Di Ơi! Hoàng Xin Lỗi! - Chương 13

Tác giả: Hạ Du

Tối hôm nay, cô cùng Thiên Hoàng nắm tay nhau đi dạo ở bãi biển. Ánh sáng của ngọn hải đăng lúc tỏ lúc mờ càng làm cho không gian trở nên huyền ảo. Tiếng sóng biển đổ vào bờ rào rào, tiếng gió lướt theo những tàu dừa tạo nên âm thanh xao động.
"Em..." Thiên Hoàng nắm tay cô lại, áp vào tai cô một vỏ sò rất lớn.
"Gì vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Em có nghe gì không?" Giọng Hoàng nhỏ nhỏ bên tai.
"Có, tiếng...rào rào." Cô nhẹ mỉm cười đáp.
"Đó là tiếng hát của biển!"
"Thật sao? Biển cũng biết hát nữa sao?"
"Ừm, biển cũng biết hát đấy." Hoàng nhẹ vòng tay ôm lấy eo cô, rất nhẹ. Cậu cúi xuống hôn vào môi cô, hai đôi môi quyện lấy nhau như có lực hút. Cảm giác đê mê, cứ như là lên đến chín tầng mây. "Em đã mở hết quà chưa?"
"Chưa! Có gì sao anh?" Cô hỏi.
"Anh chỉ mới tặng em chín trăm chín mươi chín món quà thôi. Còn một món nữa mới đủ một nghìn."
"Em không quan tâm còn thiếu bao nhiêu, anh là món quà lớn nhất của em." Cô vòng tay lên cổ cậu, cố nhón chân hôn vào môi cậu. Nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua. "Về thôi! Trễ rồi!"
Cô nắm tay cậu đi về phía khách sạn. Bỗng nhiên tay cô bị hụt mất tay cậu, xoay người lại, Thiên Hoàng đang bị một nhóm người lạ mặt giữ chặt, chiếc khăn trắng bịch lấy miệng cậu ta, đôi mắt cậu nhắm dần. Cô phát hoảng lên.
"Bảo vệ đâu...bảo...bảo..." Cô cũng đã bị đánh ngất. Xung quanh đã chìm trong bóng tối mịt mờ.
***
"Ào" một dòng nước lạnh ngắt xối vào mặt cô. Cô mở mắt ra, đầu óc còn rất là mơ màng. Lắc đầu vài cái xua đi cơn nhức đầu ập tới, cô nhìn sang bên cạnh, Thiên Hoàng vẫn chưa tỉnh. Cô dùng chân đá đá vào Hoàng, hiện tại tay cô đang bị trói như mấy diễn viên trong mấy vụ bắt cóc kinh hoàng.
"Ai, ai kêu mấy người làm việc này?" Cô hét vào mặt cái bọn mặc đồ đen đang đứng trước mặt. "Hoàng, Hoàng...!" Cô kêu Hoàng trong sợ hãi, vừa gọi Hoàng nhưng mắt cũng không quên nhìn về phía đám người đó.
"Tao! Tao là người kêu họ làm!" Tiếng bước chân đến gần, cô nhận ra giọng nói này, là cô ta, chính là cô ta.
"Nhã Hà? Cô muốn gì?" Cô hỏi. Tâm trạng cô lúc này thật sự hoảng loạn. Thiên Hoàng bên cạnh cựa mình tỉnh dậy, cậu ta trưng ra bộ mặt ngơ ngác như con nai vàng.
"Tao muốn..." Nhã Hà túm lấy tóc cô xách ngược ra sau "muốn gì thì mày cũng biết mà!" Cô ta nhẹ giọng.
"Cô nói thẳng đi, cô muốn Thiên Hoàng?" Huyên Di nói đại ra nhưng sau đó cô không nghĩ Nhã Hà muốn Thiên Hoàng. Thiên Hoàng nhìn cô.
"Không!"
"Vậy cô muốn gì? Không phải cô đã nói sẽ tránh xa cuộc sống của tôi sao?" Thiên Hoàng hỏi. Cô ta tiến đến vỗ nhẹ mặt Thiên Hoàng.
"Tao muốn mạng hai đứa bây, phải em đã nói sẽ tránh xa cuộc sống của anh nhưng em thật sự không cam tâm nhìn anh hạnh phúc bên nó. Em muốn xem tình yêu của hai người có chiến thắng nổi tử thần không! Haha" Cô ta cười lớn, cô bắt đầu cảm thấy ghê sợ con người nham hiểm của Nhã Hà rồi. Cô ta móc trong túi ra một cái công tắc.
"Mày có biết đây là gì không? Là công tắc của bom hẹn giờ đó! Tao nói rồi, tao muốn thấy mày và Thiên Hoàng phải ૮ɦếƭ." Cô ta nhấn mạnh từ "૮ɦếƭ".
"Nhưng không phải...không phải cô rất yêu Thiên Hoàng sao?" Cô hỏi.
"Phải nhưng đó chỉ là đã từng, còn hiện tại...thì không. Chỉ do mày mà Thiên Hoàng thay lòng, nếu mày không xuất hiện thì đâu có ngày hôm nay. Tao bị đá ra khỏi cuộc vui trong khi cuộc vui đó dành cho tao. Có ngày hôm nay cũng là lỗi do mày. Hãy tự cầu nguyện đi!" Cô ta bấm công tắc. Tiếng "tít tít" bắt đầu vang lên. Gương mặt cô tái đi, cô mong sao bây giờ có cảnh sát biển đi ngang đây. Đến lúc này cô mới nhận ra cô đang bị nhốt ở trên tàu.
"Cô điên rồi Nhã Hà! Cô sẽ phải trả giá, chúng tôi ૮ɦếƭ thì cô cũng đừng hòng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!"
"Mày nói nhiều quá rồi đó. Mày chỉ còn mười phút cuối của cuộc đời thôi, tận hưởng đi!" Cô ta quay lưng bước đi cùng đám người kia. Cô mạnh mẽ tới đâu thì lúc này cô cũng phải bật khóc. Lần đầu tiên, cô biết được cảm giác đứng giữa ranh giới sống và ૮ɦếƭ như thế nào. Thì ra cái ૮ɦếƭ biết trước là như thế này.
"Tít tít" thời gian đang đếm ngược, mạng sống của cô đang rung lên theo từng hồi chuông địa ngục. Tim cô như muốn rớt ra, phải, cô rất sợ, thật sự rất sợ. Thiên Hoàng cố gắng ngồi sát vào cô như cố để trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn.
"Em đừng khóc, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi!" Giọng Hoàng rất bình tĩnh nhưng cũng không thể giấu được nỗi sợ hãi trước tử thần. Cô bật khóc nức nở khi quả bom đã xuống còn bốn phút. Tổng cộng ở đây có hơn năm quả, nó phát nổ cùng một lúc thì tan xác là cái chắc. Chân tay đều bị trói chặt, không cách nào có thể thoát ra được. Không phải số phận đã định đoạt cô ૮ɦếƭ thảm vậy sao?
"Em chưa muốn ૮ɦếƭ! Em còn rất nhiều thứ chưa làm được. Em chưa được làm cô dâu của anh, em chưa muốn ૮ɦếƭ." Cô lắc đầu ngoày ngoạy, nước mắt trào ra như hai dòng suối. Phải, cô rất muốn làm cô dâu của Thiên Hoàng. Cô rất muốn làm mẹ của các con cậu ta. Ông trời thật không công bằng, đã chia xa nhau một lần rồi mà giờ ông lại muốn cô và cậu phải hạnh phúc ở thế giới bên kia sao? Thiên Hoàng ૮ɦếƭ đi thì Thiên Lan sẽ ra sao, con bé sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu.
"Huyên Di, còn vài phút cuối cùng của cuộc đời, anh muốn nói với em một việc đáng ra bốn năm trước anh phải nói: Di ơi! Hoàng xin lỗi!" Cô gật đầu chấp nhận, nước mắt cứ thế mà chảy ra. Chỉ còn hơn một phút nữa thì mọi thứ sẽ biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Cô và Hoàng sẽ trở về trong hư không. "Anh muốn em làm cô dâu của anh, em đồng ý không? Chúng ta sẽ trọn đời ở bên nhau, kiếp này không thành thì chúng ta sẽ gặp nhau và yêu nhau ở kiếp sau. Em sẽ là cô dâu của anh chứ?" Lời cầu hôn quá bất ngờ, cô không kịp suy nghĩ gì cả. Cô chỉ biết làm theo con tim mình.
"Em đồng ý, em sẽ là cô dâu của anh! Chúng ta sẽ yêu nhau ở kiếp sau và trọn kiếp này em cũng sẽ yêu mình anh!" Cô cúi xuống hôn vào môi Hoàng. Nước mắt của cô chảy dọc trên gương mặt của cả hai. Gió biển thổi bây giờ cứ như là gió từ địa ngục, tai cô ù ù tiếng sóng. "Tít tít tít" âm thanh của quả bom nhanh hơn, chỉ còn mười giây đếm ngược. Tim cô giật theo mỗi âm thanh vang lên.
"Đùng" Cô nhắm mắt lại, sau tiếng nổ thì không gian xung quanh im lặng đến lạ lùng. Không đau đớn như cô từng nghĩ, thì ra...૮ɦếƭ nó lại nhẹ nhàng đến vậy. Nhưng sao cô vẫn nghe được tiếng sóng biển, nhưng đó có phải là tiếng sóng biển hay là tiếng của bọn quỷ vô thường?
Nhưng tại sao cô vẫn còn cảm thấy được hơi ấm từ Thiên Hoàng, hé mắt nhìn, mọi thứ hình như quen lắm, cô đang ngồi ở trên tàu, vẫn chỗ đó và hình như là...cô chưa ૮ɦếƭ. Cô nhìn Thiên Hoàng, cậu ta mỉm cười. Bỗng đâu dưới khoang tàu ùa lên một đám người, Chấn Vỹ, Diễm Nhi và còn có Nhã Hà. Đây là sao?
Diễm Nhi bước đến cởi trói cho cô và Thiên Hoàng. Cô thì ngơ ngác khỏi nói, chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải lúc nãy bom nổ rồi sao?
Thiên Hoàng đỡ cô đứng dậy, ôm cô vào lòng.
"Chuyện này là sao?" Cô hỏi.
"Chỉ là một màn kịch thôi, do bọn mình dàn dựng đó. Để thử lòng cậu và để cậu đồng ý lời cầu hôn của Thiên Hoàng, kết quả hơn cả mong đợi, cậu đã đồng ý!" Diễm Nhi vừa nói vừa cười.
"Anh ác lắm, thử lòng em kiểu nào mà không được, cầu hôn như người ta không được sao mà phải chơi trò này. Anh có biết em sợ lắm không? Huhu" Cô đấm thùm thụp vào иgự¢ Hoàng, cậu ta ôm cô vào lòng trấn an cô lại.
"Qua rồi, anh xin lỗi! Nếu em không cứng đầu thì anh đâu cần dùng đến cách này!" Cậu ta vuốt tóc cô.
"Nhưng còn Nhã Hà và những quả bom?"
"Nhã Hà đã trở thành bạn tốt của tụi mình rồi, chính Thiên Hoàng đã nhờ Nhã Hà giúp đỡ đó. Bom thì là đồ giả, tụi này tạo âm thanh cho sinh động thôi." Chấn Vỹ nói. Cô nhìn Thiên Hoàng, cậu ta khẽ gật đầu. Cô bị lừa một cách trắng trợn mà không hề biết.
"Còn nữa, cậu đã chấp nhận lời cầu hôn của Thiên Hoàng rồi đấy, không nuốt lời nhé! Mình giao Thiên Hoàng cho cậu đấy Huyên Di, hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy, mình xin lỗi về tất cả!" Nhã Hà nắm lấy tay cô. Cô mỉm cười gật đầu đồng ý.
"Bom nổ!" Bỗng dưng Chấn Vỹ hét lên, cô ôm chặt lấy Hoàng. "Đùng đùng" Cô hé mắt, trên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ. Mọi người nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng cô cũng có được ngày hạnh phúc nhất đời.
Hết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc