"Tử Tiên!"- Dịch Nam gấp rút chạy đến, anh vừa nghe được ở đường nhà anh có người trong tình trạng nguy cấp, nhưng sao anh cứ luôn cảm thấy bất an - "cậu nằm trong đội cấp cứu phải không? Người đó là người nào vậy?"
"Dịch Nam, cậu phải bình tĩnh nhé!"
"Được! Tôi sẽ bình tĩnh!"
"Là bà của cậu! Có người gọi đến, bà của cậu đột nhiên ngất xỉu, chưa rõ bệnh tình ra sao!"
"Cái gì?"
"Dịch Nam, cậu bình tĩnh lại đi! Chúng tôi sẽ đến đó cứu bà của cậu!"
"Không! Tôi phải đi cùng! Tôi phải cứu bà của mình! Nhanh lên! Đưa tôi đi cùng đi!"- Dịch Nam càng mất bình tĩnh, anh kéo Tử Tiên lên xe cấp cứu, mọi người trong đội cũng kinh ngạc nhìn anh nhưng nhớ đến bệnh nhân đang cần cấp cứu đó, họ mới thông cảm cho anh.
Chiếc xe nhanh chóng tiến đến đường *** nhà của Dịch Nam, tay anh có chút run.
"Ông trời, đừng để bà tôi có chuyện gì! Cầu xin ông!"
•••
Kỳ Châu đang trên đường trở về nhà, bỗng chiếc xe cấp cứu lướt ngang qua cô, chiếc xe đang hướng đến đường nhà của Dịch Nam.
"Đó không phải đường nhà mình sao?"- Kỳ Châu lo lắng, vội vàng trở về nhà.
•••
"Bà nội!"
Chiếc xe vừa mới dừng lại, Dịch Nam đã từ trên xe mở cửa phóng xuống, mọi người trong xe cũng lần lượt xuống xe nhanh nhất có thể để kịp thời cấp cứu cho bệnh nhân, nhưng khi vừa vào nhà, Dịch Nam như muốn Gi*t ૮ɦếƭ 2 người trước mặt mình.
"Các người? Các người đã làm gì bà của tôi?"
"Dịch Nam, mẹ và ba không làm gì cả, mẹ chỉ..."- lời của bà Lương còn chưa dứt, Dịch Nam đã lớn tiếng quát.
"Câm miệng!"
"Dịch Nam!"- Tử Tiên vội vàng chạy đến ngăn cản Dịch Nam, sau đó cùng mọi người trong khoa nhanh chóng đưa bà nội đến bệnh viện - "mau bình tĩnh lại!"
"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ?"
"Họ là ba mẹ vợ của cậu!"
"Ba mẹ vợ? Họ còn không bằng cả sát nhân!"
"Dịch Nam, đừng như vậy! Đợi khi bà tỉnh lại, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện, cậu đừng mất bình tĩnh như vậy, Kỳ Châu mà biết cô ấy sẽ rất đau lòng!"
"Cô ta đau lòng sao? Hạng người như cô ta cũng biết đau lòng sao?"
"Tiêu Dịch Nam, tôi cấm cậu nói con gái tôi như vậy!"- ông Lương nãy giờ cố gắng nhường nhịn Dịch Nam vì ông biết ông là người có lỗi trước, nhưng ông thấy anh ngày càng quá đáng, ông không muốn con gái mình bị thiệt thòi.
Đang lúc Tử Tiên đang khuyên ngăn Dịch Nam và bà Lương đang ngăn cản ông Lương, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Kỳ Châu.
"Dịch Nam! Ba mẹ!"
"Kỳ Châu!"- bà Lương vội chạy đến ôm cô.
"Xảy ra chuyện gì sao mẹ? Tại sao...xe cấp cứu lại ở trước nhà mình?"
Tử Tiên đang hoang mang vì không biết nên xử lí tình huống này như thế nào, chỉ biết người trước mặt cậu đã thôi không làm loạn.
Dịch Nam tiến đến trước mặt Kỳ Châu, cô cảm thấy bất an, tại sao Dịch Nam lại dùng ánh mắt này nhìn cô? Ánh mắt không còn chút hơi ấm nào, lại càng đáng sợ hơn cả ánh mắt trước kia anh hay lạnh nhạt với cô nữa.
"Dịch Nam..."
"Lương Kỳ Châu, ngày mai...tôi và cô ly hôn đi!"
"Sao?"- Kỳ Châu bàng hoàng, cô muốn níu giữ cánh tay anh để hỏi rõ mọi chuyện đang diễn ra nhưng nó lại vuột mất, bóng dáng anh dần biến mất cùng với chiếc xe cấp cứu đó - "Dịch Nam!"
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Không phải mọi chuyện sáng nay vẫn còn rất tốt sao? Cô chỉ mới rời khỏi nhà có 1 chút thôi, tại sao lại thành ra như vậy?
Ánh mắt Kỳ Châu bỗng mờ dần, cô kiệt sức ngã xuống.
"Kỳ Châu! Kỳ Châu!"- bà Lương hốt hoảng - "ông ơi, Kỳ Châu nó..."
"Kỳ Châu! Con đừng làm ba mẹ sợ!"
Tử Tiên lúc nãy đã không đi cùng Dịch Nam vì muốn ở lại xử lí mọi chuyện, nhưng không ngờ anh lại phải chứng kiến cảnh này.
"૮ɦếƭ tiệt! Mau gọi thêm 1 chiếc xe cấp cứu! Nhanh lên!"- Tử Tiên chạy đến nói với bà Lương, còn mình thì bế Kỳ Châu lên chiếc sofa bên cạnh xem xét tình hình của cô.
•••
Chiếc xe cấp cứu đã nhanh chóng đến bệnh viện, bà của Dịch Nam được đưa vào phòng cấp cứu gấp.
"Tôi sẽ thực hiện ca này!"- Dịch Nam lo sợ nói.
"Không được Dịch Nam! Đến cả giọng nói của cậu bây giờ vẫn còn run, cậu không đủ tỉnh táo để cấp cứu, tôi biết là cậu đang rất lo lắng nhưng xin cậu hãy bình tĩnh lại, hãy tin vào chúng tôi, chúng tôi sẽ cứu được bà của cậu!"
Dịch Nam gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân, đúng, anh phải tin tưởng vào những người đồng nghiệp của mình.
Bà của anh được đưa vào bên trong cấp cứu không lâu, bên ngoài lại thêm 1 người nữa, bên trong khoa cấp cứu đã nháo nhào cả lên.
"Mau! Nhanh lên!"- Tử Tiên lên tiếng, kéo theo cả sự chú ý của Dịch Nam.
"Tử Tiên? Lúc nãy cậu không về cùng chúng tôi?"
Tử Tiên trừng mắt nhìn Dịch Nam, cậu chỉ kịp hét lên.
"Cậu là đồ ngốc!"- sau đó quay người đi.
Anh không biết người vừa được đưa vào trong là ai mà lại khiến Tử Tiên tức giận như vậy, nhưng anh không cần quan tâm đến, anh chỉ cần biết bà của mình bình an là được.
•••
Trải qua mấy tiếng cấp cứu, cuối cùng đèn cũng đã tắt, vị đồng nghiệp bên trong thở phào nhìn Dịch Nam.
"Bà của tôi..."
"Không sao không sao! Bà của cậu đã ổn rồi, do sức khỏe yếu, lại gặp thêm cú sốc lớn khiến hô hấp bị rối loạn nên bà đâm ra bất tỉnh, bây giờ tình hình không có gì nghiêm trọng nữa rồi!"
"Được! Tôi hiểu rồi!"
"Tôi sẽ chuyển bà qua phòng hồi sức giúp cậu!"
Dịch Nam gật đầu, anh ngồi xuống hàng ghế gần đó, mệt mỏi ngã ra sau.
•••
"Kỳ Châu, con làm ba mẹ sợ lắm có biết không?"- bà Lương khóc lóc, trách móc con gái.
"Con xin lỗi!"- Kỳ Châu yếu ớt trả lời, bây giờ ngay cả cô đã không sao rồi, chỉ là...cô không thể chịu được tổn thương này.
Tử Tiên bước vào, vốn dĩ cậu không muốn báo bệnh tình của Kỳ Châu lúc này cho Dịch Nam vì cậu nghĩ chắc chắn Dịch Nam sẽ không quan tâm đến nữa.
"Bác sĩ Lục!"- ông Lương quay người nhìn cậu - "bà Tiêu sao rồi?"
"Hiện giờ bà của Dịch Nam đã ổn! Cậu ta cũng đã bình tĩnh lại!"
"Cậu ta bình tĩnh lại rồi sao? Cậu ta không đến thăm con gái tôi sao?"- bà Lương tức giận, nhưng nhớ lại con gái vẫn còn ở đây, bà bỗng im bặt.
"2 người có thể ra ngoài làm thủ tục nhập viện cho Kỳ Châu được không? Tôi có vài chuyện muốn nói với cô ấy!"
"Được!"- ông bà Lương gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
"Anh...muốn nói gì sao?"- Kỳ Châu mơ hồ hỏi.
"Chuyện xảy ra lúc nãy...là bất đắc dĩ..."
"Tôi biết đó không phải là lỗi của Dịch Nam, càng không phải là lỗi của ba mẹ tôi..." Kỳ Châu cười chua xót - "...mà là lỗi của tôi! Nếu tôi không cố chấp yêu Dịch Nam, nếu tôi không cầu xin ba giúp đỡ thì sẽ không xảy ra chuyện này!"
"Không phải! Đây không phải là lỗi của ai cả, cô đừng tự trách bản thân như vậy!"
"Cảm ơn anh, Tử Tiên! Cảm ơn anh đã đến thăm tôi!"
"Vậy bây giờ cô tính thế nào?"
"Tôi...cũng không biết!"- nói đến đây, nước mắt cô bỗng rơi xuống, cô yêu Dịch Nam, yêu đến khờ dại, cô không biết sau này bản thân sẽ thế nào nếu cô rời xa Dịch Nam, ly hôn với Dịch Nam, cô tự nhận bản thân mình yếu đuối, chẳng làm nên chuyện gì, sức khỏe lại yếu ớt - "tôi không muốn rời xa Dịch Nam, nhưng tôi biết chúng tôi đã không thể nữa rồi!"
"Cô có muốn gặp mặt bà nội không?"
"Không! Tôi không còn mặt mũi nào đối diện với bà nữa!"