Dì Tôi Là Một Teen Girl - Chương 103

Tác giả: ZiZi.7

Vẫn là câu nói đó, thái độ đó nhưng từ một ai khác thì chắc chắn mình sẽ tin ngay chẳng cần mất đến một giây để rụt rè hay lưỡng lự nhưng đằng này tất cả lại xuất phát từ một con người quá cũ với những trò lố đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức nhàm chán bởi vậy nên mới nói màn kịch “nai tơ” của Dì Linh làm sao mà lừa nổi mình, trông hết sức miễn cưỡng và nham nhở.
Nhớ lại thì việc Dì Linh thường mặc đồ lót màu mè, chấm bi đi long nhong trong nhà từ cái thưở chị Chi còn chưa tới đây tuy lố lăng nhưng hiển nhiên đã trở thành một cái sự quá đỗi bình thường, không có gì mới mẻ thì làm sao bây giờ Dì ấy lại có thể dễ dàng thẹn thùng, nhút nhát đến cái ngưỡng đó dù là có phát hiện thấy mình đang nhìn chăm chú từ phía sau đi chăng nữa.
-Sao Linh cứ giỡn hoài vậy…mặt con vầy không lẽ đi dòm Linh…nghĩ sao vậy…_Mình bước hẳn lên cầu thang đứng dựa tường.
-Thôi đi…đừng có xạo…thấy đít người ta trắng…đít người ta đẹp…nên nhìn chứ gì…lạ ai đâu trời…_Dì Linh vừa nói vừa kéo quần lên cao hơn.
-Có đâu…con vừa lên xong…đứng coi thử Linh bị ong chích có nặng không…tự nhiên làm ơn mắc oán…_Mình gắt.
-Thôi mà…thích lắm phớ hôn…lại đây Linh cho cắn miếng nè…_Dì Linh liếc yêu mình nhưng từ ngữ thì ngân dài ra nghe khó chịu hết sức.
-Mệt ghê…mà ong chích có sao không…_Mình thở dài.
-Con quỷ ong…chích sưng chù dù một bên ௱ôЛƓ luôn…đau điếng…giờ tự dưng thấy một bên nặng hơn bên kia…đi niểng niểng…_Dì Linh nghiêng người qua hai bên so sánh này nọ.
-Gì chứ…mà Linh lấy kim ong ra chưa…_Mình hỏi.
-Linh đâu thấy kim nào đâu…_Dì Linh tròn mắt kéo dịch quần xuống lại rồi lấy tay xoa xoa chỗ bàn tọa.
-Vậy là nhiều khi nó còn trong trỏng…ong chích là vậy…không lấy là làm độc sưng ngày càng to…thúi thịt…Linh cố lấy nó ra đi…cố nặn ra…_Mình bày vẽ.
-Không với tới sao nặn…mà với tới cũng không có thế…chị Chi khi nào mới về đây ta…_Dì Linh quay đầu nhìn mình than thở.
-Không biết…có cần con…con…_Mình cười khì, tròn mắt nhìn thèm thuồng vào cặp ௱ôЛƓ căng mịn trước mắt.
-Gì…thôi thôi…đó giờ chưa có ai thấy ௱ôЛƓ tui hết á…đồ dâm tặc biến thái…bấm nút đi…_Dì Linh nhíu mài bặm môi giơ nắm đấm hù mình.
-Gì…phơi ௱ôЛƓ trong nhà hoài mà không thấy mới lạ…vậy Linh làm sao thì làm…không biết…lên phòng đây…_Mình ngán ngẩm vì một lần nữa chưa làm ơn đã mắc oán.
Ngáp dài thườn thượt trước sự đời trái ngang, không biết bao nhiêu lần kẻ lãng tử đơn độc vướn phải những khuất mắt, những ái oan đời thường chẳng biết than thở cùng ai.Đời là vậy, tình người là vậy mà huống chi đâu phải chàng mới gặp lần đầu âu cũng là thiên mệnh, chẳng nói gì thêm nữa mà chỉ cười nhạt chàng quay người bước đi về hướng cầu thang nối lên phòng với một vẻ mặt không thể nào thờ ơ hơn, y như rằng cùng lúc đó khi chỉ vừa bước được vài nhịp đến lưng chừng các bậc gỗ thì chàng liền bị kêu giật ngược lại.
-Ê…đi đâu á…_Tiếng Dì Linh đỏng đảnh từ sau lưng.
-…_Mình lờ đờ mắt không trả lời, đưa tay chỉ lên hướng phòng.
-Lên đó chi á…_Dì Linh mím môi, cặp mắt thì láo liên quanh quẩn né tránh ánh mắt của mình.
-Lên…mà Linh hỏi chi…thôi con lên đây…_Mình chậc miệng bước tiếp.
-Ê…_Dì Linh í ới.
-Dạ…_Mình nhăn trán ngoáy đầu nhìn.
-Bỏ tui bị ong chích vậy luôn hả…sao nãy tốt lắm mà…_Dì Linh cười mỉm ngại ngùng nhìn xuống đất.
-Chứ giờ sao…không muốn để ai thấy ௱ôЛƓ mà…_Mình nhăn trán xỉa xói.
-Thì xuống đây đi…phải nặn chứ không để nó làm độc…sẹo sao…_Dì Linh e thẹn.
-Hừm…làm giúp thôi đó…con tính hay giúp người…_Mình nhếch mép quay lưng đi xuống với vẻ dửng dưng.
Mình đi lại chỗ Dì Linh đang đứng khi thấy Dì đã bỏ hẳn tay ra khỏi chiếc quần jean ngắn ngủn để nó rơi tự do xuống đất rồi khẽ cúi người chu hờ ௱ôЛƓ về đằng sau chờ đợi, phải nói luôn là mặc dù nhìn tư thế của Dì Linh lúc đó hết sức nhạy cảm nhưng tuyệt nhiên trong mình lại chẳng hề nảy sinh bất kì rung động nào mà chỉ chú tâm vào việc giúp nặn kim ra mà thôi bởi vậy nên cứ hùng hục, mình nhanh chóng dùng vài đầu ngón tay vạch gọn một góc ҨЦầЛ ŁóŤ lên để phần bị ong chích lộ hẳn ra ngoài.
-Á…cái người này…ai cho vạch ҨЦầЛ ŁóŤ tui lên vậy hả…đá ૮ɦếƭ…_Dì Linh lẹ làng kéo gấp quần vừa được mình vén lên xuống trở lại trạng thái y như cũ rồi quay người đá liên tiếp vào bắp chân mình.
-Á đau…sao vậy…sao kêu con nặn giúp mà…_Mình vừa ôm chân vừa hằn học.
-Nặn dùm chứ có nhờ lại đây dê dùm một cái đâu…nặn thì ᴆụng vào chỗ đó thôi làm gì ᴆụng đủ chỗ rồi còn vạch quần vạch đít người ta ra nữa…khùng hả…lợi dụng hả…_Dì Linh nhảy đành đạch buông lời nhặn xị.
-Trời ơi…chứ không vạch quần nhỏ lên thì sao mà thấy cái vết ong chích…nó nằm trong đó mà…_Mình cáu kỉnh.
-Vậy…cũng phải nói…thì nói người ta vạch cho…làm gì tự ý vậy…bộ đồ chùa hả…làm từ từ thôi chứ làm gì ào ào dạ…_Dì Linh kí đầu mình tiếp tục nhiếc móc.
Cúi đầu nhún nhường, nghiến răng troèo troẹo, mình lặng người buộc lòng phải ngồi thẳng dậy chờ đợi Dì Linh kĩ lưỡng vén lớp vải ren đó xếp chồng lên nhau cũng phải đến vài phút, khung cảnh lúc đó cứ như thể mình đang bị đàn áp để cưỡng chế giúp đỡ chứ không giống tự giác hay tự nguyện tẹo nào.
-Ờ mà nhìn ௱ôЛƓ tui thôi á…đừng có xạo xạo rồi dòm đít tui à…_Dì Linh vén xong liền nói.
-Giúp người mà sao khổ quá vậy nè trời…_Mình lẩm bẩm.
-Nói gì á…nín đi…rồi nặn đi…nhẹ nhẹ thôi…_Dì Linh gắt gỏng.
-…_Mình im lặng đưa mặt lại thật gần hai cái mảng thịt trắng hồng ấy soi xét kĩ lưỡng.
Sau một hồi dòm dòm ngó ngó, cuối cùng từ tốn chìa hai ngón tay cái của mỗi bàn về phía cái vệt đỏ ấy, mình ấn nhẹ thật cẩn thận rồi sau đó lấy thế nặn liên tục hồi lâu nhưng lại chẳng thấy cái kim nào lòi ra cả.
-Sao…xong chưa…nhức quá…lâu dạ…_Dì Linh hối thúc.
-Không có…chắc nó theo con ong rớt đâu rồi…không thấy kim nào hết…_Mình nhìn qua nhìn lại rồi kéo hộ phần quần chip của Dì Linh xuống như cũ nhưng vô tình không cẩn thận nên tạo nên vài tiếng “lép…bép” va chạm giữa độ căng của vải và mảng da thịt kia.
-Á nữa…đã nói là không được ᴆụng mà…sao cứ rờ mó người ta hoài dạ…á…điên mất…dụ tui nói có kim để tui cho xem đít rồi còn rờ nữa hả…cái đồ này…_Dì Linh tức tối vừa nói vừa nhanh chóng cúi người chỉnh chu kéo quần jean lên, quay sang đá chân mình tới tấp.
-Có đâu…đừng…đừng…Linh làm vậy con không phụ sức thuốc đâu…_Mình hét inh ỏi vì Dì Linh cứ nhằm vào phần chân trầy trụa do lúc nãy leo cây của mình mà sút chứ không sút vào vị trí ban nãy nữa.
-Tui tự làm được…ngu gì đưa ra cho mấy người rờ mó tiếp…_Dì Linh bặm môi.
Chịu đau để bước tiếp, một hồi lâu sau cuối cùng mình cũng chạy lên được phòng khóa cửa lại mặc Dì Linh đứng dưới đó lẩm bẩm lầm bầm.
Ngồi thừ người một lúc lâu đợi cho mọi âm thanh đều lắng lại mình mới dám đi lấy quần áo sạch để lẻn xuống tắm rửa, thật nhanh sau đó lên phòng khóa trái online đọc báo các thứ cho đến tầm hơn 12 giờ thì đột nhiên có điện thoại.
Mình: A lô…
Đầu dây: Sói hả…xuống ăn cơm…
Mình: Dư tiền quá…trong nhà mà Dì Linh cũng gọi điện thoại nữa…
Dì Linh: Sợ gì máy bàn mà…xuống ăn cơm…
Thở dài, mình khẽ khàng cúp điện thoại sau đó tắt comp rồi thủng thẳng bước xuống nhà không quên dè chừng tứ phía trên đường đi vì sợ bị đánh úp, nhưng may thay mọi thứ vẫn yên lành cho đến khi đặt chân xuống tầng trệt.Nhìn vào bếp từ đằng xa đã thấy Dì Linh ngồi ở bàn uống nước, vừa uống vừa kiềng chân liếc mắt về hướng cầu thang, nơi mình đang đứng với vẻ dò xét ra mặt.
Mình lẳng lặng đi thoăn thoắt về hướng bàn ăn nơi Dì Linh đang ngồi chống tay lườm nguýt với điệu bộ tuy rụt rè nhưng vẫn tỏ ra bình thường nhất có thể, cố gắng dùng sự thản nhiên để che đi nổi sợ tràn lan bên trong cũng là một trong những biểu hiện của sự mạnh mẽ.
-Cái mặt đúng của Sói luôn…chin cha…chin cha ru…_Dì Linh lờ đờ mắt xỉa xói khi mình vừa ngồi xuống ghế.
-Hủm…nói gì…Linh nói gì chứ…con…à chưa tắm luôn hủm…ở dơ còn mặc đồ lúc nãy kìa…_Mình ngạc nhiên vì vài từ cuối trong câu nói của Dì Linh nhưng đoán chắc chúng hẳn cũng chẳng mang hàm ý tốt đẹp gì nên liền lảng sang chuyện khác.
-Cũng kệ thây người ta đi mắc mớ gì nhột giùm…_Dì Linh ngán ngẩm nhìn xuống đáy ly nước.
-Thì ý con là chạy quá trời chạy…mồ hôi mồ kê ra nhiều mà Linh không chịu tắm…chỉ vậy thôi à…hì hì…_Mình gãi đầu cười tít mắt hòa giải.
-Vô duyên quá nha…người ta mới sức thuốc bộ…tắm trôi thuốc vậy sức chi nữa…đợi lát nó khô bớt đã chứ…còn nhức mà…_Dì Linh bắt đầu lớn tiếng như mọi khi.
-Nãy giờ mấy tiếng rồi mà…đau lâu dữ vậy à…có sao hông đó…_Mình lo lắng.
-Giả điên nữa hả…vừa mới chê tui dơ mà…nói chứ dù tui hông tắm thì vẫn thơm tho đó…không tin à…hửi đi…_Dì Linh đủng đỉnh đứng dậy bước tới kệ bếp mang dĩa trái cây ra đặt giữa bàn rồi cúi xuống ngay bên cạnh chỉ vào gáy ý kêu mình ngửi thử.
-Thiệt hông á…ừm nhỉ…thơm thiệt…thơm nhỉ…_Mình cứ thế ngây thơ đưa mũi vào phần da cổ của Dì Linh hít hà mà không thèm cẩn trọng hay dè chừng.
Vốn chỉ định giỡn cho Dì Linh vui ai dè đâu vì mình chìa mũi vào gần quá, chạm hẳn vào da đâm ra từ ý định ngửi thì thực tế mọi thứ diễn ra cứ như mình đang hôn hít hà nhiều lần vào cổ Dì vậy.
-Á…thấy chưa…đúng Sói rồi…Gay ghiếc quái gì cái đồ này…hun cổ người ta ia lịa cà…biến thái…_Dì Linh hoảng hốt nhảy né chỗ mình đang ngồi với vẻ mặt cố nín cười.
-Sao Linh đưa con hửi…_Mình mặt dày oán than.
-Bộ đưa là hun hả…dâm tặc vừa vừa thôi…nổi da gà quá…xê ra đi Sói…_Dì Linh nhíu mắt xùy xùy tay về phía mình.
Vì bị chọt đúng chỗ ngứa nên bỗng dưng mình cứng họng, im bặt từ ánh mắt cho đến hành động suốt buổi cơm trưa không dám hó hé hay gây ra bất kì biểu hiện nào thu hút sự chú ý của Dì Linh dù là nhỏ nhất bởi mình sợ, sợ bị chì chiết tiếp tục mặc dù không khí giữa cả hai chẳng hiểu vì sao đã đằm thắm hơn lúc nãy rất nhiều.
Ăn cơm xong mình lên phòng học bài và làm bài tập cho đến tận 3 giờ hơn, mệt mỏi mình lờ đờ đặt lưng nằm xuống nệm thiu thiu ngủ nhưng bất giác khi vừa mới được có nửa tiếng hơn thì y như rằng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
…Cốc…cốc…Cốc…
Thiết nghĩ không chỉ riêng bản thân mình mà bất kì ai đang thiu thiu ngủ chắc cũng cực kì ghét việc bị đánh thức giữa chừng, cho dù là tốt tính đến đâu đi nữa thì hẳn cũng ít nhiều khó chịu nhưng quái thay cuộc đời mình lại không thể khó chịu với một người, duy nhất một người, là ai vậy?
-Ai đó…_Mình mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn ra hướng cửa.
-Tui…_Bóng dáng một người con gái đang từ từ bước hẳn vào trong phòng nhè nhoẹt xuất hiện trước đôi mắt chưa dụi của mình.
Tích tắc mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn…người này, chính người này, người này chính là đáp án cho câu hỏi bên trên mà mình biết chắc chỉ có vài người trong các bạn là tò mò thôi, vì sao à, vì ai cũng biết chắc đáp án ngay từ khi đọc thấy câu hỏi rồi còn gì.
-Ai tới hả…hay sao Linh lên đây…mà thấy con ngủ còn gõ cửa kêu dậy chi…cửa có khóa đâu…_Mình thở dài khi đã nhận ra.
-Gõ rồi mới biết ngủ á…mà ủa…phải có gì mới được lên đây sao…_Dì Linh bước lại chỗ mình đang nằm đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống.
-Không…ý là…_Mình hiểu ý nên liền chống tay đứng dậy đi lại chỗ bàn máy tính kéo ghế ra ngồi dựa lưng ngáp ngắn ngáp dài.
-Định làm gì á…_Dì Linh nhanh chóng thế chỗ mình nằm dài ra nệm cũng như mọi khi.
Không nhắc khéo, không định sẵn nên cũng chẳng thể hiểu tại sao mỗi khi Dì Linh lên phòng mình và ngồi xuống nệm thì như một phản xạ tự nhiên, mình một là né người sang bên lăn vào góc tường hoặc là ngồi dậy tránh đi chỗ khác nhường chỗ cho Linh nằm đúng chỗ mình vừa tự giác đứng lên, những cử chỉ tuy nhỏ nhặt ấy mới thoạt đầu nghe thì thấy bình thường thế thôi nhưng chi li mà ngẫm nghĩ mới thấy nó kì lạ lắm.Cái ấm áp, sự thân quen lặp đi lặp lại theo năm tháng dễ tạo cho con người ta sự gần gũi và cảm giác thoải mái đến mức độ cho dù là phát sinh giữa hai tính cách trái ngược đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ có một.
-Làm gì đâu…con lại bàn ngồi cho tỉnh…con mới ngủ có 20 phút là Linh lên á…_Mình gãi đầu lia lịa.
-Thanh niên gì không lo học hành suốt ngày ngủ miết…_Dì Linh nằm úp xuống nệm ngoáy đầu sang khía mình.
-Có đâu…con học xong mới ngủ bộ…_Mình nhìn lơ đãng ra cửa sổ.
-Học tiếp đi chứ ngủ nhiều hông tốt…trưa ngủ hơn 10 phút là bắt đầu mệt á…10 phút là đủ hồi phục năng lượng cho cả ngày rồi…_Dì Linh kéo gối lại nhét xuống bụng khiến cho phần ௱ôЛƓ cứ ưỡn cao lên rồi thở phè phè ra điều sảng khoái lắm.
-Đâu ra dạ…_Mình quay sang nhìn cái tướng kì cục đó của Dì Linh.
-Thiệt…_Dì Linh gật đầu chắc nịch khi mặt thì vẫn đang úp xuống gối.
Chẳng buồn cãi lí, ngồi được lúc mình đành phải lấy sách văn mẫu ra đọc cho đỡ chán trong khi Dì Linh thì đã nằm chỉnh chu nghịch điện thoại ngay trên khoảng nệm vừa chiếm được của mình khá vô tư lự.
-À…mai làm gì hông…_Dì Linh bất giác lên tiếng.
-Có…chiều đi học thêm…_Mình mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách đang cầm trên tay.
-Chủ nhật cũng đi à…_Dì Linh thắc mắc.
-Dạ…sao Linh…_Mình hỏi lại.
-Mai nếu ở nhà thì phụ chị Chi chuyển đồ…hổng biết mai chỉ đi buổi nào nữa…_Dì Linh tiếp tục bấm điện thoại.
-Ủa…chị Chi dọn đi đâu ạ…_Mình ngồi thẳng dậy tròn mắt nhìn Dì Linh vì suốt cuộc đối thoại nãy giờ cả hai vẫn chưa nhìn vào mặt nhau lần nào.
-Ừa…tại chị Chi với con Na chuyển qua đi tour luôn rồi…tiếp tân để cho mấy nhỏ mới vào làm…nên chỉ chuyển qua ở với Na luôn để tiện đi lại giờ giấc…dù sao cũng gần bên khách sạn hơn…_Dì Linh hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của mình.
-À vậy ạ…vậy mà bữa con tưởng ở lâu dài…_Mình thừ người.
-Thì chú xếp sao làm vậy chứ…bữa Linh cũng tưởng vậy…chán…giờ còn mình ênh…cũng sợ lắm…_Dì Linh lại quay lại với vẻ ngu ngơ nhìn vào màn hình.
-Hủm…sợ gì…sợ ma à…_Mình quay sang lần nữa.
-Sợ Sói…_Dì Linh thẳng thắn chẳng ngượng miệng tẹo nào.
-Đã biết sợ sao lên đây chi…còn ăn mặc phong phanh…ủa mà chỉ mặc mỗi cái áo dài đó thôi à…_Mình nhăn trán.
-Đâu có…còn cái này nữa mà…_Dì Linh hạ điện thoại xuống với vẻ mặt bình thường trả lời mình.
Vừa nói vừa nhìn mình, Dì Linh lại vừa kéo phần vải ở cổ áo rộng toang hoang ra cố tình để lộ một bên dây áo lót như chẳng có gì ngại ngùng cần phải che giấu trong trỏng cả.
Trước hình ảnh đầy nhạy cảm đó, trong tâm thế là một thanh niên từng trải cộng thêm kinh nghiệm sống lâu năm cùng Dì Linh làm vốn liếng, chỉ im lặng mình chăm chú căng mắt nhìn cho thật kĩ mọi tình tiết trong khi tứ chi thì vẫn dửng dưng trên ghế như thể mọi thứ chỉ là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi.
-Ai mượn vạch ra…_Mình khẽ nuốt nước miếng ậm ờ trách móc.
-Thấy hỏi nên trả lời…hứ…_Dì Linh mím môi giận dỗi.
Có lẽ là Dì Linh lúc ấy cảm thấy bản thân bị mất giá quá thể, thấy quê quê nên im hẳn chỉ lâu lâu quay sang lườm liếc để tỏ thái độ trong khi mình thì đầu óc cứ mãi bập bùng chuyện chị Chi, một chút buồn, một chút thất vọng xen lẫn vô tình khiến cho mặt mình trở nên thê lương kinh khủng, cứ thế cho đến tận hơn 5 giờ chiều.
-Ê…qua nhà Bác chơi hông…_Dì Linh ngồi thẳng dậy thở dài chán nản trước cái nắng chiều ngơ ngác.
-Bác…bác nào…_Mình thắc mắc.
-Mẹ nhỏ Nhi chứ bác nào nữa…qua hông…_Dì Linh lườm khẽ.
-Ừm…mà qua đó chi chứ…_Mình hỏi lại.
-Qua đó cho Bác ít đồ quê bữa chị Chi mang về nè…chỉ đi hơn tuần rồi mà đống đồ đó vẫn còn nguyên…chỉ về thấy lại buồn…bữa chỉ dặn ở nhà ăn hết đi hông nhớ hả…_Dì Linh đứng lên đi lại cửa sổ ngay cạnh bàn học.
-Mắc gì buồn đâu…mình hông ăn thì nói hông ăn chứ…giấu diếm chi…_Mình thẳng thắn.
-Cái thằng này…sao trên đời có đứa khùng quá vậy trời…_Dì Linh quay lại liếc rồi nhanh nhảu bước tới chỗ mình đang ngồi quàng tay siết yêu thật chặt và cũng vì quá bất ngờ nên mình chẳng kịp phản ứng gì nhiều.
Khoảng khắc ấy mọi thứ diễn ra thật rõ ràng, không chỉ là một vài cảm giác mềm mại từ иgự¢ của ai đó ép chặt vào gáy mà còn là cả mùi hương từ người Dì Linh tỏa ra thơm ngát, một cái mùi rất con gái, nó quyến rũ đến mức mà chỉ vừa khi khứu giác nhận ra độ quen thuộc chưa đầy 2 giây là mình đã như bị cuốn vào hẳn trong “hương tình” rồi.
-Vậy…vậy con thay đồ…_Khấp khởi đến lúng túng, mình đứng dậy bước tránh đi.
Bất giác nhận ra sự ngại ngùng không chỉ đang bao trùm lấy mình mà còn cả người con gái đang ở trong phòng này nữa, bằng chứng là khi cả hai vừa chợt nhận thấy những va chạm nho nhỏ xuất hiện trên hai cơ thể thì Dì Linh liền ngay và lập tức quay lưng bước ra khỏi phòng cùng lúc với việc mình tiến vội đến tủ quần áo trong không gian yên ắng tràn lan đầy xúc cảm.
Thay đồ thật chậm chạp, mình từ tốn bước xuống dưới nhà khi biết chắc Dì Linh đã có mặt đợi sẵn trước hè, mình và Dì Linh tiến ra khỏi cửa chính cùng lúc nhưng Dì ấy lại là người khấp khởi chạy vội xuống sân trước vì có vẻ như đang có công chuyện cấp bách cần làm lắm.
Nói chung sự việc mà lúc đó Dì Linh định làm cũng khá hệ trọng, là chạy lại nhìn ngó lên cái cây có chứa tổ ong hồi trưa mà chúng mình đã đốt để rồi chu mỏ hét to.
-Ong ơi…ong à…ong đâu rồi…ra đây chơi đi…chị nhớ tụi em lắm…hu hu hu…_Dì Linh hét inh ỏi với vẻ mặt đậm chất phỡn chí.
-…_Mình trố mắt không nói được lời nào.
-Chị ong nâu nâu nâu ơi…chị bay đi đâu đi đâu rồi…mà em hổng thấy chị đâu…_Dì Linh xuyên tạc bài hát một cách lố lăng và nham nhở.
-Chị bay xuống đậu trên ௱ôЛƓ em rồi…_Mình ngứa miệng đâm chọt.
-Nói gì…_Dì Linh quay lại trừng mắt khi nghe thấy mình “ném đá hội nghị”.
-À hông…hông gì…_Mình hết hồn lắc đầu nguầy nguậy, quơ tay 乃úa xua.
Nhờ tinh thần hối cải khẩn cấp đó mà thân xác mình không phải chịu đựng những cú nhéo bắp tay hay ngắt ✓ú liên tục từ người con gái ấy.Qua nhà Bác đúng tầm 6 giờ tức là sau khi cả hai tụi mình ra khỏi nhà độ chừng 5 phút, nhà lúc này chỉ có bác gái và chị Nhi, nhỏ Yến thì đi đâu từ trưa còn Oanh thì ra trông cửa hàng cho chị Nhi về ăn cơm tắm rửa.
Thấy tụi mình từ ngoài cổng nhấn chuông là Bác gái đã niềm nở.
-Ủa…hai đứa qua chơi đó à…hì…lâu lắm rồi mới thấy qua đấy…_Bác gái cười vui vẻ mở cổng.
-Dạ…con mang qua Bác ít quà…đồ người quen mang lên í ạ…_Dì Linh cầm tay đưa quà cho Bác rất gần gũi.
-Con chào Bác…_Mình cười nhẹ.
-Ừm…hai đứa vào chơi…nay nhà có mỗi con Nhi thôi…nó vừa về để con Oanh ra trông hàng còn con kia thì đi từ trưa rồi…_Bác gái vừa nói vừa dắt mình và Dì Linh vào ngồi ghế đá trên hè.
-Chắc Yến nó đi học đó Bác ơi…_Dì Linh nói nhỏ.
-Nó mặc váy ngắn mà đi học gì con…trưa 12 giờ về…thay đồ xong là có con nào qua đón đi luôn đấy…_Bác gái lắc đầu chán nản.
-Ủa…nay lớp về sớm…cu Duy hơn 10 giờ là nó về nhà phụ con đốt tổ ong rồi…_Dì Linh buộc miệng.
-Vậy ra nay còn được về sớm nữa hả con…_Bác gái mặt đỏ bừng.
-À…dạ…con…à dạ vâng…_Mình lúng túng không biết nói sao cho phải.
-Cái con đó…vậy mà hơn 12 giờ nó mới ló dạng…về nhà tắm rửa cái là áo quần đi luôn…nó chơi bời chứ học hành gì…_Bác gái nghiến răng làm mình với Dì Linh vuốt mặt lia lịa.
-Hì…hồi Linh còn trẻ Linh cũng chơi bời dữ lắm á…Bác gái hông biết Linh đâu…Linh chơi ghê luôn ớ…_Dì Linh ôm tay Bác nũng nịu.
-Gớm cái cô này…chứ giờ cô bao nhiêu tuổi mà lên mặt sỏi đời…mặt này tui cấu là nặn ra sữa đấy nhé…_Bác gái nhanh chóng cười khì trước câu nói đùa của Dì Linh.
-Dì Linh con già chát rồi…_Mình xía mỏ vào với tư tưởng sẽ góp vui cho câu chuyện.
-Nói gì á…ai già…_Dì Linh sững người quay sang nhìn mình chằm chằm.
Biết là giỡn quá lố nên mình lập tức lặng câm làm mặt thờ ơ quay đầu nhìn đi hướng khác, thấy không khí hơi căng nên Bác gái liền ôm Dì Linh dỗ dành còn mình thì bị quê sụ nên đành ngồi khép chân giả lãng.
-À mà Duy…trên trường con xem quan tâm con Yến hộ Bác với…có gì kiểu nó quậy phá hay lười học thì nói liền để Bác còn chấn chỉnh…chứ con này từ khi lên học cấp 3 là hư rồi…quản nó ở nhà chứ khi nó đi học tiếp xúc đủ thứ…không biết đâu mà lần…_Bác gái nói giọng nho nhỏ nghe có vẻ đợm buồn.
-Con cũng không…à dạ…_Mình khó xử nên lại đành ậm ừ.
Được lúc nói chuyện thì Bác gái và Dì Linh cùng đi xuống dưới nhà để phụ nấu nướng gì đó vì Bác quyết giữ cả hai ở lại ăn cơm với Bác, mình cũng tính đi theo nhưng hình như Dì Linh vẫn còn đang quạu nên đành nghe theo lời cha ông ta truyền dạy “tránh voi chẳng xấu mặt nào” ở lại trên đây canh nhà.
Ngồi đó chán ơi là chán, nhà thì gần cuối xóm mà cái xóm thì vốn đã vắng lại còn vào giờ này đâm ra chẳng thấy bóng ai qua lại cả.Mình nhìn ra ngõ tìm thú vui rồi lại nhìn vào trong nhà xem tình hình thì bất giác thấy một người con gái mang áo ngắn dây trắng xinh thật xinh bước từ trên lầu xuống mà thoạt nhìn có lẽ là vừa tắm xong đang hong khô người thì phải.
-Ủa…Duy hả…qua chơi hả em…_Chị gái đó nheo mắt ngó ra hè với dáng vẻ hơi lạ lẫm được lúc mới nhìn ra mình.
-Dạ…chị Nhi…em qua cùng Dì Linh…Bác với Dì xuống nhà bếp á chị…_Mình đứng dậy cười với chị rồi lại ngồi xuống.
-Vậy hả…_Chị Nhi nghe nói vậy liền quay lưng đi thẳng xuống bếp.
Chị Nhi trước giờ nói chung đối xử với mình khá gần gũi chưa có tiểu tiết gì phải phàn nàn cả nên hành động “bỏ khách quay lưng đi luôn” bấy giờ của chị mình chẳng buồn để bụng vì tính đến lúc đó chị thật sự rất tốt và hơn cả là đặc biệt đối với Dì Linh.Được lúc cứ tưởng là chị ấy đi xuống dưới đó luôn ai dè chỉ xuống ngó sơ qua một lượt rồi liền lên nhà ra trước hè ngồi với mình.
-Ủa…Duy mới cắt tóc hả…_Chị Nhi vừa ngồi xuống hong tóc ra hướng gió vừa nói chuyện với mình.
-Dạ…chị Nhi cũng mới cắt ạ…_Mình cười với chị.
-Đâu có…chị nuôi tóc dài mà…_Chị Nhi quay sang tròn mắt nhìn mình.
-Dạ…tại em thấy tóc chị khác lúc trước…dài hơn…_Mình nháy mắt cười.
-Hả…ha ha ha…ừa…Duy cũng biết giỡn nhỉ…_Chị Nhi cười khá to.
-…_Mình mỉm chi nhìn phong long.
Trông chị Nhi đúng là xinh thật, mặt vừa tắm xong không trang điểm mà đường chân mắt và lông mài vẫn đen nhanh nhánh rất hút người nhìn.
-Dạo này ít thấy Duy nhỉ…chị trưa với tối nào về cũng nhìn vào nhà em…toàn thấy chị Linh không…_Chị Nhi tiếp lời.
-Dạ…bữa giờ em đi học thêm ít ở nhà…_Mình gãi đầu.
-À…trên trường em có gặp Yến Oanh hông…Yến cùng lớp Duy mà nhỉ…_Chị Nhi quơ tóc hỏi.
-Dạ…thỉnh thoảng… à em chung lớp với Yến mà nói chung cũng ít bắt chuyện…_Mình ngẫm nghĩ.
-Duy nè…hình như con Yến quen thằng nào ở trên trường đúng không em…_Chị Nhi nhìn mình chằm chằm.
Đúng thật là điều người ta hay đồn quả không sai, tình yêu tuổi học trò thì người lo lắng nhất luôn là gia đình của người con gái hơn hẳn thông gia phía đối diện và đôi nam nữ cùng trang lứa ấy, đồng ý rằng con gái tuổi này luôn lớn trước về suy nghĩ và có vẻ chính chắn hơn con trai nhưng con trai là những người hầu hết luôn đùng đẩy và cắt ngắn giai đoạn trong việc thực hiện những cử chỉ trái với khuôn phép trước và đồng thời cũng là thành phần chẳng phải nhận lãnh trách nhiệm gì quá to tát về tương lai sau này nên đâm ra cứ nghĩ gì là làm tới thôi, không lo không được, “con gái tuổi mới lớn như ôm bom nổ chậm” là thế.
-Dạ…em không biết nữa…_Mình lắc đầu vì nói thật cũng có biết gì nhiều về nhỏ Yến lúc trên trường đâu.
-Tên Thông thì phải…chị nghe Oanh nó nói thế…_Chị Nhi chau mài.
-Thông…à vậy chắc là Thông Dâm rồi…_Mình buộc miệng.
-Hủm…em nói gì chứ…_Chị Chi tròn mắt tò mò.
-À dạ…không…_Mình hố quá nên đành lắc đầu.
Riêng bản thân mình từ trước tới giờ thì việc nói ra những từ ngữ nhạy cảm với người hơn tuổi mà mình quen dù là có thân thiết đến mức nào đi chăng nữa cũng là hết sức cấm kị, đằng này lại là phụ nữ thì chắc các bạn cũng hiểu nó khiến mình chưng hửng đến mức nào, bởi vậy không quá khó hiểu khi thái độ của mình lúc ấy bỗng nhiên chùn xuống.
-Em biết thằng đó à…Thông ấy…_Chị Nhi cố gặn hỏi sau một thoáng im lặng giữa hai người.
-Dạ…thì trường em có một Thông học 12 thôi…_Mình ngượng ngùng thấy rõ trong câu trả lời.
-Ừm…nickname nó là Thông Dâm à…_Chị Nhi mỉm chi.
-Dạ…là Thông…dạ…_Mình nhìn chị Nhi rồi nhanh chóng quay đầu ra hướng cửa.
-Sao lại gọi nó là Thông Dâm nhỉ…_Chị Nhi vẫn cứ thắc mắc.
-À là vì…nó…à nó hay…kiểu…nó hay hành động với lời nói nghe lạ lạ nên mấy đứa bạn mới gọi vậy…_Mình gãi đầu gãi cổ.
-Ừm…mà con trai ai chẳng vậy…chị chỉ là không muốn con Yến yêu đương này kia…năm cuối cấp rồi…_Chị Nhi thở dài.
-Không hẳn con trai ai cũng vậy đâu chị…hì…_Mình cười gượng với chị Nhi mà nói chung cũng chẳng hiểu sao lúc ấy lại nói thế nữa.
-Ý Duy đang nói Duy hả…chị thì chị biết Duy đó…_Chị Nhi đột nhiên lấp lửng.
-Không…chị biết em ạ…biết…biết sao…_Mình đảo mắt nhìn thẳng chị Nhi.
-Thì biết…biết rành…_Chị Nhi cười nhẹ như muốn đẩy không khí cuộc nói chuyện lên cao nhưng âm lượng thì ngày một nhỏ hơn.
-…_Đột nhiên tim mình thắt lại khi nỗi lo về một bí mật tưởng chừng đã đi sâu vào lãng quên nay bất giác lại hiện về.
Trong mắt mình khi ấy, hình ảnh về một người chị vui vẻ với nụ cười niềm nở trên môi từ từ tan biến đâu mất mà thay vào đó là những cảm giác vô cùng lạ lẫm, cảm giác về một người phụ nữ khó đoán luôn vùi dập bản thân trong những toan tính bắt đầu hiện diện.
-Rất rành…muốn nghe chị kể không…chuyện của tối hôm đó…cái hôm mà em sang nhà chị chơi ấy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc