"Vậy còn Dịch Nam thì sao? Cô có muốn gặp mặt cậu ta không?"
Kỳ Châu im lặng lắc đầu, cô sợ...nếu mình gặp Dịch Nam, anh sẽ lại buông lời khiến cô đau lòng, huống chi việc anh đòi ly hôn cô đã không chịu nổi, những câu khác làm sao cô dám nghe nữa.
"Tôi muốn rời khỏi đây!"
Tử Tiên ngước nhìn - "rời khỏi đây? Cô định đi đâu?"
"Tôi cũng không biết! Tôi chỉ biết mình sẽ không thể ở cạnh Dịch Nam được nữa!"
"Nếu vậy...tôi sẽ đi cùng cô!"- Tử Tiên lên tiếng chắc chắn, để cô gái nhỏ này ra ngoài 1 mình cậu chẳng an tâm chút nào.
"Cảm ơn Tử Tiên, anh là 1 người tốt nhưng anh không cần phải làm vậy, tôi cũng đâu phải là gì của anh, nó sẽ khiến bản thân anh bị thiệt thòi thôi!"
"Không sao hết! Dù gì sau cuộc trò chuyện với ba mẹ tôi thì tôi cũng biết bản thân mình thuộc về đâu rồi, tôi sẽ tạm thời tránh họ 1 thời gian, tôi sẽ xin việc làm ở 1 bệnh viện khác!"
"Anh định bỏ công việc ở đây để xin vào làm chỗ khác chỉ vì...ba mẹ anh thôi sao?"
Tử Tiên cười hì hì rồi gãi đầu - "ừm...1 phần cũng vì chuyện này và 1 phần cũng vì chuyện khác, nói chung cô là bạn của tôi, tôi phải có trách nhiệm ở bên cạnh chăm sóc cho cô mà không phải sao?"
"Cảm ơn anh!"
•••
Mấy ngày này, Dịch Nam vẫn ở bên cạnh chăm sóc cho bà nội, anh không hề về nhà, vì vậy nên anh không biết Kỳ Châu đang làm gì, không biết...ba của cô đã mời luật sư đến để bàn về chuyện ly hôn chưa.
Nhớ lại sự việc hôm qua, lúc anh vô tình thốt ra chữ \'ly hôn\', Kỳ Châu đã níu lấy tay anh, anh có cảm giác...cánh tay cô yếu ớt vô cùng, hiện tại cô đang làm gì, anh rất muốn biết nhưng chỉ được 1 chút đã gạt bỏ nó qua 1 bên, nhưng mà...hình như hôm qua Tử Tiên có đưa 1 bệnh nhân vào phòng cấp cứu khác, không biết người đó có phải là cô không?
"Dịch Nam...."
"Bà nội? Bà không sao chứ?"- Dịch Nam đứng bật dậy, vội kiểm tra tình hình của bà nội.
"Bà không sao! Còn Kỳ Châu đâu?"
Nghe bà hỏi, Dịch Nam cố ý ngó lơ, nhanh chóng kiểm tra sức khỏe của bà.
"Bà biết, cháu có tình cảm với Kỳ Châu..."
"..."
"Kỳ Châu là 1 cô gái tốt, con bé rất yêu cháu, nó còn nói nó sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho cháu và bà cho đến khi cháu tìm được người cháu yêu thật sự thì nó sẽ rời đi, và nó nghĩ người con gái cháu yêu là Lam Y..."
"..."
"Tại sao 2 đứa không nói với bà chuyện này? Cháu đã khiến ông Lương rất tức giận..."
"..."
"Dịch Nam, bà biết cháu yêu Kỳ Châu, tại sao cháu không chịu thừa nhận nó? Cháu làm vậy chỉ khiến cả 2 thêm tổn thương thôi!"
"Bây giờ bà đã khỏe lại rồi! Cháu ra ngoài làm báo cáo 1 chút sẽ trở lại! Bà nghỉ ngơi nhé!"- Dịch Nam cắt ngang lời bà, sau đó lại rời khỏi phòng.
•••
Bên ngoài ban công bệnh viện, Dịch Nam đứng đó thẫn thờ suy nghĩ, bà nội nói rằng anh có tình cảm với Kỳ Châu, nhưng sao anh không hề nhận ra? Hay bà chỉ nói vậy để giúp cô thôi?
"Cô ta và ba cô ta thông đồng cùng nhau khiến bà phải nhập viện, tại sao bà còn nói giúp cho cô ta?"
"Anh Dịch Nam!"
Dịch Nam quay người lại, anh chán ghét lên tiếng - "cô lại muốn gì?"
"Em...em xin lỗi! Em biết, mọi chuyện đều do em mà ra!"- Triệu Lam Y cúi đầu nói.
Dịch Nam im lặng, tay anh nắm chặt lại.
"Em sẽ không làm phiền anh nữa! Ngày mai, em sẽ làm đơn xin chuyển khoa, nếu không được, em sẽ làm đơn xin nghỉ việc để rời khỏi đây!"
"..."
"Em thừa nhận bản thân có chút thích anh, em đã cố chấp khi xen vào chuyện của anh và chị Kỳ Châu vì em nghĩ rằng 2 người không yêu nhau, và...em sẽ còn cơ hội để theo đuổi anh, nhưng em không ngờ chỉ vì em mà lại khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn!"
"Bây giờ cô mới nhận ra sao?"
"Em...xin lỗi!"- Triệu Lam Y lí nhí nói, bây giờ ngoài xin lỗi ra cô cũng không biết nên nói gì.
"Dịch Nam!"
Giọng nói quen thuộc cất lên, Dịch Nam kinh ngạc ngước lên.
"Kỳ Châu?"
Cô mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, vậy là...hôm qua cô chính là người mà Tử Tiên đã đưa vào cấp cứu? Nhưng...cô bị làm sao mà...?
"Cô...không sao chứ?"
Kỳ Châu mỉm cười - "em không sao! Chỉ là sức khỏe không tốt thôi, anh đừng lo!"
"Tôi không có lo!"
"À!"- nụ cười của cô càng trở nên gượng gạo, cô đưa ánh mắt nhìn Triệu Lam Y đang lo lắng đứng đó - "2 người...đang nói chuyện sao?"
"Đúng! Là cô đang phá hỏng chúng tôi!"
"Em thật sự là kẻ phá đám sao?"
"Cô đừng tỏ ra mình là người tốt nữa, chuyện gia đình cô gây ra cho bà nội tôi, đừng mong tôi sẽ quên!"
"Em không biết là ba sẽ đến, em không biết là ba sẽ nói chuyện này ra cho bà nội..."
"Lương Kỳ Châu, cô thích giả vờ lắm đúng không? Làm ơn tháo mặt nạ ra đi, bà tôi cũng đã biết hết tất cả rồi!"
"Dịch Nam, xin anh đừng nói nữa được không?" - bởi vì...cô không chịu nổi nữa rồi.
"Không phải cô nói nếu tôi tìm được người tôi yêu thì cô sẽ rời đi đúng không? Được, tôi nói cho cô biết, người tôi là Triệu Lam Y, tôi yêu Triệu Lam Y, còn cô, tôi mãi mãi cũng không để vào mắt!"
Câu nói của Dịch Nam như găm từng mũi dao vào tim cô vậy.
"Dịch Nam...anh thật tàn nhẫn!"- Kỳ Châu mỉm cười, nụ cười của cô lúc này rất đẹp, lại rất...thê lương - "chúc anh và Lam Y...hạnh phúc!"
Để nói được lời này, cô đã gắng gượng rất nhiều, Kỳ Châu bỗng ôm lấy bên иgự¢ trái của mình, phun ra ngụm máu.
PHỤT...!
Khung cảnh đang diễn ra trước mắt khiến Dịch Nam đờ người, thân ảnh nhỏ bé phía trước dần dần ngã xuống.
"Chị Kỳ Châu!"- Triệu Lam Y hoảng hốt.
"Kỳ Châu?"- Dịch Nam khẽ gọi, anh vội vàng chạy đến bế cô lên - "mau tỉnh lại! Tôi đưa em đi cấp cứu! Làm ơn, đừng xảy ra chuyện gì! Xin em!"