Mặt dù dư luận toàn trường đang sôi ùng ục lên vì những tấm ảnh nóng của cô nhưng cô không thể nào làm trái với công việc hàng ngày được. Hôm nay cô phải đến trường, không đeo khẩu trang hay mắt kính gì cả, cô cứ ngẩng cao đầu mà sống. Những tấm ảnh đó coi như chỉ là tai nạn.
"Nó kìa, cave hạng sang đó. Tưởng tốt lành lắm..."
"Ừ, loại đó vào trường chỉ làm cho trường thêm ô uế."
"Cái thứ mới bây lớn mà bày đặt!"
Đó là những lời đàm tiếu của cái bọn nữ sinh trong trường. Tức lắm nhưng cô phải nhịn. Lên cơn là coi như mình dại. Đi thêm vài bước thì nghe thêm vài câu.
"Chắc mẹ nó cũng vậy nên nó mới vậy!" Câu này thì cô không thể nhịn được nữa. Cô bước nhanh đến con hot girl tóc bím đó. "Bốp" giáng thẳng một phát tán vào mặt con nhỏ đó. Mọi người vẫn không kịp phản ứng, con đó cũng chẳng kịp lấy lại tinh thần. Hai mắt mở to cứ như là chẳng tin mình vừa bị đánh.
"Mày vừa nói gì? Có ngon thì !ày nói lại xem!" Cô chỉ tay vào mặt con nhỏ đó.
"Tao nói mẹ mày cũng làm cave nên mày cũng vậy thôi! Mày không cao sang hơn ai đâu Huyên Di!" Nhắc lại rất hay. Đây sẽ tặng thêm một phát nữa.
"Bốp" một phát tán khác giáng thẳng vào mặt con đó. "Tao nói cho mày biết hót girl tóc bím, mày có tin tao cạo đầu mày tại đây không? Mày nói tao sao cũng được nhưng mày ᴆụng đến mẹ tao thì mày ૮ɦếƭ chắc. Rõ chưa hả? Mày có học sao mày mất dạy quá vậy? Hay là vô trường này mày dẹo trai rồi để chúng nó đưa mày lên giường như tao!" Hia tiếng "như tao" cô phát âm cực chậm. Cô dùng tay siết chặt cổ nó, gương mặt con đó tái xanh đi vì sợ và nghẹt thở.
"Cô ta nói gì sai mà cô phản ứng vậy Huyên Di?" Giọng nói quen thuộc vang lên. Tay cô nới lỏng rồi buông ra. Cô quay người lại, là Thiên Hoàng. "Những tấm hình trên face cũng chứng minh phẩm giá của cô mà. Chắc là do mẹ cô đào tạo." Thiên Hoàng nhếch mép khinh bỉ.
"Chát" Âm thanh chua chát, mọi thứ như vỡ vụn. Cô đã xuống tay với Thiên Hoàng. Một cái tát dành tặng cho cậu ta, lòng cô thắt lại, cảm giác nhức nhói trong lòng. Có phải đánh người mình yêu thương thì ai cũng có cảm giác giống cô không?
"Khốn nạn!" Cô gằng hai tiếng. Nước mắt rơi thành hai hàng dài. Không phải vì giận mà là vì cô cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề.
"Nếu cô biết ai ςướק đi sự trong trắng của cô thì cô sẽ thấy tôi khốn nạn cỡ nào. Đây chưa là gì đâu!" Cậu ta quăng vào mặt cô một xấp hình. Người nằm kế cô là cậu ta-Thiên Hoàng. Lúc này cô muốn Gi*t cậu ta hơn là tát. Con người cậu ta không thể dùng hai từ "khốn nạn" để diễn tả được.
"Cậu làm vậy cậu nghi mình tài giỏi lắm à? Cậu cứ cao ngạo về việc mình đã làm đi, phanh phui ra chuyện đó cậu có biết xấu hổ không hay con người cậu không có lòng tự trọng vậy? Đáng khinh bỉ, loại đàn ông như cậu ૮ɦếƭ quách cho đỡ chướng mắt, sống làm gì cho tốn oxi?" Mọi người đều quay người theo tiếng nói. Là Chấn Vỹ. Vỹ đứng nheo mắt nhìn Thiên Hoàng. Lúc nào cũng vậy, Vỹ luôn nở một nụ cười nửa miệng. Chẳng ai biết nổi ẩn ý gì sau nụ cười đó.
"Cậu là ai?" Thiên Hoàng hỏi.
"Chấn Vỹ!" Vừa nói, cậu ta vừa đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi. "Là bạn trai của Huyên Di!" Sở dĩ cô đứng im cho Vỹ mượn đất diễn là vì Chấn Vỹ là bạn thân của cô và Diễm Nhi. "Tôi biết cậu qua đêm với Huyên Di nhưng với tôi đó chỉ là tai nạn. Tôi không quan tâm, tôi là bạn trai của cô ấy mà đã không quan tâm thì các người, những con người ngoài cuộc quan tâm làm gì? Ăn xong chỉnh mỡ đi lo việc thiên hạ à?" Chấn Vỹ hỏi.
"Tôi ngạc nhiên về lòng cao thượng của cậu đấy! Chấn Vỹ!" Thiên Hoàng khinh bỉ nói. Lúc này thật nhìn chả ưa nổi cậu ta.
"Đối với tôi, Huyên Di lúc nào cũng là một thiên thần thuần khiết!"
"Cao thượng! Thật là cao thượng!" Thiên Hoàng vỗ tay. "Nhưng với tôi, cô ta chẳng hơn chẳng kém gì một con điếm rẻ tiền!"
"Ầm" Mọi thứ cứ như vỡ vụn trong cô. Lời Hoàng nói cứ như sét đánh ngang tai, trong mắt Thiên Hoàng thì giờ đây cô không thua gì một con điếm. Nước mắt của cô không thể rơi được nữa. Tim đau quá, một khi nổi đau lên đến đỉnh điểm thì nụ cười sẽ biểu lộ thay cho nước mắt.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cười nhưng không phải cười. Khóc nhưng không phải là khóc. Xung quanh cô giờ đây chỉ còn tiếng gió lùa vào kẽ lá. Hai tai cô ong ong cả lên.
Đến khi giật mình choàng tỉnh thì cô đang đứng nơi cuối hành lang. Đối diện là Chấn Vỹ. Cô nhìn Vỹ rồi ôm chầm lấy cậu ta.
"Vỹ ơi, huhu, tim Di đau quá!" Cô ôm chặt Vỹ, cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba bị lạc mẹ.
"Nín đi!" Vỹ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. "Tại sao chứ? Tại sao cứ phải yêu một kẻ luôn làm tổn thương cậu chứ?" Vỹ hỏi cô, giọng đầy sự trách móc. "Tớ cũng yêu cậu mà!" Câu này, Vỹ nói rất nhỏ. Cứ như là nhờ gió gửi đến cô.
***
Khi tan học, cô được hộ tống về nhà bởi hai người bạn thân là Chấn Vỹ và Diễm Nhi. Nhi nắm chặt tay cô, cả ba cùng nhau thong dong dạo bước trên con đường đầy nắng chiều rực rỡ.
"Tớ muốn...đến bệnh viện thăm em của Thiên Hoàng!" Cô nói rất nhỏ.
"Nhưng..."
"Được rồi, cả ba chúng ta cùng đi!" Chấn Vỹ ngắt ngang lời của Diễm Nhi.
Đứng trước phòng bệnh, cô đẩy nhẹ cửa nhìn vào trong. Một thân hình bé nhỏ đang ngồi trên chiếc xe lăn nhìn ra bầu trời kia. Huyên Di thở dài một tiếng và quyết định bước vào. Diễm Nhi kéo tay cô lại, cô nhìn Nhi, nhẹ gật đầu một cái.
"Chào em!" Cô khẽ nói. Cô bé đó quay lại, đôi mắt buồn sâu thẳm xoáy sâu vào nội tâm của cô.
"Chị là?" Cô bé hỏi.
"Chị là Huyên Di!" Cô khẽ đáp.
"Không phải, chị không phải là..."
"Cô đến đây làm gì nữa hả? Cô hại em tôi như vậy chưa đủ sao?" Thiên Hoàng từ đâu xuất hiện ngắt ngang lời của cô bé.
"Tớ chỉ đến xem cô bé một chút thôi! Dù gì tớ cũng không có làm nên tớ không có gì phải hổ thẹn cả Thiên Hoàng." Cô đáp cực nhẹ.
"Anh hai, không phải chị này, không phải!" Cô bé đó níu tay Thiên Hoàng.
"Thiên Lan, em im đi! Anh sẽ đòi lại công bằng cho em!" Thiên Hoàng kéo tay cô ra ngoài. Cậu ta vung tay, cô mất đà, lao về phía vách tường bên kia, lưng va chạm mạnh vào vách tường lạnh ngắt. Cổ tay cô trầy một đường dài. "Cô trả lại đôi chân của em tôi được không? Nếu không được thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi! Tôi không muốn xúc phạm nhân phẩm của cô nhưng loại điếm rẻ tiền như cô thì chỉ làm ô uế nơi cô bước đến!" Thiên Hoàng nặng lời xúc phạm.
"Thiên Hoàng, đủ rồi! Tôi biết giờ tôi có nói gì cậu cũng không tin. Vậy thì tôi sẽ không nói. Nhưng tôi nên nhắc cho cậu nhớ, tôi là một con điếm, phải, đêm qua, cậu đã lên giường với một con điếm đấy! Nhân phẩm cậu cũng thối nát thôi!"
"Chát" một bạt tay giáng vào mặt cô. Là cái tát thứ ba mà Thiên Hoàng dành cho cô trong cùng một tuần. Chấn Vỹ cùng Diễm Nhi bước đến vịn lấy vai cô. Cô đưa tay sờ khóe miệng, vương một chút máu. Vị tanh của tình là như vậy sao?
"Tôi sẽ trả lại đôi chân cho em cậu, và ba cái tát này...sẽ có một ngày tôi cũng trả lại cho cậu. Nó sẽ đau gấp ngàn lần đấy! Thiên Hoàng!" Hai tiếng "Thiên Hoàng" cô hạ thấp giọng vô cùng. Xoay người rời bước đi, nước mắt cô lại rơi.
"Tại sao mình lại làm như vậy chứ?" Thiên Hoàng gục đầu vào vách tường, nước mắt cậu ta cũng rơi theo.
Phải làm sao để tìm được hạnh phúc?
Khi dòng đời cứ chen chúc dối gian!
"Huyên Di, bộ cậu điên hay não cậu không hoạt động vậy?" Diễm Nhi lãi nhãi bên tai cô suốt cả chặn đường về.
"Tớ nói rồi, tớ không bị gì cả!" Đây là lần thứ n cô lặp lại câu này. Người bị điên hoặc không có não là Diễm Nhi chứ chẳng phải cô.
"Vậy cậu làm vậy thì được gì? Cậu làm gì mà phải đổ hàng đống tiền vào một người gần như bị tàn phế mãi mãi và điều quan trọng hơn là cô bé đó bị vậy không phải do cậu! Cậu có hiểu tớ nói không hả? Có hiểu không? Không hiểu thì tớ nói lại!" Diễm Nhi tiếp tục nhãi.
"Tớ hiểu, tớ làm vậy...là để Thiên Hoàng hối hận!" Cô nhẹ giọng. Diễm Nhi im lặng nhìn cô."Tớ về đây, tạm biệt!" Huyên Di mỉm cười nhẹ rồi xoay lưng rời đi. Mỉm cười vậy chứ lòng cô nặng trĩu nỗi buồn. Đưa tay sờ nhẹ lên gò má, hình như nó sưng rồi. Gió lùa nhẹ qua tóc cô, hong khô cả đôi mắt ướt đẫm nước ban nãy. Gió lạnh như tim cô vậy.
***
Chiều hôm sau, sau khi tan học cô đã đến bệnh viện để thực hiện lời hứa với Thiên Hoàng. Cô tìm bác sĩ tốt nhất, những thứ hỗ trợ tốt nhất cho bài trị liệu của Thiên Lan.
"Hôm nay em thấy sao Thiên Lan?" Cô nhẹ nhàng đẩy chiếc xe lăn đi dọc theo hành lang vắng người.
"Em ổn chị ạ, nhưng em có một thắc mắc." Thiên Lan ngoái lại nhìn cô.
"Em thắc mắc gì?" Cô mỉm cười nhẹ.
"Tại sao chị lại giúp em, trong khi chị không phải là người hại em. Em cảm nhận được điều đó từ đôi mắt của chị! Chị thuần khiết, không phải là con người độc ác." Cô bé nói. Tại sao đến cô bé còn cảm nhận được mà tên Thiên Hoàng thì không chứ? Cô dừng bước, vòng người lên phía trước cô bé rồi ngồi xuống trước mặt Thiên Lan. Cô nhẹ đưa tay bẹo má cô bé.
"Có những chuyện hiện tại em không hiểu đâu!" Cô mỉm cười, cô bé cũng cười theo. Ở đằng xa kia, Thiên Hoàng đang dõi theo cô. Đôi mắt cậu pha trộn nhiều thứ cảm xúc phức tạp.
Chiếc bóng của cô hút dần ở nơi cuối hành lang, ánh nắng chiều bao quanh lấy cô. Cứ như một thiên thần xinh đẹp, thật, Chấn Vỹ nói đúng, cô cứ như một thiên thần thuần khiết không vướng bụi trần.
"Xin lỗi!" Thiên Hoàng thầm thì, cậu quanh lưng đi về hướng ngược lại.
***
Cô ngồi lặng lẽ bên đài phun nước ở công viên gần trường. Chiếc lá cuối cùng rơi xuống, nó nhẹ nhàng trôi dạt theo dòng nước. Chiếc lá này cũng giống như lòng tin của Hoàng dành cho cô, chiếc lá rơi xuống không phải là vì không muốn ở bên cành nữa mà là do cơn gió lạnh, gió vô tình chia rời bọn chúng cũng giống ai đó cố tình chia rẽ cô và Hoàng.
Cô thở dài, xua đi toàn bộ nổi buồn. Dù có yêu nhưng cô không cao thượng để tha thứ cho Thiên Hoàng.
Nếu không yêu, tất nhiên sẽ không đau, sẽ không cần bận tâm về việc có tha thứ hay không.