Tôi chạm nhẹ vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng ૮ɦếƭ không nhỉ ?
Ánh sáng lọt vào đôi mắt sưng đỏ vì khóc của tôi, đau rát.
Tôi nghiêng người tránh phía cửa sổ, thân dưới truyền đến cảm giác đau đớn khó thốt nên lời.
Thắt lưng như muốn gãy, xương sống nhức râm ran, lúc này tôi hận tại sao mình không ngủ luôn còn tỉnh dậy làm gì nữa.
Bên cạnh sớm đã trống không, tôi cắn răng kềm chế bản thân không được khóc nữa, cố quên đi ký ức tối hôm qua nhưng nó cứ chậm rãi hiện hữu trong đầu, một cuốn phim tua chậm tra tấn tinh thần.
Tối qua anh hai, không, Tả Nhật Thiên ђàภђ ђạ tôi hết lần này đến lần khác, nơi đó của cô bị làm đến mức tê liệt mất cảm giác. May mắn là anh ta vẫn không hề quên tôi là em gái ruột của mình, phút cuối cùng chỉ bắn đầy lên bụng, nếu không, tôi nhất định tự sát ngay tại chỗ.
Tôi nén đau, co người như một con tôm nhỏ, hai tay ôm chặt đầu, tôi ước chi mình không bao giờ phải tỉnh lại nữa, hiện thực quá tàn nhẫn.
Tả Nhật Thiên tôi yêu không phải anh ta.
Người tôi yêu rất dịu dàng, ôn nhu và hiền lành.
Anh bây giờ là ác ma.
Tôi vốn không tin anh hại ૮ɦếƭ ba, Tả Nhật Thiên hẳn là không thể nào chỉ vì ba muốn mang tôi rời khỏi anh mà Gi*t ba đâu, nhưng, giờ khắc này tôi buộc mình phải nhớ thật kỹ câu nói ‘anh ta đã Gi*t ba’ trong lòng, như thế tôi sẽ hận anh, sẽ không vì tình yêu lúc trước mà tha thứ cho anh.
Vùi đầu thật sâu vào gối, tôi nhắm mắt thật chặt để có thể trôi vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy, trăng đã treo cao trên đầu, Tả Nhật Thiên vẫn không hề xuất hiện.
Tôi thầm thở dài nhẹ nhõm, qua một đêm cũng đã giảm đau. Chống tay lên tường từ từ vào phòng tắm. Tôi muốn gột rửa những gì có thể, ít nhất là trên thân xác này.
Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước tạt lên cơ thể, nước nóng đến mức khiến da từng mảng từng mảng ửng hồng. Tôi chạm nhẹ vào núm xoay điều chỉnh nhiệt độ, nếu bây giờ xoay hết mức liệu tôi có bỏng ૮ɦếƭ không nhỉ ? Tôi thử từng chút từng chút một, độ nóng dần tăng lên, da thịt càng lúc càng rát, tôi mỉm cười.
Mạnh tay xoay một vòng lớn.
Chỉ là, nóng bỏng tôi mong đợi không hề có, chỉ bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm vào lòng.
Giãy dụa rời khỏi vòng tay đó, tôi ngước mắt nhìn Tả Nhật Thiên đang im lặng tắt nước. Tay anh ta đã bỏng một mảng lớn, đỏ hồng trông vô cùng đối lập với làn da màu đồng.
Tả Nhật Thiên nhìn tôi chăm chú.
Tôi cũng chẳng thấy ngại ngùng gì khi không mặc quần áo đứng trước mặt anh, bình tĩnh nhìn trả.
Một hồi lâu sau, Tả Nhật Thiên kéo tôi vào lòng, với tay lấy khăn quấn tôi lại rồi bế ra ngoài giường đặt xuống. Trong suốt quá trình, tôi không hề phản kháng cũng không lên tiếng. Ngoan ngoãn để anh ta lau người, sấy khô tóc.
Sau đó, tôi và Tả Nhật Thiên một người hoàn toàn ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ một kẻ ước sũng từ đầu tới chân bốn mắt nhìn nhau, âm thầm tranh đấu.
Đến khi tôi lạnh đến run rẩy Tả Nhật Thiên mới nói chuyện, “Anh cho em một cơ hội giải thích.”
Tôi xoay đầu sang hướng khác.
Đôi mắt Tả Nhật Thiên bốc lửa ngùn ngụt chằm chằm vào mặt tôi.
“Ba giây. Nếu không, hậu quả khó nói.”
Tôi cắn răng quyết tâm không nói chuyện.
“Một.”
Giọng anh ta bình tĩnh.
“Hai.”
Tôi hơi sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng.
Không hề có tiếng đếm thứ ba, thân thể tôi trong khoảnh khắc đó bị anh đè xuống giường. Tay nắm thành đấm, tôi nhắm chặt mắt thể hiện bộ dáng thấy ૮ɦếƭ không sờn.
Tả Nhật Thiên cúi đầu gục xuống cổ tôi – cắn.
Anh cắn rất mạnh, dường như muốn cắn đến khi máu chảy lênh láng mới thôi, tôi đau đớn hét lên, theo bản năng đưa tay đẩy đầu anh ra.
Không hơn thua, tôi bật khóc, tay vẫn cố gắng đẩy Tả Nhật Thiên.
Lúc cổ tôi hoàn toàn không còn cảm giác đau nữa, anh chậm rãi nhả ra, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi sợ hãi nhìn khóe miệng Tả Nhật Thiên đang tràn ngập máu tươi của mình, co rúm người. Anh nhìn tôi một hồi lâu, bỗng nhiên lật người, ôm tôi nằm yên trên giường.
Tôi mặc kệ mọi hành động của anh. Căn bản không dám động đậy một ngón tay.
“Tiểu Hy, em biết không. Thật ra anh rất sợ.”
Tôi run run.
Bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve từng lọn tóc dài của tôi, đột nhiên lại nắm thật chặt trong tay.
Cảm giác đau truyền tới từ da đầu hơn triệu ngọn tóc khiến tôi không tự chủ rên một tiếng.
“Chỉ có làm em đau thế này anh mới chắc chắn em đang ở trong lòng anh.”
“Anh không biết từ bao giờ, chỉ biết nếu em rời xa khỏi vòng tay anh, anh nhất định sẽ điên.”
“Ba luôn miệng nói muốn mang em đi, vào những lúc đó, anh đã thật sự định Ϧóþ ૮ɦếƭ ba.”
Tôi run rẩy càng dữ dội hơn. Bàn tay đang vuốt ve tôi bỗng chốc như một khế ước ૮ɦếƭ người, tôi hoảng loạn định tránh né bàn tay kia nhưng lý trí cho tôi biết, làm như thế là quá ngu xuẩn.
Tả Nhật Thiên vẫn nói tiếp, “Ba ૮ɦếƭ, anh thật sự không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy sau này sẽ không ai ςướק em đi được nữa.”
“Nhiều lúc anh cảm thấy bản thân thật biến thái, thật tàn nhẫn. Nhưng không phải những người như chúng ta đều vậy sao ? Bản năng chúng ta là sự tiêu cực.”
“Nói một cách khác, anh chỉ cần em. Những người khác… dù là ba mẹ họ cũng chỉ hơn người lạ một chút.”
“Cho nên, anh rất sợ. Nếu một ngày nào đó em thoát được khỏi tay anh, anh sẽ ra sao ? Nếu bắt được em anh sẽ làm gì ? Gi*t em chăng ?”
Bàn tay lại dần dần đặt lên cổ tôi.
Tôi hận mình không thể ngất đi tại chỗ, chưa bao giờ tôi có thể sợ hãi đến thế này.
Tả Nhật Thiên lại cười, “Đừng lo, anh yêu em. Làm sao có thể tổn thương em chứ ?”
Hít thật sâu, tôi lấy hết can đảm từ nhỏ đến lớn của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, “Tôi nhất định sẽ trốn.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin, rồi lại bật cười: “Thật dũng cảm.”
Nhờ câu nói hết sức dũng cảm kia, tôi được thưởng.
Quả thật là bi kịch.
Từ hôm đó, anh mua cả xiềng xích trói tay và chân tôi, đầu kia khóa vào giường, độ dài sợi đây là từ giường đến nhà vệ sinh, nếu đi ra cửa phòng thì tôi cách cánh cửa ba mét.
Mỗi ngày anh sẽ mang thức ăn cho tôi, hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài, tôi không ăn thì anh ép tôi ăn, tôi muốn tự tử anh nói không biết mình sẽ làm gì với mẹ.
Cả mẹ bây giờ anh ấy cũng chẳng cần, nhẫn tâm đem bà ra uy Hi*p tôi.
Đêm đến, anh sẽ hoan ái dây dưa với tôi. Có lẽ, quãng đời còn lại của tôi sẽ mãi ở căn phòng này.
Tôi ngày một sợ hãi anh, người tôi yêu đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn một con ác quỷ đội lốt anh trai, luôn miệng nói : “Anh yêu em, tiểu Hy của anh, em là của anh, vĩnh viễn thuộc về anh.”
Đây là kết quả mà tôi muốn sao ?
Thật sự là quá hạnh phúc.
Tôi khinh bỉ chính mình.
Quẳng điện thoại lên bàn thủy tinh, đồng thời đập ly nước xuống sàn nhà, tiếng thủy tinh vỡ át đi tiếng va chạm giữa điện thoại và mặt bàn.
Tôi sống trong xiềng xích thế này đã được mười chín ngày. Những tưởng đã hết hy vọng thì kì tích xuất hiện, tối đêm thứ hai mươi, Tả Nhật Thiên vào phòng tắm để quên điện thoại bên ngoài.
Theo như sinh hoạt hằng ngày của anh, tôi có gần nửa giờ.
Cố gắng với lấy chiếc điện thoại cách mình nửa mét đang nằm im trên bàn nhưng không được, tôi tức muốn điên lên giơ tay cầm sợi xích dưới chân làm tư thế bẻ, nhưng khỏi nói cũng biết, chuyện nhảm thế này tôi quyết định không làm, tiết kiệm mười giây để lấy chiếc điện thoại kia vẫn hơn.
Nhìn quanh phòng, không phát hiện thứ gì sử dụng được, nếu đẩy nó xuống đất để lấy thì không có vấn đề nhưng nếu rơi xuống, Tả Nhật Thiên chắc chắn sẽ biết, không nói đến tiếng vang, chỉ dựa vào việc nửa tiếng trước điện thoại vẫn lành lặng nửa giờ sau lại trầy trụa xước mấy đường cũng quá rõ rồi.
Tôi đứng đó hai mươi giây, bèn đến tủ quần áo, với tay lấy chiếc áo lông cừu Tả Nhật Thiên mới mua cho tôi, bây giờ là đầu tháng chín sắp vào đông nên trời khá lạnh. Thật ra lúc đó tôi không hứng thú mấy, đời nào trong phòng này cũng có lò sưởi, mùi trầm hương ấm áp thoang thoảng suốt ngày làm sao có thể lạnh được chứ. Trừ khi anh ta cho tôi ra ngoài.
Gấp chiếc áo trắng thành hai tôi để xuống đất, dùng móc quần áo đẩy nó lại gần bàn, sau đó tiếp tục xê dịch điện thoại về phía cạnh bàn.
Tôi phải gướng hết các cơ trong cơ thể, để dễ hình dung bạn hãy so sánh với việc bắt một con tôm đi thẳng lưng, ép con cua rẽ ngã ‘nghề’ như cá trạch, đến đó bạn sẽ biết tôi cực khổ bao nhiêu.
