Dịch Nam, Tử Tiên - Chương 14

Tác giả: Lạc Uyên Uyên

"Cậu...?"- Dịch Nam vừa nghe xong, cả người cứng đờ.
"Bị tôi nói trúng tim đen rồi! Không ngờ chứ gì?"- Tử Tiên bật cười, sau đó còn trốn sau lưng bà nội - "bà nội phải bảo vệ cháu, không thôi có người vì nổi khùng mà cầm đao Gi*t người đó!"
"Rồi rồi! Bà nội làm chủ cho cháu! Cháu nói gì cũng đúng!"
Dịch Nam nhìn 2 cái người đang cười cười gian manh với nhau mà không nói nên lời, anh quay đầu nhìn người con gái còn ở sau lưng mình, cô cũng đang cười, mà là kiểu cười ngượng.
Kỳ Châu bắt gặp ánh mắt của Dịch Nam, cô giật mình, vội thu lại nụ cười đó, lúng túng cúi đầu.
"Đi!"- Dịch Nam chỉ để lại 1 từ, sau đó kéo tay Kỳ Châu lên trên phòng.
"Sao vậy? Ngượng quá trốn rồi sao?"- Tử Tiên lại tiếp tục trêu chọc Dịch Nam, đúng là trêu chọc những người nghiêm túc càng khiến cho Tử Tiên thấy vui sướng trong lòng nha.
Dịch Nam vội kéo Kỳ Châu đi, làm sao cho không nghe tiếng của Tử Tiên nữa, cậu ta đúng là nhiều chuyện.
Ở bên dưới, bà nội và Tử Tiên rình xem Kỳ Châu và Dịch Nam đã vào phòng chưa, sau khi chắc chắn rồi bà nội mới bật cười mà vỗ vai Tử Tiên.
"Tử Tiên, cháu đúng là rất giỏi! Bắt Dịch Nam phải nổi cơn ghen!"
"Hì hì!"
"Sau này cháu cứ tự nhiên đến nhà bà chơi, bà sẽ mua nhiều trái cây cho cháu! Xem như cảm ơn cháu đã luôn giúp đỡ cho Dịch Nam nhà bà!"
"Dạ! Cảm ơn bà! Lần tới cháu sẽ lại đến!"
Tử Tiên gật đầu, sau đó còn nhìn về hướng mà Dịch Nam và Kỳ Châu đã đi, Kỳ Châu là 1 cô gái tốt, lại rất yêu Dịch Nam, cậu chỉ hi vọng Dịch Nam có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, nhưng sao...trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
"Ây da Lục Tử Tiên! Mày suy nghĩ tào lao quá!"
•••
Kỳ Châu vào trong phòng cùng với Dịch Nam, khuôn mặt của anh không được tốt, có phải...cô lại làm sai chuyện gì nữa rồi không?
"Dịch Nam..."
"Không phải đã nói là không được thân thiết với Tử Tiên nữa rồi sao?"
"Ơ...?"
"Sau này đừng thân thiết kiểu đó với Tử Tiên nữa, cho dù là 2 người ở trong nhà, nhưng nếu để ai đó bắt gặp có phải là họ sẽ hiểu lầm không? Lúc đó tôi phải giải thích thế nào?"
"Em xin lỗi! Em chỉ muốn bác sĩ Lục được vui vẻ vì anh ấy đang phiền lòng chuyện gia đình!"
"Lần sau đừng làm như vậy nữa!"
"Vâng!"- Kỳ Châu gật đầu, trong ánh mắt có chút buồn phiền, cô định quay người đi thì Dịch Nam lại kéo tay cô lại, ôm cả người cô vào lòng - "Dịch Nam?"
"Đang mệt quá!"- Dịch Nam thở dài, đột nhiên ôm Kỳ Châu, anh có cảm giác mệt mỏi đang dần tan biến.
Kỳ Châu lúng túng, cô bối rối đưa tay xoa lưng anh.
"Anh vừa đi ăn cùng Lam Y phải không?"
"Sao cô biết?"
"Tử...à không, bác sĩ Lục nói cho em biết, nhưng anh ấy không cố ý nói ra đâu!"
"Được rồi! Không cần phải sợ! Tôi đúng là đi ăn với Triệu Lam Y, nhưng đó chỉ là công việc thôi!"
"À!"- Kỳ Châu gật đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm, cô không biết tại sao Triệu Lam Y lại luôn xuất hiện bên cạnh Dịch Nam, có khi nào...cô ấy thích Dịch Nam không? Cũng phải thôi, Dịch Nam vừa đẹp, vừa hoàn hảo như vậy, ai mà không thích, ngay cả bản thân cô vừa gặp anh ngay từ lần đầu tiên còn muốn say nắng nữa mà.
Dịch Nam đột nhiên đẩy nhẹ Kỳ Châu ra, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.
"Tôi đi sắp xếp phòng cho Tử Tiên, cô...ngủ sớm đi!"
"Vâng!"
Dịch Nam vừa đóng cửa, Kỳ Châu cảm nhận tim mình đập rất nhanh, cảm giác ôm anh...đúng là rất thích, nhưng không biết cô có thể được như vậy trong bao lâu nữa.
•••
"Này!"
Tử Tiên ngạc nhiên quay đầu - "ồ! Xong rồi hả?"
"Bà nội đâu?"
"Bà nội buồn ngủ quá nên vào phòng ngủ sớm rồi!"- Tử Tiên gấp quyển sách y khoa của mình lại rồi đưa mắt nhìn Dịch Nam - "tối nay tôi ngủ ở đâu?"
"Phòng trên tầng đấy!"
"Ây da, cậu đúng là bạn tốt nhất trên đời, chuẩn bị cho tôi chu đáo quá!"
"Bớt nói chút đi! Vậy bây giờ cậu tính thế nào? Không lẽ cứ mãi trốn ở nhà tôi? Trước sau gì ba mẹ cậu cũng sẽ tìm đến!"
"Ngày mai tôi sẽ đến gặp ba mẹ nói rõ mọi chuyện! Họ không được can thiệp vào cuộc sống của tôi trong khi từ trước đến nay họ chưa bao giờ hiểu tôi!"
"Cố lên! Tôi ủng hộ cậu!"
"Cảm ơn!"- Tử Tiên mỉm cười, cậu lấy lon nước ngọt bên cạnh lên uống 1 hớp, sau đó lại lên tiếng - "mà tôi chợt nhớ ra, hình như lần đầu tiên Kỳ Châu nhập viện là vào ca trực của tôi thì phải!"
Dịch Nam nhướn mày - "thế thì sao?"
"Tôi cứ luôn suy nghĩ nếu người lúc đó vào khám bệnh cho cô ấy là tôi mà không phải cậu thì sẽ thế nào!"
"Cậu đang có ý gì?"
Tử Tiên bỗng nhiên bật cười, cậu vỗ vai Dịch Nam - "sao mà căng thẳng vậy? Ý của tôi rõ ràng thế còn gì! Tôi thấy Kỳ Châu là 1 cô gái rất tốt, tôi không biết giữa 2 người có mối quan hệ gì hay là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dịch Nam à, tôi là bạn của cậu, tôi hiểu tình cảm cậu lúc này, những hành động cậu đối với Kỳ Châu rõ như ban ngày mà, cậu phải hứa với tôi là chăm sóc tốt cho Kỳ Châu, không được làm tổn thương cô ấy đấy, nếu cậu khiến cô ấy khóc, tôi sẽ giấu Kỳ Châu đi cho cậu tìm tới mẻ xương luôn!"
Dịch Nam khó hiểu nhìn Tử Tiên, không phải là anh không hiểu Tử Tiên đang nói gì, mà là không hiểu Tử Tiên nói chuyện này để làm gì.
"Thôi không nói nữa, tôi lên phòng ngủ để sáng mai có sức mà đi gặp ba mẹ đây!"
•••
Sáng hôm sau, Tử Tiên lười biếng thức dậy, chậm chạp ăn sáng như không muốn rời khỏi nhà vậy.
"Tử Tiên, anh không sao chứ?"- Kỳ Châu lo lắng hỏi.
"Đừng có lề mề ở đó nữa! Tinh thần nhiệt huyết thường ngày của cậu đâu rồi? Nhanh giải quyết rồi chiều còn có ca trực đấy!"
Tử Tiên vừa ăn vừa lườm Dịch Nam - "Tôi đang nhanh hết sức có thể rồi nè!"
Hì hục một lúc nữa, Tử Tiên mới rời được bàn ăn, cậu mang ba lô đồ của mình vào rồi chuẩn bị đi.
"Dịch Nam, cậu chúc tôi may mắn đi!"
"Được rồi! Chúc cậu may mắn!"
"Vui vẻ lên 1 chút đi! Nhìn mặt cậu xấu quá!"
"Còn không mau đi nhanh?"
Tử Tiên bĩu môi, sau đó lại tươi cười nhìn sang Kỳ Châu.
"Kỳ Châu, cô ôm tôi 1 cái chúc tôi may mắn được không?"
"Hả?"- Kỳ Châu ngạc nhiên, cô định sẽ tiến đến ôm Tử Tiên thì bị Dịch Nam kéo ra.
Anh cười tươi hết sức có thể, sau đó còn nghiến răng lên tiếng - "chúc cậu may mắn!"
"Vậy mới được chứ!"- Tử Tiên cười cười rồi quay người đi.
Dịch Nam trừng mắt nhìn Tử Tiên, sau đó quay người về phía của Kỳ Châu, cô vẫn còn ngơ ra đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi và Tử Tiên đi giải quyết công việc 1 chút, sau đó sẽ đến bệnh viện, em ở đây chăm sóc cho bà, bà vẫn còn ngủ!"
"Vâng!"- Kỳ Châu gật đầu, cô vẫn chưa kịp định hình chuyện gì, Dịch Nam lại cho cô thêm 1 bất ngờ khác, anh cúi người xuống hôn lên trán cô, sau đó lại chạy theo Tử Tiên.
"Dịch Nam vừa...hôn trán mình?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc