Những hành động âи áι gần gũi giữa mình và cô Trang đêm hôm nọ bị ai đó đứng đằng sau gốc cây nhà Bác gái trông thấy chính là nỗi lo sợ tiềm tàng đã đeo bám, dày vò tâm trí mình dai dẳng suốt thời gian qua.
Thực sự mình lo lắm, lo rằng nếu biết mình là một thằng con trai hư hỏng như vậy thì chắc chắn mọi người sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn về mình, rồi cuộc sống hằng ngày cũng như quá trình học tập sau này của mình sẽ ra sao nếu bạn bè trong lớp cũng biết được, đó là những gì mình đã từng chia sẻ ở vài chap trước nhưng hơn hết lúc bấy giờ bỗng dưng từ đâu trong đầu mình lại xuất hiện một hướng suy nghĩ khác hẳn.Nếu chuyện bí mật ở sân sau nhà tuy đã bị ai đó trông thấy nhưng lại không bị đồn ra ngoài thì sao, ai là người đã trông thấy tất cả mọi việc khi ấy và đã chịu khó giữ mồm giữ miệng hộ mình, liệu rằng người ta có dễ dàng cho qua mọi chuyện chỉ vì tội nghiệp mình.Lúc đầu còn đoán già đoán non, đoán rằng con người bí ẩn đó chỉ có thể là chị Nhi hoặc nhỏ Yến mà thôi vì bản thân mình đã nhiều lần hóng hớt tiếp xúc để thăm dò Oanh.Oanh là người rất thẳng tính biết nói biết, không nói không trong khi chị Nhi và nhỏ song sinh kia thì ngược lại, cứ lấp lửng.
Nhưng dù sao đi nữa thì bây giờ mọi việc có lẽ cũng đã quá rõ ràng rồi, người đã đứng đằng sau gốc cây mục đêm hôm nọ để trông thấy tất cả mọi việc chính là chị Nhi vì cái cách chị Nhi nói chuyện, cách chị Nhi biểu cảm trong từng cử chỉ phút chốc đang làm mình tái cả mặt.
Khoảnh khắc ấy kì lạ lắm, cả hai cùng ngồi ngoài hè giấc chập chờn tối nên không khí cũng gọi là tương đối mát mẻ ấy vậy mà khắp người mình da gà, da vịt nổi lên tới tấp cảm giác cứ như đang có một ai đó cầm gáo nước lạnh xối từ trên đầu mình xối xuống giữa trời Đông rét buốt vậy.
Bất giác mình cúi gầm mặt mím môi im lặng đầy hối cải trong khi chị Nhi hình như vẫn đang nhìn mình cười mỉm, buộc phải thế vì nếu có được mở miệng lúc này thì mình cũng chẳng biết nên nói gì nữa mà thực sự thì cũng không nên nói nhiều đâu, bởi nếu chỉ vì một lí do trời ơi nào đó từ mình khiến chị Nhi nổi giận thì chắc chắn khỏi cần bàn tới nữa, mọi chuyện sẽ vỡ lỡ be bét hết cả.Thình lình chẳng biết từ lúc nào cái yên ắng trầm ngâm như lẽ tự nhiên từ từ bủa vây tứ phía, cứ vậy thời gian chậm chạp “lếch qua” trong sự lúng túng tràn lan của mình và thoải mái đến lạnh lùng của chị Nhi như đã kể, phút giây địa ngục đó vẫn cứ thế tiếp diễn cho đến khi thất thần từ phía dưới nhà có tiếng ai đó quen thuộc vọng lên mà chẳng biết nên gọi là “cứu tinh” hay “sao chổi” vụt đến.
-Ủa…cu nó chạy đâu rồi…_Tiếng “người đó” inh ỏi.
-Duy đây nè chị…_Chị Chi lập tức quay sang hích mặt về phía mình.
-À đây hả…nãy đi lên không thấy tưởng chạy về nhà rồi…đói chưa…Nhi đói luôn chưa…_Dì Linh đi lên đứng dựa eo vào ghế vò tóc mình không nể nang.
-Xong rồi hả chị…_Chị Nhi tươi tỉnh cười vui vẻ.
-Đâu có…đang hấp á…độ 10 phút nữa mới ok…em đói hả…sáng giờ ở cửa hàng có ăn gì chưa…_Dì Linh quan tâm.
-Có…mà em đang giảm béo nên ăn có tẹo à giờ bụng sôi sôi…_Chị Nhi lại cười trong khi trái tim nhỏ bé của mình thì liên hồi thấp thỏm.
-Trời…em ốm mà còn muốn giảm nữa vậy chị phải sao đây…đúng không Duy…_Dì Linh há hốc miệng tiếp tục vò đầu mình.
-Hủm…à dạ…_Mình mọi hôm sẽ tỏ rõ sự khó chịu với cử chỉ của Dì Linh ngay nhưng nay thì có nhiều chuyện phải lo quá nên đành cắn răng.
-Tướng em mập xấu còn chị Linh mập ốm gì cũng đẹp…mà chị nhìn chắc người vầy quyến rũ lắm…đúng không Duy…_Chị Nhi bắt chước Dì Linh đá xoáy qua mình nhưng cảm giác mà mình nhận được lại khác hẳn, kiểu thình lình “giựt mình” vì bản thân “có tật”.
-Dạ…dạ…_Mình gật đầu lia lịa ủng hộ nhiệt tình.
-Xạo ke…nãy mới chê tui già xong mà…nãy nó mới chê chị già trước mặt mẹ á Nhi…_Dì Linh kí đầu mình rồi quay sang nhìn chị Nhi.
-Kì vậy…chị nhìn bằng hoặc trẻ hơn em nữa là…Duy chọc chị á mà…_Chị Nhi nhắm mắt cười nắc nẻ.
-Phải hông…_Dì Linh làm bộ cúi xuống mặt đối mặt hỏi mình.
-Dạ…con…con giỡn…_Đối với mình lúc đó chị Nhi nói câu gì cũng đúng, thậm chí nếu chị ấy chỉ thở thôi thì mình cũng muốn lên tiếng khen thở xuất sắc à không, là xuất chúng mới đúng.
-Chị thấy chưa…em nói mà…_Chị Nhi gật nhẹ đầu kiểu như đang khá hài lòng với thái độ cư xử của mình thì phải.
-Vậy à…chị cũng nghĩ vậy…chị là một người con gái có nhan sắc mà…_Dì Linh nghe khen liền lập tức uốn éo như con lăn quăn.
Tim mình trong suốt cuộc nói chuyện của hai con người ấy không thể dùng động từ “đập” để diễn tả nữa mà phải gọi là “nảy”, nảy liên tục trong ***g иgự¢ và muốn nổ tung.Mà coi bộ Dì Linh và chị Nhi thật sự rất hợp tính nhau, cứ ngồi nói chuyện suốt từ mấy chuyện trên trời dưới đất rồi xong lại lòng vòng về quanh nhà đến cả mình mặc dù lúc đó đang bận phải dè chừng chị Nhi sợ chị lỡ lời mà khi nghe mấy chuyện tám tếu đó xong còn phải ngáp ngắn ngáp dài nữa là ai.
Cả hai bạn ấy nói mà quên cả thời gian, quên cả nơi chốn, quên cả việc phải nhanh chóng xuống bếp phụ Bác gái bưng dọn đồ ăn, mãi nói cho đến khi trời đã tối muộn để cho Bác gái phải lên tận nơi gọi tất cả vào ăn cơm thì lúc đó mới ríu rít xin lỗi.
Bữa cơm nồng ấm và vui vẻ giữa các thành viên trong gia đình và hai công nhân viên ăn chực hàng xóm tuy không quá nhiều món nhưng hầu hết lại toàn món lạ vì Bác gái thực sự nấu ăn rất ngon, món nào ra món đó toàn chất lượng, không trùng lấp mùi vị mà nói hoa mỹ thì cứ như thể đã được lên thực đơn sẵn từ trước vậy.Mặc dù không đông đủ tất cả mọi người nhưng thiết nghĩ như vậy đôi khi còn rôm rả và hào hứng hơn bởi lẽ cứ mỗi khi nhìn thấy mặt nhỏ Yến là da gà mình lại dựng hết lên nên tự nhủ với lòng nếu có nó ở nhà chắc nuốt không trôi nổi cơm quá.Giới chức phụ nữ thì vẫn như thường lệ đều nói chuyện với nhau rất vô tư không giữ kẻ và cũng không chú ý mấy đến sự có mặt của kẻ thứ 4 khác giới, nên mình đành phải ngồi lặng thinh chờ cho đến khi có một ai đó quan tâm lên tiếng hỏi han cái gì thì mới dám trả lời cái đó chứ chẳng ngu mở miệng sợ nhỡ vô tình gây sự chú ý thì lại phải khổ.Không chỉ thế, mỗi muỗng cơm đưa lên miệng mình đều cố liếc khẽ sắc mặt của “người phụ nữ đang nắm giữ bí mật đời tư” xem chừng có biến động gì không mà còn đề phòng gấp, mà hên cái đa số câu hỏi cho mình thì toàn là về chuyện học hành là chính nên cũng chẳng buộc phải lên tiếng gì nhiều.
Ăn uống xong xuôi, mình chủ động đứng dậy phụ dọn mâm cơm cùng Bác gái trong khi Dì Linh thì đủng đỉnh chạy xuống nhà lấy dao ngồi gọt cốc kiểng ở một góc tự bao giờ, chị Nhi thì ngay sau đó cũng phải lên thay đồ cho nhanh để còn ra tiệm cùng bé Oanh đóng cửa.
-Quả gì á Linh…_Mình đi lên từ nhà dưới sau khi vừa rửa xong mớ chén.
-Cốc kiểng…không biết hủm…_Dì Linh không buồn nhìn mình mà cứ tí toáy tay trên mớ quả xanh liên tọi.
-Nó nhỏ vậy ăn được bao nhiêu đâu…gọt lâu nữa…_Mình ngồi chòm hỏm ngay bên cạnh Dì Linh.
-Nhưng nó ngon…bỏ vừa miệng…nhỏ nhỏ…_Dì Linh lờ đờ mắt ra vẻ mệt mỏi khi phải trả lời một câu hỏi hơi ngu.
-Thì mua cốc bự rồi xắt ra cũng bỏ vừa miệng vậy…_Mình lí sự.
-Nhưng loại này hột nhỏ á Duy…nhiều trái không hột nữa…nhìn xinh hơn là cốc quả thường…_Chị Nhi từ trên lầu đi xuống.
-À dạ…_Mình rùng mình lập tức ậm ừ khi thấy mặt chị.
Chị Nhi như đã tả ngay lần đầu khi mà chị sang nhà mình mượn chổi lúc vừa chuyển đến, rất đảm, rất xinh, chẳng nhớ lúc trước ra sao nhưng bấy giờ nhìn kĩ thì quả thật chị xinh theo kiểu giới trẻ trang điểm teen teen trông dáng vẻ và điệu bộ rất ưa nhìn, trẻ trung.Không quá hở hang, không quá cầu kì nhưng những phụ kiện và đường nét phối đồ của trang phục dễ khiến cho đối phương phải chăm chú liếc ngắm vì tuy nổi bật nhưng nhìn chung lại không quá rối rắm.
-Nhi thông cảm…nhìn mặt của nó là hiểu rồi…ở nhà nó cũng hay vậy lắm…tàn tàn dập dập vậy á…_Dì Linh lườm mình chặt chém rồi quay sang cười với chị Nhi.
-Hì…_Chị Nhi không nói gì chỉ gật đầu cười vui vẻ.
-…_Mình im re lặng thinh ngồi dựa cửa.
Sau một hồi ngồi hí hoáy với rổ cốc cộng liếc háy với sự thảnh thơi của mình liên tọi thì cuối cùng Dì Linh ngứa mắt nên bắt mình lếch lại gọt chung và tất nhiên thời gian được rút ngắn hẳn.Mình không trau chuốt quá kĩ từng trái nên chẳng mấy chốc đã xong cả thảy, thở phào bốn người ngồi quay quần bấm bụng cứ tưởng sẽ vui vẻ như bữa cơm ban nãy nhưng tiếc thay khi chỉ ăn được vài miếng thì mình và Dì Linh đành phải chia tay ra về vì cả Bác gái và chị Nhi đều phải ra cửa hàng có việ, mặc dù Bác gái cố giữ tụi mình ở lại đợi lát Bác đi một loáng là về nhưng hiểu phép ai lại làm thế.
Rời nhà chị Nhi, mình và Dì Linh tay trong tay đảo bước trên con đường dài, hẹp và vắng bóng người qua lại ôi chao sao nên thơ thì lập tức hoảng hốt khi nhìn thấy đèn điện trong nhà sáng choang.
-Duy…nãy…nãy có bật đâu…_Dì Linh ấp úng kéo vai mình.
-Lỡ chị Chi về sao Dì…_Mình thản nhiên.
-Hông đâu…nói mai với về mà…_Dì Linh vẫn giữ vẻ mặt lo sợ đó.
-Không biết sao nhưng thấy cái vali đỏ trước hè kìa…_Mình chỉ tay về hướng cửa chính khi thoáng thấy chiếc vali đỏ quen thuộc của chị Chi.
-Hừm…cha này…có nhiêu đó cũng sợ…chị Chi á…nhìn là biết rồi…_Dì Linh nhìn trố mắt một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
-…_Mình im lặng không nói nửa lời vì quá oán trách trước thói đời bạc bẽo, giang hồ hiểm ác, thời thế đảo điên khiến cho lòng dạ con người điên đảo mà lặng lẽ thay đổi trong chớp mắt.
Ngay sau đó Dì Linh mở cửa bỏ mặc mình đứng chơi vơi để tức tốc chạy thẳng vào nhà như con nít hú hét liên tù tì đến mức mà cũng phải chừng hơn 30 giây sau đó khi đang bước lên hè mình vẫn còn nghe loáng thoáng.
-Chị Chi ơi…sao chị đi lâu quá nỡ lòng bỏ mặt Linh ở nơi rừng thiên nước độc cho loài hổ dữ lòng lang dạ sói mặc sức chì chiết dày vò thân xác…_Dì Linh kéo nguyên tràn nghe chao ôi sao mà não lòng quá đỗi.
-Ha ha…làm quá vậy bé…_Tiếng cười của chị Chi phát ra giòn tan.
-…_Mình mặc dù đã nghe thấy tất cả nhưng vẫn thản nhiên bước vào nhà với một bộ mặt giả điên.
-Hì hì ủa Linh tưởng sáng chị mới về…nên chưa nấu nướng gì hết…_Dì Linh cười tít mắt với chị Chi.
-Chị ăn ngoài rồi…hai chị em đi đâu mới về đó…_Chị Chi lắc đầu cười nhìn cả hai tụi mình.
-Chị em gì…Dì cháu em mới qua hàng xóm ăn chực…ha ha ha…_Dì Linh vừa nói vừa che miệng cười nắc nẻ lại ngồi chỗ ghế sô-pha.
-Lạ đời…hèn gì thấy rạng rỡ hẳn…ăn chực cho đỡ tốn hen…_Chị Chi cũng bước lại ngồi xuống cạnh Dì Linh.
-Chứ sao…mà chị ăn tối thật chưa để em vào nấu cho…nhanh lắm…_Dì Linh quan tâm.
-Rồi…rồi cô nương…căn bụng luôn rồi…end tour nên vừa tiệc xong mới về đây mà…_Chị Chi để tay lên đùi Dì Linh.
-Nhất chị…được ăn tiệc đồ này kia…_Dì Linh bĩu môi tiếc rẻ.
-Chứ mấy cái tiệc cưới của cưng sao không tính vô…_Chị Chi kể lể.
-Thôi…chưa có người yêu ăn tiệc cưới buồn lắm…tủi thân…_Dì Linh giả vờ thút thít.
-Buồn hả…thèm ăn thì có quà nè…và bếp đi…chị vừa khiêng cái thùng vào bếp đi ra là hai đứa về luôn đó…_Chị Chi nắm tay Dì Linh đứng dậy.
-Vậy ạ…lẹ đi chị…_Dì Linh bắt đầu nhanh nhảu.
Nối sau bước chân của chị Chi, mình cũng háo hức tò mò tiến vào bếp xem thử có món nào thú vị dành cho mình hay không thì lập tức thấy cả chị Chi và Dì Linh cùng quanh quẫn bên một thùng xốp to đang được để trên bàn
-Mở không nổi đâu Linh…để chị lấy con dao…_Chị Chi nhìn Dì Linh nói nhỏ khi thấy Dì đang cố dùng móng tay xé băng keo bọc xung quanh thùng xốp, tích tắc sau chị Chi đi về hướng sàn bếp lấy con dao nhỏ gọt trái cây.
Chị Chi cầm dao rạch nhanh chóng một lèo 3 cạnh đang bọc băng keo của thùng xốp để nắp hộp có thể mở ra dễ dàng, rồi cùng Dì Linh nhẩm đếm cả thảy các món đồ bên trong để đối chiếu lại với tin nhắn nhờ mua hàng của người quen trong điện thoại chị ấy.
-Cả thảy là 28 hộp Yến…nhà mình 12…có con em nhờ mua nữa nên mới nhiều vậy…_Chị Chi vừa cầm điện thoại xem tin nhắn và nói với Dì Linh.
Mình đứng đó thêm lúc rồi lẳng lặng đi lên phòng nằm nghỉ mà không ai hay biết.
Nói chung thấy khá buồn, buồn chẳng phải vì lúc đó không ai quan tâm mà buồn vì sắp phải chia tay một điều gì đó đang rất gần gũi với những háo hức đáng mong đợi.Thực sự từ lúc trưa khi nghe Dì Linh báo tin là mình đã phần nào thấy nản với tính cách của chị Chi hẳn rồi vì tính mình xưa giờ hễ cứ ai làm sai một việc gì đó, tạo nên một sự buồn bã nào đó mà không chủ động nói trước với mình, để mình chỉ thực sự biết đến nó từ một người thứ 3 thì phải nói là siêu ghét điển hình gần đây nhất là chuyện Linh có thai bé Sa.
Ấy là vậy nhưng ban nãy khi thấy vẻ mặt hơi gượng của chị Chi lúc vừa bước vào bếp thì cảm giác của mình lại khác hẳn, thấy buồn nhiều hơn, buồn cho chị và buồn cả cho bản thân mình, buồn vì chỉ cách đây vài tuần mình bỗng nhiên thấy cuộc sống chợt thú vị khi căn nhà có thêm bóng người mà giờ đây lại sắp phải mất đi một niềm ấm áp tưởng chừng đã có thể nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Nằm thở dài nghĩ ngợi thêm đôi chút, mình đứng dậy chọn ít đồ sạch định xuống tắm rửa cho trôi hết muộn phiền thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, chẳng nói chẳng rằng mình lửng thửng bước lại vặn chốt đẩy cửa nhìn ra.
-Ủa chị Chi…có gì vậy ạ…_Mình hơi ngạc nhiên đôi chút.
-À không…chị tính lên nói Duy cái này…tối nay độ chừng khi nào em học xong thì nhá máy chị nha…_Chị Chi thì thầm với vẻ mặt cố cười.
-Dạ mà chi vậy chị…_Mình thắc mắc.
-Suỵt…Linh đang tắm…thì chị có chuyện cần nói với Duy…tầm khuya đi…học xong nhá máy chị lên phòng Duy…_Chị Chi ghé sát tai mình.
-Dạ…vậy phải tầm 10 rưỡi 11 giờ nha chị…_Mình không nghĩ ngợi ước chừng.
-Ừm…_Chị Chi khẽ gật đầu.
Lúc đó mình chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về việc chị Chi lén lút lên đây báo cho mình một cuộc hẹn rồi lẹ làng thấp thỏm đi xuống nhà cả, diễn cảnh mà mình tưởng tượng ra chỉ đơn giản là những khung hình sướt mướt của cuộc chia li đẫm nước mắt mà thôi hay khá khẩm hơn là một cái hôn phớt chào tạm biệt không níu kéo chứ ai ngờ đâu mọi thứ bắt đầu xấu đi trông thấy.
Vứt tất cả ra khỏi đầu, mình lấy đồ sạch xuống tầng hai đợi Dì Linh tắm xong liền nhảy vào tắm rồi lên phòng nằm đọc sách sau đó ngủ quên tự lúc nào mãi cho đến khi điện thoại đổ vài hồi chuông mình mới bấm bụng thức dậy, vừa mệt vừa đừ mình bắt máy.
Mình: A lô…
Đầu dây bên kia: Duy…em ngủ chưa…
Mình: Ấy ૮ɦếƭ…em quên mất…
Chị Chi: Ừm…chị đang ngoài sân sau nhà nè…thấy Duy lâu nghĩ Duy đang học nên chị ra đây trước…lên phòng Duy không tiện…
Mình: Dạ…em ra liền…
Vội vã ngồi chòm dậy, thở một cái mình đứng dậy mở tủ lấy cái áo khoác có mũ rồi chạy u xuống dưới nhà qua bàn bếp mở bật cửa sau.
Đúng y như suy nghĩ trong đầu suốt dọc quãng đường từ trên phòng xuống dưới đây, mình vừa mở cửa sau ra là đã thấy chị Chi ngồi lặng lẽ trên bậc xi măng thoáng bụi.
-Chị đợi em lâu chưa…_Mình vừa gãi đầu vừa nhìn chị vẻ lấm lét.
-Chị vừa xuống tầm 10 phút thôi…chị nghĩ em đang học nên quên mất thời gian…xuống trước nhưng lại nghĩ nên gọi luôn cho rồi…em đang học à…_Chị Chi giật nảy người quay lại nhìn mình thủ thỉ.
-Dạ không…em…em nằm đọc sách thôi…_Mình bước lại ngồi xuống cạnh chị bịa lí do.
-Ừm…hì…_Chị Chi gật gù rồi lặng lẽ quay ánh nhìn ra phía trước mặt.
-Mai chị đi rồi hủm…sao chị không ở đây luôn mà lại dọn đi…bữa chị nói tính ở lâu dài mà…_Mình bắt đầu câu chuyện.
-Ừm chị cũng muốn vậy nhưng giờ chị chuyển qua bên tour nghỉ dưỡng luôn rồi…không còn ở khách sạn thường nữa…phải đi xa hoài à…nhiều khi phải đi khuya…về khuya nên chị chuyển qua ở với bé Na luôn cho tiện…cũng gần đây thôi…_Chị Chi từ từ kể từng chút một.
-Dạ…nếu vậy thì qua đó đúng là tiện hơn thật…_Mình thở dài thoáng chút buồn.
-Ừm…khi nào rảnh qua thăm chị nha…_Chị Chi quay sang nhìn mình với đôi mắt hơi hoe đỏ.
-Dạ…mà biết lúc đó chị có nhà không…_Mình cũng chợt thơ thẩn theo.
-Thì Duy cứ gọi trước…chị chắc chắn sẽ nghe máy nếu Duy bấm số gọi cho chị…_Chị Chi nhẹ nhàng đưa tay sang nắm chặt bàn tay mình.
-…_Mình chẳng biết nói gì mà chỉ đảo mắt nhìn xuống nơi hai bàn tay đang dính vào nhau.
-Duy mãi là em trai chị…nói là chị đi nhưng chị vẫn ghé khách sạn thường xuyên…lâu lâu qua nhà thăm bé Linh với Duy…_Chị Chi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt trông rất tội.
-Dạ không sao đâu chị…gọi điện thoại thường xuyên mà…chị đừng buồn…_Mình thực sự chưa bao giờ giỏi trong việc ăn nói hay an ủi người khác nên đâm ra câu cú cứ như thể cố đấm ăn xôi.
-Ừm…_Chị Chi chồm qua ôm mình gác đầu lên vai khóc nhỏ tiếng.
Trong thâm tâm mình muốn giữ chị Chi lại lắm, lên tiếng nài nỉ ỉ ôi mong chị ở lại nhưng thực sự mà nói thì mình đâu có cái quyền đó vì mình chẳng chắc chắn được một điều gì cả, một thằng con nít ở tuổi này thì làm được quái gì mà còn ham muốn đèo bồng.
Bởi lẽ nghĩ vậy nên suốt 5 phút ròng, não nề ruột gan với những dòng nước mắt của chị chảy ròng trên vai, mình vẫn cứ im lặng, im lặng để nỗi cô đơn, nỗi buồn của chia li trong chị vơi đi ít nhiều.
Nhưng trớ trêu thay trong cái khoảnh khắc đó, bất giác mình nghe thấy tiếng sột soạc của những chiếc lá khô đang bị một thứ gì đó dày xéo từ gốc cây mục đêm hôm bữa, nhanh chóng đảo mắt nhìn sang hướng ấy thì lúc này đích thị không còn là những hình ảnh mơ hồ của một người con gái không rõ mặt như dạo nọ nữa mà cái bóng đó đã có đầy đủ mắt mũi miệng, đúng thật là chị Nhi, là chị Nhi với nụ cười mỉm nửa vành.
-Chị…Nhi…chị…chị…_Mình đờ mặt tròn mắt nhìn như bị dán chặt vào cái dáng người đang đứng chỗ gốc cây mục ấy.
-…_Chị Nhi chỉ trừng mắt nhìn mình chứ không hề lên tiếng.
-Hủm…gì Duy…gì em…_Chị Chi ôm mình chợt mơ màng thì thầm kiểu chưa nghe rõ mình nói gì.
-Chị Chi vào nhà thôi…ngoài này em thấy hơi…hơi lạnh…_Nuốt nước bọt đánh ực thành tiếng, mình lập tức buông người chị Chi ra nói nhỏ.
-Vậy à…nhưng…nhưng…ừm…vào trong nhà thôi em…_Chị Chi hơi ngơ ngác nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.
Rụt rè hướng ánh nhìn về phía gốc cây tử thần ấy, ánh mắt mình vô tình bắt gặp ánh mắt chị Nhi tự nãy giờ vẫn đang quan sát theo dõi từng diễn biến, hoảng hốt mình nhanh chóng quay lưng đi thẳng vào trong nhà định bụng sẽ nhanh chóng đi lên phòng để suy nghĩ phương án giải thích ra sao với chị Nhi sau khi đã khóa chặt cửa sau thì liền lúc bất giác bị ai đó kéo tay đứng lại.
-…_Mình giật nảy xém chút là thét lên.
-Duy…Duy…nay…mai chị đi rồi…em có muốn…không…_Chị Chi cười nhẹ khi trên mi vẫn còn hoe lệ.
-…_Mình vẫn thở dốc.
-Coi như…tạm biệt…tạm biệt nhau một thời gian dài…_Chị Chi thở nhè nhẹ.
-Dạ…_Mình lúc đó cũng chẳng biết nói sao nữa.
Và rồi lúc đó…một bộ phim lãng mạn xảy ra…mình xin phép không kể sâu xa hơn.
…
Mặc dù tâm trạng mình lúc đó cực kì lo lắng bởi lẽ việc vừa bị chị Nhi nhìn thấy ban nãy đâu phải là chuyện đùa nhưng quả thật mỗi hành động của chị Chi khi ấy như xua tan hầu hết muộn phiền trong mình mà thậm chí còn khiến mình dâng trào nhiều thứ xúc cảm khác lạ.
Khi mọi chuyện đã xong xuôi “tươm tất”, cả hai chẳng nói chẳng rằng với nhau câu nào mà chỉ lặng lẽ đảo bước về phòng như một câu chào tạm biệt không phát ra từ miệng.Theo bước ngay sau chị Chi, cả hai chị em cùng đi lên cầu thang nối từ tầng trệt với những nỗi niềm tuy riêng biệt nhưng lại có cùng một điểm chung thì y như rằng thình lình thấy một cái bóng phụ nữ, nhưng trái khuấy thay lần này nó không còn đứng chỗ gốc cây ở sân sau nữa mà đang đứng ngay trước cửa của căn phòng duy nhất trên tầng hai và…đang nhìn trân trân về hướng bọn mình.
-Hai người…hai người vừa…vừa làm gì vậy…_Đôi mắt Dì Linh vô hồn nhìn đờ đẫn về phía mình và chị Chi.