Dịch Nam, Tử Tiên - Chương 16

Tác giả: Lạc Uyên Uyên

Tử Tiên bình tĩnh, cậu ngồi đối diện với ba mẹ của mình mà trong lòng lo lắng không thôi.
"Ba mẹ!"
"Giờ này mới về sao?"- bà Lục cất giọng.
"Hôm qua con đến nhà bạn!"
"Chứ không phải con đang trốn tránh ba mẹ à?"- ông Lục nhàn nhã uống trà, sau đó đưa mắt nhìn Tử Tiên.
"Ba mẹ thôi ngay đi! Con đã nói là con sẽ không về mà, con không thích đến công ty ba mẹ, nó khiến con ngột ngạt đến không chịu được!"
"Ba mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!"
"Muốn tốt cho con? Vậy ba mẹ về nhà đi, con đã nói rồi, con sẽ không về cùng ba mẹ đâu!"
Ông Lục đã bắt đầu tức giận, thể hiện rõ ở giọng nói - "không lẽ con không muốn thừa kế tập đoàn Lục sao? Con muốn ba mẹ tức ૮ɦếƭ con mới vừa lòng phải không?"
"Nghề y là ước mơ lớn nhất của con, cũng giống như ba luôn muốn gây dựng nên Lục thị vậy, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình mà, sao ba mẹ phải cứ ép con như vậy? Ba hỏi con có muốn thừa kế tập đoàn Lục không sao? Con không muốn, có thể bây giờ con chưa sẵn sàng, nhưng sau này chắc chắn sẽ có, bởi vì bây giờ con không có hứng thú với nó chút nào, hoặc là...nếu ba không tin tưởng vào con, ba có thể tìm anh họ của con mà!"
"Mày...?"- ông Lục đứng bật dậy, bà Lục vội vàng ngăn cản.
"Tử Tiên, mau xin lỗi ba con đi!"
"Mẹ, con không có sai mà! Tại sao con phải xin lỗi chứ?"
"Con...?"
Tử Tiên thở dài, bây giờ cho dù cậu có nói gì đi chăng nữa, ba mẹ cũng sẽ không đổi ý được, cậu đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nhà, bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ dọn sang chỗ khác sống, cậu không thể sống ở đây được nữa, cậu phải tránh khỏi tầm nhìn của ba mẹ.
"Tử Tiên!"- Dịch Nam thấy Tử Tiên ra khỏi nhà với tâm trạng phức tạp cũng hiểu ra được - "đừng lo!"
"Tôi không có lo lắng gì đâu! Cậu tự lo cho bản thân mình trước đi đã!"
"Tôi quan tâm cậu thế mà cậu dám phản bác tôi?"- Dịch Nam nhướn mày.
"Ồ! Thế cậu hiểu được cảm giác của tôi đối với cậu từ trước tới giờ rồi đấy!"- Tử Tiên cười cười.
"Vậy cậu định sẽ thế nào? Trở về nhà luôn à?"
"Còn lâu! Tối nay tôi sẽ âm thầm dọn sang nhà khác sống!"
"Đừng có tới nhà tôi là được! Không hoan nghênh đồ ham ăn như cậu!"
"Tảng băng trôi keo kiệt!"
Dịch Nam cùng Tử Tiên đến bệnh viện, trên xe, Tử Tiên vẫn còn ấm ức chuyện của ba mẹ mình mà không để ý đến thái độ của Dịch Nam. Tiếng chuông tin nhắn của Dịch Nam lại vang lên, Tử Tiên tò mò nhìn xem là ai.
"Tin nhắn của số lạ? Cậu không đọc à?"
"Không!"
"Vậy để tôi đọc cho!"
"Đừng động vào! Là Triệu Lam Y nhắn đấy!"
Tử Tiên giật mình, vội lườm Dịch Nam - "Triệu Lam Y? Cậu và cô ta có quan hệ gì? Sao lại nhắn tin cho nhau? Cậu dám đâm lén sau lưng Kỳ Châu? Muốn tôi cào nhà cậu phải không?"
"Đừng có nói chuyện tào lao nữa!"
"Chứ tại sao? Mau giải thích đi!"
"Tôi cũng không biết! Cô ta cứ luôn muốn tìm hiểu về chuyện của tôi và Kỳ Châu, tôi cũng không biết tại sao cô ta lại có được số điện thoại của tôi, tôi luôn cảm thấy cô ta rất phiền!"
"Vậy cậu phải nói thẳng mặt cô ta chứ? Bình thường cậu quát tôi hay lắm mà?"
"Cậu tưởng tôi không nói à?"
Tử Tiên nói không lại, cậu ngồi suy nghĩ 1 chút, sau đó lại lên tiếng.
"Có khi nào Triệu Lam Y thích cậu không? Dám lắm à! Hôm qua cậu giúp cô ta giải vây, cô ta còn mời cậu đi ăn, lại hay tìm hiểu về cuộc hôn nhân của cậu và Kỳ Châu..."
"Đừng có nói bậy! Tuyệt đối không phải vậy!"
"Chứ cậu nghĩ cô ta quan tâm cậu để làm gì? Quan hệ đồng nghiệp sao? Thôi đi, tôi không tin đâu!"
Dịch Nam im lặng, những lời Tử Tiên nói cũng có phần đúng. Có lẽ...anh nên tìm Triệu Lam Y để hỏi rõ.
•••
"Ây da, đến giờ chúng tôi phải về rồi!"- mẹ Kỳ Châu nhìn đồng hồ rồi lên tiếng - "xin lỗi bà nhé! Chúng tôi đã có lịch hẹn công việc mất rồi!"
"Không sao không sao!"
"Ba mẹ đi đâu vậy ạ? Có cần con đi cùng không?"- Kỳ Châu đứng bật dậy, cô vẫn muốn ở bên ba mẹ thêm chút nữa.
"Không cần đâu! Con ở đây chăm sóc cho bà nội đi, ba mẹ đi công việc xíu là về nhà rồi!"
"Dạ! Vậy ba mẹ đi cẩn thận!"
"Con cũng giữ gìn sức khỏe nhé!"- mẹ cô ôm chầm lấy cô, luyến tiếc buông con gái ra.
"Dạ!"
"Chúng tôi về đây! Hôm khác chúng tôi sẽ lại đến chơi, hi vọng gia đình có mặt đầy đủ!"
"Tất nhiên rồi! Khi nào 2 người đến nhớ bao trước, tôi sẽ bảo Dịch Nam ở nhà!"- bà nội cười.
Ba mẹ Kỳ Châu rời đi, cô cũng phải vào nhà làm việc của mình thôi.
•••
"Phải mau đến bệnh viện thôi không là trễ đấy ông!"- mẹ Kỳ Châu hối thúc.
"Bà lo lắng nhiều quá rồi! Chỉ là bệnh về dạ dày thôi, có cần phải gấp gáp thế không?"- ba Kỳ Châu thở dài.
"Như vậy mới cho ông chừa, suốt ngày ăn hàng rong, ăn nhà hàng, ăn hải sản bên ngoài, bảo sao cái bụng càng ngày càng to, lại không tốt cho dạ dày và bộ tiêu hóa, đến bệnh viện để bác sĩ Ϧóþ luôn cái bụng cho ông ốm bớt!"
"Rồi rồi! Bà cứ cào nhào mãi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc