Dịch Nam, Tử Tiên - Chương 17

Tác giả: Lạc Uyên Uyên

Tử Tiên và Dịch Nam đã nhanh chóng có mặt ở bệnh viện để tiếp tục công việc của mình.
Vừa vào phòng làm việc, Dịch Nam đã bắt gặp Triệu Lam Y ở đó.
"Anh Dịch Nam?"
"Sao cô lại ở đây?"
"Trưởng nhóm nói buổi sáng anh và bác sĩ Lục có công việc riêng nên đã xếp em vào làm thay anh!"
"Được rồi! Tôi trở lại rồi! Ra ngoài đi!"
"Anh...có nhận được tin nhắn của em không?"
Dịch Nam đang cố gắng kiềm chế nhất có thể, vừa nghe Triệu Lam Y nhắc lại chuyện này, anh quay người trừng mắt nhìn cô ta.
"Tại sao cô luôn muốn làm phiền tôi vậy? Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Xin cô lần sau đừng làm những chuyện như thế này nữa, vợ tôi nhìn thấy sẽ không hay chút nào!"
"Nhưng anh và chị Kỳ Châu..."
"Tôi nói là chuyện này không hề liên quan đến cô!"
Dịch Nam vừa dứt lời, sau đó tức giận gạt phăng hết xấp giấy tờ trên bàn xuống.
"Ôi trời!"- đúng lúc Tử Tiên bước vào, giật mình trước hành động của Dịch Nam - "này, bình tĩnh lại đi! Còn cô nữa, nhiều chuyện như vậy để làm gì? Những việc cô làm cho Dịch Nam đều cho rằng cô đang thích Dịch Nam đấy!"
"Tôi...!"
"Tôi ra ngoài 1 chút!"- Dịch Nam dần lấy lại bình tĩnh, vội lướt ngang qua Tử Tiên.
"Dịch Nam!"
Triệu Lam Y hoảng hốt, cô ta vội đuổi theo anh.
"Nè, cô muốn làm gì?"- Tử Tiên kinh ngạc ngăn cản, rốt cuộc cô gái này muốn quyến rũ Dịch Nam đến vậy sao? Tại sao mọi chuyện liên quan đến Dịch Nam lại phức tạp như vậy? Cũng may Tử Tiên này vẫn đỡ hơn.
Triệu Lam Y vẫn cứ đuổi theo Dịch Nam ra đến bên ngoài.
"Anh Dịch Nam!"
"Cô...?"
"Em xin lỗi! Mọi chuyện em làm đều khiến anh thấy phiền đến như vậy!"
Dịch Nam thở dài, anh không biết bây giờ nên làm thế nào, còn Tử Tiên thì biến đâu mất không chạy theo giúp anh gì cả.
"Anh Dịch Nam, thật ra đúng như những gì bác sĩ Lục đã nói, em...có thích anh..."
"Dịch Nam?"
Cả 2 người đều ngạc nhiên ngước lên, ông trời ơi, tại sao mọi chuyện hôm nay đều đổ dồn hết lên Tiêu Dịch Nam anh vậy? Không phải hôm nay là ngày tàn của Tử Tiên hay sao? Tại sao lại lật ngược tình thế chuyển đổi cho anh rồi?
"Ông...?"- Dịch Nam lên tiếng, là ba mẹ của Kỳ Châu, anh không muốn gọi ông ta bằng 1 tiếng "ba vợ" vì ông ta không xứng.
"Cậu đang làm gì ở đây?"- ông Lương có chút tức giận hỏi.
"Ông quên rồi hả? Dịch Nam làm việc ở bệnh viện này mà!"- bà Lương nhéo tay chồng mình mà nói.
"Sao bà biết?"
"Dịch Nam là con rể tôi thì đương nhiên tôi phải biết chứ? Vì tôi biết Dịch Nam làm ở đây nên tôi mới đưa ông đến mà, nhưng ông cũng vô tâm lắm đấy, con rể mình làm ở bệnh viện nào cũng chẳng biết, thậm chí cái bệnh viện nơi con gái mình từng nhập viện cũng chẳng thèm đoái hoài đến cái tên, bảo sao bụng càng ngày càng to!"
"Bụng tôi thì liên quan gì đến việc nhớ tên?"- ông Lương bất lực với bà vợ của mình, sau đó lấy lại khí thế ban nãy mà nhìn Dịch Nam - "cậu và cô gái này là gì của nhau? Tôi nghe cô gái này nói thích cậu!"
"Tôi..."- Triệu Lam Y bối rối, vội nhìn Dịch Nam như cầu cứu.
"Đồng nghiệp thôi!"
"Đồng nghiệp?"- ông Lương tức giận - "đồng nghiệp mà cô ta nói thích cậu? Bộ cậu tưởng tôi già rồi nên lãng tai sao?"
"Đừng gây chuyện ở đây! Mọi người sẽ dị nghị đấy, để tôi đưa ông vào phòng khám!"- Dịch Nam cố gắng gạt bỏ chuyện này sang 1 bên nhưng ông Lương vẫn 1 mực muốn truy cứu.
"Cậu đừng có đánh trống lảng! Rốt cuộc cậu xem con gái tôi là gì hả?"
"Kìa ông! Ông đang nói cái gì vậy?"- bà Lương khó hiểu, vội kéo tay chồng mình lại.
"Lam Y, cô đưa họ đi đi!"
"Vâng?"- Triệu Lam Y nãy giờ vẫn im lặng, nghe Dịch Nam lên tiếng liền giật mình - "mời 2 người đi theo tôi!"
"Tiêu Dịch Nam, tôi đang hỏi cậu đấy!"
"Rõ ràng ông là người bắt ép tôi mà còn hỏi ngược lại tôi sao?"
"Cậu làm vậy không thấy có lỗi với Kỳ Châu hay sao?"
"Tùy ông suy nghĩ!"
"Tiêu Dịch Nam!"- ông Lương càng trở nên tức giận, cũng may là có vợ mình kéo lại, nếu không ông và Dịch Nam sẽ làm loạn cả lên, cả bệnh viện sẽ biết chuyện của họ.
Dịch Nam nhanh chóng bỏ đi, cũng nhân cơ hội tránh khỏi Triệu Lam Y.
"Mời 2 người đi lối này..."- Triệu Lam Y bối rối lên tiếng đã bị ông Lương cắt ngang mất.
"Tôi không ở đây thêm 1 giây 1 phút nào nữa! Chúng ta về đón Kỳ Châu!"
"Ông ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dịch Nam và Kỳ Châu có mâu thuẫn gì sao?"- bà Lương lo lắng hỏi, bà không hề biết gì về chuyện chồng mình từng hăm dọa ép Dịch Nam cưới Kỳ Châu, bà chỉ biết con gái mình yêu Dịch Nam thật lòng và chúc phúc thôi.
Triệu Lam Y ngơ ngác đứng nhìn đôi vợ chồng đó rời đi, trong lòng tội lỗi ngập tràn.
"Đó...là ba mẹ của chị Kỳ Châu sao?"
•••
"Bà ơi, cháu ra ngoài mua nguyên liệu về làm bánh đây ạ!"- Kỳ Châu nói vọng từ ngoài cửa.
"Cháu đi cẩn thận đấy!"
"Dạ!"- Kỳ Châu nhanh chóng ra khỏi nhà.
Kỳ Châu vừa rời đi không lâu, một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ trước cổng nhà Dịch Nam, bước xuống là ông bà Lương với vẻ mặt khác hẳn với lúc sáng.
"Có gì từ từ nói, ông như vậy sẽ khiến Kỳ Châu khó xử đó!"- bà Lương vội lên tiếng khuyên ngăn chồng mình.
"Bà đừng cản tôi! Hôm nay tôi nhất định phải đưa con gái đi, tôi không thể để Kỳ Châu ở bên cạnh 1 thằng vô tâm như Tiêu Dịch Nam nữa!"
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục, bà nội chậm rãi ra mở cửa với vẻ mặt bất ngờ.
"Là 2 người? 2 người bỏ quên gì sao?"
"Kỳ Châu đâu rồi bà?"- bà Lương nhẹ nhàng hỏi.
"Con bé đi mua đồ rồi! 2 người cần gặp Kỳ Châu có chuyện gì cần căn dặn nữa sao?"
"Không! Không cần Kỳ Châu! Tôi đến có chuyện muốn nói với bà!"- ông Lương nghiêm giọng.
"À à, mời 2 người vào nhà!"
Ông bà Lương ngồi đối diện với bà nội của Dịch Nam, ông giải thích tất cả với bà nội mọi chuyện và tránh làm kích động đến bà.
"Sao...sao có thể?"- bà nội trợn to mắt như không tin vào những gì ông nói.
"Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi, nhưng phận làm cha mẹ có ai mà không thương con chứ? Tôi chân thành xin lỗi bà, tôi chỉ hi vọng con gái tôi có thể được hạnh phúc bên người nó yêu, nhưng tôi không thể tin tưởng vào cháu trai bà được nữa, Tiêu Dịch Nam đã khiến Kỳ Châu chịu tổn thương quá nhiều rồi"- ông Lương thở dài.
"Không đâu! Tôi chắc chắn Dịch Nam đã yêu Kỳ Châu mà, Kỳ Châu là 1 người con gái rất tốt, người như Dịch Nam ít nhiều gì cũng đã rung động với con bé rồi, 2 người đừng làm quá lên như vậy, hãy để cho 2 đứa có thêm chút thời gian với nhau, biết đâu..."- bà nội cố gắng giải thích.
"Xin lỗi! Tôi không thể! Tôi đến đây để đón Kỳ Châu về nhà, tôi sẽ chuẩn bị giấy ly hôn và mời luật sư đến, tôi không muốn con gái tôi ở cạnh con người như Tiêu Dịch Nam, dù sao Kỳ Châu cũng đã nói nếu Tiêu Dịch Nam gặp được người cậu ta yêu thì con gái tôi sẽ chủ động rời đi, bây giờ ở bệnh viện chắc hẳn là 2 người họ hạnh phúc lắm, tôi không muốn Kỳ Châu phải nhìn thấy cảnh đó, tôi xin lỗi khi phải nói ra lời này nhưng thật sự cháu bà là 1 người rất vô tâm!"
"Không! Dịch Nam nhà tôi không phải loại người đó đâu!"
"Bà đừng bênh vực cho cháu bà nữa!"- ông Lương tức giận quát lên.
Bà Lương ở bên cạnh cũng phải giật mình, vội xoa lưng ông giúp ông bình tĩnh lại.
Bà Dịch Nam cảm thấy hô hấp mình càng lúc càng nặng nề, bà không tin Dịch Nam là loại người vô tâm như vậy, lại ở ngoài lén lút yêu người con gái khác, có cảm giác đầu bà như có 1 tảng đá đè lên, mắt dần mờ đi.
RẦM...!
"Bà Tiêu!"- bà Lương hoảng hốt, vội đến đỡ bà nội dậy - "mau...mau gọi cấp cứu đi ông!"
•••
"Trường hợp khẩn cấp, ở đường *** có bệnh nhân đang gặp tình trạng nguy cấp, nhanh chóng chuẩn bị xe đến và trang bị đầy đủ dụng cụ cấp cứu!"
Tử Tiên nằm trong đội cấp cứu, vừa nhìn tên đường và địa chỉ nhà liền không khỏi bất ngờ.
"Là...bà của Dịch Nam?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc