Vừa để ý thấy Dì Linh đang nhìn về phía mình là ngay lập tức, mình nở một nụ cười tròn vành toe toét.
-Dì...chị Na đâu rồi..._Mình vừa cười vừa nhìn Dì Linh hỏi lớn vừa khi bước hết các bậc cầu thang.
-Không biết...tui hông có biết gì hết á..._Dì Linh vừa trừng mắt vừa nói rồi hướng mắt nhìn ra hướng cửa chính để tiếp tục tập trung nói chuyện điện thoại tiếp chứ không thèm đối thoại với mình.
Thở dài vì trước khi xuống mình cũng phần nào đoán trước được thái độ này, dù rằng Dì Linh khá "lạnh" nhưng nói chung vẫn còn tốt hơn là đứng dậy để "lên gối, xuống chỏ".
Bất chợt, mình để ý thấy bóng ai đó đang đi lại trong bếp, là chị Chi, vừa ngước mặt lên thấy mình là chị cười ngay.Đứng đây chẳng làm gì nên mình bước thẳng vào bếp mở tủ lạnh ra kiếm cái gì uống chứ nói chung bụng cũng đói đói rồi.
-Chị về hồi nào vậy...có thấy chị Na đâu không chị..._Mình ngồi xuống bàn bắt chuyện với chị sau khi đã cầm trên tay chai nước suối lạnh cóng cả tay.
-Chị về hồi canh 8 giờ á...tối qua chị trực....Na nó về nhà nó tối qua rồi mà em..._Chị Chi lau tay rồi với lấy cái rổ mận trên sàn bếp lại ngồi chung bàn với mình, vừa nói xắt các kiểu.
-Sao...chị Na về tối qua rồi hả...sao em tưởng ngủ lại với Dì Linh..._Mình tròn mắt hỏi lại chị Chi.
-Ừm...nghe nó nói bé Linh kêu nó về ngủ đi...chứ có em về rồi nên khỏi ngủ lại...nhà con Na có việc gì đó..._Chị Chi xắt xong thì đưa liền tay cho mình vài miếng rồi lại vừa nói vừa xắt.
-À...dạ...em hiểu rồi...em đâu biết...cứ tưởng chị Na ngủ lại với Dì chứ...mà sao chị không ngủ đi...trực cả đêm giờ còn nấu nướng gì...để em gọi Dì Linh nha..._Mình nhai nhóp nhép rồi nhìn ra hướng Dì đang ngồi đúng ngay lúc Dì cũng đang nhìn về phía mình hên là 4 mắt vẫn chưa liếc trúng nhau không lại toi.
-Không gì đâu em...trực 2 người...người trực người ngủ mà...đêm qua chị ngủ không à...có mệt đâu...cái này Linh nó không biết nấu đâu...chị vừa đuổi nó ra ngồi đó í chứ...à mà Duy nè..._Chị Chi cười tươi nói với mình nhưng bỗng chốc lại nghiêm túc hẳn.
-Sao chị..._Mình tập trung hơn đôi chút khi miếng mận vẫn đang tan trong miệng.
-Sáng chị tan trực rồi về nhà dọn hết các đồ đạc còn sót qua đây rồi...cho chị qua đây ở ít bữa nha...có phiền gì không em...có thì em cứ nói...chị sợ..._Chị Chi vừa nói vừa lưỡng lự.
-Không...thêm người vui mà chị...trước em nói rồi...Dì Linh ở một mình buồn lắm...chị qua đây ở với Dì và em mà đi làm mệt còn nấu ăn vầy em sợ phiền chị mới đúng...chứ ở 3 người mà nhiều gì chị...vui mà...chị đừng nghĩ gì hết á Ba em muốn thêm người quản lí em nữa là...mà nhà bên kia chị bán luôn hay sao..._Mình khua tay giải thích lúm là vì sợ chị Chị lại nghĩ ngợi mấy chuyện không đâu.
-Đồ chị chuyển qua đây quá trời rồi...còn lại chị chuyển qua nhà bé Na gửi bên đó bớt tại nó ít ở nhà nên đồ đạc gửi qua nó xài được gì thì xài...còn nhà đó chị cho thuê...chứ mình chị ở đó hoài giống...tự kỉ quá..._Chị Chi nói rồi cười vén một bên tóc lên trông rạng rỡ hẳn.
Nói chung thì chị Chi nhìn khá đẹp, vẻ đẹp đứng đắn của những người phụ nữ trưởng thành, dù chuyện chồng con buồn phiền lận đận và thỉnh thoảng in hằn nhiều nỗi buồn lên gương mặt chị nhưng xét nét, chị vẫn là một người phụ nữ có tầm gánh vác và đẹp mặn mà lắm.
Mình nói chuyện với chị Chi được thêm lát thì chị lại phải đi đi lại lại để nấu nướng các thứ nên đâm ra càng nói lại càng thấy làm phiền chị hơn.
Lấy cớ xem ti vi mình lững thững đi ra ngồi trên chiếc ghế sô-pha với Dì Linh, Dì thì đầu kia nhưng là ngồi dưới sàn duỗi chân, lưng dựa vào thành ghế như ban nãy còn mình thì ngồi hẳn trên ghế mà cầm remort bấm tẹt ga kiếm kênh.
-Dì Linh có xem phim này hông...con để đây nha..._Mình bỗng quay sang hỏi khi đã kiếm được một bộ phim KBS có lẽ là hợp ý Dì.
-..._Dì Linh im lặng mắt lườm lườm nhìn vào màn hình ti vi mà có lẽ là chỉ bắt đầu lườm từ khi có sự xuất hiện của mình trên chiếc ghế sô-pha mà thôi.
-Dì xem phim này chưa...thấy hay lắm á..._Mình lại tiếp tục bắt chuyện lần hai với thái độ vô cùng vui vẻ.
-..._Dì Linh bất giác cuộn lưỡi sang bên má làm nó cợm lên rồi hạ xuống như thể cú lắm rồi.
Mình dần cảm nhận hình như Dì đang muốn giả lơ không thèm chú ý đến mình thì phải vì thái độ của Dì bốc lên một chút gì đó bất mãn lắm mà có lẽ là do cái chuyện đêm hôm qua chứ không đâu xa.
Lúc đó mình thấy gần gũi và rất muốn quan tâm Dì, muốn nói chuyện vui vẻ để cả hai cùng thấy dễ chịu hơn chứ cứ căng thẳng vầy hoài thì chán ૮ɦếƭ mất.
Và rồi cuối cùng thời cơ đã đến khi đột nhiên mình liếc thấy ở chân Dì Linh có một cái vết trầy nho nhỏ màu đỏ mà hình như máu ở vết thương còn chưa khô mặt.Ngay lập tức đầu mình chợt nảy ra ý trêu đùa mà không ngờ được rằng nó lại vô tình để lại hậu quả nghiêm trọng về mặt nhân phẩm sau này của mình.
-Dì Linh ở dơ...chân bị ghẻ rồi gải nên chảy máu hả...hì...gớm trông trắng trắng xinh xinh mà lại ở dơ vại à..._Mình hí ha hí hửng nói nói cười cười khi đã sít lại rất gần Dì.
Vừa nói xong là mình lập tức chỉ trỏ và soi mói liên tù tì vào cái vết trầy nhỏ như đầu đũa sắt ăn cơm nơi đầu gối cặp giò trắng nõn nà của Dì Linh mà không thèm giữ ý giữ tứ gì cả.
Chỉ đúng 5 giây sau khi đứng hình là Dì Linh lập tức quay sang trừng mắt hết cỡ nhìn chằm chằm vào mặt mình với cái vẻ rực lửa căm thù như muốn nhai sống mình ngay tức khắc.
Lúc này mình lấy tay bịt miệng rồi sắc mặt từ từ tái hẳn đi và bắt đầu nhận ra đây là một trong những câu nói ngu nhất trong cuộc đời của mình.
Lúc đó tình huống mặt đối mặt giữa mình và Dì Linh thực sự rất gay cấn, mãi cho đến khi bình tĩnh nghĩ lại thì mình mới chợt nhận ra rõ cái ngu cực kì "đỉnh ngọn tre" của bản thân khi ấy.
Ai đời Dì Linh đã tỏ rõ thái độ giận dỗi ra mặt bằng đủ mọi thể loại nhăn nhó, lườm nguýt ấy vậy mà mình lại đi ghẹo đúng lúc, không thèm đếm xỉa gì đến các dấu hiệu mà đối phương đã bày ra chành ành trước mắt.
Đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào...
Biểu sao mà Dì không phồng man trợn má, nóng máu thở hồng hộc đến mức phải nhanh chóng đưa tay lên gần mặt mà vuốt lấy vuốt để, rồi thì quàng quạt các kiểu để giảm bớt nhiệt và sự tức tối trong người.
Những hành động của Dì Linh dần dà làm mình cảm thấy lạnh gáy, lạnh đến mức cứng đơ người và đầu óc thì bắt đầu suy nghĩ đến những viễn cảnh tối tăm đang chực chờ.
Và rồi như một lẽ tất nhiên khi mà tất cả mọi sự đã được định mệnh an bài từ trước, bất kì ngọn núi lửa nào mà chẳng thế, sau một thời gian cần thiết nhất định để nung nấu những âm ỉ thì cuối cùng nó cũng phun trào từng dòng dung nham nóng hôi hổi, trong trường hợp của mình cũng vậy nhưng là phun thẳng mặt.
Dì Linh tức thì cáu gắt, rướn người dậy để quỳ thẳng lên hai chân còn tay thì chuyển sang chống nạnh ở hai bên hông mà nhìn đăm đăm vào mặt mình.
-Ờ đúng...tui là vậy á...ở dơ vậy á...dơ quen rồi...sao...mà ủa ghẻ thì cũng tui ghẻ chứ mấy người có bị lây ghẻ chưa...bực hông...thấy tức hông...hay là ngứa mắt...muốn xỉa xói tui lắm chứ gì...ờ ngon...thứ con trai suốt ngày giả bộ ít nói...giả bộ Gay ghiếc này kia...mà hả mò dú...sờ dú đàn bà con gái người ta...không biết ngại...thấy tui hiền quá chứ gì...hiền quá nên mới bị mấy người giở trò...ừm đúng...tui hiền quá nên mới bị mấy người làm đủ trò lợi dụng...lần này tui cũng đã không muốn nói rồi...muốn im luôn rồi...muốn sống yên lành cho đến hết năm nay là xong mà mấy người còn ép...mấy người không muốn bỏ qua mà...cho tui sống mà...hiểu...giờ muốn gì...nói ra luôn đi...muốn ђàภђ ђạ tui đến bao giờ nữa...nói đi..._Dì Linh sổ toẹt, sổ thẳng vào mặt mình nguyên một tràn bằng liên tù tì những câu ngắt quãng mà không thèm giữ ý, giữ tứ cho bản thân cũng như cho mình gì cả, cứ nghĩ là nói thôi.
Trong giây phút đó thú thật vì mọi sự diễn ra quá bất ngờ và trống vắng nên mình cứ như bị cứng miệng luôn, mắt tròn xoe ngơ ngác, phản ứng vô cùng chậm chạp với tiến triển nhanh chóng của tình hình.
-Con...hông phải...con...con..._Mình chỉ biết nhìn Dì mà ấp a ấp úng mặc dù trong đầu dần dà muốn nói nhiều lắm, muốn giải thích thật tường tận cho Dì Linh hiểu tất cả chỉ là những nhầm lẫn tai hại nhưng chẳng được.
Nhìn thái độ của Dì Linh lúc ấy, mình biết là Dì đang rất giận, giận khủng khi*p nên dẫu rằng mình có nói gì thêm nữa thì sự việc cũng sẽ chỉ càng ầm ỉ lên và khó giải quyết hơn mà thôi.
Tính mình thì ù lì, ít nói lại không giỏi trong việc giải thích hay trình bày ý kiến nên mình quyết định đành thôi, cứ để mọi chuyện từ từ im ắng lại rồi tính sau vậy.
Sai lầm tạo nên hiểu lầm...hiểu lầm lại bắt đầu cho những sai lầm khác...
Chống tay trên nền ghế, mình bức rức đứng lên mà thoáng ngạc nhiên khi để ý thấy chị Chi đang lặng lẽ chứng kiến mọi việc từ ngay cạnh ghế sô-pha nơi mình vừa ngồi, chẳng biết chị ấy đi ra đây từ lúc nào nữa nhưng đảm bảo là chị ấy đã nghe và hiểu hết từng từ Dì Linh vừa nói sang sảng vào mặt mình.
Hơi chút lúng túng vì ngại ngùng bởi sự có mặt của chị Chi vào tình uống trớ trêu này, mình khẽ quay sang nhìn Dì Linh với ánh mắt hơi buồn trước khi cố gắng nhanh nhất tiến lại gần cầu thang và đi thẳng lên phòng khóa trái cửa lại.
-Duy...nói đi đã...nghe hông..._Tiếng gọi của Dì Linh với theo ngay sau lưng mình, có lẽ là Dì đã đứng dậy.
-Linh...thôi...thôi..._Lời của chị Chi nho nhỏ len lỏi trong những tiếng gọi có phần cáu gắt của Dì.
Nói chung tồn tại trong mình lúc đó hầu hết là cảm giác khó chịu, chán nản vì bị hiểu sai, sai quá nhiều, hơn là thấy buồn bã, thất vọng vì bất cứ chuyện gì khác.
Mình chán, chán lắm, chán vì không ngờ rằng Dì Linh lại nghĩ mình là một người xấu xa, bỉ ổi như thế.
Từ chuyện giả Gay-cái này là do Dì tự suy diễn cho đến chuyện lợi dụng Dì lúc hớ hênh bởi Dì quá hiền, nghĩ mà buồn cười-Dì Linh của mình mà hiền thì trên đời này còn ai có thể dữ hơn được nữa chứ.
Cũng hơi buồn thật, Dì cứ nghĩ cái gì là phun ra cái đó mà không thèm để ý đến sĩ diện của mình, mặc dù vẫn biết lỗi phần nhiều là do mình gây ra nhưng vấn đề ở chỗ là Dì cũng không nên nói to, nói quá lớn, nói rành mạch, nói hoàn toàn những suy của cá nhân Dì trước mặt chị Chi như thế dù với bất cứ lí do nào.
Lúc ấy mình khá ấu trĩ, trong lòng cứ có cảm nhận như Dì đang ngày một ghét guổng mình, hay nghĩ xấu vì không còn ưa gì mình nữa mà điển hình là chuyện bé cứ thích xé ra cho to.
Bực dọc, mình chẳng muốn ăn uống gì cả, cứ nằm dài ở đó mà đầu óc luôn đầy ắp những suy nghĩ sao mà nản hơn bao giờ hết mặc dù bụng thì cứ sôi ùng ục.
Thời gian cũng lâu lắm thì phải, gần vài tiếng chứ không ít, cứ thế mãi cho đến khi bất giác một ai đó đi lên gõ cửa phòng mình từ bên ngoài mà không kèm bất kì tiếng động nào khác.
...Cốc...cốc cốc...
Đầu tiên vì cứ nghĩ là Dì Linh lên gây chuyện hay là muốn nói rõ ràng chuyện ban nãy chăng, nên mình chợt nghĩ bây giờ mà đôi co không khéo lại ầm ầm, hàng xóm nghe được lại bách nhục vì vậy mình cứ nằm đó, nằm lặng thinh không trả lời giả vờ như đang ngủ.
Từng giây trôi qua, mình hồi hộp khôn xiết...
Nhưng mình đã nhầm vì ngay sau đó mọi thứ lại nhanh chóng quay về với những im ắng, không còn đâu đó những âm thanh gõ hằn lên cánh cửa gỗ phòng mình nữa mà thay vào đó là những tiếng gọi, những tiếng tiếng thì thầm nho nhỏ đầy quan tâm và sâu lắng, không quá lén lút nhưng cũng không quá to mà chỉ vừa đủ cho người bên trong nghe thấy, hoặc giả đó là những tưởng tượng chủ quan của mình về giọng nói đó.
-Duy...là chị...không phải Linh...là chị Chi nè...em xuống ăn cơm đi..._Tiếng chị Chi nhẹ nhàng gọi mình vang lên từ bên ngoài
-Dạ...em không đói đâu...chị cứ xuống trước đi..._Mình ngồi dậy nhìn ra hướng cửa sổ rồi đi lại gần cửa phòng trả lời chị với cái giọng pha chút mệt mỏi như vừa trải qua một giấc ngủ dài nhưng lại chẳng muốn nói to vì sợ Dì nghe thấy.
-Xuống ăn đi Duy...mở cửa cho chị..._Chị Chi vẫn vậy, vẫn gọi mình tràn đầy nồng ấm, mình nghe mà chợt thấy đỡ buồn hơn tẹo vì rằng những lúc như vầy lại được có người quan tâm.
-Em...lát em ăn sau...chị xuống đi...còn đi làm nữa..._Tuy vậy, mình lúc đó thật chẳng còn muốn gặp ai nữa, nhất là một người trong cuộc, người đã chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra dưới nhà, mình thấy mắc cỡ và cảm giác nhan nhát kinh khủng.
-Ừm vậy cũng được...nhưng Duy mở cửa cho chị đi...không ăn thì mở cửa lát...chị nói cái này..._Chị Chi như hiểu ra việc mình chẳng muốn xuống đó ngay bây giờ vì sợ đối diện với Dì Linh nên chắc là chỉ muốn nói chuyện để giúp mình khuây khỏa mà bớt buồn hơn thôi.
-Dạ...mà em buồn ngủ lắm...chị xuống đi...em không...không đói thật..._Mình vẫn cứ nhất quyết với cái ý định ban đầu, né tránh để bớt ngượng.
-Mở cửa đi Duy...chị nói cái này thôi...không là chị đứng ngoài này không xuống luôn..._Chị Chi cũng vậy, cứ muốn đối mặt trực tiếp với mình để nhắn nhủ một điều gì đó khó nói.
-Thôi...chị xuống đi...lát em xuống sau..._Mình tuy nói vậy nhưng vẫn từ tốn đặt tay lên núm cửa.
-Chị biết...cứ mở cửa...chị muốn nói với Duy vài câu thôi..._Chị Chi lại càng lúc tha thiết hơn trong giọng nói.
Mình biết là chị Chi quan tâm mình lắm, sợ mình buồn lại nghĩ ngợi lung tung đủ thứ thì không hay nên muốn gặp mình nói chuyện trực tiếp cho rõ, cho mình hiểu.