Kỳ Châu im lặng nghe Dịch Nam nói, tại sao anh lại nghĩ cô là loại người như vậy? Liệu cô giải thích rồi, anh có tin nữa không?
"Em...xin lỗi!"
Dịch Nam phớt lờ cô, anh vội bỏ đi, để lại 1 mình cô ở đó.
Vừa trở vào trong được 1 chút, anh đã thấy Lam Y đứng đó, trên tay cô ấy cầm điện thoại, điệu bộ như là đang nghe cuộc gọi của ai đó.
"Cô nghe lén?"
"A, không! Em chỉ...đến đây nghe điện thoại vì ở đây vắng vẻ, em không nghĩ là anh và chị ấy..."
Chưa để Triệu Lam Y nói hết, Dịch Nam đã bỏ đi, mặc kệ, cô ta nghe được cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Đúng lúc đó Kỳ Châu cũng bước ra, đối diện với Triệu Lam Y.
"Cô thật sự đã nghe chúng tôi nói chuyện sao?"- Kỳ Châu bình tĩnh hỏi.
"Vâng! Em xin lỗi chị, em không cố ý! Chỉ là...em sợ chị và anh Dịch Nam xảy ra chuyện!"
"Cô để ý Dịch Nam lắm đúng không?"
Triệu Lam Y nghe vậy, cô ấy bỗng giật mình xua tay - "không có! Em chỉ xem anh Dịch Nam như đàn anh thôi ạ!"
"Vậy sao?"- Kỳ Châu mỉm cười, cô thở dài ra 1 hơi, sau đó lại ngước lên nhìn Lam Y - "cùng đi ăn nhé?"
"Vâng!"- Lam Y gật đầu, cô cứ nghĩ Kỳ Châu sẽ chửi mắng và hiểu lầm cô chứ.
•••
Trong suốt bữa ăn, Dịch Nam và bà nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thật khác hẳn với Tiêu Dịch Nam của lúc nãy làm Lục Tử Tiên cảm thấy không quen.
"Hazz...đúng là làm hòa rồi có khác!"- Tử Tiên thở dài.
"Cậu nói cái gì?"- Dịch Nam trừng mắt lườm Tử Tiên.
"Đâu? Tôi có nói gì đâu?"- Tử Tiên bĩu môi.
"Đây là bạn của cháu à? Cả cô bé này?"- bà nội tò mò hỏi.
"Đây là bạn cùng khoa của cháu - Lục Tử Tiên, còn đây là người mới vào trong khoa của cháu - Triệu Lam Y!"- Dịch Nam vui vẻ giới thiệu cho bà.
"Cháu chào bà!"- Tử Tiên lịch sự nắm lấy tay bà.
"Cháu có vẻ thân với Dịch Nam nhà bà nhỉ? Hi vọng sau này cháu sẽ luôn giúp đỡ Dịch Nam nhé!"
"Ơ...? Chắc là...ngược lại sẽ tốt hơn đó bà!"- Tử Tiên gãi đầu trả lời.
1 trận cười vang lên, đúng là có Tử Tiên, không khí ở đây trở nên vui vẻ hẳn.
"Kỳ Châu, cháu làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe à?"- bà nội nhận thấy sự khác thường của Kỳ Châu liền lên tiếng.
"Dạ? Không sao! Cháu không sao! Chỉ là...cháu thấy hơi mệt 1 chút!"- Kỳ Châu gượng cười, cô không dám đối diện với Dịch Nam lúc này.
"Mệt á? Vậy Dịch Nam, cháu mau đưa Kỳ Châu đi khám bệnh thử xem!"- bà nội có chút lo lắng.
Dịch Nam vừa định đứng lên, Kỳ Châu đã vội vàng từ chối, sau đó còn nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.
"Không sao! 1 mình cháu đi là được rồi, bà và mọi người cứ ở đây trò chuyện cho quen đi ạ, cháu có thể tự làm được!"
"Kỳ Châu..."- bà nội vừa định lên tiếng ngăn cản thì cô đã chạy đi mất rồi - "Dịch Nam, cháu mau đi xem vợ cháu nó thế nào đi!"
"Đây, để cháu đi cho!"- Tử Tiên đột nhiên lên tiếng, sau đó tiến đến vỗ vai Dịch Nam - "chắc là cậu không thông thạo việc này rồi, thiệt tình, có nhiêu đó cũng không làm được nữa, để Lục Tử Tiên này đi thay cậu cho, cậu ngồi đây với bà nội đi, sẵn tìm thêm cách làm hòa với người ta nữa nhé!"
"Cậu...?"- Dịch Nam chưa kịp lên tiếng, Tử Tiên đã chạy vội đi.
"Yên tâm! Tôi hứa sẽ nói giúp cho cậu mà!"
Bà nội bật cười - "thằng nhóc này dễ thương đấy chứ, nhưng nó đang nói gì về cháu và Kỳ Châu sao?"
"Dạ không! Không có gì!"- Dịch Nam ngồi xuống, trong lòng có chút khó chịu, Kỳ Châu là vợ anh mà anh lại để cho người khác đi xem tình hình sức khỏe của cô ấy, cho dù không yêu cô đi chăng nữa thì việc này vẫn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà.
•••
Cảm thấy đã đi khá xa canteen của bệnh viện rồi, Kỳ Châu mới ngừng lại, cô ngồi xuống băng ghế cạnh đó nghỉ 1 chút.
"Cô Kỳ Châu!"
"Bác sĩ Lục?"
Tử Tiên đứng trước mặt Kỳ Châu, anh ta thở 1 lúc rồi mới ngồi bên cạnh cô hỏi.
"Sao phụ nữ có thai như cô lại đi nhanh như vậy? Tôi chạy mà còn đuổi theo không kịp!"
"Hả?"- Kỳ Châu kinh ngạc - "anh nói gì vậy bác sĩ Lục? Có thai? Tôi sao?"
"Ủa chứ không phải à? Tôi thấy triệu chứng của cô giống lắm mà, tức giận thất thường này, ví dụ như cô đang giận Dịch Nam, mà nói cô nghe, vợ chồng cãi nhau như thế không tốt đâu, cô tha cho Dịch Nam lần này đi, thứ hai đó là cô lại cảm thấy mệt mỏi thất thường, tôi thấy cô ăn cũng không vào nữa kìa!"
"Bác sĩ Lục, anh có đang nhầm lẫn gì không?"