“Sáng sớm người đã phân phó, mua chuộc người canh gác ở viện, hiện giờ canh gác nghiêm ngặt, không có truyền ra ngoài, có tin tức thì cho người tới đây bẩm báo trước tiên."
Bình An hừ lạnh một tiếng, mang theo Thúy Hồng hướng trong viện của Lâm Tử Kiều đi đến.
"Bình An muội muội, van cầu muội, để cho ta gặp phu nhân đi." Nhìn thấy người tới là Bình An, trong lòng Lâm Tử Kiều ngẩn ra, mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn giả bộ bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
"Hiện giờ tỷ tỷ đang bị bệnh, dưỡng bệnh cho tốt đi, có chuyện gì chờ khỏi rồi lại nói sau." Bình An lạnh lùng nhìn nàng ta, giọng nói cũng không nhiệt tình giống ngày trước.
"Muội muội, chuyện này không phải nói với muội là có thể giải quyết được, nếu có sai xót gì muội cũng không đảm đương nổi, hãy để cho ta gặp phu nhân đi." Lâm Tử Kiều yếu đuối tiếp tục cầu xin.
"Hả?" Bình An nhếch khóe miệng cười nhẹ, "Vậy trước tiên nói cho ta nghe một chút xem."
Lâm Tử Kiều nhíu chặt mày, thấy bộ dáng không muốn mở miệng của Bình An, hận không thể xông lên xé nát vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của nàng: "Muội muội! Chuyện này không phải chuyện đùa, không phải chuyện mà muội nghe là có thể quyết định được!"
"Vậy thì nói nghe một chút." Bởi vì nàng nói sống nói ૮ɦếƭ mà Bình An vẫn bất vi sở động (không động đậy gì), dứt khoát ngồi ở một bên, tay lại nhẹ nhàng dao động vẫy Thúy Hồng tới bên cạnh. Bất luận Lâm Tử Kiều nói gì, nàng sẽ cắn ૮ɦếƭ những lời này.
Trong lòng Lâm Tử Kiều mãnh liệt thở mấy hơi, bình ổn cơn giận trong Ⱡồ₦g иgự¢, nói: "Ta có thể đã mang thai."
"Mang thai?" Bộ dáng Bình An lại giống như vừa giật mình vừa buồn cười, "Không phải là đại phu đã bắt mạch, nói chỉ là ‘ngẫu nhiên nhiễm chút gió lạnh ’ sao? Hiện giờ cũng là ‘ hư hư thực thực bị lây bệnh truyền nhiễm ’, như thế nào đang êm đẹp lại trở thành phụ nữ đã có thai rồi?"
"Căn bản là đại phu chưa từng chuẩn mạch cho ta!" Lâm Tử Kiều oán hận cắn răng.
"Chuẩn qua hay không chuẩn qua không quan trọng, quan trọng là ngươi có thai thật hay không thật." Lời này như một bạt tai vang dội đánh vào trên mặt của Lâm Tử Kiều.
Lâm Tử Kiều sững sờ nhìn Bình An một lát, mới lạnh lùng cười ra tiếng: "Tất cả đều là ngươi giở trò quỷ! Tâm cơ nặng nề! Bình An, ta tự hỏi không có đắc tội với ngươi...ngươi vì sao nhằm vào ta như thế?"
"Thứ nhất, ta không có hại ngươi, thứ hai cũng không đả thương ngươi, còn hảo hảo che chở ngươi, tại sao ta lại nhằm vào ngươi?" Nhìn bộ dáng khinh thường, không tin tưởng của Lâm Tử Kiều, Bình An lại tiếp tục nói: "Ta có thể lập tức dẫn ngươi đi gặp mẫu thân, nhưng ngươi suy nghĩ một chút, ngươi làm náo loạn lên như vậy, mẫu thân sẽ cho ngươi vào cửa sao? Sợ rằng sẽ chỉ chê ngươi không tuân thủ nữ tắc bổn phận. Coi như cho ngươi vào cửa, ca ca với chị dâu sẽ vui vẻ chào đón ngươi sao? Chỉ sợ cả đời này ca ca cũng sẽ nhớ rõ thủ đoạn của ngươi đã khiến cho hắn làm việc bất nghĩa, mà chị dâu sẽ càng thêm khinh bỉ ngươi. Nếu ngươi an phận thủ thường, cả đời chính là một người thi*p không được sủng ái, không ngẩng đầu lên được, không so được với việc ngươi trở về Cảnh Châu lập gia đình làm chủ mẫu. Nếu ngươi không an phận thủ thường, tiếp tục sử dụng chút thủ đoạn bẩn thỉu, đừng nói mẫu thân không tha cho ngươi, chị dâu không tha cho ngươi, ngay cả ta, cũng không chấp nhận được ngươi!"
Cuối cùng Bình An lộ ra một ít cỗ khí tức xơ xác tiêu điều khiến Lâm Tử Kiều kinh hãi không thôi, chẳng lẽ mình thật sự thua sao?
"Không! Ta đã là người của ca ca ngươi . . . . ."
Bình An lắc đầu một cái: "Điểm này cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi gả cho người khác, ngươi sẽ có biện pháp, có đúng hay không? Tội gì ngươi phải một mực không chịu giác ngộ, an tâm cùng cô cô trở về Cảnh Châu trải qua cuộc sống của mình không tốt sao, tội gì phải nương nhờ Quý gia? Hôm nay ngươi là rõ ràng nhất tình cảnh của mình, tiến lên một bước, đừng nói là vực sâu vạn trượng tan xương nát thịt, có thể toàn thân mà trở ra hay không cũng chưa biết." Bình An hiểu rõ, nhất định phải đánh tan ý niệm từ sâu trong tâm nàng, không thể để cho nàng có nửa phần hi vọng.
Bỗng chốc Lâm Tử Kiều tê liệt ngồi sững trên đất, khóc rống lên: "Tại sao? Ta chỉ là muốn sống thật tốt qua ngày! Ta không nghĩ cả đời mang trên lưng gánh nặng là thứ nữ, không người thương, không người yêu, ngay cả người làm cũng có thể ăn Hi*p ta. Ngươi cũng đã biết ta ở Lâm phủ phải trải qua những ngày như thế nào? Giữa mùa đông ngay cả một khối lửa than cũng không có được, vì một khối lửa than lại bị coi như ăn trộm, trong bão tuyết còn phải quỳ suốt ba ngày ba đêm a. Tưởng rằng đưa ta vào trong cung thì từ nay về sau có thể thăng chức rất nhanh, làm rạng rỡ tổ tông, nhưng không ngờ kết cục của ta lại thảm như vậy, cả nhà không có người nào là không châm chọc sau lưng ta, có lời khó nghe nào mà ta chưa từng nghe qua, bất cứ đại nha hoàn ở trong phòng nào cũng có thể đạp ta mấy đá. Cùng Trịnh gia có hôn sự, trong nhà còn tưởng rằng cho ta chiếm được tiện nghi lớn. Nhưng Trịnh gia là loại người nào, ở Cảnh Châu nổi tiếng xấu xa, phu nhân trước kia của hắn ૮ɦếƭ như thế nào, chính là đang sống sờ sờ bị hắn ngược đến ૮ɦếƭ. Nếu ta gả vào đó, có cái cảnh tượng tốt gì, không ૮ɦếƭ cũng bị lột da. Ta không so được với số mệnh của ngươi, vừa ra đời đã được nâng niu trong lòng, cả đời không phải trải qua sóng to gió lớn, cũng chưa từng trải qua tranh đấu trong gia đình lớn. Ngươi nói xem a, thế nào lại có số mạng tốt như vậy, lại có số mạng khổ như vậy chứ?"
Bình An lẳng lặng nhìn Lâm Tử Kiều, mặc kệ lúc này nàng ta có mấy phần là chân tình có mấy phần là giả vờ, nàng đều không muốn đi do thám, chỉ nhàn nhạt nói: "Trong mắt ngươi là mệnh tốt nhưng ở trong mắt người khác chính là địa ngục, trong mắt ngươi đó là số khổ nhưng ở trong mắt người khác cũng có khả năng là Thiên đường. Lòng của ngươi không nên như rắn nuốt voi, đáng sợ nhất là không có gì lại đi mua dây buộc mình. Nếu như lúc này ngươi nghĩ thông suốt rồi, về sau ngươi chính là tiền đồ tươi sáng. Nếu như ngươi nghĩ không thông, thì chắc chắn sẽ tự thực ác quả (kết cục thảm hại)!" Bình An biết nói nhiều lời cũng vô ích, phải do chính Lâm Tử Kiều tự tỉnh ngộ.
. . . . . .
Hai mươi, tháng sáu, Quý Tĩnh An vội vàng từ Tân Tử Khẩu trở về, cả người đen gầy đi không ít, nhưng cũng cường tráng lên rất nhiều.
"Hiện giờ là luyện binh dưới quyền của Định Bắc Hầu sao?" Quý Hoài Trung nhìn khí vũ hiên ngang của con trai trước mắt, trong mắt lộ ra mấy phần tình cảm tự hào.
"Đúng vậy, Bá Hiên còn bảo ta chào hỏi người thay hắn, nói vẫn lấy người làm gương, không dám có chút lười biếng nào."
Lời nói này của Quý Tĩnh An khiến Quý Hoài Trung rất hưởng thụ, nhưng hắn vẫn khiêm tốn khoát khoát tay: "Đã nhiều năm ta không còn mang binh đánh giặc nữa, già rồi. Giờ thiên hạ là của những người tuổi trẻ các ngươi. Ngươi cần phải học tập nhiều ở Bá Hiên, mặc dù các ngươi tuổi xấp xỉ nhau, nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn lại cực kỳ phong phú, hơn ngươi rất nhiều."
Quý Tĩnh An gật đầu nói phải, tiếp theo sắc mặt chuyển một cái, trầm giọng nói: "Hiện nay động tác của Bắc Mạc càng lúc càng lớn, lần này Bá Hiên trên đường hồi triều bị tập kích rất có thể liên quan đến Sa Lang, sợ là bọn họ đã đem bàn tay hướng về Kinh Thành rồi."
Quý Hoài Trung không khỏi cau mày, một quốc gia nhỏ bé như vậy nhưng dã tâm lại lớn như thế: "Ngày mai vào triều ta sẽ tấu xin hoàng thượng, lập tức sắp xếp để Binh bộ tiến hành điều tra, không thể để cho mật thám của Bắc Mạc lẫn vào trong Kinh Thành."
"Bình An, đồ trang sức bạc để bày biện còn chưa có đưa tới, mau chóng cho người đi thúc giục đi."
"Bình An, phía tây đại sảnh vỡ mấy chén ngọc lưu ly rồi, gọi phòng kho bổ xung thêm đi."
"Bình An, lát nữa sẽ có người tới đưa tranh chữ, bảo tất cả quản gia đều đi đến phía bắc phòng đi."
"Bình An. . . . . ."
Mấy ngày nay Bình An cũng không nhàn rỗi, đi theo sau lưng Quý phu nhân và Tú Bình chạy đông chạy tây, làm chút chuyện nhỏ mà nàng có thể làm được, rất phong phú cũng rất vui vẻ, Quý phu nhân mượn cơ hội lần này để từ từ dạy nàng chăm lo việc nhà như thế nào, đến buổi tối còn mang một chút sổ sách đến cho nàng xem.
"Con xem, những chuyện vụn vặt của chúng ta không nhiều lắm. Mấy năm nay cha con đều lãnh binh ra bên ngoài đánh giặc, toàn bộ tâm tư tiêu đặt vào quân lính, một vi nương cùng không có, mà ngay cả một phòng thi*p thất hắn cũng đều không có. Có thể về sau con gả cho người ta sẽ không giống như nhà mình, nhìn khắp Kinh Thành này, có nhà nào lại không phải là hai, ba phòng, trong lòng con phải có tính toán. Nên có quy củ, nên có cấp bậc lễ nghĩa thì cũng không thể thiếu, người trong nhà không phải ai cũng như ai, tâm tư nên để ở trong lòng, không thể để tất cả tâm tư đều lộ ra ngoài miệng hay trên mặt, phải có nhiều hơn một con mắt, không thể để cho người khác đè ép, cũng không thể một mực ức Hi*p người ta. Đối với người làm cũng không thể luôn nghiêm khắc, chỉ biết là trách mắng người khác thì chỉ có thể bị cái danh là ác chủ, ân huệ hay uy nghiêm đều phải xem trọng. . . . "
Nghe Quý phu nhân thật lòng dạy bảo, trong lòng Bình An cảm thấy rất đau khổ, đời trước nàng cũng không cơ hội được nghe những lời này của Quý phu nhân.
Hai mẹ con vừa phe phẩy chiếc quạt vừa uống trà nói chuyện, vừa mới dừng lại, đã thấy Thúy Hồng đang run rẩy cả người, mang theo tiếng khóc nức nở vội vàng hấp tấp chạy tới: "Lâm. . . . . . Lâm cô nương. . . . . . trên. . . . . . thắt cổ . .