Trải qua hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, cả Chu Nam và Đông Tam đều không muốn nhắc đến những điều đã qua. Nhưng sóng gió không vì thế mà ngừng ập đến cuộc sống của họ. Gần đây Đông Tam phát hiện trong danh sách bạn bè trên QQ có nick chat Đỉnh Cao Chót Vót thường xuyên để lại lời nhắn cho cô. Thời gian trước nhiều chuyện dồn dập xảy đến nên cô không lên mạng, thế nên vừa bật máy online thì một loạt cửa sổ chat xuất hiện kín màn hình. Đa phần tin nhắn offline của Đỉnh Cao Chót Vót đều là những lời lẽ dung tục, không thể lọt vào tai được. Đông Tam cũng chẳng lấy làm bực mình, loại người nhàn rỗi vô tích sự như thế này trên mạng rất nhiều, cô liền chuyển Đỉnh Cao Chót Vót vào danh sách đen, rồi quay sang làm việc khác.
Một lúc sau, trên màn hình hiển thị lời mời kết bạn. Cô mở ra xem, vẫn là cái tay Đỉnh Cao Chót Vót đó, hòm mail cũng nhấp nháy nhắc nhở: QQ của tôi bị nhiễm virus, sao lại cho tôi vào danh sách đen?
Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nhớ ra tại sao mình lại có nick chat của người này, nhưng lại sợ là của người quen cũ nên cũng chần chừ không xóa. Một lát sau, Đỉnh Cao Chót Vót lại gửi tin nhắn đến cho cô.
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 04: 20
Cô là Tam Tam phải không? Sao lúc nãy lại cho tôi vào danh sách đen?
Mỉm Cười Để Sống 14: 04: 53
Anh là?
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 05: 21
Cô không nhớ tôi là ai sao?
Mỉm Cười Để Sống 14: 06: 47
Xin lỗi, chắc vì lâu quá không liên lạc, tôi quên mất rồi.
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 07: 30
Hay là không dám liên lạc? Sợ người khác biết những chuyện trước đây của mình?
Mỉm Cười Để Sống 14: 10: 24
Tôi không hiểu anh đang nói gì?
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 14: 21
Đừng giả vờ nữa, cô đã qua tay bao thằng đàn ông rồi còn gì, chỉ tại Chu Nam quá ngu nên mới bị cô qua mặt thôi.
Mỉm Cười Để Sống 14: 15: 03
Lô Lợi Lợi?
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 17: 19
Nếu tao mà là cô ấy thì đã thuê người làm thịt mày rồi. Cho chừa cái tội quyến rũ người khác.
Mỉm Cười Để Sống 14: 20: 37
Ồ, ra là tay chân của Lô Lợi Lợi. Cô ta cũng thật lợi hại, có phải chú mày bị cô ta hút hết dương khí nên biến thành thái giám rồi không?
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 24: 06
Tao không rỗi hơi đôi co với một kẻ như mày.
Mỉm Cười Để Sống 14: 24: 51
Đầu mày bị cửa kẹp rồi phải không? Không có tiền thì ra ngoài tìm mấy con cave hết đát mà dùng, dùng không hết thì để dành cho con cho cháu, chớ nên để mứa.
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 26: 09
Ít ra Lô Lợi Lợi còn tử tế hơn mày.
Mỉm Cười Để Sống 14: 27: 15
Đúng, cô ta thiếu gì đàn ông chứ, tao làm sao dám sánh?
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 30: 12
Sao mày lại ςướק bạn trai của cô ấy?
Mỉm Cười Để Sống 14: 34: 11
Không liên quan đến mày!
Đỉnh Cao Chót Vót 14: 36: 08
Tao sẽ đ. ૮ɦếƭ mày!
Mỉm Cười Để Sống 14: 36: 35
Về mà đ. mẹ mày ấy!
Gửi tin nhắn cuối cùng xong, cô lập tức chuyển nick chat này vào danh sách đen không chút luyến tiếc. Tuy hơi bực bội, nhưng dù sao đây chỉ là một kẻ rỗi việc qua đường nên cô nhanh chóng cho hắn out khỏi bộ nhớ. Việc đau đầu nhất của cô bây giờ là phải lập tức đến trường gặp thầy hướng dẫn.
Không biết vì sao giáo sư Lý vẫn đồng ý tiếp tục giúp cô hoàn thành nốt luận án, nhưng ông chỉ hướng dẫn qua loa trong điện thoại chứ không có ý muốn gặp mặt trực tiếp. Vậy mà lần này lại chủ động hẹn gặp cô, quả là điều không tưởng.
Cô cắm cúi sửa cho xong bản thảo rồi khoan khoái tắt máy đứng dậy vươn vai. Hôm đó là hạ tuần tháng tám, tiết trời mát mẻ, cỏ cây tươi mới tắm mình trong ánh nắng vàng như mật. Một ngày đẹp trời thế này thì tội gì phải bực bội vì một kẻ không đáng kia chứ!
Tối ấy Chu Nam về, mặt lạnh lùng khác thường. Ban đầu anh im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Đông Tam đầy lạ lẫm cuối cùng thở dài vẫy tay gọi cô lại. Anh vuốt tóc cô, tựa đầu vào trán cô, hồi lâu không lên tiếng.
Đông Tam không kìm được trước thái độ kì lạ của anh, cô gặng hỏi:
- Anh sao thế? Sao cứ thở dài mà không nói gì?
- Sao em lại muốn ở bên anh?
Đông Tam mỉm cười buồn bã, lảng tránh ánh mắt chăm chú của anh hướng về mình.
- Có phải vợ chồng già đâu mà hỏi những câu như thế? Không còn sớm nữa, anh mau làm việc để mình còn đi nghỉ sớm.
Chu Nam nhìn cô khó hiểu đến mức nụ cười trên gương mặt cô cũng trở nên gượng gạo. Đông Tam thận trọng hỏi anh:
- Sao thế? Có chuyện gì vậy anh?
Chu Nam day day khóe mắt, anh ôm đầu nhẹ nhàng trả lời cô:
- Thôi, em đi đun sữa đi, hôm nay chúng mình ngủ sớm.
Đông Tam cũng không hỏi thêm, cô khẽ nâng cằm anh lên, những sợi râu chưa cạo sạch đâm vào tay cô ram ráp. Đã lâu lắm rồi giữa họ không có những giây phút dịu ngọt thế này. Cô mê đắm nhìn anh, ngọt ngào nũng nịu:
- Anh có thể kể em nghe những tâm sự của anh không? Cho dù em không biết nói những lời ngọt ngào nhưng ít nhất cũng có thể chia sẻ buồn phiền…
Anh âu yếm cầm lấy tay cô, nheo mắt mỉm cười hạnh phúc:
- Anh định bảo em, tuần sau công ty cử anh đi công tác Chiết Giang một tuần. Em có giận không?
Đông Tam ôm cổ hôn nhẹ lên trán Chu Nam rồi nhìn anh trìu mến:
- Sao lại giận chứ? Anh làm việc đi, em đi đun sữa cho anh.
Cô trượt khỏi người anh vào bếp đun ít sữa, sực nhớ ra chuyện sáng nay, cô dợm bước về phía Chu Nam. Trên màn hình máy tính cách đó không xa, anh đang nhìn chăm chăm vào một tấm ảnh rồi di chuột xóa đi. Trong thoáng chốc Đông Tam tưởng như cả người đóng băng. Đập vào mắt cô là tấm ảnh cô và Lâm Phong đang dựa nào người nhau thân mật.
Tấm ảnh này chụp lúc nào? Đây chắc chắn là PS[1], chắc chắn là có kể muốn bẫy cô. Đông Tam nghẹn đắng trong lòng, tất cả chỉ là giả dối, là cái bẫy của những kẻ xấu xa.
[1] Photoshop
Nhưng rồi Đông Tam lại lặng lẽ quay lại bếp, mặc cho sự uất hận gào thét tâm can. Nhiều lúc cô muốn xông đến đập tan bức tường vô hình ngăn cách cô với Chu Nam, nhưng rồi mọi chuyện lại trở về với cái guồng quay cũ kĩ. Cô đã không còn là Đông Tam mạnh mẽ, cứng cỏi trước kia và Chu Nam cũng vậy, anh cũng đã thay đổi quá nhiều kể từ sau chuyến đi Thượng Hải tồi tệ ấy. Cô không rõ trong bảy ngày đó đã xảy ra những chuyện gì, thực ra cũng không có gì là khó đoán, chỉ là cô không muốn động đến nỗi đau của cả hai mà thôi.
Mà cũng phải, ngay cả một người hiền lành, đáng tin như Chu Nam cũng đã biết xóa bằng chứng như thể không có chuyện gì xảy ra, thì liệu trên thế giới này còn có cái gì khiến người ta tin tưởng rằng sẽ mãi mãi không thay đổi chứ?