Địa Cầu Online Chương 6: Trò chơi 1- Rốt cuộc là ai trộm sách của ta (3)

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Trò chơi 1: Rốt cuộc là ai trộm sách của ta (Part 3)
Đối kháng 1v1: Đường Mạch vs "Thần côn" Trần Phương Tri
Edit:Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
"A, sách của ta!"
Mosaic dùng tốc độ không thuộc về con người chạy đến trước mặt Đường Mạch, vươn tay giật lấy cuốn "Bí mật về sự biến mất của nền văn minh Maya" ôm vào lòng. Tay trái nó cầm Que Diêm Lớn, tay phải cầm sách. Sau khi xác định đây là sách mình làm mất, nó liền chạy tới bên cạnh kệ sách ngồi xuống, dựa vào kệ sách bắt đầu đọc.
"Mụ mụ ngày mai muốn kiểm tra, ta phải đọc nhanh thôi."
Trong thư viện rộng rãi, tiếng lật sách của Mosaic sột soạt vang lên.
Sắc mặt thần côn lúc này trắng bệch, môi thâm lại, nhìn chằm chặp Mosaic với cuốn sách trong tay nó. Chỉ có vẻn vẹn mấy phút mà đầu tóc thần côn đã ướt sũng mồ hôi như con chuột ૮ɦếƭ trôi. Hắn nhìn về phía Đường Mạch, cười khổ: "Hoá ra là quyển sách này à. Cậu biết từ lúc nào?"
Đường Mạch cúi đầu nhìn tay phải thần côn. Trêи mu bàn tay của hắn, cánh trắng Thiên sứ đang dần dần hoá thành màu đen, là cánh của Ác ma.
Giọng điệu của Đường Mạch thực bình tĩnh: "Từ giây phút tôi nhìn thấy anh!"
Thần côn không thể tin nổi, mở to mắt: "Làm sao có thể!"
Mosaic vẫn ngồi trêи mặt đất đọc sách, dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bên kia. Trò chơi cuối cùng cũng kết thúc, Đường Mạch đi cùng thần côn đến khu đọc sách của thư viện, kéo ghế ngồi xuống.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Mosaic phía xa xa. Toàn bộ thư viện hiện tại, chỉ sợ còn mỗi nó là có tâm trạng kiên nhẫn đọc sách.
Thần côn không còn vẻ nhát gan sợ hãi như lúc đầu, hắn ngồi trước mặt Đường Mạch, bắt đầu nói chân tướng mọi việc: "Là tôi kéo cậu vào trong trò chơi này."
Đúng như những gì Đường Mạch nghĩ.
Thần côn nói: "Việc tôi chui vào thư viện là việc ngoài ý muốn. Trước khi cậu đến, tôi đã lẻn vào đây. Cậu biết đấy, rất nhiều người vô công rồi nghề như chúng tôi lựa chọn tới thư viện Gi*t thời gian. Đến khi đóng cửa, bảo vệ đuổi tất cả ra khỏi thư viện, nhưng bảo vệ vẫn mắc phải sai lầm. Thư viện của các cậu cách Hắc Tháp quá gần, cho nên khi nó phát ra âm thanh "Địa cầu Online", tôi đã lựa chọn chỗ này làm nơi quan sát toà tháp. Sau đó, đến ngày thứ ba, lúc tôi đang đọc một quyển sách, liền nghe thấy nó nói với tôi."
Thần côn ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú điên cuồng nhìn Đường Mạch, như thể không phải đang nhìn Đường Mạch, mà là nhìn thấy cái gì vĩ đại lắm.
"Nó nói với tôi, trò chơi sắp bắt đầu." Thần côn si mê nhìn vào hư không, lại lặp lại một lần: "Tôi bị nó chọn trúng!"
Đường Mạch không nói gì.
Thần côn chỉ là phần tử tôn giáo cuồng tín, không phải kẻ điên. Điều này tất cả nhân viên công tác trong thư viện đều biết. Cho nên chẳng bao lâu sau, thần côn liền tỉnh táo lại, ngoại trừ trêи mặt vẫn còn chút đỏ. Hắn nói: "Nó chọn cho tôi trò chơi đối kháng 1vs1, phải có hai người chơi, một mình tôi không thể hoàn thành được. Tôi đang suy nghĩ xem có nên ra khỏi thư viện tìm một người để kϊƈɦ hoạt trò chơi hay không, thì cậu đến. Tôi và cậu cũng coi như quen biết. Tôi suy nghĩ một hồi, sau đó cố ý phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của cậu. Hiện tại xem ra, đó là quyết định sai lầm nhất của tôi rồi!"
