Đi Về Phía Không Anh - Chương 27

Tác giả: Trương Vũ Hàm

Ngày Quốc khánh, cả Bắc Kinh đông nghìn nghịt, chỗ nào cũng toàn người là người. Thế vận hội vừa kết thúc, cả nước đều muốn đổ về Bắc Kinh để tận mắt chiêm ngưỡng sân vận động Tổ Chim. Đông Tam không đi đâu cả, cô đang bận chuyển nhà.
Chu Nam ra đi gọn nhẹ, rất nhiều đồ đạc của anh vẫn để trong phòng. Gọi điện cho anh, lúc nào cũng không có người nghe máy. Tất nhiên không phải anh mất máy hay không kịp nghe. Anh đang tránh mặt cô.
Đương nhiên Đông Tam hiểu điều đấy. Nhưng đối diện với một đống thùng lớn thùng nhỏ chất đầy trong phòng, cô đành bó tay bất lực. Cô gửi tin nhắn cho anh: Chỗ em còn rất nhiều đồ của anh. Em sắp chuyển nhà, bao giờ anh đến lấy?
Gửi tin nhắn đi rồi, cô cảm giác như toàn bộ sức lực trong người đã bị rút sạch. Đồ đạc sắp xếp cũng đã tương đối ổn thỏa, ngày mai là có thể chuyển được rồi. Hiện tại trong ký túc đang có một chỗ trống, bạn cùng phòng cũng là người cô quen biết từ lâu, đó là một cô gái trầm lặng có nụ cười rạng rỡ. Trình Nhược San ngỏ ý muốn giúp cô chuyển nhà nhưng cô vội từ chối. Đông Tam vẫn thấy áy náy với Nhược San về vụ làm loạn ở quán cà phê của bạn cô. Hơn nữa, cô cũng muốn tự tay dọn dẹp đồ đạc trong căn phòng này.
Nhược San gửi cho Đông Tam số điện thoại của một công ty dịch vụ chuyển nhà, rồi thắc mắc sao cô lại cần đến nó. Khi biết cô định chuyển nhà, mắt Nhược San trợn to hơn cả quả trứng. Còn cô thì chỉ hờ hững thông báo mình và Chu Nam đã chia tay. Nhược San nhảy dựng lên, “Cậu điên rồi à, cậu ở với anh ta những hai năm nay, cái gì cần cho đã cho anh ta cả rồi, kết quả anh ta nói đi là đi luôn à?”
Nhược San lúc nào cũng vậy, suy nghĩ rất rõ ràng, tình cảm cũng rõ ràng. Tôi đã cho anh bao nhiêu thì cũng phải được nhận lại bấy nhiêu. Người như vậy chả bao giờ sợ thiệt cả. Đông Tam xua xua tay, tỏ ý không muốn nhắc đến việc này nữa. Cô mệt mỏi quá rồi. Những ngày này, việc ở trường đã quá nhiều, cô không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến những việc khác nữa. Những việc khác đó, bao gồm cả chuyện cô và Chu Nam.
Tính từ hôm Chu Nam đi đến giờ đã được mười bảy ngày. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Điện thoại rung. Cuối cùng Chu Nam cũng trả lời tin nhắn của cô: Những thứ không cần nữa thì vứt đi.
Dẫu đã lường trước câu trả lời nhưng khi đọc xong tin nhắn, Đông Tam vẫn thẫn thờ ngồi thụp xuống ôm lấy mặt. Trời tối dần. Cô biết nếu cứ ngồi mãi thế này, dù trời đất có sụp đổ cũng chẳng ai quan tâm. Cô đứng dậy tìm điện thoại, gọi điện cho chủ nhà thông báo chuyện trả phòng. Vừa dập máy thì Chu Cẩm Thời gọi đến hỏi cô có muốn tham gia làm dự án không, tất nhiên là sẽ có thu nhập. Đương nhiên là cô đồng ý. Trong những lúc như thế này, công việc sẽ là cứu cánh cho cô. Chu Cẩm Thời rào trước đón sau mãi nhưng lại ngập ngừng không nói ra, Đông Tam mất hết kiên nhẫn, gặng hỏi:
- Anh còn có chuyện gì nữa không? Tôi đang bận lắm.
- Chuyện của cô tôi đã nghe rồi... muốn uống rượu không... tôi có thể đi cùng cô. Tôi bây giờ...
Cô liền bật cười nói:
- Suýt nữa thì tôi quên mất anh là anh họ Lợi Lợi, đương nhiên sẽ biết chuyện nhanh hơn người khác. Yên tâm đi, tôi vốn là đứa ích kỷ mà, không có chuyện vì một người đàn ông bội bạc mà chán sống đâu. Tôi vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm.
Những điều cô nói hoàn toàn là sự thật. Trừ hôm đầu tiên khóc một trận như mưa như gió ra, những ngày sau đó cô bình thản như không. Hồi còn học đại học, Đông Tam còn có một mối tình khác nhưng không thành. Câu nói của người ấy lúc chia tay luôn ám ảnh tâm trí cô, “vẻ bình thản của em khiến anh cảm thấy mình thực sự bất lực. Có phải vì chưa bao giờ em thật yêu anh?”. Thực ra, cô cũng rất đau lòng. Khi cô còn đang lạ lẫm với môi trường xung quanh, là người ấy đã nắm chặt tay cô đi qua bốn năm đại học. Đôi lúc đi qua một nơi quen thuộc nào đó, cô đều dừng để nhớ lại, năm xưa trong mắt người ấy chỉ có sự dịu dàng dành riêng cho cô. Nhưng khi đó, cô ấu trĩ đến mức nực cười lạnh lùng bỏ đi không một lời giải thích. Sau đó người ấy đi Mỹ, tất cả bạn bè đều đi tiễn, duy chỉ có mình cô bướng bỉnh nhốt mình trong phòng tự học. Khi ấy, cô đúng là một đứa con gái máu lạnh.
Và giờ với Chu Nam, cô cũng như vậy. Học kỳ mới đã bắt đầu, các em sinh viên mới cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô trong một số việc. Chuyện này giúp ích cho cô không ít trong việc xử lí số liệu luận án. Ngoài ra, cô cũng bận rộn với việc tìm kiếm cơ hội thực tập tại các công ty. Học bổng của trường không đủ chi tiêu, hơn nữa, giáo sư Lý cũng không giúp đỡ cô được mấy. Nếu không phải điểm đầu vào của cô rất tốt thì có lẽ ông đã bỏ mặc cô từ lâu rồi.
Lần tìm thông tin trên mạng, Đông Tam đã nộp hồ sơ xin phỏng vấn ở hai công ty. Trong đó có một công ty vốn rất ưng cô, nhưng khi biết còn một năm rưỡi nữa cô mới tốt nghiệp, họ nói vậy chỉ còn cách là chờ nửa năm nữa rồi tính tiếp. Dù hết lần này đến lần khác bị từ chối, nhưng cô vẫn kiên trì nộp hồ sơ ở nhiều nơi khác nhau. Chiếc máy tính Chu Nam để lại đã giúp cô rất nhiều.
Đông Tam không phải dạng người bốc đồng, chia tay rồi thì sẵn sàng vứt hết những thứ được tặng trước đó đi. Khi thu dọn đồ đạc, cô lọc lấy những thứ mà mình có thể dùng được để sang một bên. Tỉ như trước đây Chu Nam có một chiếc áo phông to mà cô rất thích. Lần này Chu Nam không mang đi, cô vẫn vui vẻ nhận lấy chiếc áo cũ đã hơi ngả màu làm áo ngủ, coi nó như dấu ba chấm sau khi tình yêu hạ màn.
Tắm rửa xong, cô ngồi vào bàn máy tính lập hồ sơ ảo trên mạng, đang lần mần ngồi viết CV thì Đông Tam chợt nhìn thấy mục quảng cáo chung cư nhấp nháy liên hồi liền tiện tay bấm vào xem. Chung cư này mới được xây dựng ở Thông Huyện, cách trung tâm thành phố khá xa nhưng giá phòng cũng lên đến con số hàng chục nghìn tệ. Với giá đó thì có nằm mơ cô chẳng bao giờ có thể với tới được. Nhưng biết đâu có thể mấy năm nữa cô sẽ có đủ tiền để mua một căn hộ nhỏ. Cô luôn muốn sống ở thành phố này, ý định này xuất hiện từ khi gặp Chu Nam, đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa thực hiện được.
Nghĩ ngợi một lúc cô vào blog định viết vài dòng, nhưng bất cẩn thế nào lại ấn nhầm vào nút liên kết. Tên blog hiện lên giữa những vệt xanh nhạt loang dần trên nền trắng của mạng Sina: Đóa Hoa Trong Cát Bụi.
Trương Ái Linh đã từng nói với Hồ Lan Thành một câu: “Anh khiến em thấy mình nhỏ nhoi, như hạt giống bé nhỏ vùi mình trong gió cát. Nhưng cũng vì vậy mà trái tim em đã được nở hoa”. Đó từng là lời yêu thương cô dành cho Chu Nam, như hạt giống bé nhỏ vùi trong gió cát, chờ đến ngày mãn nhụy khai hoa. Nhưng Trương Ái Linh cũng từng nói, không có tình yêu nào là không phải trải qua trăm ngàn nỗi đau đớn.
Blog này họ đã cùng viết khi vẫn còn ở bên nhau Nhưng những lời yêu thương ấm áp ấy chỉ tồn tại trong nửa năm rồi nhanh chóng bị chôn vùi trong cuộc sống bộn bề toan tính, cả hai chủ nhân của blog đều đã lãng quên sự tồn tại của nó.
Như cô gái bé nhỏ lạc vào khu vườn xưa cũ, cô ngẩn ngơ trước cảnh vật rực rỡ ngày nào giờ đã úa tàn trong lớp bụi thời gian. Ngón tay trắng bệch của cô siết chặt con chuột, những entry cũ giờ đọc lại vẫn thấy ấm áp như ngày nào. Những câu nói, những lời thề nguyền đã từng một thời minh chứng cho tình yêu giữa hai người. Nếu như không bấm nhầm, có lẽ cô cũng đã quên mình từng có một cái blog như thế. Cô chậm rãi di chuột. Hạnh phúc thuở ban đầu thật đẹp, ngày ấy họ không còn quan tâm đến thời gian, tưởng rằng một cái chớp mắt cũng là thiên trường địa cửu.
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng mình đi chơi và cũng là ngày em tốt nghiệp ra trường. Anh chàng ngốc của em đã khệ nệ vác một cái balo to tướng và hai tấm vé đi Thanh Đảo xuất hiện dưới sân ký túc để tặng cho em niềm vui bất ngờ. Em phải cố kìm nén để mình khỏi bật khóc vì sung sướng. Chu Nam, anh nói đi, sao anh luôn biết cách làm em hạnh phúc vậy?”
“Thanh Đảo thật đẹp. Em rất thích thành phố biển này. Mỗi sớm mai anh và em cùng ngồi trên cát ngắm bình minh, anh lắng nghe những ước mơ hoang đường của em rồi âu yếm ôm em vào lòng và bảo em là đồ ngốc. Em không ngốc chút nào đâu, anh hứa với em, sau này chúng mình sẽ kiếm thật nhiều tiền mua một căn nhà bên bờ biển. Ngày nào cũng có thể được nhìn ngắm những triền sóng trắng xóa vỗ bờ, được hít thở làn gió mát lạnh hương vị biển. Sống giữa nắng gió thiên nhiên thật thú vị phải không anh. Giá như chúng mình được sống cuộc sống cách biệt hoàn toàn với thế giới. Như thế đẹp biết bao. Em dường như không thể đợi thêm nữa, nhưng biết bao giờ được như vậy anh nhỉ”.
“Mấy hôm nay em cứ nghĩ đến chuyện đi câu anh ạ. Anh và em, người cầm lao, người quăng lưới. Biết đâu trong lòng đại dương sâu thẳm có một con cá mập đang đợi chúng ta, hoặc từng đàn cá cơm dày đặc như những đám mây sậm màu lượn quanh thuyền. Chúng mình sẽ chiến đấu với cá mập, dụ nó cắn câu, sau đó hì hụi kéo bộ xương khổng lồ về làm chiến tích như ông già và biển cả trong truyện. Ông già và biển cả ấy. Để rồi khi có con cái, chúng mình sẽ tự hào kể cho chúng nghe, rằng năm xưa bố mẹ chúng đã dũng cảm như thế nào. Và để được dũng cảm như bố mẹ, trước tiên chúng ta phải là người đảm dám sống dám chiến đấu.Một cuộc sống như thế không bao giờ có được giữa chốn phố xá đông đúc ồn ào. Chỉ có bên bờ biển xanh thẳm, khi những đợt sóng này xô những đợt sóng khác, khi cát và sóng hòa quyện vào nhau thì mới có thể sản sinh ra những con người dũng cảm như thế. Anh yêu, em sẽ mãi mãi ghi nhớ anh đã từng hứa sẽ tặng em một tương lai như vậy”.
Không kịp với lấy hộp giấy ăn ở bên, nước mắt cô cứ thế trào ra đầm đìa. Những ngày tháng thật hạnh phúc, cô cay đắng nghĩ thầm. Cô tắt máy, ngả người về phía sau. Nước mắt dần khô nhưng trái tim thì xót xa vô cùng. Tình yêu mà phải khó khăn lắm mới giành được, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được ngay! Cô vì anh mà phải chịu đựng như thế nào, cho dù anh có là gỗ đá cũng phải biết dăm phần. Thực ra, ai dám bảo anh không phải là người đàn ông thông minh cơ chứ? Anh đã từng hiểu cô như vậy, tất nhiên cũng sẽ hiểu tình cảm mà cô dành cho anh ban đầu không đơn thuần chỉ là tình yêu.
Việc như ngày hôm nay từ lâu đã không còn là tình yêu nữa rồi. Chẳng lẽ những điều Chu Nam làm cô lại không biết chút nào? Anh chưa bao giờ định giấu cô. Thậm chí, chuyện lén lút qua lại tán tỉnh bạn gái cũ anh cũng để lại dấu vết, cho dù là rất nhỏ, như ngầm bảo với cô rằng anh đã làm đấy. Anh đi ngược lại với ước mơ của cô, trở thành một người tham công tiếc việc không có tương lai chỉ biết hôm nay không biết ngày mai.
Anh không thể trở thành hoàng tử của cô thì chuyện chia ly chỉ còn là sớm hay muộn. Nếu như không phải cô là người bắt đầu, có lẽ anh đã không thể đang tâm như vậy. Người đàn ông này lúc nào nhân từ cũng như thế. Có lẽ cũng vì điểm này mà ngày xưa cô mới có được cơ hội tiếp cận anh chăng?
