Đi chơiNhìn Hàn Đồng miệng ăn mồm nói liên hồi, lòng tôi vui lên không ít. Bạn bè, chính là thế này, giúp được khi bạn cần, không bỏ rơi khi bạn khó khăn, chia sẻ khi bạn đau khổ. Tuy quen biết chưa bao lâu, nhưng Hàn Đồng rất tốt, tôi chắc chắn như vậy.
“Nè, có ai nói vợ chồng các cậu rất và rất giống nhau không?” Hàn Đồng bỗng nhiên nói.
Tôi cười khẽ, “Tớ bị mất trí nhớ mà, mấy ngày nay có gặp ai đâu.”
Hàn Đồng gật đầu, “Đúng nhỉ, nhưng mà hai người thật sự giống nhau như song sinh vậy á! Hình như anh ta hơn cậu năm sáu tuổi phải không? Thế thì chắc không phải song sinh rồi.”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy, nếu anh ta là anh trai tớ, tớ sao có thể là… hôn thê được!?” Tôi cười gượng nói, uống một ngụm nước lấy bình bĩnh, sau đó ra vẻ coi thường, “Cậu đọc incest quá nhiều rồi!”
Cô ấy ‘ừ’ rồi lại lắc, kháng nghị nói: “Tớ đọc mới có khoảng hai mươi mấy bộ, đâu mà nhiều chứ…”
Tôi không khách khí cắt ngang, “Stop! Ăn đi, nhanh lên không tớ ăn hết.”
Hàn Đồng không nói hai lời lập tức cắm đầu xuống bàn, tôi thầm buồn cười. Hàn Đồng cái gì cũng tốt, mỗi việc quá ham ăn, lại ngây thơ, mong là cô ấy không bị ‘cám dỗ bởi thức ăn’. Chỉ là tôi không biết, một suy nghĩ nhảm nhí của mình lại thành sấm, cô bạn dễ tin người của tôi rơi vào miệng sói, một con sói dụ dỗ mồi bằng cách cho nó ăn thõa mãn rồi thịt!
Tiễn Hàn Đồng về, phận sự của tôi đã hết, nếu trong vòng mười phút không trở về phòng, tôi chắc chắn rằng Tả Nhật Thiên sẽ diện một lý do nào đó, rồi trực tiếp cưỡng chế đưa tôi lên. Giữa tự nguyện và không tự nguyện, tôi chọn cái trước.
Lên tới phòng đã thấy Tả Nhật Thiên yên lặng ngồi trên giường đọc báo, tôi không dám làm phiền, đi nhẹ nhàng như người có tật giật mình lại chỗ ghế sô fa cạnh cửa sổ kính. Vừa ngồi xuống, giơ tay rót cốc nước, chưa kịp uống cái cốc đã không còn nằm trên tay.
Tôi xoay đầu nhìn, Tả Nhật Thiên bình thản uống hết, đặt cốc lên bàn, khom người sát mặt tôi.
“Anh… anh này, anh làm… làm gì vậy?” Lén nắm chặt góc áo, tôi lắp bắp nói.
“Hửm?” Anh quỳ một chân, mặc dù tôi ngồi trên ghế nhưng vẫn thấp hơn anh một cái đầu.
Tôi nghiêng người về sau, cười như khóc: “Anh… gần quá… có thể…”
Bỗng nhiên Tả Nhật Thiên vươn tay ôm chặt lấy tôi, thì thầm: “Tiểu Lam à, em biết mà, anh rất độc chiếm…”
Tôi chấn động, kềm chế cơn run, nói: “Từ khi về đây anh đối xử với em rất tốt, em đã thật sự tin anh là chồng sắp cưới đó, nhưng mà em chẳng nhớ gì cả, anh nói vậy là ý gì em không rõ?”
Tả Nhật Thiên nhếch mép, nụ cười nhẹ như không nhưng lại khiến tôi hoảng loạn. Con người thật khó đoán, khi xa anh tôi muốn ở bên anh vô cùng, ở gần nhau áp lực anh gây ra khiến tôi thở không nổi, nếu… anh trở lại như trước khi đi du học, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
“Ý anh, sao em lại không hiểu?”
Tôi hét lên: “Tả Nhật Thiên, anh nhích ra cho tôi!”
Chỉ cần giả như nổi giận, tôi có thể che giấu cảm xúc của mình một cách hoàn hảo.
“Tiểu… Hy, Tiểu Hy! Trốn tránh không thể giải quyết được gì đâu.” Giọng nói anh trầm thấp, mỗi chữ như một con dao đâm vào nơi yếu ớt nhất của tôi. Tôi lắc đầu, nhíu mày nói: “Anh buông ra trước đã, tôi không hiểu, Tiểu Hy là ai? Lần đầu tiên gặp anh cũng gọi tôi như vậy? Nhận… sai người à?”
Tả Nhật Thiên vẫn ôm chặt không chịu giảm lực một tí nào, “Tính chiếm hữu của anh rất cao, từ khi còn nhỏ đã thế, lúc em mười tuổi, anh đã từng muốn móc mắt đám người nhìn chằm chằm vào em khi em múa. Sau này thì em biết rõ rồi đấy, hôm nay…” Nói đến đây anh dừng một chút vì cảm nhận được tôi đang run lẩy bẩy, tôi quả thật không ngờ anh đã thế này từ khi còn bé, thì ra không phải từ sau khi du học.
Thấy tôi bình tĩnh hơn, anh lại tiếp: “Hôm nay em với cô bé Hàn Đồng kia… rất thân thiết?”
“Không có, cô ấy rất tốt với em lúc em mất…!” Tôi giật mình, hai tay bụm miệng, tôi thật sự rất sợ anh sẽ làm gì đó với Hàn Đồng, bất giác phản bác.
“Lúc em thế nào?” Anh bật cười. Bây giờ thì tôi dám chắc anh biết tôi đóng kịch rồi.
“Không biết! Tóm lại anh đừng làm gì với cô ấy! Được không? Anh ha…”
Một ngón tay che trước miệng tôi, anh hai ‘suỵt’ một tiếng, nói khẽ: “Nếu em không muốn đối diện, chẳng sao cả, cứ làm những gì em muốn nhưng tuyệt đối, không được quá thân thiết với ai nữa, ví dụ như… Hàn Đồng.”
Tôi lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
“Ngoan lắm, lên giường nằm đi. Em vẫn chưa khỏe.” Anh hai buông tôi ra, đứng dậy đi lại cửa.
Không dám nói gì, tôi lập tức chạy lại giường, nằm xuống.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói, nội dung khiến tôi nghiến răng: “Đừng có bước ra khỏi phòng này bước nào.”
Tôi tiếp tục ăn và nằm trong phòng hai hôm nữa, rốt cục nhờ quá trình phối hợp điều trị và uống thuốc, máu tụ trong đầu tôi đã tan.
Những ngày này tôi suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại hôm đó mình có cái gan nhảy từ cửa sổ tầng hai của khách sạn xuống rồi bỏ chạy một quãng đường kha khá, tôi hết sức khâm phục bản thân. Bây giờ có để núi kim cương trước mặt tôi cũng không dám làm như vậy nữa.
Thỉnh thoảng nhớ đến chiếc vòng anh hai bắt đeo, không biết Cổ Lạc Vũ làm thế nào cắt được nó nữa, tôi chỉ nhớ khi ngủ dậy thì tay đã trống không. Hiện tại chỉ lo lắng cho Tử Hoàng, nghe tin tôi bị bắt cóc hẳn là anh sẽ tự trách mình, không biết tình hình Tử Hoàng bây giờ thế nào. Tôi lại không thể mở miệng hỏi anh hai, không chừng anh nổi giận động tay động chân với Tử Hoàng nữa thì khổ nối tiếp khổ.
Sau khi bác sĩ ra về, anh hai ngồi trên giường, xoa xoa đầu tôi tới khi thõa mãn mới nói: “Tiểu Lam, trong phòng mãi hẳn rất buồn, muốn đi đâu chơi không?”
Tôi ngạc nhiên, nhìn anh bằng ánh mắt không tin được, “Thật sao?”
Anh hai cười như vô tội, “Anh nhớ mình chưa làm gì để em hỏi ‘thật sao’. Tiểu Lam, em nhớ lại rồi à?”
“Ha ha, anh… Thiên. Anh nói đi chơi, có phạm vi không?”
“Phạm vi là… quả đất này.” Anh hai nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi nói.
Hôm nay tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, Tả Nhật Thiên thay đổi rồi sao? Tôi tuyệt đối không tin. Vậy anh định làm gì chứ? Tốt bụng đột xuất? Nhưng dù gì người ta đã mở lời chẳng lẽ lại cự tuyệt, tôi cũng không có cái gan từ chối.
Chỉ là, không kiếm chuyện thì không thể nào thoải mái: “Đi… Bắc Cực được chứ?”
“Không sao, anh chỉ sợ em lạnh.”
Trong lòng tôi dần ấm áp, tình yêu dành cho anh trỗi dậy mãnh liệt trong tim, tôi kiềm nén khóe môi không nở nụ cười, nói, “Vậy anh quyết định đi, nơi nào… có nhiều cây cối là được. Không khí những nơi đó dễ chịu hơn.”
Anh hai gật đầu, đứng dậy, “Em nghỉ ngơi tiếp đi, anh sắp xếp.”
Thế là tôi lại đi gặp Chu Công, nhưng khi thức dậy, tôi không ở trên giường trong phòng mà là trên máy bay nhà.
Tôi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, bao nhiêu mây mù trắng xóa và màu xanh của nước biển.
“Mình đang trên máy bay sao?”
“Đúng vậy.” Giọng nói anh hai từ phía sau truyền đến, cơ thể bị ôm lấy, vòng tay rộng lớn an toàn và thân thuộc. Tôi hỏi: “Anh đâu cần đi ngay thế này chứ…, mà không, ta đang đi đâu vậy?”
Anh hai hôn lên má tôi, đặt cằm trên vai tôi nói: “Rừng đen Đức”.
Tôi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cứ thế \'Ưm…\' một tiếng.
Và chuyến du lịch thế giới của chúng tôi chính thức bắt đầu.
DiễnVừa bước xuống máy bay, nhìn khoảng trời ngoài phi trường, tôi không khỏi cảm thán một tiếng.
“Oa, dễ chịu quá đi!” Tôi vui vẻ nói, tâm trạng bất an bao ngày tan biến không còn một mảnh.
Anh hai cười, khoát cho tôi chiếc áo, “Mới đầu xuân, còn lạnh, em mau vào xe đi.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu chui vào xe.
Nơi này thật sự rất tuyệt, không khí man mát dễ chịu, không hề có một chút bụi bặm của thành phố, từng tán cây dòng suối đều hút hồn người. Nếu có thể tôi rất muốn ở đây luôn.
Ngồi xe hơn một giờ, nơi này tôi chưa từng đến nên hoàn toàn không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rẽ qua rất nhiều con đường, lớn nhỏ đều có. Dọc đường trung tâm kinh tế sầm uất vô cùng, hẳn là một thành phố nào rất lớn.
Tôi im lặng ngắm đường phố ngoài cửa xe, trong lòng rộn rã, không rõ tâm tình.
“Tiểu Lam, một lát nữa em ở yên trong nhà, anh đi bận việc một chút. Nhớ, không được chạy loạn, hiểu không?” Anh hai nghiêng người, vuốt tóc tôi nói.
“Ừm.”
Anh nhấc tôi lên, ôm vào lòng như trẻ con, cúi đầu cười: “Đừng buồn, đợi anh về sẽ dẫn em đi chơi”.
Tôi lại ‘ừm’ một tiếng, cố ý cười cho anh xem.
“Ngoan, tiểu Lam ngoan lắm.”
Tôi kềm chế gân xanh trên trán đang nổi lên, trong lòng thầm mắng tại sao anh luôn xem tôi là con nít mà đối xử chứ, cứ như là 乃úp bê thủy tinh trong tủ kính ấy.
Thêm hai giờ nữa, xe chạy vào khuôn viên một ngôi biệt thự lớn phong cách Gothic. Tôi thật sự choáng ngợp dưới sự xa xỉ của ngôi biệt thự nhưng vẫn không nói gì, theo anh hai đi vào trong.
Kiến trúc bên trong y như những nhà thờ, viện bảo tàng hay gặp ở các nước Châu Âu. Tôi không có tâm tình chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó, kế hoạch chậm rãi xoay tròn trong đầu.
Anh hai dẫn tôi vào trong phòng khách, nói: “Em muốn làm gì thì làm, đừng nháo là được. Anh đi làm việc đây”. Nói xong hôn tôi một cái lên trán, xoay người trở ra.
Tôi đứng đó nhìn bóng lưng của anh, anh hai không hề khóa cửa hay cổng, vậy thì ngoài cổng phải có người canh giữ. Tôi không định trốn, tôi chỉ muốn biết… rốt cuộc trong bao năm nay anh thay đổi đến thế nào. Hơn nữa, với tính cách hiện tại của anh, tôi không thể nào tin được anh hai có thể để Cổ Lạc Vũ qua mặt được. Khả năng Cổ Lạc Vũ lừa được anh hai, là con số không. Càng không tin anh đột nhiên tốt bụng muốn đưa tôi đi chơi.
Khẽ cắn môi dưới, đến khi bóng dáng anh hai khuất sau cách cửa chạm khắc to lớn, tôi lập tức bước đi theo.
Theo dấu anh đi ra khu vườn lớn lúc nãy, tôi nấp sau bóng cây nhìn hai người bên cổng cúi đầu chào anh hai. Tôi thầm may mắn thân hình mình bé nhỏ, lén lút núp nấp một hồi đã đứng cách hai người áo đen kia không quá ba mét. Vấn đề bây giờ là làm sao ra khỏi được thôi.
Tôi nhặt một hòn đá lớn bên gốc cây cổ thụ, hồi tưởng những cảnh đánh lạc hướng trong phim, quẳng hòn đá bằng lực mạnh nhất có thể.
Quả nhiên, tiếng động lớn kèm theo thanh âm vỡ tan của gạch men hấp dẫn một trong hai người. Tôi chỉ là định ném, không ngờ lại trúng một chậu cây kiểng nào đó trông rất quý hiếm, tự đánh bản thân đốt tiền một cái, tôi nhìn quanh quất tìm thứ gì có thể giúp mình bước tiếp theo.
Có một cái khúc gỗ dài khoảng cánh tay dựng dưới chậu cây gần đó, tôi nghĩ nó dùng để rào mấy cây cổ thụ bên cạnh, hẳn là anh biết tôi không thích sặc sỡ nên mới trang trí mấy cái cây thế này. Cảm động cười nhẹ, tôi đi khẽ lại phía sau người kia.
“Xin lỗi!” Hét lên một tiếng nhỏ, tôi đập mạnh vào gáy anh ta. Anh ta rên rĩ một tiếng, xoay người ngạc nhiên nhìn tôi rồi ngã xuống.
Tôi run rẩy buông thanh gỗ trong tay, nắm chặt thành đấm. Không biết có quá tay không, hẳn là sẽ không khiến anh ta mất mạng chứ…
Nhịn xuống sự hoảng sợ trong lòng, tôi lục trên người anh ta tìm thấy một chiếc ví và điện thoại.
Chạy ra khỏi cổng, gọi một chiếc taxi, “Đuổi theo chiếc xe đen phía trước, đúng, bảng số đấy đấy!”, xe anh hai đã cách chúng tôi hơn hai trăm mét, tôi hối hả nói, lại bổ sung: “Đừng để họ phát hiện, với lại, số điện thoại xe cứu thương là số mấy vậy?”
Nói xong một tràng dài tôi mới để ý tài xế không hề phản ứng, tròn mắt khó hiểu nhìn tôi. Tôi chợt tỉnh ngộ, nhíu mi nhớ lại thứ ngôn ngữ học năm sáu năm trước, nói lại bằng tiếng Đức.
Xe bắt đầu lăn bánh, tôi nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn bảng số nhà của ngôi biệt thự, bấm phím gọi xe cứu thương lại. Tôi biết người còn lại rất nhanh sẽ trở về, nhưng tôi vẫn lo nên tốt nhất là gọi xe cứu thương ngay bây giờ.
Lúc nãy tôi thấy anh hai tắt điện thoại, chắc chuyện tôi bỏ trốn chưa thể đến tai anh ngay được.
Đi theo anh hai được một đoạn dài, tôi thấy anh bước xuống một tòa nhà cao tầng rất lớn ở một nơi không đông đúc. Nói với tài xế đợi một lát, lấy ví đưa hết tiền trong đó cho anh ta, tôi xuống xe đi theo.
Vào thang máy, tôi nhìn kỹ mật mã anh đã ấn, lẩm nhẩm mười chín con số trong miệng, thuận lợi xuống dưới tầng hầm.
Nấp một bên tường, nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt. Con ngươi tôi chậm rãi co rút, trong lòng không rõ đang có mùi vị gì, chỉ cảm thấy rất đau đớn.
Người đàn ông đứng đối diện anh hai, mặc tây trang màu đen tuyền nói: “Ông ấy muốn loại bỏ cả hai người.”
“Shit! Công thần trong miệng ông ta chính là thứ khi không cần thì loại bỏ sao?” Người nói… chình là Cổ Lạc Vũ. Anh ta ngồi trên ghế, uống cạn một ly rượu.
Anh hai thông thả nhìn bọn họ, “Tôi không cần biết các người thế nào, đặc biệt là anh tôi nhất định không tha, Cổ Lạc Vũ, anh dám động đến tiểu Hy.”
Cổ Lạc Vũ lắc đầu nói: “Tùy cậu. Nói cho cùng là tôi suy nghĩ không thấu đáo, một mũi tên trúng hai đích? Lão già này, ૮ɦếƭ như vầy là quá nhẹ nhàng.”
Những câu đối đáp trên kia không phải thứ làm tôi hoảng sợ nhất, quan trọng là, dưới chân ba người có một người đang nằm, máu lêng láng chảy từ cổ vào bụng, nhìn là biết vừa bị bắn ૮ɦếƭ.
Trên tay ba người… đều có một khẩu súng.
Anh hai vứt khẩu súng lên bàn kính, không vui nói: “Một thời hô phong hoán vũ, con người tôi, hận nhất bị phản bội. Lão ta, lát cho mấy con sấu anh nuôi đi.”
“Không cần anh nhắc tôi cũng làm thế.” Người đàn ông kia gật đầu như thể đó là hiển nhiên.
Tôi rét lạnh toàn thân, quả nhiên Cổ Lạc Vũ không phải quan hệ bình thường với anh hai, nhưng xem ra chuyện bắt cóc tôi lần trước là bị người đã ૮ɦếƭ kia sắp đặt. Tôi không còn khả năng đứng nghe họ nói nữa, nhất thời hối hận tại sao mình lại hiểu tiếng Đức? Không, tại sao lại đi theo anh mới đúng.
Nước mắt chảy dài trên mặt, tôi định bước ra hỏi anh cho rõ ràng, miệng lại bị một người nào đó che lại, giãy dụa không có hiệu quả. Tôi cố gắng ngước mắt nhìn người phía sau, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, “Cậu… sao lại…”
“Suỵt! Đừng bước ra, bây giờ cậu bước ra chính là tự mua dây buộc mình. Vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa, anh ta không nhốt cậu suốt đời mới lạ!”
Thấy tôi không phản kháng nữa, đôi tay dần buông lỏng rồi rời khỏi người tôi.
Lui từng bước về sau, tôi không quản đến gì nữa một mạch chạy ra đường, gọi taxi trở lại.
Đi vào trong biệt thự, xông vào một phòng bất kỳ, tôi khóa cửa lao vào phòng vệ sinh.
Nôn đến cổ họng đau đớn nhưng mỗi khi hình ảnh người kia máu me bê bếch nằm dưới sàn tôi chỉ hận không thể nôn đến ૮ɦếƭ.
Mở vòi sen, tôi đứng dưới dòng nước nóng nhưng lại lạnh run, co gối khụy xuống sát tường. Từ những gì đã nghe đã thấy, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy, Tả thị… cũng không phải là một gia tộc bình thường.
Không biết tôi ngồi thế bao lâu, tiếng xoay cửa ngoài kia làm tôi bật tỉnh. Một lát là tiếng tra chìa khóa vào ổ, ‘cạch’, thanh âm cho thấy cửa đã mở.
Bước chân trầm ổn đi quanh căn phòng lớn, sau đó dừng trước phòng vệ sinh, “Tiểu Lam, em đang tắm à?”
Tôi cười gượng, bình tĩnh đáp: “Dạ.”
Nếu không thể chân chính nhìn thẳng, thế thì hãy diễn vỡ kịch này đến cùng đi.