Dì Tôi Là Một Teen Girl - Chương 93

Tác giả: ZiZi.7

...
Người đẹp rất xinh hay vì anh đang
Ngập tràn hạnh phúc bên em bừng lên khúc xuân xanh ngời
Người con gái Việt … mặc cái váy đầm
...Hu ơ hu ơ hu ơ Hu ơ hu ơ hu ờ
Mình như ૮ɦếƭ lặng, thân người cứng đờ không thể cử động mà mắt thì mở không chớp hướng về khuôn mặt thiên thần đang nhìn ngơ ngác kiếm tìm hình bóng của một good boy nào đó.
Phải chăng cái thứ mà thân thể mình đang cảm nhận chính là "tình yêu sét đánh" mà giang hồ vẫn hay đồn đại, nếu quả thật cái thể loại đang khiến cho mình run lên bần bật chính là thứ "sét" ấy thì phải thú nhận luôn lần này không phải là lần đầu tiên mình bị Dì "đánh" cho bung cành mà còn là vài lần trước đó nữa.
Cảm giác đó phiêu lắm, tay chân và đầu óc cứ là đà chốn nào không cụ thể đến mức trong khoảnh khắc ௱ôЛƓ mình chạm nhẹ vào một chậu kiểng nhỏ ngay sau lưng chẳng hiểu từ đâu ra khiến nó xoay vòng và lăn cành cạch tạo thành tiếng.
Như đã được cài đặt sẵn, cái dáng người con gái ấy như robot quay lại nhìn về hướng mình đang ngồi, nơi vừa phát ra tiếng động rồi nhanh chóng chạy hí hửng lại đứng trước chỗ ẩn núp của mình dòm dòm ngó ngó.
-Ra đây...hì...ra đây..._Dì Linh cười tươi roi rói.
-..._Mình há họng ngồi chưng hửng nhìn chăm chăm vào mặt Dì.
-Muốn Linh vô đó hả...từ từ..._Dì Linh tròn mắt nhìn mình sau đó thì như chợt hiểu ra nên liền bước hai bước vào chỗ trống cạnh vài chậu kiểng một cách ngon lành đinh ninh tính vào ngồi kế mình.
-Khoan...con ra..._Mình giơ tay lên lắc lắc.
Đứng dậy mình bước ra mà mặt thì cứ đỏ ửng bối rối nhìn Dì Linh với vẻ thăm dò, lúc đó thiết nghĩ điều mà mình đang mong muốn đã quá rõ ràng, một nụ hôn từ Dì mang tính chất "hãm phê" dù là có bị nước miếng trào dâng nhễ nhại đầy hai má đi chăng nữa.
Nhưng trời luôn phụ lòng người, lúc không thèm thì cứ đến ầm ầm còn khi người ta muốn thì chẳng lần được đâu ra, Dì Linh trái hẳn với câu nói hù dọa ban nãy, từ tốn bước ra sau lưng khẽ khàng đặt tay lên hai vai đẩy mình đi sềnh sệch.
-Nay là ngày đầu tuần...Duy khùng đi học...nhanh nhanh..._Dì vừa đẩy mình vừa nói phong long như con nít.
Đầu mình lúc đó khá rối, đứng mở cổng mà cứ mãi đấu tranh tư tưởng về những hình ảnh lúc nãy, "Có lẽ đó chỉ là sự rung động nhất thời của các đấng mài râu trước một hình ảnh xinh xắn mà thôi" tự nhủ.
Cả hai sau đó cùng lên xe và chẳng mấy chốc lả lướt ra khỏi con ngỏ nhà mình, trên đường đi quen thuộc với những hàng cây xanh gió thổi mát rượi trái hẳn ngày hôm qua nóng nực oi bức.
-Dì Linh khùng..._Mình vịn eo Dì nói nho nhỏ.
-Hửm...gì Duy mò dú..._Dì Linh hơi ngoáy về phía sau.
-Gì mà dú...con để tay ngay eo Dì mà..._Mình gằn giọng.
-Nói vậy trúng đâu trúng...mà sao...chiện gì..._Dì cười hí hửng.
-Dì...sao Dì khoái trét con hoài dạ...bỏ đi...gớm lắm..._Mình ngao ngán.
-Ai Linh thương...Linh mới trét chứ...dễ gì..._Dì Linh lè lưỡi với mình qua kiếng chiếu hậu.
-Gì mà thương mới trét..._Mình thắc mắc.
-Chứ không thương mà trét chúng qánh Linh sao...ai can...hủm...Duy can hen..._Dì Linh nói nghe trớt qớt.
-Hứ...Dì mơ đi...con hùa thêm..._Mình hứ cái rõ kêu.
-Ờ...biết mà...mà nè...nhích đít lên xíu y..._Dì thì thầm.
-Dạ gì Dì...sao..._Mình lúng túng vịn vai Dì nhích ௱ôЛƓ lên vì nãy giờ hình như mình ngồi lên váy Dì thì phải.
-Mấy người ngồi vậy váy Linh bị kéo lên...nãy giờ làm lộ ҨЦầЛ ŁóŤ người ta còn hỏi nữa..._Dì Linh nhích người chỉnh váy rồi quay hẳn ra sau liếc mình vẻ khó chịu nhẹ.
-Á...con...hông biết...được chưa Dì..._Mình giật mình nhìn xuống coi mọi thứ đã ổn chưa.
-Òi...được òi..._Dì Linh lắc người làm cả xe nghiêng theo.
Dì chở mình đến trường dặn kĩ càng khi nào sắp ra về thì nhớ gọi báo trước để Dì đến đón tại sợ quên rồi mới quay xe đi.
Mình nhớ lúc đó hình như là tuần thứ 3 của tháng 8 thì phải, trường vào học trước thế thôi nhưng đến tháng 9 mới khai giảng lận nên thứ 2 đầu tiên vào nhắc nhở mài nheo some lắm.
Mỗi lớp được xếp ngồi từng khu vực cụ thể để tiến hành chào cờ, mình thì đến tương đối muộn nên lên lớp quẳng cặp là nhảy xuống sân luôn chứ chẳng để ý nhìn ngó nhìn nghiêng ai hết.
Xuống tới nơi thì cứ gọi là thấy ghế nào trống là ngồi vào luôn thôi chứ có thời gian đâu mà chú trọng kiếm mấy thằng bựa trong lớp chém gió nữa.
Ngồi nghe lần lượt thầy Hiệu trưởng, Hiệu phó, Giám thị bụng bia rồi thì Tổng phụ trách răng đe nhắc nhở các thứ, thông báo về các hoạt động.Phần mình tối qua ít ngủ phần vì phải ngồi dưới cái nắng hiu hắt và gió thoảng nhè nhẹ lại chẳng ai nói chuyện làm mình không khỏi buồn ngủ mà mơ màng nhớ về những hình ảnh lúc sáng-hình ảnh về người con gái ngây thơ mang dáng dấp thiên thần trong tà váy xòe bông hoa lá.
-Duy...tối qua thức đêm thức hôm học bài, làm bài tập hả mậy...cái thằng vậy mà được...có tương lai...anh like chú...ha ha..._Tiếng thằng Trường cách mình 3, 4 ghế hướng phía trên vọng xuống the thé.
Mình lờ đờ ngước mắt nhìn thẳng về nơi vừa phát ra tiếng động thì quả thật là nó chứ chẳng ai vào đây nữa, quái nhất là nó học lớp khác mà cớ sao lại chui qua lớp mình ngồi ngon lành bảo đảm phải có lí do nào đó khiến cho y nông nổi như vậy.
Liếc mình nhìn qua người ngồi kế bên nó thì bắt gặp ngay ánh mắt tò mò của nhò Yến đang nhìn xuống khiến mình giật bắn cả "cửa mình", rồi hiểu luôn, nó qua lớp mình ngồi để địa nhỏ Yến đây mà.
-..._Chỉ cười nhẹ với nó chứ chẳng dám nói gì vì bất giác mình có cảm giác lành lạnh sóng lưng.
Sau buổi chào cờ tất cả các học sinh vào lớp để sinh hoạt chủ nhiệm rồi ra chơi sau đó lại vào học ba tiết cuối nói chung bình thường chẳng có gì để kể ngoài trừ hôm nay bàn mình chỉ có 2 người là mình với Long đệ còn nhỏ con lai An nước bông thì vắng có phép ngay buổi học đầu tiên chẳng biết vì lí do gì.
Tan học mình ra đứng trước cổng trường đợi, lát sau thì Dì Linh đến đón vẫn với cái đầm xòe y như hồi sáng, hơi ngạc nhiên tẹo nên vừa leo lên xe là mình liền ghé tai hỏi nhỏ Dì.
-Ủa...sáng giờ Dì chưa về nhà hả..._Mình vịn eo Dì.
-Ừa...qua khách sạn làm sổ sách tới giờ luôn á...sao biết à...đồ mặc hủm..._Dì Linh hơi quay đầu về phía sau.
-Dạ..._Mình gật khẽ.
-Nay ăn cơm mua bữa nha...nhóm chị Chi có đứa nghỉ đột xuất...chị phải qua đó trực luôn rồi..._Dì Linh nói khi xe đã chạy được dăm ba mét.
-Dạ...mà sao có người nghĩ là thấy chị Chi đi trực thay không vậy Dì..._Mình tò mò.
-Cái đó bên nhóm chỉ sắp xếp...Dì Linh đâu biết đâu...mà cái con bé đó bị trừ lương hoài không sợ...nghỉ hoài...nó nghỉ thêm 2 bữa nữa là đủ bị đuổi rồi..._Dì Linh chán nản.
-..._Mình im lặng nghĩ ngợi đôi chút.
Chắc là chị Chi làm trưởng nhóm hay gì đó nên có thành viên nào vắng mặt thì chị phải đi trực thay.
-Nay học sao...có bị ốc vịt hông á..._Dì Linh bất giác ngước đầu hỏi mình.
-Nghĩ sao vậy...con học mà 0 điểm..._Mình dè bĩu ra mặt.
-Ai biết...địa gái miết thì đầu nó khùng liền học hành gì..._Dì Linh buông lời xỉa xói.
-Con địa ai đâu..._Mình thở dài ngao ngán.
-Ờm...ở chung với Linh riết thấy Duy ái ái..._Dì Linh gật lấy gật để.
-Vầng...về lẹ đi Dì...đói quá..._Mình lay nhẹ eo Dì.
Vừa lay xong là Dì Linh liền vít ga chạy vèo vèo không kể số gì ai làm cho mình ngồi phía sau phải bấu chặt Dì mà tâm trạng thì vô cùng hoảng loạn.
Về tới nhà mặt mình cắt không còn giọt máu phần vì đói phần vì gió tạt đến mức khi đã yên vị trên cái ghế dựa phòng ăn mà chân mình vẫn còn run bằn bặc.
Chẳng buồn rửa mặt, mình đợi Dì Linh bóc đồ ăn ra từ mấy cái bọc giấy bạc kín là tạp ngay.Đúng là giấy bạc có khác, giữ nhiệt cực tốt, bỏ vào miệng từng miếng mà vẫn còn nóng hôi hổi.
-Duy ăn xong để đó lát dậy dọn cho...Linh lên ngủ cái...tối qua không ngủ được mà sáng còn dậy sớm nữa chứ...nãy còn sổ sách giờ đuối quá trời quá đất...khỏi gọi dậy nha..._Dì Linh đưa tay lên miệng ngáp dài rồi lững thửng đi thẳng lên hướng cầu thang.
Mình ngồi ăn chầm chậm cũng chừng hơn 15 phút thì xong, đứng dậy mình dọn dẹp, bỏ phần đồ ăn của Dì vào Ⱡồ₦g đậy cho kín để giữ ấm các kiểu sau đó đi ra khóa cửa chính rồi lên phòng bỏ cặp với thay quần áo cho mát mẻ sẵn tiện mang đồ sạch xuống tầng hai tắm luôn vì cái thời tiết thưở đó nóng không thể tả.
Đi xuống nhà vệ sinh, mình đẩy cửa vào với tiếng thở dài đầy mệt mỏi thì y như rằng chợt thấy một bóng đen đang ngồi thù lù ở bồn cầu nhìn ra.
Cái tướng người ấy đang một tay chống cằm một tay vắt ngang hai gối nghĩ ngợi gì đó trong khi quần chip đen thì đã kéo xuống tới lưng chừng hai ống chân tự bao giờ.
Là Dì Linh.
Giây phút 4 con mắt to tròn nhìn nhau khiến cho thời gian của ngày hôm ấy tiếp tục dừng lại một lần nữa mà nhường bước cho cảm giác ngỡ ngàng e thẹn bủa vây tứ phía.
Mình không phải là người tùy tiện càng không phải là cái hạng chộp giật đã thấy cửa đóng mà còn cố công xông vào, lúc nãy khi đẩy cửa vào đây rõ ràng là không hề có khóa mà chỉ là được khép hờ thôi nên mặc dù với tính cách vô cùng tế nhị nhưng mình vẫn không thể nào tránh khỏi tình huống trớ trêu đầy ói ăm này.
Đau đớn!
Nhớ lại quãng thời gian chung sống trước đây, cả hai cũng đã từng bị lâm vào trường hợp trời ơi đất hỡi y như thế này, nhớ không nhầm thì đó là buổi sáng của một ngày hè năm lớp 10 lên 11 thì phải.Thưở ấy còn biết bao bỡ ngỡ, lạ lẫm khiến cho sự bối rối lộ hẳn trên mặt mỗi người chẳng thể nào giấu đi đâu được và rồi sau bao nhiêu năm cảm giác ấy vẫn như còn đây, chí ít là đối với mình.
Nói thế không sai chút nào bởi sau cái khoảnh khắc hai cặp mắt tròn vo nhìn nhau vừa rồi như đã kể thì lạ ở chỗ chỉ có duy nhất mình là giật nảy người lúng túng, bước lùi lại rồi đứng ૮ɦếƭ trân quay mặt qua hướng khác rối rít thở dốc còn đằng kia thì hình như...trái ngược hẳn.
Dì Linh đầu tiên đúng là cũng có tròn mắt kinh ngạc "nhẹ" đó nhưng chỉ tích tắc phần trăm giây sau là thay đổi ngay, Dì lập tức làm mặt tươi híp mắt lườm mình sau đó hơi hạ người di chuyển cánh tay từ chống cằm lên chống một bên má rồi cũng lờ đờ liếc sang bên và nhất là không quên nói móc.
-Ổng canh hay ghê á trời...cứ thấy tui đi tè là ổng xông vô liền ha...điếm thúi..._Dì Linh trề môi nhìn vào hư không bức tường mà phán câu xanh lè.
-..._Mình tròn mắt ngậm câm như hến mặc dù khá tức tưởi trước câu nói đó.
-Muốn gì nữa hủm...hông thì đóng dùm cửa y..._Dì Linh quay qua lờ đờ mắt.
Như binh lính nhận lệnh từ chỉ huy trưởng, khi Dì Linh vừa nói dứt câu là mình ngay tức khắc răm rắp quay lưng bước ra ngoài đóng nhanh cánh cửa vô tình tạo thành tiếng va đập "rầm" nghe muốn hú hồn.
Căn nhà yên ắng giữa canh trưa vắng lặng khi mình vừa dập cửa tức thì quay trở về với trạng thái cũ trước khi sự việc "đáng tiếc" vừa rồi xảy ra, đâu đó bây giờ chỉ còn là những tiếng thở hấp tấp và đầy mệt mỏi ồ lên đứt quãng.
Không gian chốn này hiện tại đã hình thành hai khoảng trời vô hình riêng biệt, nơi đó một bên là đứa con gái đang ngồi xí bệch chắc là hả hê cười lấy cười để đầy hưng phấn mà đâu biết rằng bên ngoài kia thằng con trai nhát ૮ɦếƭ đã dịch hẳn người sang bên để quỵ thụp xuống từ lâu vì nhất thời không chịu đựng nổi sự đả kích quá lớn về mặt trí lực lẫn nhãn lực, hoặc giả là ả ta có biết đó vì chắc có lẽ là biết nên ả mới cười.
Tức tưởi!
Thực tế đầu óc mình lúc ấy vẫn y như lần đầu khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng thưở trước, nó trống rỗng đến mức không có bất kì hình ảnh nào có thể hiện ra cho được, ngoại trừ có khác là một màu đen xuyên suốt hiện đang ẩn sâu ở màn mắt mà trong nhất thời mình chưa thể đoán ra đó là màu đen của cái gì.
Mọi thứ cảm giác của mình trong giây phút như thể lắng đọng và mờ dần đi như thể chúng chưa từng hiện hữu, có lẽ vì quá sock.
Bất giác mình vội nghĩ, bây giờ mà Dì Linh bước ra lại gặp ngay cái cảnh tượng mình đang ngồi dựa lưng vào tường với bộ dạng rầu rĩ, đau khổ như vầy thì chắc có lẽ Dì sẽ cười đến ૮ɦếƭ mất.
Hoảng hốt, mình lật đật chống tay vịn bờ tường đứng dậy thì y như rằng cùng lúc với khoảng khắc cánh cửa phòng vệ sinh từ từ mở ra.
Vì giật mình và quá bối rối nên tay chân mình chợt hụt hơi quờ quạng tìm chỗ bấu víu nhưng không được, khiến cơ thể mất đà đổ sụp xuống lại như cũ trông rất yếu ớt hoặc đúng hơn là mô hình giống với tâm lí chung của một kẻ đang làm chuyện bỉ hạ sỉ mà bị bắt quả tang vậy.
Mình từ từ lấy thế ngước cổ nhìn lên cái tướng cao ✓út của người con gái đang đứng trước mặt bởi phải cố gắng giữ tầm nhìn cao, thật cao vì rằng ngay lúc đó phần dưới của Dì Linh chẳng có gì ngoại trừ độc nhất mỗi chiếc quần chíp đen ban nãy.
Dì Linh chưa vội làm gì mà chỉ cúi đầu nheo mắt nhìn mình rồi chợt nghĩ ngợi gì đó như thể đang xét đoán xem chừng liệu mình có phải là một thằng biến thái, chuyên làm mấy trò dâm dật như lén nhìn phụ nữ tắm, canh me con gái nhà người ta đi vệ sinh hay không vậy.
Thời gian dần trôi và rồi thì cuối cùng nỗi lo sợ ban nãy của mình đã dần hiện hình, mình đoán đúng ngay chốc mà, với tính cách hiếu thắng thích đùa dai của Dì thì dễ gì tha thứ, chừa đường thoát cho mình mà không buông lời xỉa xói, đay nghiến sâu sắc vào sâu trong tâm khảm còn quá là trong trắng của Duy đù này khi thấy mình còn ngồi chưng hửng ngoài đây.
Lúc đó, mình chỉ muốn được chạy như bay lên phòng đóng cửa mà tự nhục nhưng tiếc rằng đến nước này có muốn ước đi chăng nữa thì cũng đã quá muộn.
-Vẫn còn ngồi canh hủm..._Dì Linh giấu nhẹm nụ cười hích mặt hỏi mình.
-Có...có đâu...con chuẩn bị...tắm mà..._Mình lắc đầu giải thích.
-Phải hông đó..._Dì Linh lườm mắt nhìn mình vẻ dò chừng.
-Phải...phải mà Dì..._Mình gật đầu chắc nịch.
Dì Linh lẳng lặng cúi người tiếp tục dùng ánh mắt nghi ngờ lim dim soi rọi từng đường nét trên mặt mình khá kĩ khiến cho mình bỗng dưng thẹn thùng cũng cúi gầm mặt xuống đất không dám nhìn trực diện vào Dì vì ngại phần vì sợ Dì sẽ bất giác đọc được những dòng suy nghĩ đang chạy tứ tung trong đầu mình thì phải nói là ૮ɦếƭ chắc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc