Tối hôm đó, trong phòng bệnh chỉ còn 1 mình Kỳ Châu nằm đó, 1 mình cô nằm im lặng giữa màn đêm.
Cánh cửa bỗng bật mở, bóng dáng quen thuộc của ai đó bước vào, sờ nhẹ vào khuôn mặt xanh xao của cô.
"Xin lỗi! Tôi chỉ có thể đến thăm em vào lúc này!"
"..."
"Tôi không cố ý khiến em tổn thương, tôi chỉ...muốn em không xuất hiện trước mặt tôi vào lúc đó!"
"..."
Dịch Nam ngồi bên cạnh giường bệnh của Kỳ Châu, anh không biết cô có thể nghe thấy lời mình nói hay không nhưng anh vẫn muốn nói hết tâm tư trong lòng mình ra.
"Kì lạ thật đấy! Trước đây tôi không hề có tình cảm gì với em cả, vậy mà bây giờ, khi em gục ngã trước mặt tôi, tôi lại có cảm giác sợ hãi, sợ mất đi em, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để cứu em, nhưng tôi lại không biết cảm xúc lúc đó của mình là gì..."
"..."
"Bà nội nói tôi đã rung động với em, nhưng tôi không tin, cho đến khi biết Tử Tiên có ý gì đó với em, tôi...thấy rất khó chịu"
"..."
"Mặc dù biết đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận việc Tử Tiên có thể đưa em đi, càng không thể chấp nhận việc người bạn tốt của mình lại cùng mình tranh giành 1 cô gái..."
"..."
"Tôi nhận ra...mình đã yêu em rồi!"
"..."
"Tôi yêu em Kỳ Châu! Tôi biết bây giờ nói ra đã muộn, nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi em lại từ đầu, muốn cùng em sống bên nhau"
"..."
"Nhưng mà ba mẹ của em hẳn là bây giờ đã rất ghét tôi, tôi làm sao có đủ sức ở bên cạnh em đây?"
Dịch Nam nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, sau đó anh lại rời đi, bây giờ ngoài việc tâm sự cùng cô ra thì anh cũng không biết nên làm gì.
Ngay lúc Dịch Nam vừa rời khỏi, khóe mắt của cô tuôn ra 1 dòng lệ.
•••
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ phòng bệnh, hắt lên chiếc giường bệnh nhân của Kỳ Châu, cô nhíu mày, đôi mắt nặng trĩu từ từ nhấc lên.
"Kỳ Châu, con tỉnh rồi?"- ông bà Lương vui mừng.
"Ba...mẹ..."
"Con đợi ở đây! Ba mẹ đi gọi bác sĩ!"
Mãi 1 lúc sau, Tử Tiên cùng ông Lương bước vào, cậu thực hiện các bước kiểm tra sức khỏe cho Kỳ Châu.
"Sức khỏe của cô ấy đã ổn định, nhưng vẫn phải nằm ở đây 2-3 ngày nữa mới có thể xuất viện!"
Ông bà Lương gật đầu, sau đó xoay qua nhìn con gái.
"Kỳ Châu, con có muốn ăn gì không? Ba mẹ đi mua liền cho con! Con nằm ở đây từ hôm qua tới giờ chắc là đói lắm!"
Kỳ Châu nhẹ nhàng gật đầu, ông bà Lương nhanh chóng rời đi, trong phòng giờ chỉ còn lại Tử Tiên và cô.
"Dịch Nam có..."- Kỳ Châu vừa mở lời đã nhắc đến Dịch Nam.
"Sáng nay tôi vô tình thấy cậu ta đứng trước cửa phòng bệnh của cô!"
"Vậy sao?"- Kỳ Châu mỉm cười, anh có đến thăm cô, vậy là...anh vẫn còn quan tâm đến cô.
"Cô yêu Dịch Nam lắm sao?"
"Đúng! Tôi rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy đã yêu người khác rồi!"
"Đừng bảo với tôi người đó là Triệu Lam Y nhé!"
Kỳ Châu mỉm cười gật đầu.
"Này này, tuy tôi phản đối cách cậu ta đối xử với cô thật nhưng tôi dám bảo đảm cậu ta không có yêu Triệu Lam Y đâu, ở cùng 1 chỗ với Triệu Lam Y cậu ta còn cảm thấy phiền nữa chứ huống chi là yêu cô ta!"
"Vậy anh ấy...?"
"Chắc là trong lúc nhất thời tức giận, Dịch Nam mới nói ra câu khiến cô tổn thương thôi, cậu ta cũng không cố ý nói như vậy đâu, bằng chứng là cậu ta đã thực hiện ca cấp cứu để cứu cô!"
Kỳ Châu nghe Tử Tiên nói, cô chỉ muốn khóc thật to, tại sao? Dịch Nam không yêu cô nhưng anh lại gieo nhiều hi vọng cho cô đến như vậy?
Tử Tiên nhìn Kỳ Châu bật khóc, cậu chẳng biết nên làm gì, Kỳ Châu yêu Dịch Nam nhiều như vậy, anh có tư cách gì mà xen vào, anh có tư cách gì đưa cô đi?
"2 người luôn khiến cho bản thân tự tổn thương thôi!"
Con người là vậy, họ luôn tự tạo tổn thương cho chính bản thân họ nhưng lại không hề để ý đến những người luôn thật sự quan tâm đến mình.
•••
Tại khoa cấp cứu, mọi người vẫn chuyên tâm làm việc như thường ngày, vậy mà Tử Tiên lại hùng hùng hổ hổ xuất hiện, cậu đi đến trước mặt Dịch Nam mà lên tiếng.
"Cầm lấy!"
"Đây là gì?"- Dịch Nam chau mày.
"Đơn xin chuyển công tác của tôi! Nhờ cậu đưa cho trưởng khoa giùm, tôi không gặp anh ta!"
"Tại sao lại đột ngột chuyển đi?"
"Chuyện của tôi, không liên quan đến cậu!"
"Chúng ta không phải là bạn bè sao? Mọi chuyện của cậu, cậu đều sẽ kể cho tôi nghe mà?"
"Được rồi! Là do ba mẹ tôi chèn ép quá đáng, tôi không dám tiếp tục ở lại đây nữa nên xin chuyển công tác!"
"Vậy à?"- Dịch Nam thở dài, anh đặt tờ đơn của Tử Tiên ở bên cạnh rồi lại tiếp tục làm việc.
"Đã gặp mặt cô ấy chưa?"
"Rồi!"
"Cô ấy đã tỉnh!"
Dịch Nam im lặng, anh biết chứ, sáng nay anh đã có ghé qua, nhưng bên trong có ông bà Lương nên chẳng dám vào xem, chỉ biết đứng bên ngoài thôi.
"Cậu không có động thái gì hết sao? Cậu không sợ tôi đem cô ấy đi luôn à? Cậu thật sự không yêu Kỳ Châu đến mức đó luôn sao Tiêu Dịch Nam? Sao con người của cậu vô tình quá vậy?"
"Bây giờ tôi có thể làm gì đây?"
"..."
"Không lẽ tôi đến gặp ông bà Lương, quỳ xuống van xin họ cho tôi cơ hội được bù đắp? Cậu nghĩ họ đồng ý sao? Giữa tôi và họ có quá nhiều hiểu lầm, làm sao tôi có dũng khí mà ở bên cạnh Kỳ Châu?"
"Cậu không biết đấu tranh à? Cậu thông minh như vậy mà, đầu óc nhạy bén thường ngày đâu mất rồi?"
Dịch Nam im lặng, anh cứ để cho Tử Tiên nói hết, còn bản thân vẫn ngồi im ở đó.
"Tôi còn có cái gan đi về tìm ba mẹ bàn chuyện, còn cậu, chỉ có việc đến tìm ba mẹ vợ cũng không xong! Được thôi, tôi đã nói hết lời rồi, tùy cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, đợi đến lúc tôi đem giấu Kỳ Châu đi rồi, tôi xem cậu tìm cô ấy bằng cách nào?"
"Lục Tử Tiên, cậu dám?"