Đường Mạch hỏi hắn: ""Trừng phạt" nếu trò chơi thất bại là gì? "Loại bỏ" là gì?"
Thần côn lắc đầu: "Tôi không biết, nó chưa hề nói. Giọng nói tôi nghe được cùng giọng nói cậu nghe được là giống nhau. Nó sẽ không nói thêm lời thừa thãi. Nó nói cho tôi, đối tượng trò chơi do tôi chọn, nội dung trò chơi lại là do cậu quyết định. Đây là công bằng. Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, tôi không biết nội dung trò chơi là "đi tìm sách". Khả năng bởi vì cậu là nhân viên quản lý thư viện, cho nên mới có trò chơi này để phù hợp với cậu."
Nói đến đây, thần côn dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn Đường Mạch: "Cậu rốt cuộc phát hiện ra tôi như thế nào?"
Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, Đường Mạch nói: "Anh không phải người điên, cũng không phải đồ đần. Lý do anh trốn vào thư viện cũng không thuyết phục. Sau khi chúng ta gặp mặt, biểu hiện của anh luôn lo lắng, sợ hãi. Thần... Trần tiên sinh, tôi cũng quen một phần tử tôn giáo cuồng tín. Nếu như ba ngày trước, người kia nói với tôi "Hắc Tháp là Thần", vậy tôi chắc chắn, khi hắn bị Hắc Tháp chọn trúng, lúc kϊƈɦ hoạt trò chơi, biểu hiện của hắn sẽ không phải là kinh hoảng sợ hãi, mà là vui vẻ chịu đựng."
Tấm lưng vốn thẳng băng của thần côn nặng nề dựa lên ghế: "Hoá ra là như vậy..."
Đường Mạch: "Đây chỉ là suy đoán mà thôi. Tôi cũng không biết anh có phải là diệp công hảo long* không mà lại sợ như vậy."
(*Diệp công hảo long: chỉ nói mồm chứ không thực sự thích, chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài).
"Vậy tại sao cậu biết là tôi?"
"Bởi vì trò chơi muốn công bằng."
Thần côn không hiểu gì, nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch sờ hình cánh Thiên sứ trêи mu bàn tay mình: "Tôi cũng thích chơi trò chơi. Tôi thường xuyên chơi một trò chơi, là một trò chơi bài cực kỳ công bằng. Khi chơi, kỹ xảo có thể có lợi thế hơn may mắn, ví dụ như khi tôi chơi bài Brit. Hoặc đôi khi, may mắn cũng có thể mạnh hơn kỹ xảo, ví dụ như chơi poker. Nhưng những trò chơi này có một điểm chung, đó chính là sự công bằng. Khi bắt đầu chơi, may mắn cũng tính là một loại thực lực. Ai may mắn, ai xui xẻo, cũng đều là chênh lệch về thực lực. Trò chơi bản thân nó vốn dĩ đã công bằng."
Thần côn nói: "Điều đó thì có liên quan gì đến trò chơi của chúng ta?"
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh không cảm thấy, trò chơi này rất không công bằng hay sao?"
"Sao cơ?"
"Quy tắc trò chơi chỉ có ba điều. Thứ nhất, cấm dùng bạo lực. Cái này cũng có ý nghĩa sâu xa, tạm thời chưa nói tới. Thứ hai, Thiên sứ "ban ngày" có thể nhận được một gợi ý. Thứ ba, Ác ma "ban đêm" có thể thiêu hủy một kệ sách. Nếu nhìn qua, xác suất để Thiên sứ tìm ra được một quyển sách trong mấy chục vạn quyển sách là vô cùng nhỏ, đồng nghĩa với độ khó của trò chơi vô cùng lớn. Trong khi, xác suất Ác ma thắng trò chơi này lớn hơn rất nhiều, vì chỉ có hai mươi ba kệ sách."
Thần côn chợt hiểu ra: "Ý cậu là trò chơi này không công bằng với Thiên sứ?"
"Không phải." Đường Mạch cười lắc đầu: "Là không công bằng với Ác ma!"
Thần côn choáng váng đầu óc.
"Đối với Thiên sứ mà nói, trò chơi này luôn có hướng giải quyết. Thiên sứ chỉ cần dựa vào gợi ý để tìm ra sách là được. Nhưng đối với Ác ma mà nói, việc duy nhất hắn có thể làm là đi thiêu huỷ giá sách. Không có ai cho hắn bất kỳ gợi ý nào, cũng chẳng ai cho hắn biết quyển sách kia ở đâu. Vậy thì trò chơi này liền biến thành: Thiên sứ đang chơi giải đố, còn Ác ma thuần túy là đang đánh cược. Thiên sứ có thể dựa vào kỹ xảo và may mắn để hoàn thành trò chơi, còn Ác ma chỉ có thể dựa vào may mắn."
Thần côn không hiểu: "Nhưng xác suất để Thiên sứ tìm đúng sách thấp hơn Ác ma rất nhiều mà."
"Tôi nói rồi, sau khi trò chơi bắt đầu, may mắn cũng trở thành một loại thực lực. Ác ma trong trường hợp không thiêu huỷ đúng kệ sách, may mắn của hắn bằng 0, chả khác gì Thiên sứ. Còn có quy tắc "Cấm dùng bạo lực" của trò chơi nữa, nó hoàn toàn Ϧóþ ૮ɦếƭ khả năng Ác ma ૮ưỡɳɠ éρ đạt được gợi ý. Như vậy, Ác ma nhất định phải dùng cách khác để nhận được gợi ý trò chơi."
Thần côn không nói gì, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, thật lâu sau hắn mới nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười nói: "Do tôi ít chơi trò chơi. Đường Mạch, bài Brit mà cậu hay chơi kia, chơi có vui không? Có lẽ sau này, tôi cũng phải chơi nhiều hơn mới được."
Đường Mạch nói: "Nếu có cơ hội, tôi sẽ rủ anh cùng chơi."
Thần côn cười gật đầu.
Đường Mạch nheo mắt: "Nếu, người cùng tôi chơi trò chơi này là hắn, có lẽ kết cục sẽ khác."
"Hắn là ai?"
Đường Mạch cười: "Là một người bạn thường xuyên chơi bài Brit cùng với tôi. Hắn rất lợi hại! Nếu như là hắn, khẳng định cũng nghĩ tới những gì tôi nghĩ. Sau đó, dùng một lý do hoàn hảo lừa gạt tôi. Ít nhất thì hắn cũng không phạm phải sai lầm giống như anh."
Thần côn cũng không thấy có gì mất mặt, trái lại rất khiêm tốn lĩnh giáo: "Tôi còn có sai lầm? Tôi cho là tôi đã diễn rất khá. Lúc gặp cậu, sợ cậu phát hiện ra sơ suất nên tôi cố tình tỏ ra sợ sệt. Về sau tôi cố gắng nói ít làm ít, toàn bộ nghe theo cậu sắp xếp."
"Nhưng anh vẫn có sai lầm. Ví dụ như khi tôi nói "Trong thư viện ngoại trừ chúng ta thì không còn ai khác, Ác ma không biết đang ở chỗ nào?", sau đó anh lại nói "Hắn ẩn nấp rồi". Nếu là phản ứng của một người bình thường, phe Thiên sứ chúng ta có hai người, thì anh hẳn phải nghĩ phe Ác ma cũng có hai người. Lúc ấy, anh sẽ nói "Bọn hắn" chứ không phải "Hắn"."
Khóe miệng thần côn giật một cái: "Tôi đột nhiên rất có hứng thú với bài Brit."
"Ban đầu, tôi định vạch trần anh ngay "ngày" đầu tiên, nhưng tôi không nghĩ tới kệ sách lại tự dưng bốc cháy. Ta đoán là anh còn có đồng bọn. Có điều, như vậy không hợp lý cho lắm. Ác ma có hai người, Thiên sứ chỉ có một người, vậy không công bằng với Thiên sứ."
Trừ phi Hắc Tháp cảm thấy trình độ của hai người cộng lại mới bằng trình độ của nó!
Đường Mạch ho khan hai tiếng, không có nói câu kế tiếp ra ngoài: "Sang "ngày" thứ hai, tôi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là ai giúp anh đốt lửa? Có hai hướng. Một là anh chỉ cần nghĩ thì lửa sẽ cháy, không cần người khác giúp. Hai là có người giúp anh phóng hỏa. Trong thư viện này chỉ có anh, tôi, cùng với Mosaic. Có thể giúp anh phóng hỏa, ngoài Hắc Tháp cũng chỉ có Mosaic."
Thần côn nói: "Thế nhưng, thậm chí ngay cả tôi cũng không biết là Mosaic giúp tôi phóng hỏa."
"Cái này cũng rất dễ lý giải. Anh quên rồi sao, con nhóc đó ghét nhất đọc sách. Anh muốn thiêu huỷ kệ sách, nó đương nhiên sẽ vui vẻ giúp anh. Lý do rất hợp lý đúng không? Hơn nữa vừa rồi, lúc Mosaic tới, tôi có để ý tóc của nó. Không may là đuôi tóc có dấu hiệu bị đốt trụi. Hẳn là khi phóng hỏa, nó không cẩn thận làm cháy tóc."
Thần côn ngồi phịch xuống ghế: "Tôi thua tâm phục khẩu phục."
Đường Mạch vốn còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn bộ dạng của thần côn, cậu chỉ lắc đầu, mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Còn có rất nhiều thứ thần côn không chú ý tới, ví dụ như chuyện cậu thăm dò thần côn như thế nào, lừa gạt thần côn thiêu huỷ kệ sách hàng H ra sao. Hay như việc chỉ cần dựa vào ba gợi ý của Mosaic là đã có thể lột trần thân phận của thần côn.
Ba cái gợi ý kia nói lan man rất nhiều, nhưng tổng kết lại chỉ có ba điểm.
Thứ nhất, Ác ma sẽ gạt người. Đây là muốn bóng gió với Thiên sứ: Ác ma đang ẩn giấu thân phận, ở bên cạnh ngươi.
Thứ hai, Thiên sứ biết quyển sách này. Gợi ý này có vẻ vô dụng, bởi vì sách Đường Mạch biết rất nhiều. Kể cả gần đây nhất, ít nhất cũng mấy trăm quyển.
Thứ ba, Ác ma biết quyển sách này. Vậy quyển sách này cả Đường Mạch cả thần côn đều biết.
Tuy nhiên, phạm vi vẫn rất rộng.
Thần côn đọc sách một năm ở thư viện, hắn và Đường Mạch đều biết ít nhất mấy nghìn đầu sách. Nhưng độ khó của trò chơi sao có thể lớn như vậy. Nếu như trò chơi này không có cách nào "qua cửa", vậy ngay từ đầu Hắc Tháp muốn kϊƈɦ hoạt trò chơi làm qué gì? Cứ trực tiếp loại bỏ người chơi là xong.
Cho nên, đáp án của trò chơi nhất định là cả Đường Mạch và thần côn đều có thể nghĩ tới.
Quyển sách đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của Đường Mạch chính là "Bí mật sự biến mất của nền văn minh Maya".
Đây quyển sách mà cậu cùng thần côn đã từng thảo luận qua trước khi có sự kiện Hắc Tháp (Chương 1). Nếu như muốn hỏi quyển sách nào mà hai người cùng biết, cùng có ấn tượng sâu sắc, thì tuyệt đối chính là quyển này.
Thần côn không ngu ngốc, dưới tình huống trò chơi đột ngột bắt đầu, hắn có thể ngay lập tức nghĩ tới việc diễn kịch, còn diễn như thật, xem như rất khá rồi.
Đường Mạch bỗng nhiên lại nghĩ, nếu như người cùng chơi với cậu là Victor, chỉ sợ ngay tại giây phút hai người tiến vào trò chơi, hắn sẽ ςướק luôn quyền chủ động của cậu rồi ấy chứ.
Victor tuyệt đối sẽ không giống thần côn, để mình ở thế yếu. Thần côn diễn kịch để Đường Mạch bớt cảnh giác, làm ít để tránh sai lầm, nhưng như vậy cũng tự đánh mất cơ hội làm thay đổi suy nghĩ của Đường Mạch, hoặc lừa dối Đường Mạch.
Nếu như là Victor, hắn sẽ làm như thế nào...

Cùng lúc đó ở thủ đô xa xôi, một nam nhân cao lớn anh tuấn, mặc quân phục chỉnh tề, nhanh chân tiến vào phòng họp. Hắn kéo ghế ngồi xuống góc của phòng họp, hai mắt như ưng, nhìn nhà khoa học đang diễn thuyết và cả màn hình lớn đầy chữ trước mặt.
"Ba ngày trước, Hắc Tháp chỉ là hư ảnh, chúng tôi gọi nó là ảo ảnh dạng A. Trong vòng nửa năm, chúng tôi có làm vài thí nghiệm, kiểm tra số liệu tương quan của Hắc Tháp..."
Trong phòng họp, các nhà khoa học thảo luận kịch liệt, cuối cùng thủ trưởng lên tiếng, giọng điệu khủng bố: "Hôm nay đã là ngày thứ ba. Kết luận của các anh là gì?"
Các nhà khoa học câm nín.
Ở đây, Phó Văn Đoạt là người có quân hàm thấp nhất, yên lặng dời ánh mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Giữa màn đêm đen kịt, có một toà Hắc Tháp to lớn, đỉnh nhọn hoắt giống như mũi dao, lơ lửng treo trêи đầu của 2,172 vạn (hơn 21 triệu) người dân Bắc Kinh.
Hiện tại là 03 giờ 42 phút, rạng sáng ngày 18 tháng 11 năm 2017. Thời hạn "ba ngày loại bỏ người chơi" sắp kết thúc, chỉ còn đúng 04 giờ 18 phút.
(Trò chơi bắt đầu đúng 8h sáng ngày 15/11)
Thư viện.
Thần côn mướt mải mồ hôi ngồi trêи ghế. Nếu nói hắn không căng thẳng, vậy thì đôi môi không ngừng run rẩy lại lột trần nội tâm lo lắng, bất an của hắn. Hiện tại, không ai biết rốt cuộc "Loại bỏ" là thế nào, có lẽ chỉ là thua một trò chơi, cũng có lẽ sẽ mất đi nhiều thứ.
Đúng vào lúc này, tiếng bước chân cộc cộc cộc từ sâu trong giá sách lại vang lên.
Mosaic cầm quyển sách kia, nhún nhảy chạy đến bên cạnh Đường Mạch. Hai bím tóc lắc lư trêи không trung tạo thành đường vòng cung xinh đẹp. Nó ưỡn cái иgự¢ nhỏ, trong giọng nói khó nén được sự phấn khích, nó bỗng nhiên giơ tay, đưa Que Diêm Lớn tới trước mặt Đường Mạch.
"Thiên sứ, ngươi cũng giỏi đấy. Vì ngươi giúp ta tìm được sách, ta tặng nó cho ngươi."
Đường Mạch dở khóc dở cười, nhận lấy que diêm, vô thức hỏi một câu: "Cô bé bán diêm?"
Trong chốc lát, lớp Mosaic thật dày trêи mặt con nhóc bỗng nhiên xuất hiện lỗ hổng. Đường Mạch hai mắt mở lớn, nhìn vị trí hai bên mắt của con nhóc. Lớp Mosaic biến mất, lộ ra một đôi mắt cá ૮ɦếƭ vừa to vừa vô thần. Những chỗ khác trêи mặt vẫn là lớp Mosaic như cũ, chỉ lộ mỗi hai con mắt!
Đường Mạch nín thở, cảnh giác biến hoá kỳ quái này.
Cặp mắt cá ૮ɦếƭ vô thần kia đang lườm Đường Mạch, sự khinh bỉ nồng đậm hóa thành thực thể.
"Đại thúc, ngươi còn chưa chịu lớn a? Ngươi gặp cô bé bán diêm nào đáng yêu như vậy chưa hả?"
Từ ca ca biến thành đại thúc - Đường Mạch: "..."
Hóa ra lớp Mosaic trêи mặt ngươi biến mất, chỉ vì muốn quăng ra một ánh mắt khinh bỉ thôi hả!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc