Cuộc gặp gỡ đầu tiên của kỳ học mới, giáo sư Lý vội vàng dặn dò mấy câu rồi nhanh chóng mất hút. Để mặc hai cô cậu sinh viên của mình ngơ ngác nhìn nhau khó hiểu. Ngồi ngay cạnh Đông Tam, vẫn là Chu Cẩm Thời với hàng lông mày rậm rạp. Hơn một tháng không gặp, anh vẫn không thay đổi gì, vẫn thản nhiên như thường, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô đầy ẩn ý.
Đông Tam nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vàng rời khỏi khu nhà học. Mặt trời chói chang như chọc thẳng vào mắt người ta, nhuộm vàng dãy ngô đồng sum suê phía cuối con đường. Xung quanh cô, người qua người lại tấp nập, vui vẻ, những cô nữ sinh xinh đẹp, kiêu hãnh ôm bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các chàng trai. Những lúc thế này, Đông Tam không sao nén nổi cảm giác ghen tị đang len lỏi trong người. Vì sao họ có thể sống nhẹ nhàng như thế cơ chứ? Mải nhìn theo những người qua lại trên đường, cô không chú ý đến một chiếc xe đỗ bên vệ đường, cửa sổ xe từ từ kéo xuống, Chu Cẩm Thời đeo kính RayBan, ngoắc tay gọi cô. Dáng vẻ này của anh không biết đã mê hoặc bao cô gái, nhưng Đông Tam thì như gặp phải ma, lùi vội mấy bước, sau đó nhìn anh cười lúng túng:
- … À, chào buổi sáng!
Giờ là quá trễ để chào buổi sáng vì lúc này đã là xế trưa, bóng người thu lại thành một khối xám đậm trên mặt đất. Nhưng Chu Cẩm Thời chỉ mỉm cười lịch thiệp:
- Đi ăn trưa cùng nhé? Thầy Lý cũng đi đấy.
Đông Tam lập tức lắc đầu lia lịa như một cái xúc xắc. Đừng nói là anh, thầy Lý cũng là mối đe dọa lớn với cô lúc này. Không gặp hay cố ý không gặp có khi còn tốt hơn.
- Cảm ơn, không cần đâu. Tôi còn phải hoàn thành nốt nhiệm vụ mà thầy Lý giao cho trước khi nghỉ hè…
- Ừ, vậy thôi. – Chu Cẩm Thời cũng không nài thêm, khẽ gật đầu với cô – Thế tôi đi trước đây. Tạm biệt.
Đông Tam nhanh chóng vẫy tay chào, đợi đến khi đám lá vàng trên đường cuốn mình theo bánh xe dừng hẳn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lẩm bẩm rủa thầm, đối mặt với sự tử tế của Chu Cẩm Thời thật căng thẳng đầu óc, thà anh ta cứ lạnh lùng như trước còn hơn. Mà căng thẳng cái gì chứ? Càng căng thẳng càng chứng tỏ cô vẫn không thể nào quên được cái ôm của anh ta. Đông Tam quả quyết cắt đứt dòng suy nghĩ đó, những lời nói trong lúc hoảng loạn liệu có đáng tin không? Cô không muốn biết, nhưng lúc gặp lại cũng không thể mỉm cười làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Xem ra người căng thẳng hơn cả chính là cô.
Sớm biết thế này, cô không cần phải hoảng hốt sợ hãi chuồn đi. Không, sớm biết thế này, cô đã không khiêu khích kiểu nhân vật nguy hiểm như tay Chu Cẩm Thời này.
Cô ghé qua căng tin, ăn qua loa cho xong bữa rồi tất tả đón xe bus đi về. Tối nay Chu Nam có chuyến công tác. Cô dạo qua chợ mua rau, cá và nửa con gà quay. Vừa đặt chân vào nhà, Đông Tam đã vội vội vàng vàng thay quần áo rồi bắt tay vào nấu cơm, bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng mâm cơm cũng hoàn tất suôn sẻ, cô nhấc máy gọi điện cho Chu Nam. Anh ấp úng trong điện thoại:
- Anh đang họp, lát nữa anh gọi điện cho em sau, được không?
Tất nhiên, dù có sốt ruột cỡ nào cô cũng đành phải chấp nhận, công việc mà. Nhưng cái “một lát” của Chu Nam kéo dài những hai tiếng đồng hồ đằng đẵng, trời đã tối sập từ lâu. Cô không kiên nhẫn chờ được nữa, liền gửi tin nhắn cho anh: Mấy giờ anh về? Em nấu cơm xong rồi.
Mấy phút sau, Chu Nam gọi điện đến cho cô, khổ sở xin lỗi:
- Xin lỗi, Tam Tam, anh vừa mới ăn ở ngoài… Anh đi công tác cùng sếp, nên không tiện về nhà ăn cơm được. Tam Tam, đợi anh đến nơi rồi sẽ gọi cho em nhé?
Đông Tam mím chặt môi, cảm giác như tim gan đang bốc cháy. Cô hỏi anh bằng giọng lạnh tanh:
- Giờ anh đang ở đâu?
Chu Nam ngập ngừng hồi lâu rồi hạ giọng nói khẽ qua điện thoại:
- Anh đang ở sân bay.
- Cùng với sếp của anh à?
- … Ừ.
- Anh đưa điện thoại cho sếp đi, em muốn nhờ ông ấy chăm sóc anh chàng lăng nhăng của em.
- … Tam Tam, đừng như vậy, anh sắp vào phòng chờ rồi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi lại cho em. Anh dập máy đây.
Có vẻ như anh nói thật. Đông Tam siết chặt cái điện thoại trong tay, thật mỉa mai, sao anh càng ngày càng giống như một ông chồng đi ngoại tình bị phát hiện vậy nhỉ?
Thức ăn trên bàn đã nguội ngắt từ lâu. Cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn, kéo ghế ra ngoài ban công ngắm cảnh cho vơi bớt buồn bực. Cách đó không xa là một building đèn đóm sáng rực, đã muộn thế này rồi mà vẫn thấp thoáng có bóng người đang làm việc.
Thành phố này lúc nào cũng bận rộn quay cuồng đến chóng mặt. Nhưng đa số mọi người, ngẫm cho kỹ cũng không hiểu rốt cuộc mình đang bận cái gì. Giống như cô, mặc kệ tất cả những lời xì xào để yêu anh bao nhiêu năm, nhưng khi nhìn lại mới cay đắng nhận ra rằng thực ra người đàn ông ấy chỉ xuất hiện đúng lúc khi cô đang đơn độc trống trải mà thôi. Hồi đó, cô không mảy may nghĩ mình sẽ là bạn gái của anh, cũng như cũng không ngờ mình là kẻ thứ ba bị mọi người khinh rẻ, nhưng chua chát hơn cả là giờ đến lượt cô phải trả giá đắt cho tình yêu của mình.
Khi mới chớm yêu, bất cứ điều gì cũng trở nên đẹp đẽ lạ thường. Một nụ cười ấm áp, một lần gặp gỡ tình cờ, một câu nói nửa đùa nửa thật… tất cả những kỷ niệm ngọt ngào ban đầu cuối cùng cũng biến mất không dấu vết. Giống như một giấc mơ, thoắt một cái, tất cả đã không còn gì. Cuộc sống giờ chỉ còn nghi ngờ và tranh cãi, như một đôi oan gia từ kiếp trước, cứ gắng gượng ở bên nhau đến giờ phút này cũng khó tránh kết thúc đau lòng. Giây phút này, sao cô thấy mình giống nhân vật Dracula đến thế, cô độc, câm lặng, lạnh lẽo
Việc Chu Nam đi công tác đối với Đông Tam thực ra cũng là một chuyện hay. Cô không cần phải lén lén lút lút đến quán internet để làm việc nữa. Như vậy, luận án của cô có hi vọng hoàn thành đúng hạn. Nhưng đột nhiên Chu Cẩm Thời gọi điện cho cô:
- Tam Tam, cô đang ở đâu?
Giọng anh ta có vẻ đã lấy lại được sự tự nhiên như thường. Anh chàng Chu Cẩm Thời lịch sự nhã nhặn, ngày nào dường như chỉ là vỏ bọc bên ngoài con người phức tạp này thôi. Đông Tam chưa kịp hiểu, ấp a ấp úng mãi mới trả lời:
- Tôi đang ở quán… à không, tôi đang ở gần nhà, có chuyện gì thế?
- Cô mau về nhà đi, tôi đang chờ đây.
Đông Tam thấy hơi chột dạ. Chu Cẩm Thời đổi xoành xoạch khiến cô không rõ anh ta đang định giở trò gì. Cô chần chừ hỏi:
- Anh có việc… đột xuất à?
- Cô đến thì sẽ biết.
Nói xong, anh không đợi cô trả lời, dập máy luôn. Đông Tam không còn cách nào khác, đành phải rời quán nét về nhà. Ngày xưa mẹ cô luôn dặn các con phải luôn tỏ ra hiếu khách, thế nên tuy thực lòng chẳng hề mong muốn gặp ai lúc này, nhưng cô vẫn ra khỏi quán với tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Từ đầu phố, cô đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc của Chu Cẩm Thời. Bỗng nhiên cảm giác hồi hộp chiếm lĩnh lấy cô, tim đập thình thịch, khó khăn lắm cô mới giữ được bình tĩnh đi về phía chiếc xe, nhưng trong xe trống không.
Đang ngơ ngác đưa mắt tìm quanh đấy, bỗng từ xa có người vẫy tay ra hiệu cho cô. Nhìn thật kỹ, hình như là Chu Cẩm Thời. Cô vội chạy lại, tò mò hỏi:
- Anh làm cái gì mà bí mật… - Cô bỗng khựng lại. Bên cạnh Chu Cẩm Thời, là người đàn ông mà cô mong cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, Thẩm Văn Thụ.
Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt sạm đen đầy vết nhăn của ông già:
- Con ba, bố đến thăm mày đây.
Đông Tam đứng như trời trồng, mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của Chu Cẩm Thời đang hướng về phía mình. Quá khứ lại một lần nữa bị khơi ra, dường như chúng chỉ đợi thời cơ để lao đến đâm mũi dao quyết định vào trái tim đầy thương tổn của cô. Cô vẫn nhớ ngày cô khoác túi lên vai dứt khoát rời bỏ mảnh đất nghèo nàn đầy đau thương để lên thành phố, ông ta còn chạy theo và ra sức chửi rủa, nước bọt sùi ra cả hai bên mép:
- Cái loại con gái như mày đừng có bao giờ vác mặt về đây nữa.
Câu nói này cô găm sâu trong lòng, mãi mãi không bao giờ quay về nữa…
Đông Tam liếc nhìn Chu Cẩm Thời rồi dần dần định thần lại. Cho dù có hận ông ta thế nào đi nữa, cô cũng không bao giờ muốn thể hiện điều đó trước mặt người ngoài. Cô quay sang Chu Cẩm Thời, cứng nhắc trả lời:
- Sao anh lại…
Chu Cẩm Thời dường như cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh khó xử này, liền mỉm cười giải thích:
- Bố cô đợi ở cổng trường một lúc lâu, lúc tôi đi ra ông tình cờ hỏi tôi thế nên tôi đưa ông đến đây.
Thẩm Văn Thụ đứng bên cạnh cười hì hì, ra ý xác nhận những điều Chu Cẩm Thời nói đều là sự thật.
Cô cố nở một nụ cười méo xệch. Thế giới này quả thật là nhỏ bé, người mà cô né tránh bao lâu nay lại có thể tìm được tung tích của cô từ một nơi rộng lớn như cổng trường cơ đấy.
- Cảm ơn anh. - Cô nói - Tôi không giữ anh lại ăn trưa nữa.
Dĩ nhiên Chu Cẩm Thời hiểu cô định nói. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý sau đó lịch sự chào tạm biệt rồi nhanh chóng bỏ đi. Thẩm Văn Thụ nhìn theo anh, cười khà khà, nói:
- Cậu chàng này khá đấy, rất có khí phách.
Đông Tam lúc này mới quay lại nhìn ông. Chút dịu dàng ban nãy hãy còn thấp thoáng trên mặt cô phút chốc biến mất. Cô xoay người đi lên tầng, không buồn nói một câu. Ông già vội vàng xách cái túi da lập cập đuổi theo cô lên tầng sáu. Lúc cô mở cửa vào nhà, Thẩm Văn Thụ đã mệt đứt hơi, thở hổn hển mất một lúc.
- Con ba, đây là chỗ mày ở à?
Cô lạnh nhạt “ừ” một tiếng, nhưng cuối cùng cũng vẫn giúp ông mang túi xách vào trong nhà.
- Con ba, - Người đàn ông cả đời chỉ đem lại đau khổ cho gia đình, bây giờ lại biết ngại ngùng. - ở đây chỉ có một cái giường, bố ngủ dưới đất vậy.
Đông Tam vẫn không nói không rằng trải giường, nấu cơm như thường. Lúc ngồi ăn cơm, ông già có vẻ rụt rè, ngần ngừ mãi mới lên tiếng.
- Con ba, Chu Nam không có nhà à?
- Rốt cuộc ông đến đây làm gì? – Đông Tam đặt bát cơm xuống, nhướn mắt lên nhìn ông lạnh nhạt.
Nếu có thể được lựa chọn, cô mãi mãi không muốn gặp lại ông ta thêm một lần nào nữa.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Văn Thụ biết đỏ mặt, ông thở dài len lén nhìn cô.
- Bố đến… đến khám bệnh.
Sợ cô không tin, ông vội vàng nói thêm:
- Bác sĩ ở huyện nói là vẫn nên đến thành phố khám xem sao. Có lẽ là do bố uống rượu nhiều quá… khám bệnh xong bố sẽ về luôn.
Cô cười nhạt một tiếng. Ông trời đúng là có mắt. Cô đã sớm biết, cuộc đời ông ta sẽ bị hủy hoại trong rượu mà. Chỉ có điều tối đó, nằm trên nền nhà cứng lạnh, cô đã mất ngủ.
Sáng hôm sau, họ đến bệnh viện số 3 của đại học Bắc Kinh để xếp hàng lấy số. Tuy đến từ rất sớm nhưng họ vẫn chậm chân, cửa lấy số đã đông nghẹt người đến khám. Đông Tam ủ rũ rời khỏi hàng, chợt một người đàn ông mặt mày hốc hác chạy đến cạnh cô, mắt lấm lét thì thầm hỏi:
- Có cần lấy số không?
Đông Tam do dự nhìn ông ta một lát rồi cũng hạ giọng hỏi lại:
- Bao nhiểu tiền?
Người đàn ông giơ ba ngón tay ra, Đông Tam cau mày:
- Đắt quá.
- Không đắt đâu, số hôm nay hết rồi. Mai cô đến cũng không có đâu. Tôi để lại cho cô với giá hữu nghị, hai trăm rưỡi, không thấp hơn được nữa đâu.
- Hai trăm. - Đông Tam sờ ví tiền - Không thì tôi tìm người khác.
- Được rồi, được rồi, nào thì bán. - Người đàn ông nhanh tay nhận tiền rồi đưa cho cô một mẩu giấy bé tí. Thẩm Văn Thụ lật đi lật lại mẩu giấy trong tay ngắm nghía, có vẻ không tin:
- Tờ giấy rách này mà những hai trăm cơ à?
Gặp bác sĩ rồi cũng vẫn phải đi làm đủ loại kiểm tra, nào là siêu âm, chụp X quang, điện tâm đồ… Sắc mặt Thẩm Văn Thụ càng lúc càng cau có. Cuối cùng cũng hoàn tất mọi thủ tục, thì bác sĩ lại yêu cầu họ đợi lấy kết quả xét nghiệm rồi đến khám lại.
Vừa đặt chân về đến nhà, chưa kịp thở thì chuông điện thoại lại réo, Chu Nam gọi điện cho cô. Đông Tam không định báo với anh chuyện bố cô lên chơi, nên chỉ hỏi thăm qua loa như mọi lần. Trước khi dập máy, Chu Nam nhẹ nhàng thông báo:
- Ngày kia anh về. Em ở nhà một mình cẩn thận nhé. Nhớ ăn uống đúng giờ đấy.
Đông Tam nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định không nói cho anh biết chuyện. Nghe xong điện thoại, cô quay lại thì thấy Thẩm Văn Thụ đăm chiêu nhìn mình rồi đột ngột bật cười. Nụ cười của ông già cỗi như một cây cổ thụ từng trải, khiến cô đột nhiên cảm thấy có gì đó vô cùng bất an.
Đông Tam bực bội xách túi đi ra ngoài. Nhưng lang thang được một lúc cô mới sực nghĩ ra mình chẳng có chỗ nào để đi cả. Cô bơ vơ dừng lại bên vệ đường, cảm giác bị bỏ rơi lại cuộn lên. Bao nhiêu năm nay, cô tưởng mình đã thấu hiểu mọi chuyện, những đau khổ ngày xưa đã được bù đắp bằng sự yên ổn bên Chu Nam. Dù sự yên ổn đó đang phải đối mặt với rất nhiều sóng gió song ít nhất nó cũng là bến đỗ an toàn cho cuộc đời cô. Ngày rời xa quê hương, cô đã mừng đến rơi nước mắt.
Nỗi sỉ nhục mà thị trấn đó gieo rắc cho cô, chính là Thẩm Văn Thụ. Không biết bao lần Đông Tam cố phủ nhận dòng máu chung giữa ông ta và cô, nhưng cái thị trấn nhỏ bé và chật chội này, chẳng có chuyện gì là người ta không biết được cả?
Nhiều lúc cô tự hỏi lòng sao lại hận ông ta đến thế? Tuổi dậy thì ương bướng đã qua từ lâu, mẹ mất cũng đã rất nhiều năm rồi, sao cô vẫn không thể tha thứ cho ông ta? Nếu không luôn mang bên mình tấm ảnh của mẹ, có lẽ hình ảnh của bà cũng dần phai nhạt trong tâm trí cô. Cũng phải, năm mẹ mất, cô mới mười ba tuổi. Mối hận giữa cô và ông ta cũng bắt đầu từ khi ấy.
Mùa đông năm đó, sau khi đi phụ tiệc cưới ở nhà cậu em, mẹ cô bươn bải chở ông ta đang say mèm về nhà trong màn mưa tuyết trắng xóa, đến ngã tư đường bà bị chiếc xe tải đi qua cuốn vào bánh xe, sọ vỡ nát.
Vừa nghe hàng xóm báo tin, Đông Tam ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Cô khóc tròn một tháng trời. Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Văn Thụ, bất cứ thứ gì trong tầm tay đều bị cô ném vào ông ta. Có lần cô còn cầm dao đuổi theo ông bố khắp nơi, đến khi ông ta chui tọt vào nhà bà quả phụ trong ngõ trốn, cô mới chịu buông tha.
Cũng vì chuyện ấy, Đông Tam đã bị chị cả - Thẩm Tri Xuân tát cho một cái rất đau. Dáng đứng chống nạnh của chị rất giống nàng Tây Thi đậu phụ trong truyện của Lỗ Tấn. Duyên dáng mà đanh đá. Chị nói:
- Mẹ khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp nợ với người đàn ông này, nếu em chém ông ta thì chẳng phải là để mẹ ở dưới suối vàng chịu khổ sao?
Cô vứt dao, hai tay bưng mặt khóc.