Tưởng chừng như dễ nhưng tôi phải mất đến gần mười phút mới có thể đẩy chiếc điện thoại rơi xuống tấm áo lông cừu, kéo áo lại phía mình tôi mở máy, màn hình báo cần mật khẩu ba mươi hai ký tự.
Tôi bực bội đến run người.
Ba mươi hai ký tự, thử cả đời cũng không tìm ra.
Đành làm liều, tôi hiểu rõ hệ điều hành này nhất, nếu nhập sai quá ba lần nó lập tức xóa hết tất cả dữ liệu trong máy. Tôi không quan tâm trong máy anh ta có thể lưu gì đó quan trọng đáng giá bạc triệu dollar hay không, tôi chỉ biết nếu nhập sai ba lần mình sẽ bị phát hiện.
Đầu tiên, tôi nhấn một dãy số, ngày tháng năm sinh của Tả Nhật Thiên.
Sai.
Tôi suy nghĩ một lát, nhập tên của mình vào, Tả Nhật Hy.
Sai.
Đầu óc loạn lên, nhìn cửa phòng tắm, chỉ còn hơn mười phút nữa mà thôi. Rốt cuộc là gì chứ ? Hai tay vò rối mái tóc hiện nay đã dài đến gần đầu gối, tôi nhìn chằm chằm màn hình di động.
‘Tiểu Hy, em là của anh.”
‘Tiểu Hy, em là của anh.”
‘Tiểu Hy, em là của anh.”
Câu nói đó tua đi tua lại trong đầu, đó là câu mà tôi nghe nhiều nhất khi ở bên cạnh Tả Nhật Thiên. Có thể không ? Nghiến chặt răng, bàn tay hơi tái chầm chậm ấn xuống màn hình cảm ứng.
T – i – e – u – h – y – e – m – l – a – c – u – a – a – n - h.
Chữ ‘h’ cuối cùng hoàn thành, máy khẽ run một chút liền hiện ra màn hình chính.
Mở được máy nhưng tôi chẳng vui nổi, mật khẩu… cho thấy sự cố chấp đến ૮ɦếƭ của anh… hai.
Có lẽ, đến cuối cùng tôi vẫn không bỏ xuống được.
Tình yêu gần hai mươi năm làm sao nói buông là buông được ?
Không ngờ, đến giờ phút quyết định này tôi lại do dự, không biết mình có nên đi không ? Tôi không muốn mãi mãi sống trong căn phòng này, càng không muốn ngày càng hận anh hai. Tôi còn phải tìm hung thủ Gi*t ba, tìm mẹ, gặp Tử Hoàng.
Tự giễu trong lòng một tiếng, tôi ấn số và gọi.
“Niên Niên.”
Bên kia rõ ràng giật mình, ngỡ ngàng mấy giây mới trả lời, giọng nói sốt sắn, “Hy… Hy… Hy Hy !?? Cậu rốt cuộc sao rồi ? Cậu đang ở đâu ?”
Tôi nhẹ giọng trấn an Nhã Niên, “Niên Niên, nghe mình nói, hơn hai mươi ngày trước cậu nhận được một số tiền rất lớn chuyển vào tài khoản đúng không ?”
Nhã Niên ‘Ừ’ một tiếng, nói như sợ người khác ςướק mất lời, “Sao cậu biết, hôm đó tớ đang ăn kem tự dưng ngân hàng nhắn tin báo, nhìn dãy số 0 với đơn vị euro mà tớ cứng ngắt người đấy. Cậu…” Tôi ngắt lời Nhã Niên, nói nhanh nhất có thể, “Số tiền đó là của mình chuyển cho cậu, cậu giữ giùm mình, tùy ý sử dụng đi. Có chuyện này quan trọng hơn, cậu lập tức gọi Lăng Bạch Ngạo bảo cậu ấy đúng sáng sớm bảy ngày sau đến biệt thự Air Dark tỉnh T, mang theo thứ gì đó cắt được xích sắt.”
Niên Niên ngạc nhiên, “Chuyện quái gì vậy ? Tiền của cậu à ? Air Dark, tên kinh dị quá. Rồi còn thứ gì đó cắt xích sắt… Sao cậu không tìm Tử Hoàng, bình thường cậu đâu có thèm nhớ đến mình…”
Tôi đè nén giọng quát lên, “Không thể nhờ Tử Hoàng được, mình không còn thời gian nữa, trọng điểm ! Cậu làm ơn vào trọng điểm ! Còn nữa, gọi thêm một chuyên gia về hệ thống xác nhận vân tay và đồng tử!!”
“Được được, Mình xin lỗi. Mình lập tức gọi Ngạo ngay.”
Tôi ‘ừm’ một tiếng rồi lập tức ngắt máy, xóa lịch sử cuộc gọi.
Điều duy nhất đáng lo lúc này là, không biết anh có kiểm tra định kỳ không. Một khoảng thời gian ba sẽ gọi điện hỏi nhà mạng tất cả các cuộc gọi tin nhắn trong máy để kiểm tra. Dù sao ông cũng không phải là một người dân bình thường, địa bị xã hội của anh hai bây giờ cũng không thua ba là mấy, chẳng biết anh có cẩn thận như ba không.
Bảy ngày sau, anh phải đi họp cổ đông để nhặm chức chủ tịch.
Tôi chắc chắn như vậy.
Sau khi cất áo vào tủ, một tay cầm điện thoại, một tay nắm ly nước thủy tinh, tôi chỉ có một cơ hội và nhất định phải thành công.
Quẳng điện thoại lên bàn thủy tinh, đồng thời đập ly nước xuống sàn nhà, tiếng thủy tinh vỡ át đi tiếng va chạm giữa điện thoại và mặt bàn.
Trời giúp tôi, vị trí điện thoại không lệch đi bao nhiêu so với lúc đầu.
Ly vừa vỡ, cách cửa phòng tắm lập tức mở ra. Anh hai lo lắng chạy nhanh về phía tôi, ôm tôi tránh xa mớ thủy tinh vụn, mặc kệ cơ thể không có thứ gì ngoài chiếc khăn trắng quấn quanh phần dưới, anh hai nhìn chăm chăm vào từng nơi trên người tôi.
Một lát sau anh mới thở phào.
Hơi thở nguy hiểm lại tràn đầy, “Đây là chuyện gì ?”
Ánh mắt liếc về phía vụn thủy tinh.
Tôi gượng gạo nhìn anh hai, lắc đầu, “Trượt tay.”
Trầm ngâm một lát anh hai cuối cùng không nói gì, đứng dậy mặc quần áo.
Đưa lưng về phía anh nhắm mắt ngủ.
Dạo gần đây tôi không hề phản kháng nữa, con người của anh hiện tại trông như phức tạp nhưng thật ra càng đơn giản hơn con người hiền lành lúc trước. Thuận thì sống mà nghịch thì ૮ɦếƭ.
Chỉ một câu là tả được hết về anh.
Bỗng nhiên giọng nói cùng hơi thở ấm áp phả lên cổ, “Tiểu Hy, em đang nghĩ gì ?”
“Cách chạy trốn.”
Dứt lời, thân thể liền bị ép xuống, nặng nề ngước mắt nhìn anh. Tôi im lặng chờ đợi hành động kế tiếp.
“Em có biết, có một số lời tưởng thì nhẹ nhưng nó lại khiến người khác như bị ngàn đao lăng trì không ?” Anh cúi đầu hôn lên trán tôi, cơ thể tôi không khống chế được run lên.
Không phải vì sợ, mà là vì đau.
Tim nhói lên, tôi nghiêng đầu nhìn lên ánh trăng nhòe nhạt qua lớp rèm màu sữa.
Không khí, dần dần tràn ngập mùi vị hoan ái.