Hôm chuyển nhà, Đông Tam thuê hẳn gói dịch vụ của một công ty vận tải chuyên nghiệp. Khi hai người đàn ông lực lưỡng xuất hiện trước cửa nhà, cô thấy hơi lo lắng. Nhỡ đâu đây là công ty xã hội đen trá hình thì sao? May mà hai ngườỉ này, nhìn bề ngoài có vẻ hung dữ nhưng tính tình lại có vẻ khá tốt bụng, thấy cô cứ chạy hết bên này đến bên nọ mà chả đâu vào đâu, họ liền bảo cô cứ ở trong nhà trông coi đồ đạc, rồi cứ thế huỳnh huỵch vác hết thùng lớn đến thùng nhỏ xuống xe. Phòng nằm trên tầng 6, lại không có thang máy, đi đi lại lại cũng khá vất vả, cũng may cô không có đồ gì cồng kềnh ngoài mấy cái hòm, một vài đồ đun nấu cùng một cái tủ lạnh và một cái lò vi sóng. Cô đã hỏi người quản lý ký túc của trường, những thứ đó đều được dùng.
Đồ đạc đã chuyển xong, cô cầm túi xách và máy tính đi ra cùng với hai nhân viên chuyển nhà. Trước khi đóng cửa, cô đưa mắt nhìn lại lần cuối cùng căn nhà quen thuộc. Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô thoáng nhìn thấy chiếc áo phông của Chu Nam đang phơi ngoài ban công. Cô định quay vào lấy, nhưng chần chừ một lát rồi lại thôi.
Bà chủ nhà đứng đợi cô dưới sân, nhận chìa khóa, lên phòng kiểm tra một lúc rồi hỏi:
- Cô gái, sao cô để lại nhiều đồ thế. Xem này, cái đồng hồ thạch anh này ít nhất cũng phải đến mấy trăm, còn những tấm ảnh này...
Đông Tam đã trèo lên ghế phụ của xe hàng, vẫy tay chào bà chủ:
- Những thứ đó phiền bà vứt hộ cháu. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho bà. Tạm biệt.
Bà chủ nhà vui vẻ vẫy tay chào cô. Chiếc xe chậm chập lăn bánh rời khỏi sân, Đông Tam nhất định không quay lại nhìn khu nhà lần cuối. Những cây hòe bên đưòng vươn thẳng tàn lá sum suê, ánh nắng nhạt nhòa lọt qua kẽ lá nhảy nhót không ngừng trên mặt đường lạnh lẽo.
Tạm biệt, Chu Nam.
Khi xe đến ký túc xá, Đông Tam đã nhìn thấy Chu Cẩm Thời từ xa.
Vừa thoáng nhìn là biết ngay đó là anh. Một chiếc BMW đỗ bên đường, anh đeo kính RayBan, mặc bộ thể thao đứng tựa vào xe, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các cô gái.
Nhìn thấy Đông Tam, anh vứt điếu thuốc xuống đất, chạy nhanh lại.
- Sao anh lại ở đây? Đợi ai à? - Một trong những ưu điểm của Đông Tam chính là thường hay nghĩ hộ lý do cho người khác. Và những lý do đó đều không liên quan gì đến cô.
Chu Cẩm Thời bỏ kính ra, đôi lông mày sắc lạnh chăm chú nhìn cô.
Thấy Đông Tam không hề gầy đi và cũng không có vẻ gì là suy sụp, anh cũng cảm thấy như được an ủi:
- Nghe nói cô chuyển nhà nên tôi đến xem có giúp gì được không. Ban nãy đến nhà cô thì bà chủ nhà bảo cô vừa đi khỏi thế nên tôi mới đến đây chờ cô.
Vì lý do này mà anh đã lái xe với tốc độ hơn 120 km/h để có thể trong thời gian ngắn nhất xuất hiện trước mặt cô.
Đông Tam cười lạnh lùng, không hề có chút cảm kích:
- Anh mà đến sớm một chút thì tôi không cần phải thuê người đến chuyển nhà. Bây giờ đã có người rồi, không cần phiền đến anh nữa.
- Không phiền chút nào. Nào, để tôi giúp cô. - Anh chợt nhìn thấy một chiếc khăn quàng màu trắng chấm bi hồng lấp ló trong thùng - Cái khăn này đẹp lắm, rất hợp với cô.
Đông Tam đứng sững lại, nhưng ngay lập tức bình thường như cũ:
- Anh thích à? Thế thì tặng anh đấy.
Nói xong, cô quay người ôm một ít đồ đi lên lầu cùng với hai người khuân vác. Chu Cẩm Thời thấy vậy cũng lên theo, nhưng Đông Tam chặn anh lại:
- Trông xe giúp tôi, đừng có để ai lấy mất đồ đấy.
Thế là giữa sân kí túc xá mênh ௱ôЛƓ, Chu Cẩm Thời chán nản ngồi ngắm đàn kiến đang miệt mài tha mồi, vẻ mặt anh mỗi lúc một thêm ủ rũ.
Đồ đạc đã chuyển hết lên tầng mười một, Đông Tam ngồi giữa đống đồ đạc ngổn ngang, gọi điện cho Chu Cẩm Thời:
- Đã về chưa? Đi ăn cơm trưa với tôi nhé. Quán cơm bình dân ở cổng Đông, anh chịu khó một chút vậy.
- Được, được, được. Tôi ở dưới đợi cô. - Ăn ở đâu không quan trọng, điều quan trọng là ăn với ai.
Đông Tam tắm rửa xong xuôi đâu đấy rồi mới xuống sân. Mái tóc ướt xõa xuống vai làm ướt hết chiếc áo phông màu trắng trên người cô để lộ cả một phần quai áo иgự¢. Chu Cẩm Thời vô tình nhìn thấy, mặt đỏ lựng lên.
Đông Tam lắc lắc mái tóc cho khô, tò mò hỏi:
- Anh sao thế? Bị cảm à? Cô nhìn xung quanh, trời đẹp gió nhẹ, tuy đã gần trưa, nhưng nắng cũng không gắt lắm.
Chu Cẩm Thời không nói không rằng cứ thế đi một mạch, được một lát mới sực nhớ ra trong tay vẫn đang cầm chiếc khăn quàng của cô, liền vội quay lại đưa cho cô:
- Muốn tặng tôi thì cũng phải tặng cái gì thích hợp chứ. Tặng tôi khăn con gái, cứ như là tín vật hẹn ước ấy.
Đông Tam khẽ cắn môi, sau đó nói rành rọt từng chữ:
- Không cần thì vứt đi. Cái khăn này màu sắc đơn điệu quá, tôi không thích.
Một lúc lâu sau, Chu Cẩm Thời mới thu tay lại. Anh hết nhìn chiếc khăn rồi lại quay sang nhìn cô. Mặt Đông Tam lạnh tanh, không biểu lộ cảm xúc gì, Anh cười:
- Là Chu Nam tặng phải không. Thế thì để tôi vứt đi.
Đông Tam giằng lấy chiếc khăn trên tay anh:
- Ai nói là Chu Nam tặng? Anh nói nhiều quá đấy, để đấy tôi tự vứt.
Cô cuộn khăn ném thẳng vào thùng rác gần đó mà không hề chớp mắt. Chu Cẩm Thời định giằng lấy nhưng không kịp, vội vàng gạt cô sang một bên rồi lấy cái khăn ra, bực bội quát:
- Không làm gì được người ta thì trút giận lên cái khăn à, cô tưởng cô lợi hại lắm chắc? Người ta ngày ngày ăn sung mặc sướng, cô khổ sở thế này có ích gì chứ?
Đông Tam lặng im nhìn Chu Cẩm Thời vẩy vẩy chiếc khăn rũ bụi:
- Có vẻ anh thích cái khăn này thật. Nếu anh không chê thì cầm về cho em gái. Chắc là cô ấy sẽ thích. .
Thấy cô lảng tránh, Chu Cẩm Thời cũng biết điều chuyển đề tài, anh kéo tay cô, vừa đi vừa nói:
- Con nhóc Hiểu Âu chỉ thích màu sắc sặc sỡ thôi, màu này không thích hợp với nó. Cô nói đây không phải là... tặng, thế sao lúc mua không thấy ghét?
Đông Tam im lặng không một lời giải thích. Họ đi bộ đến quán cơm ở cửa Đông, chờ cho bà chủ và nhân viên trong quán tản ra xa, cô khẽ cắn môi, nói:
- Đấy là món quà đầu tiên Chu Nam tặng tôi. Vì món quà này mà tôi mới...
Đó là chuyện cách đây rất lâu rồi. Lễ độc thân năm ấy, trong khi các bạn gái tíu tít đi chơi với bạn trai thì cô một mình ngồi ôm gối lơ đãng lên mạng đọc tin tức.
Lúc đó cô cũng mới quen biết Chu Nam, chứ chưa có tình ý gì sâu sắc. Bỗng điện thoại nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn, là của Chu Nam, anh hỏi thăm cô lễ độc thân thế nào. Đang lúc rỗi rãi không biết làm gì lại thêm có chút chán chường trong lòng, cô liền nhắn tin trả lời.
Cứ như thế, hai người dần trở nên thân thiết lúc nào không biết.
Biết Đông Tam đón lễ độc thân một mình, mấy hôm sau Chu Nam mua chiếc khăn này, hẹn cô ra ngoài kí túc rồi tận tay trao cho cô.
Khi ấy, Chu Nam không biết được rằng, người con gái nào cũng rất dễ xao xuyến trước cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của người con trai mà mình thích, Đông Tam cũng không phải là ngoại lệ. Thời ấy, các cặp tình nhân rộ lên mốt tặng khăn cho nhau, giữa mùa đông rét mướt còn gì ấm áp hơn chiếc khăn người yêu tặng mình chứ? Trải qua lễ độc thân một mình, đột nhiên nhận được món quà bất ngờ như vậy, dù có là cục đá vô tri vô giác cũng phải mềm lòng. Đông Tam thực sự cảm thấy ấm áp trước lời nói dịu dàng của Chu Nam lúc đó: Đừng có lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình như thế, em hãy mở lòng mình với thế giới bên ngoài đi, cuộc sống tươi đẹp này là của em đấy.
Đến bây giờ Đông Tam vẫn không hiểu được động lực gì đã thúc đẩy cô hỏi anh một câu: Anh muốn đi chơi với em không?
Vậy đấy, cho dù đó là thứ tình yêu được tính toán kỹ lưỡng, nhưng lúc bắt đầu vẫn đầy bất ngờ đấy thôi.
Lúc cô gọi thêm rượu, Chu Cẩm Thời vội ngăn lại. Giọng bắt đầu nhòe nhoẹt đi vì hơi rượu, Đông Tam trợn mắt lên nhìn anh:
- Chẳng phải anh nói sẽ uống rượu với tôi hay sao? Hôm nay tôi mời!
Chu Cẩm Thời đành kệ cho cô muốn làm gì thì làm, dù sao say được cũng tốt hơn là tỉnh quá.
Tửu lượng Đông Tam rất khá, không biết có phải là do di truyền hay không. Cô nhìn Chu Cẩm Thời chòng chọc, hỏi dồn:
- Anh không uống thật à, không uống thật à? Anh không định chuốc cho tôi say rồi... ha ha ha.
Chu Cẩm Thời bất đắc dĩ ngồi chịu trận trước những ánh nhìn tò mò của người trong quán. Đông Tam vẫn không chịu ngừng lại, cô ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ:
- Ê nhóc, mang thêm chai rượu trắng ra đây.
Nhất định không say không về. Cái quán nhỏ cũ kĩ đầy bụi đường này không hề làm cô mất hứng nâng chén tiêu sầu, như thể hôm nay cô nhất định đoạn tuyệt với quá khứ trước kia. Tốt rồi, rời khỏi căn nhà đó là coi như đã chấm dứt hoàn toàn câu chuyện cổ tích của vịt con Đông Tam.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc