Tan học của buổi chiều hôm nay cô nhận lời đi "ăn nhậu" với con Công Tằng Tôn Nữ Tạ Thị Bánh Bèo. Ngồi ở quán cà phê mà cô cứ thở dài thườn thượt. Chắc cô đã già.
"Nè. Sao buồn bánh xèo?" Diễm Nhi lay lay tay cô hỏi.
"Tự dưng phát khùng!" Cô trả lời chán nản, xong rồi lại thở dài.
"Chưa tỏ tình với Thiên Hoàng à?"
"Biết rồi còn hỏi!"
"Nhắm mắt nói đại đi, lo gì!" Nghe lời xúi giục của con này chắc ૮ɦếƭ, nó thật sự chẳng biết cảm giác đơn phương kinh khủng cỡ nào đâu.
Thở dài rồi lại thở dài, Công Tằng Tôn Nữ Tạ Thị Bánh Bèo ngồi nhìn rồi cũng thở dài thườn thượt theo. Ngồi nói chuyện với nó chẳng bao lâu thì cô đi về, mệt mỏi rồi, nói với còn này cũng vô ích. Không hề giảm bớt được nổi buồn.
Cô lẽ loi sầu bóng đi về, thật tình cô cũng chẳng hiểu được mình sợ cái gì mà không dám nói. Chỉ có ba chữ "Mình thích cậu" mà không nói được thì sau này còn làm ăn gì nữa chứ.
Ngồi xuống ghế đá bên đường, mắt cô ngước nhìn lên bầu trời đã chuyển màu. Nay hình như là đầu đông rồi thì phải. Lá cũng rụng hết, khí trời se lạnh lạ thường. Ngắm nhìn những cặp nam nữ tay trong tay hạnh phúc lướt qua, lòng cô bỗng dâng một nỗi niềm không thể tả. Chỉ biết đại khái gọi nó là "Buồn".
"Nói, không nói, nói, không nói,..." Cô ngắt lá phượng, đến chiếc lá cuối cùng, cô nhẹ nhàng ngắt ra "nói", là cô phải nói. Có lẽ ông trời cũng không cam tâm để cô phải đơn phương hoài. Thôi, cứ nói đại rồi phó mặc cho duyên số vậy.
"Tình yêu em trao anh sao cứ lặng thầm, vì tình yêu trong em cứ mãi im lặng, nhìn anh vui, tim em càng yêu anh hơn, anh biết không?... Tình yêu anh trao em cứ mãi lạnh lùng,..." Ai gọi vậy nhỉ? Cô moi điện thoại ra, cái tên Thiên Hoàng nhấp nháy trên màn hình. Sao trùng hợp vậy, cô cũng định gọi cho cậu ta.
"Alo, tớ nghe...đây...H..."
"Cô đang ở đâu?" Giọng Thiên Hoàng lạnh cực kì. Sao vậy nhỉ?
"Công viên gần trường." Cô trả lời.
"Ở yên đó cho tôi! Tút...tút...tút..." Âm thanh ngắt máy vang lên, hiện tại cô mặt mày nghệch ra chẳng hiểu sự tình gì đang diễn ra. Chưa tới mười phút, Thiên Hoàng đã đến trước mặt cô. Mặt mày cậu ta chầm hầm như cô ăn hết của ông nội cậu ta vậy.
"Hoàng, tớ có chuyện muốn nói với cậu đây!" Cô đứng lên vui vẻ đi đến. "Bốp" một bạt tay giáng vào mặt cô, cảm giác đầu tiên là đau, sau là choáng. Âm thanh chua chát vang vọng, thời gian như ngưng động. Thiên Hoàng đánh cô.
"Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô đây. Em gái tôi làm gì cô mà cô sai người chặn đường đánh nó, cô ghét tôi thì cô kiếm tôi mà giải quyết, em tôi làm gì cô hả? Hả? Tôi đã từng rung động trước sự dịu dàng, lúc nào cũng ôn nhu của cô đấy Huyên Di. Nhưng tôi đã lầm, cô...cô là một kẻ tiểu nhân. Từ giờ, tôi và cô không còn là bạn bè gì hết." Thiên Hoàng tuôn một tràng dài như sớ Táo Quân. Mặt cậu ta trông cực kì tức giận. Cô thật sự không nghe lọt và cũng chẳng hiểu Hoàng đang nói gì nữa.
"Hoàng, mình không có. Hoàng đừng hiểu lầm mình!" Cô cố níu kéo lòng tin từ vực thẩm của Hoàng. Cô thật sự không làm nhưng Hoàng không tin cô.
"Không có? Hiểu lầm? Ý cô là em gái tôi bịa chuyện sao?" Gì nữa đây, cô còn chẳng biết em gái Thiên Hoàng là ai thì sao cô bé đó biết cô chứ. "Bốp" một phát tán nữa lại hạ cánh vào gò má của cô. Nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Cảm giác này không phải đau ở thể xác mà đau ở tâm hồn.
"Dối trá!" Nói rồi Thiên Hoàng quay lưng đi, bỏ mặc cô ở đó. Coi như là chấm hết cho một cuộc tình chưa nở đã vội tàn. Trời cho duyên nhưng không cho nợ, trời xui khiến cho hai đứa xa nhau.
"Những giọt nước mắt của cậu là những viên ngọc lưu ly xinh đẹp, đừng bao giờ để lãng phí những viên ngọc này. Đừng bao giờ khóc cho những việc vô nghĩa." Lời nói của Thiên Hoàng ngày nào nay vang vọng bên tai, hai cái tát đó sẽ không đau lâu đâu. Nhưng trái tim cô có lẽ sẽ không lành vì niềm tin của Hoàng dành cho cô đã vụt tắt.
Cả đêm qua, cô chỉ ôm gấu bông mà khóc. Hậu quả của việc khóc đêm qua là sáng nay là cô phải vác cái cửa sổ tâm hồn sưng vù đi học. Vừa đi vào trường thì đã nghe mọi người xù xì. Thật tình, cái trường này học thì chả bằng ai chứ về phần nhiều chuyện thì đứng đầu thành phố chứ chẳng chơi.
"Mày biết gì không, Huyên Di sai đàn em đánh em của Thiên Hoàng đó!" Một nam sinh thì thầm.
"Làm sao được, tao thấy Huyên Di hiền khô hà, làm gì có đàn em đàn anh. Tao không tin!" Nam sinh khác lên tiếng phản bác. Nam sinh đó nói đúng, cô làm gì có đàn em đàn anh mà sai người đi đánh dằn mặt kiểu đó. Chắc chắn có người ném đá giấu tay.
"Lúc đầu tao cũng không tin đâu nhưng nghe con Nhã Hà đồn um sùm ấy!" Nhã Hà? Cái tên đó lọt ngay vào tai cô, giấu đầu lòi đuôi rồi. Chính cô ta, chỉ có cô ta mới sử dụng chiêu trò tiểu nhân vậy. Huyên Di bước nhanh về lớp, vụ này cần làm rõ để tránh thị phi sau này.
"Di! Bánh xèo!" Tiếng gọi lảnh lót sau lưng khiến bước chân cô chùn xuống rồi dừng hẳn. Ngoái đầu lại thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Diễm Nhi.
"Chuyện gì Công Tằng Tôn Nữ Tạ Thị Bánh Bèo?" Cô hỏi.
"Giờ này còn giỡn nữa, nghe đồn là em gái của Thiên Hoàng bị đánh đến phải ngồi xe lăn luôn kìa. Mình không tin là xèo làm nhưng hiện giờ thị phi đang đổ về phía xèo đó. Dư luận cả trường đang sôi sục vì vụ này đó! Xèo tính sao?" Nó hỏi.
"Tính sao nữa, chà đạp dư luận ra mà sống. Tớ không hy sinh vì dư luận đâu, tớ sẽ vạch mặt con Nhã Hà ra, chỉ có nó mới chơi trò bẩn bựa như vậy!"
Bước vào lớp, cô chẳng thấy Thiên Hoàng đâu cả. Đã đến lớp rồi cơ mà. Đặt cặp xuống ghế, cô rảo bước ra hành lang. Bước chân cô cứ đi, đi trong vô thức, chẳng biết đi đâu nhưng trong tâm trí của cô là khiến cô phải đi tìm Hoàng giải thích.
Cuối hành lang, nơi ấy có một bóng người, là Thiên Hoàng. Cô bước lại gần hơn.
"Thiên..." Cô chưa gọi hết tên của cậu thì cậu đã đi xuống cầu thang. Tiến lại ngay cầu thang, cô nhìn xuống. Hoàng đang đứng ở giữa cầu thang. Cậu ta ngước lên, bốn ánh mắt chạm nhau. Uất hận, căm phẫn, là ánh mắt hiện giờ của cậu. Cô cụp mi mắt xuống, ngoảnh mặt bước đi. Cô nghĩ, hiện giờ có nói gì thì Hoàng cũng chỉ coi cô là kẻ xấu. Niềm tin của người ta dành cho cô đã bị vức xuống vực thẳm thì thật khó mà kéo lên.
***
Tiếng nhạc sập sình, tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tiếng va chạm của thủy tinh. Cô đang ở trong quán bar với Diễm Nhi. Cô buồn, con Nhi lợi dụng nổi buồn của cô mà lôi kéo cô đi ăn chơi một bữa cho khuây khỏa đầu óc.
"Uống...đi...xèo!" Con Nhi đưa ly rượu lên. Cô xua tay lắc đầu. Tửu lượng cô cực yếu, mới vài ly mà cô đã say khướt.
Sáng hôm sau, mặt trời có lẽ đã leo đến tận đỉnh núi chứ chẳng chơi. Cô cựa mình tỉnh dậy. Dáo dác nhìn xung quanh, đây là đâu vậy. Đầu cô nhức bưng, chẳng thể nào nhớ hết chuyện đem qua. Đây đâu phải phòng cô, tay mò mẫn tìm điện thoại. Cô quơ trúng một cái gì đó, kéo ra khỏi chăn, là bộ đồ đêm qua.
Cơ thể cô... Cô nhắm mắt, gục mặt xuống. Tay vò vò đầu, chuyện gì xảy ra vậy trời. Qúa trình thay quần áo của cô diễn ra với tốc độ ánh sáng. Bước ra khỏi phòng, giờ cô mới nhận ra cô đã được đưa và khách sạn. Cầm chìa khóa xuống quầy tiếp tân.
"Chị, cho em hỏi đêm qua ai đưa em đến đây vậy?" Cô hỏi cô gái tiếp tân.
"Hình như là một thanh niên, người thanh niên đó rời đi lúc khuya, khoảng ba giờ sáng thì phải!" Cô gái đó trả lời không có gì gọi là chắc chắn. Cô bước ra khỏi khách sạn, bắt taxi về nhà. Giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc cho quên hết sự đời.
***
Vừa sải người nằm lên giường, điện thoại cô reo lên.
"Alo, gì?" Là Diễm Nhi gọi.
"Xèo, lên face đi, đêm qua làm gì mà ảnh nóng của xèo tràn lan khắp nơi vậy?" Cô bật dậy, tay mở laptop, đập vào mắt cô là cả chục tấm ảnh của cô nằm giữa chiếc giường xám tro cùng với một người thanh niên. Gương mặt của người đó bị làm mờ đi. Nhìn sơ qua cũng biết là cô. Gập mạnh cái laptop, cô muốn điên lên.
Sao cứ hết chuyện này rồi đến chuyện khác dồn vào cô vậy chứ. Ai, ai là người đã chơi cái trò bẩn như vậy. Cô quơ toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống.
"Á á á á" Cô hét lên, cứ hét lên như điên dại. Mệt mỏi rồi khuỵu xuống bên giường và khóc. Mất Hoàng chưa đủ với cô sao. Tại sao phải hại cô ra nông nổi này. Đời con gái của cô coi như tiêu tan.
***
Ở một nơi khác, cách nhau nửa vòng Trái Đất, tại một ngôi nhà sang trọng có hai vợ chồng rất trẻ đang mặt cau mày có với những tấm hình trên face.
"Huyên Di...con bé..." Người phụ nữ không nói thành lời.
"Em bình tĩnh đi!" Người đàn ông vuốt ve an ủi vợ mình.