Di Ơi! Hoàng Xin Lỗi! - Chương 11

Tác giả: Hạ Du

"Thiên Hoàng, mình giữ lại hứa với cậu, mình sẽ ko xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu. Có thể là một thời gian hoặc là mãi mãi. Mình không trách cậu về việc cậu đổ oan cho mình, mình chỉ buồn vì cậu không tin và không cho mình giải thích. Mình càng không trách về việc đêm đó, mình chỉ...
Mong sao, sau này nếu chúng ta lỡ vô tình chạm mặt nhau ở dòng đời vạn người thì cũng hãy mỉm cười với nhau, được không Thiên Hoàng? Cuối cùng mình muốn nói với cậu, mình yêu cậu! Tạm biệt người một thời em từng yêu!" Đây là lần thứ n cậu đọc đi đọc lại lá thư này. Những dòng chữ đã mờ đi chứng tỏ thời gian đã làm kí ức bị nhạt nhòa, bốn năm qua cậu luôn ôm hi vọng cô sẽ trở về. Cậu tin cô sẽ về.
Ở trường Đại học không ít người theo đuổi cậu nhưng đều bị cậu cự tuyệt. Đơn giản vì trái tim cậu đã bị Huyên Di mang đi về phía bên kia bầu trời.
"Giờ này em đang làm gì hả Huyên Di? Em còn nhớ đến anh? Em hãy quay về để anh nói hai tiếng xin lỗi, bốn năm là quá đủ rồi!" Cậu tựa người vào lang cang tầng hai của trường Đại học Kinh tế.
"Mày sến quá Thiên Hoàng ơi!" Chấn Vỹ đi đến thục cù chỏ vào eo Hoàng. Từ ngày Huyên Di rời bỏ Việt Nam thì hai người từ tình địch trở thành tình thân, anh em tốt của nhau. "Thiên Hoàng, mày có biết tại mày mà tao lại phải thi vô cái trường khắc nghiệt này không? Bốn năm là quá đủ rồi, năm nay là năm cuối, tao sắp thoát khỏi mày rồi! Huyên Di, chế đang ở đâu? Về vơi thằng điên này đi!" Chấn Vỹ đứng nhại lại Thiên Hoàng, kết quả bị Hoàng đánh vào ót một cái muốn văng từ tầng hai xuống đất.
"Mày mới là thằng điên! Tao vào lớp đây!" Thiên Hoàng đi vào lớp.
Nhã Hà thì cũng không ngừng theo đuổi Hoàng nhưng tại vì cô ta mà Hoàng mất Di nên cô ta vịnh dự được liệt vào black friends.
***
Ở bên kia bầu trời, cách nhau nữa vòng Trái Đất. Huyên Di đang tựa lưng vào cửa sổ ngắm trời đêm.
"Giờ này anh đang làm gì hả Thiên Hoàng?" Cô thì thầm, tay nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo của cô bạn Jenny.
"Thôi, thôi! Suốt ngày chỉ có Thiên Hoàng, mình ngán cậu lắm rồi! Ngoài kia biết bao nhiêu người theo đuổi cậu thế mà...tớ chuẩn bị xong đồ dùm cậu rồi đấy. Lần này quay về thì chừng nào trở lại?" Jenny cứ như bà già, suốt ngày cứ lầu bầu những chuyện không đâu nhưng cô thích Jenny vì ở Jenny cô tìm được sự đồng cảm.
"Cảm ơn cậu, nếu về bển không có gì vui thì tớ sẽ quay lại!" Cô cười nói.
"Về thì dắt Thiên..Thiên Hoàng gì đó qua đây để tớ xem mắt, cậu ta là ai mà có thể xâm chiếm cả trái tim cậu thế?" Jenny tiếp tục màn lãi nhãi. Ngày mai, cô sẽ quay về nơi mà không thuộc về cô. Dù gì thì cũng phải về.
Suy cho cùng nếu cô và ba mẹ không bất đồng địa lý thì cô chẳng phải ở kí túc xá của học viện rồi. Cô ở Việt Nam thì ba mẹ lại sang đây, cô sang đây thì ba mẹ lại quay về Việt Nam. Nghĩ không biết cô có phải là con ba mẹ không nữa. Nghe đồn lúc cô đi thì mẹ đang mang thai, thế là cô làm được làm chị. Bốn năm, cô chẳng có lấy chút tin tức gì cho gia đình, đùng một cái ngày mai cô trở về, chắc mọi người sẽ ngạc nhiên.
***
Máy bay hạ cánh ở sân bay Tân Sơn Nhất đúng bốn giờ chiều. Cô hít lấy một hơi không khí của quê hương, nhớ thiệt tiếng nói của những con người thân thiên nơi đây. Cô bắt taxi đi về nhà, lúc đi ngang trường cũ cô cho xe dừng lại.
Cô lặng đi trên con đường quen thuộc, hôm nay cũng là một chiều cuối thu, trời trong xanh. Mọi thứ hình như chẳng có gì thay đổi, chỉ có cô là đã thay đổi. Cô dừng lại ở chiếc ghế đá năm ấy, nơi đây... Thiên Hoàng đã đánh cô. Nhưng giờ đây, tim cô cũng chẳng còn đau khi vô tình nhớ đến cậu ta.
"Mùa thu lưng chừng đến
Lá vàng lưng chừng rơi..."
"Lưng chừng em và tôi
Tình yêu hay tình bạn...?" Một bàn tay đưa ra đón lấy chiếc lá đang rơi xuống. Một cảm giác quen thuộc trong cô chợt ùa về. Cô quay người lại, là Thiên Hoàng, là con người mà cô muốn gặp nhất khi trở về và cũng là con người cô muốn làm tổn thương nhất.
Cả hai lặng lẽ đứng nhìn nhau, cách nhau một bước chân nhưng thật chất rất xa. Có đưa tay ra chưa chắc đã với tới. Không gian im lặng, tiếng thở của hai con người hòa cùng tiếng gió cuối thu khẽ xao động.
"Huyên Di!" Cậu khẽ gọi tên cô. Ánh mắt nhìn về phía cô như mong chờ một điều gì đó. Cô im lặng, không phải cô không muốn lên tiếng nhưng giờ đây cô chẳng biết phải nói gì. Cô chỉ nhìn Thiên Hoàng, nở một nụ cười xả giao. Nói gì bây giờ đây? Cô rời đi sau đó, cô không muốn nán lại cho kí ức hiện về, bốn năm cô đã quen với việc không được nhìn thấy cậu ta mỗi ngày rồi. Cô không muốn cuộc sống của mình bị xáo trộn nữa.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay đó ấm áp vô cùng, bàn tay mà có thể che chở cho cô suốt cuộc đời này.
"Anh sai rồi! Bốn năm, thế là đủ rồi!" Thiên Hoàng khẽ nói. Giờ mới biết sai thì giải quyết được gì? Thời gian có quay lại không? Cô nhẹ nhàng rút tay ra đi về hướng ngược lại. Thiên Hoàng lặng lẽ nhìn theo, cậu không biết giờ phải làm sao, chạy đến ôm chầm rồi nói xin lỗi sao? Chiếc taxi mất hút ở ngã tư đường. Cứ như cái ngày cậu biết Huyên Di đi nhưng không thể nào níu kéo lại được. Cõi lòng lại thêm một nhịp tái tê.
Số cô thật là nhọ hết sức, về đến nhà lại không có chìa khóa vào nhà. Đứng ở ngoài rã cả hai cái chân, muỗi đốt sưng hết cả người, mua hết cái này đến cái khác ăn, đến gần sáu giờ thì ba mẹ mới chịu ló mặt về.
Trong chiếc xe hơi chỗ nhảy ra một thằng nhóc con con, nhìn thôi là thấy nó không giống cô rồi. Nó chạy lại phía cô, tay cầm cây kẹo bông gòn màu xanh ăn ngon lành. Hai mắt tròn xòe đen láy nhìn cô, định thi ai chớp mắt trước à? Được cô sẽ cùng chơi.
"Chị là ai?" Ôi ôi, cha mẹ ơi, sao hai người không nói cho nó biết nó còn có chị hai đang du học ở nước ngoài cơ chứ? Cô đứng lên, tay kéo chiếc vali sang một bên nhường đường cho xe chạy vào. Mẹ tiến đến ôm cô vào lòng.
"Cuối cùng con đã về! Mẹ xin lỗi đã để con phải chờ ở ngoài, sao con không gọi điện thoại?" Mẹ nhẹ nhàng hỏi, lúc nào bà cũng vậy, lúc nào cũng dìu dịu như ánh mặt trời. Cô móc cái điện thoại trong túi quần ra, nó tắt ngủm. Hết pin rồi.
Bà mỉm cười vuốt tóc cô, kéo cô vào nhà. Ba cô cũng vô cùng vui vẻ khi cô trở về. Chỉ có thằng nhóc con con đó là chẳng mừng rỡ gì khi chị nó về. Cô bĩu môi nhìn nó. Nó quay mặt chỗ khác, ý chắc là e ngại.
Cô đi lên phòng, vừa mở cửa ra, ôi giời, quà đâu mà chất đống thế.
"Mẹ ơi mẹ! Sao lấy phòng con làm kho chứa đồ thế?" Cô đún trên phòng nói vọng xuống.
"Đây toàn bộ là quà của con hết đấy, của cậu Thiên Hoàng gửi đến. Ba mẹ chưa mở hộp nào cả, con cứ từ từ mà mở!" Mẹ vỗ vai cô, tên Hoàng này bị bệnh dư tiền sao?
Cô ngồi xuống, bắt đầu công cuộc mở quà. Cô kiếm hộp quà đánh dấu số một, đó là một chiếc hộp màu hồng hình vuông. Cô mở ra, trong đó là một đôi giày cao gót màu trắng thiết kế rất tinh xảo, kèm theo một lá thư "Cho anh xin lỗi những gì anh đã gây ra cho em, anh sẽ tặng em một nghìn món quà! Anh tin em sẽ trở về, hãy từ từ mở chúng em nhé! Yêu em!" Sến bỏ. Cô vứt lá thư sang một bên.
Tiếp tục hộp thứ hai, hộp này nhỏ hơn hộp số một. Cô mở ra, là một đôi găng tay trắng bằng voan, hộp thứ ba thì là một cái...tấm vải màu trắng cũng bằng voan được thiết kế rất đẹp, tấm vải này rất dài, tặng cô làm đồ chùi chân à?
Đang định mở hộp thứ tư thì điện thoại cô vang lên, là Diễm Nhi, sao nó biết cô về nhỉ.
"Alo, mình nghe!" Cô nói.
"Về sao không cho mình biết hả? Bây giờ đang ở đâu? Thay đồ đi mình qua đón đi chơi! Tâm sự đêm "phia", nhớ cậu chịu không nổi luôn rồi!" Nó tuôn một lèo, cô gật gù nghe, tay thì đẩy mấy hộp quà qua một bên rồi đứng lên thay quần áo.
***
Hai cô gái lon ton la liếm từ vỉa hè này đến vỉa hè khác với những món ăn đậm chất Việt Nam như hột vịt lộn, bánh xèo miền Trung, chè thập cẩm,...
"Sao cậu biết mình về?" Cô vừa ăn vừa hỏi.
"Thiên Hoàng!" Cái tên cô không muốn nghe chút nào, bỏ muỗng xuống, cô lấy khăn giấy chùi miệng. Mặt nghiêm nghị nhìn Diễm Nhi. Nó cũng bỏ muỗng xuống, vẻ mặt làm ra điệu bộ suy nghĩ mình có nói gì sai không!
"Đi với mình thì đừng nhắc đến tên cậu ta, mình thật sự khó chịu!" Cô nói.
"Được được, sẽ không nhắc nữa!" Diễm Nhi gật gù ra vẻ hiểu chuyện.
***
Đêm hôm đó, có hai con người đã không ngủ. Sống chung dưới một bầu trời, hít chung một loại không khí và trái tim của họ...đã đập chung một nhịp.
Cả đêm, cô dành thời gian ngủ để mở tất cả những hộp quà nhưng cô không thể nào mở hết được, quá nhiều. Hộp quà thứ tám được mở ra, đó là một cái váy trắng. Ráp tất cả lại, nó là một bộ váy cưới. Màu váy trắng tinh khôi như tâm hồn của cô.
Cô đặt bộ váy lên giường, chụp một tấm rồi quăng lên facebook với dòng caption "Anh muốn em làm cô dâu của anh?"
Cô nằm kế chiếc váy cưới, tay mân mê từng đường kim mũi chỉ trên áo. Thật sắc xảo, bó hoa tulip voan cũng tinh xảo. Mọi thứ này thật đúng là thiết kế dành cho cô.
Nhưng tại sao Thiên Hoàng lại làm vậy? Mọi thứ liệu có được giải đáp từ những hộp quà sau không? Cô nằm trằn trọc suy nghĩ.
***
Cả đêm gần như cô chỉ nghĩ về Thiên Hoàng, đến gần sáng vừa chợp mắt được một lúc thì mẹ gọi dậy. Lí do rất vô cùng lãng xẹt "dẫn em đi chơi!". Người về nước là cô chứ đâu phải là nó, tại sao cô phải dẫn nó đi chơi chứ?
Nắm tay nó đi ngoài đường mà ai cũng nhìn, vì cô đẹp chăng? Cứ cho là vậy! Lúc đi ngang qua ngã tư của công viên, cô bắt gặp Thiên Hoàng đang đứng đó, tay cho vào túi áo khoác, đội nón lưỡi trai lệch trông bảnh vô cùng. Tim cô lại đập chệch đi một nhịp, hít sâu vài cái để lấy tinh thần bước đến.
Cậu ta nhìn cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng của mặt trời nhưng lại pha chút lạnh lẽo của mặt trăng. Ánh mắt, đôi môi, mọi thứ quá quen thuộc đối với cô.
"Huyên Di!" Tiếng gọi rất êm tai, âm thanh cứ như gió thì thầm. Từ khi nào cậu ta có cách ăn nói nhỏ nhẹ như vậy chứ. Rất tự tiện và tự nhiên, cậu ta đưa tay tém nhẹ những lọn tóc vô tình rơi xuống mặt. Cô cũng đứng im, không phản ứng gì. "Sau bốn năm, em có vẻ đẹp sắc xảo hơn nhiều!"
Đôi môi cô mấp máy, cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, thật tình cô có rất nhiều thứ muốn nói với cậu ta nhưng cô chẳng biết phải nói gì và bắt đầu như thế nào cả.
"Phải, anh muốn em làm cô dâu của anh! Anh yêu em Huyên Di!" Đây là lời tỏ tình lố lăng nhất mà cô được nhận. Chưa một người con trai nào lại tỏ tình như thế này nhưng cô thật sự thích.
"Mơ đi!" Đây cũng là cách từ chối phũ phàng nhất, Thiên Hoàng đứng nghệch mặt ra nhìn cô. Một chút thất vọng, một chút hụt hẫng, mọi thứ hiện rõ trên gương mặt cậu ta.
Cô nắm tay em cô, lướt qua cậu ta như những người xa lạ. Lạ thật, tim cô không đau nhói như vẫn nghĩ, không có tí cảm giác nào cả ngoại trừ...nhớ nhung. Đứng gần nhau nhưng cô vẫn nhớ. Tay Hoàng nắm lấy tay cô.
Cả hai xoay lưng về nhau như ngày ấy, như cái này cô bước đi không ngoảnh đầu lại, bàn tay cô lại một lần nữa được bao bọc trong bàn tay to lớn kia.
Im lặng, là tính từ khiến cô phải sợ hãi. Phải, cô rất sợ sự im lặng. Nó cứ như là điềm báo của những điều chẳng lành. Cô không rút tay ra, cứ để như thế đi, chỉ cần nắm tay nhau thế này cũng được rồi, để cô biết...bên cô còn có Thiên Hoàng.
"Anh xin lỗi!" Ba tiếng phát ra, nhẹ như gió thu lướt qua mặt hồ. Cô im lặng. Đây thật sự cứ như một giấc mơ. "Bốn năm trước, ngày em ra đi là ngày anh cảm thấy tuyệt vọng nhất. Chưa bao giờ, thật sự chưa bao giờ anh lại thấy mình thê thảm như lúc đó, em bước ra khỏi cuộc đời anh cứ như mặt trời không còn soi sáng cho con đường anh chọn nữa, em là tất cả đối với anh!" Cậu ta nói, không nhanh, không chậm, âm thanh đều đều vang lên sau lưng cô.
"Nhưng...chúng ta chưa bao giờ là gì của nhau!" Câu nói như mũi dao nhọn phập vào tim cậu. Đúng, cậu và cô...chưa bao giờ là gì của nhau. Cậu nhẹ nhàng nới lỏng tay rồi buông hẳn, lúc đó cô cảm thấy có một chút hụt hẫng, ước gì cậu có thể nắm chặt tay cô mãi.
Cô bước đi, đã không là gì của nhau thì đâu cần nấn ná lại lâu. Ở lại bên nhau lâu chỉ khiến con tim này thêm đau đớn.
"Vậy từ bây giờ...chúng ta hãy là gì của nhau đi!" Cậu ta nói với theo sau lưng cô. Tim bảo cô quay đầu lại nhưng lý trí thì buộc cô phải bước đi. Nước mắt cô rơi ra, tại sao vậy? Có lẽ cũng chỉ vì yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc