Phải thừa nhận là lúc mình đứng trước cổng và hét thất thanh cho Dì ra mở cửa thì mình thỉnh thoảng vẫn nhìn ra hướng đầu ngõ, mặc dù khá chắc chắn là cô T không đuổi theo hay...nói chung là không đi theo mình đâu vì trên đường về nhà thỉnh thoảng mình vẫn ngoáy đầu nhìn lại mà, tuy nhiên trong mình vẫn tồn tại một nỗi sợ tiềm tàng và khó diễn tả, sợ người này biết, người kia biết rồi thì cả bạn bè, gia đình sẽ nhìn mình với ánh mắt thế nào??? sau này mình sẽ sống sao nếu cô T đem chuyện này kể lại cho người khác nghe??? Đầu thì vẫn suy nghĩ bậy bạ nhưng trái tim mình về cơ bản là nó vẫn lo âu như thế.Các thím mà có trách là sao mình vừa lo nghĩ lại vừa có thể liên tưởng đến những chi tiết 18+ thì mình xin thưa là mình éo biết, tuy nhiên hình như mình đã từng đọc đâu đó trên mạng là " trung bình một người đàn ông cứ 6s lại có 1 suy nghĩ liên quan đến ѕєχ", còn nếu thành phần nào đó pm nói là mình phịa hay là "tại sao tao ngồi 6s mà có suy nghĩ tới ѕєχ đâu???" thì quả thật là trẻ trâu detected rồi nhé, "trung bình" có nghĩa là lấy theo ngày hoặc người ta thực hiện nghiên cứu trên cả tháng nhé. ==
Được một lúc đứng đợi với bao nhiêu ánh mắt soi mói từ các bà, các chị, các anh vào mình thì cánh cửa chính bắt đầu hé mở, Dì thò đầu ra ngoài với vẻ mặt ngáp ngủ và nhí nhánh vờ lờ, nhìn rất là...đù.Quái nhĩ, bình thường dù mùa học hay mùa hè mình thấy lúc nào khi dậy Dì cũng đã dưới bếp, hầu như là thế vậy mà sao tới giờ này mới bắt đầu hé ra cửa với đầu tóc lu xu bu thế kia, Dì nói vọng ra:
- Dzề rùi hử??? đợi xíu nha! Vừa nói xong là ngáp dài cái very...
- Dì nhanh lên đi, nhanh lên !!! Mình nói mà như hét như kiểu lửa cháy tới nơi vậy.
- Ờ, đợi...đợi xíu Lúc này Dì bắt đầu mở mắt to và ra vẻ như hơi hoảng, sau này mình mới biết là Dì nghĩ mình giận chuyện tối qua. Dì gọi điện thoại méc ba mình vụ mình đi ngủ ngoài ấy mà.
Một lúc sau Dì đi ra, vừa đi vừa chỉnh chỉnh kiểu tóc, mình thì cứ bấu vào song sắt cửa.Khi cửa vừa mới bật ra thì mình chạy như bay vào nhà tới bậc thềm thì nghe thấy:
- Xe...xe đâu??? Dì nói với từ phía sau.
- Bỏ nhà bạn rồi, mai rãnh con qua lấy Mình vào cửa chính thì nói vọng ra ngoài sân.
Đoạn mình chạy lên cầu thang với vài điểm đau nhức trên thân thể và nhanh như cắt mình bay thẳng vào nhà vệ sinh khóa cửa chặt lại mặc kệ cho Dì đang loay hoay khóa cửa dưới nhà và có suy nghĩ gì về mình lúc đó đi chăng nữa .Chúi đầu, xả nước vào bồn mình bắt đầu suy nghĩ và lại một lần nữa xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra từ đêm qua khi mình bắt đầu đi tới nhà cô T cho tới bây giờ.
Từ từ cởi đồ ra, dần bước nhẹ vào bồn với đủ thứ ý nghĩ miên man trong đầu và cảm giác được sự đau nhói trên cơ thể lại bùng lên, khó chịu và bức rức.
Lúc ở nhà cô T đêm hôm ấy mình sống và cảm giác bằng suy nghĩ của một thằng con trai lớp 11 ham khám phá và tìm hiểu, chúng thôi thúc mình làm những hành động đi quá giới hạn mà ngay chính bản thân mình chỉ cảm nhận chứ không thể nào hiểu hết được.Khi mình bắt đầu chạm vào vai cô T thú thật mình đã có cảm giác cô rùng mình nhưng chỉ bất chợt và thoáng qua, nó nhỏ lắm trong bóng đêm dày đặt ấy và chỉ cảm nhận khi ấy không minh mẫn nên dường như suy nghĩ về giây phút của mình lúc ấy trôi qua hời hợt và bất cần. Đến khi mình chạm vào vếu và luồn tay vào áo lót cô , mặc dù các khoái cảm trong mình dâng trào nhưng như mình nói là lương tâm mình đấu tranh dữ dội lắm giữa việc nên và không nên giữa cái được và cái mất, mình đã từng tính từ bỏ và không tiếp tục nhưng sự...thèm muốn và hồ hởi luôn thôi thúc giục mình...mình nghĩ tất cả là do lần khám phá Dì thành công nên đã tạo bước đà cho mình lấn tới và bức tường cản to lớn cho sự quay đầu lại của bản thân mình lúc đó.Chuyện sáng hôm nay cũng vậy, tất cả chỉ là sự ngẫu nhiên từ việc mình xuống đúng lúc cô tắm rồi thì té trong bồn tắm các thứ, tới những đoạn đối thoại rồi cô chạy theo nắm tay mình trong bộ dạng như vậy, tất cả chỉ là sự trùng hợp và quyết định nhanh chóng của người trong cuộc, có thể có toan tính nhưng tất cả các điều ấy đều được xuất phát từ suy nghĩ của bản thân và hành động có ý thức của cả mình và Cô.
Các thím nói mình không biết tận dụng cơ hội hay gần nhất có những thím inbox hay cmt "miếng ăn dâng tới miệng mà không phang luôn", các thím không nghĩ là lúc ấy mình sợ nhiều hơn là thích àh, ngay cả hành động móc cờ him ra trước mặt Cô cũng chỉ là hành động nửa muốn nửa không thật ra là vì lúc ấy mình nhức quá và khi phát hiện ra hành động đó không nên chút nào thì mình cũng quê và nhục lắm chứ.Mình sợ lắm, sợ nếu mình làm tới thì liệu sẽ đi được tới đâu nữa nếu cô không hưởng ứng và lỡ đâu cô trở nên to tiếng với mình, méc với nhỏ, nhỏ kể với bạn bè, sau đó truyền tới tai Dì và cả ba mình, rút lui vào giây phút ấy theo mình thấy là quyết định đúng đắn nhất trong thời điểm ấy và đến tận bây giờ mình vẫn không hối hận vì sáng hôm ấy mình đã bỏ chạy...xa những ham muốn tiêu cực và ích kỉ có thể dẫn mình đi sâu vào hố lầy do chính mình tạo ra ,có lẽ...là thế.Các thím nói là cô có ý, nhưng các thím chỉ xem xét với những gì các thím nghe mình kể lại, đúng là cô có nói những lời ấy và còn vài điều hơn thế nữa, tuy nhiên lúc ấy mình chẳng nghĩ thế đâu, mình nghĩ là cô sợ mình ngại và quê bởi vì nhìn mình thảm thảm tội tội nên cô mới cố ngăn cản không cho mình về, từ từ ở lại nói chuyện với cô...hoặc cũng có thể là...ờ thì "nói chiện" với cô nhễ :ѕєχy::ѕєχy: .
Quay lại với lúc ngồi trong bồn tắm, mình lo và nghĩ rất nhiều, về nhỏ, về gia đình, về hoàn cảnh của mình hiện tại, về những việc mình đã làm liệu mình có bị bệnh gì không??? tất cả cứ dồn dập và như xé toạt cái đầu non nớt chứa đầy tình tiết 18+ của mình thưở ấy.Ngập lặn trong suy nghĩ hồi lâu thì mình mới chợt nhớ ra là chưa gọi điện thoại cho nhỏ, liệu cô có gọi điện thoại cho nhỏ và lỡ đâu đề cập hay bóng gió tới chuyện của mình và...cả cô ít nhiều thì sao??? vì nhỏ tinh lắm, nhỏ mà biết được là coi như cuộc đời mình dừng lại bởi một "dấu chấm".Mình lật đật đứng lên lấy khăn lau sơ qua người và hé đầu ra khỏi cửa phòng tắm nhìn ra ngoài xem Dì có đâu đây không? Kẻo lộ hàng thì ૮ɦếƭ àh. T.T
Khi mình mới vừa thò đầu ra nhìn vu vơ và nhìn cả vào phòng Dì thì thấy ngay Dì đang để cái lap trên nệm và nằm sấp nghe nhạc hay làm gì đó bởi vì thấy Dì đeo headphone, chắc lại cày phim, thấy mình thò đầu ra thì Dì nói ngay:
- Gì zậy??? Dì nói và tròn mắt ngạc nhiên từ từ hạ dần cái tai nghe xuống.
- Dì...Dì quay mặt đi cho con lên phòng Mình lườm cái và nói khẽ.
- Sao lúc nãy không lấy đồ rồi hãy tắm ông Dì nguýt cái dài đằng đẳng.
- Làm ơn quay đầu đi...Dì Mình van nài.
- Chút xíu mà bày đặt che với đậy...gớm...đi đi không có nhìn đâu...lẹ...Dì bĩu môi và dần dần cúi đầu xuống khẽ gác đầu lên 2 cánh tay.
Mình nghe thế thì đi ra luôn với tấm thân Tʀầռ tʀʊồռɢ nhưng bước chân khá nhanh làm cho các chỗ đau trên thân thể như được dịp bùng lên, có chút đau, chút rát nên bước đi của mình dần chậm lại cho tới khi lên tới đoạn giữa cầu thang thì nghe thấy tiếng xoáy đểu của Dì vọng lên rõ to như sợ mình không nghe thấy vậy:
- Trời ơi, của ổng có chút xíu mà bày đặt, chán ông quá...há há.
Mình nghe mà thốn tới tận tim, không phải vì Dì chê hàng mình nhỏ hay không đủ tiêu chuẩn vì mình biết chắc chắn Dì chĩ ghẹo mình thôi chứ nãy Dì chẳng thèm nhìn đâu mà là mình nhớ tới chi tiết ở phòng tắm nhà nhỏ, lúc mà mình lở tay móc cờ him ra trước mặt cô T với chỉ một nửa bộ não ý thức được hậu quả xảy ra.Chợt rùng mình rồi mình chạy thẳng lên phòng một cách khá "tòn ten".
Chạy lên phòng chụp ngay cánh cửa tủ mình mở ra và lấy quần áo mặt cho đỡ lạnh và nhanh chóng kím cái điện thoại ngay, nhưng chợt nhớ ra điện thoại còn ở trong túi quần dưới phòng tắm nên mình lật đật chạy xuống vào phòng tắm lấy ngay rồi lại chạy lên phòng mà cố gắng kìm nén cơn đau ở khủy bàn chân, nhức lắm đã thế lúc vừa chui ra khỏi phòng tắm thì mình nghe thấy tiếng cười từ trong phòng Dì phát ra, ngay lập tức mình lia mắt nhìn thì:
- Hé hé Tiếng Dì cười rất là ghê mặt thì biểu cảm vờ lờ.
Mình chẳng nói gì và chạy ngay lên phòng, mình nhanh chóng tìm số nhỏ nhưng chưa đủ can đảm để ấn nút call, mình chợt nghĩ sẽ phải nói với cô những gì đây??? trước những chuyện vừa xảy ra hôm qua và cả sáng nay liệu mình sẽ nói với cô T được gì đây, liệu cô có chửi mình hay sẽ không chấp nhận giữ kín chuyện này cho mình không, nhưng rồi mình cũng gọi:
- A lô Tiếng phụ nữ từ đầu giây bên kia.
- Dạ...cô...cô...là con. Mình ấm úng và nói với giọng nhỏ xíu.
- À...Ừm...cô nghe nè...con nói đi. Cô nói nhỏ như vừa đủ nghe, và như sợ...sợ mình lo lắng vậy.
- Dạ...cô giúp con...giúp con...là đừng nói với...với ai nha cô. Chẳng hiểu sao lúc đó mình như bắt đầu thấy can đảm hẳn lên.
- Ừm..Cô không nói đâu..khi...khi nào con qua lấy xe vậy??? rồi thỉnh.. thỉnh thoảng qua chơi nha con Cô nói
- Dạ...mai mốt con qua lấy, con...con bận học Mình nói nhẹ và bình tĩnh hẳn lên.
- Ừm Cô trả lời từ đầu dây bên kia.
- Vậy nha cô, con...con chào cô Mình nói xong là cúp máy ngay.
Xong cuộc điện thoại đó mình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn, cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng trong lòng và bắt đầu tự hứa sẽ không như thế nữa...nhưng rồi...đâu lại vào đấy...