"Có chứ! Bà luôn tin tưởng Dịch Nam của bà sẽ giải quyết được vấn đề mà!"
Dịch Nam cười nhạt, anh gật đầu, mặc dù biết là mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.
"Dịch Nam, cháu đừng có suy nghĩ thất bại như vậy! Bình thường cháu rất quyết đoán mà, không có chuyện gì mà cháu của bà không thể làm được đúng không?"
"Trừ chuyện này ạ!"
"Thằng nhóc cứng đầu! Bà nói thế mà vẫn không chịu hiểu ra, hèn gì Kỳ Châu nó khốn khổ như vậy, yêu phải loại người không biết suy nghĩ như cháu, bản thân yêu ai cũng không hề nhận ra, đợi đến lúc nhận ra thì con bé cũng rời đi, còn mình thì ở đây tự trách, dằn vặt!"
"Bà hiểu cháu quá rồi đó!"
Bà nội thở dài, bà nắm lấy tay của Dịch Nam, trong giọng nói có chút buồn phiền.
"Dịch Nam, nghe bà nói này, bà biết hiện tại cháu đang rất bất lực, nhưng bà hi vọng cháu có thể đứng dậy, tìm lại được hạnh phúc thật sự của mình, phải biết đấu tranh giành lấy nó, tình yêu phải trải qua bao sóng gió mới có thể bền vững được, bà rất có lòng tin đối với Kỳ Châu, con bé yêu cháu rất nhiều, nhưng nếu cháu không muốn quay lại với con bé, bà cũng không ép, bà chỉ mong cháu có được hạnh phúc thôi, vì bà biết bà sẽ không thể ở bên cạnh cháu được lâu, mà cháu thì lại rất cứng đầu, không có người bên cạnh chăm sóc, có khi cháu sẽ trở thành một bộ xương biết đi mất!"
"Bà nói gì kì vậy? Bà phải sống lâu chứ!"
"Đấy! Biết sợ rồi phải không?"
"Được rồi! Bà cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, cháu đi làm việc!"
"Ừ! Chú ý sức khỏe đấy!"
Dịch Nam rời khỏi phòng bệnh của bà rồi trở về phòng làm việc, những lời nói của bà cứ hiện lên trong đầu của anh, anh thừa nhận bản thân đã yêu Kỳ Châu, nếu anh quay lại với cô ấy, cô ấy có còn chấp nhận anh không? Có còn chờ đợi anh nữa không?
"Dịch Nam!"- một đồng nghiệp của anh bỗng lên tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
"Có người muốn gặp cậu đấy!"
"Được!"- Dịch Nam thôi không suy nghĩ nữa, anh biết là ai đến rồi.
•••
"Đây là những điều kiện của ông Lương đưa ra trước khi ly hôn, bảo đảm chẳng ai thiệt thòi, mời anh xem qua thử!"
Dịch Nam nhìn sơ qua cho có lệ chứ chẳng thèm quan tâm đến chuyện có lợi cho mình hay không.
"Đây là do Lương Huy viết?"
"Đúng vậy!"
"Kỳ Châu chẳng đưa ra điều kiện gì sao?"
"Mọi điều kiện ở đây đều do ông Lương làm, kể cả việc nói đến vấn đề ly hôn cũng do ông Lương quản lý, cô Kỳ Châu chẳng quan tâm gì đến chuyện này, thậm chí lúc tôi đến cô ấy cũng không có nhà!"- luật sư nói hết ra cho Dịch Nam.
Dịch Nam nắm chặt tờ giấy trong tay, chuyện ép anh kết hôn cùng Kỳ Châu là do Lương Huy sắp xếp, thậm chí đến việc ly hôn cũng do một tay Lương Huy làm.
"Có điều gì không đúng sao bác sĩ Tiêu?"
"Tôi muốn hỏi anh, hiện tại cả nhà của Kỳ Châu vẫn còn ở đây chứ?"
"Không! Họ đã dọn đi từ sáng sớm sau khi bàn giao công việc lại cho tôi!"
•••
"Kỳ Châu, con còn đợi gì nữa? Chúng ta đi thôi!"
Kỳ Châu thở dài, vậy là mọi thứ đã kết thúc thật rồi sao?
"Ba mẹ đợi con một chút, con để quên đồ rồi!"
"Cái con bé này!"
Kỳ Châu vội vàng chạy lên trên phòng của mình, cô lấy điện thoại ra, cô không biết có nên gọi cho Dịch Nam nói lời tạm biệt hay không, chắc là...anh đã ký đơn ly hôn rồi, anh và cô dù sao cũng không còn quan hệ nữa, nhưng đôi tay của cô vẫn vô thức mà bấm gọi, mặc kệ, cô chỉ muốn quan tâm anh thêm một chút nữa thôi, nói cô lụy tình cũng được, bởi vì sự thật là cô vẫn còn rất yêu Dịch Nam.
Đầu dây bên kia đang hoạt động, chẳng bao lâu sau đã có người nhấc máy nhưng lại không trả lời.
"Alô, Dịch Nam"
"..."
"Là em!"
"Anh biết!"
"Em không làm phiền anh chứ?"
"Không! Có chuyện gì sao?"
"Em chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh thôi! Em...sắp phải đi rồi!"
"Em đi cẩn thận! Tử Tiên sẽ chăm sóc tốt cho em!"
"Dịch Nam, em biết trong hoàn cảnh bây giờ em nói lời này rất vô nghĩa, nhưng em muốn nói cho anh biết là em vẫn còn yêu anh, sau này không có em ở nhà, anh phải biết phụ bà nội dọn dẹp nhà cửa, không được ăn uống vô độ và đặc biệt là không được về khuya nữa đâu đấy, em cũng hi vọng sau này sẽ có người thay thế em chăm sóc cho anh và bà nội, thay thế em yêu anh"
"..."
Nhận thức Dịch Nam im lặng trước câu nói của bản thân, cô cười trừ - "Tiêu Dịch Nam, em yêu anh! Chúc anh hạnh phúc!"
Kỳ Châu ngắt máy, nước mắt trực trào, tại sao lúc nào cô cũng chỉ biết khóc thế này, lại luôn khóc vì Dịch Nam.
•••
Tút...tút...
Tiếng ngắt máy vẫn còn vang vọng trong điện thoại của Dịch Nam, từ khóe mắt của anh, giọt nước mắt rơi xuống.
"Anh yêu em, Kỳ Châu! Tạm biệt em!"