Ngày hôm sau, Di từng bước, từng bước lết thân xác không còng sức sống vào trường, đây là biểu hiện thức thâu đêm đọc sách. Hôm nay cái tên kế bên nghỉ học rồi. Công nhận nó "phẻ" thiệt chứ. Cô đang ngồi suy tư xem hôm nay làm gì khi kẻ thù của cô đã nghỉ. Lấy ai ra mà chọc ghẹo đây? "Bốp" một cái đập vai trời giáng.
"Au ui" Cô nhăn mặt định quay lại tán cho kẻ nào dám ᴆụng vào người cô một cách bạo lực như vậy dính vô tường luôn cho rồi. Nhìn lại thì ra là con bánh bèo chí cốt nên cô bỏ qua. Kẻ khác toi mạng với bổn cung rồi. Kể từ ngày bị bạn gái của Hoàng "tắm" thì cô trở nên hung dữ hơn.
"Chuyện gì vậy bánh bèo?"
"Chiều cậu có đi thăm Hoàng không?"
"Không, tớ không đi, cậu về lớp đi!" làm như quan tâm nhau lắm, đi làm gì, vô trỏng ngửi mùi ê-te à? Diễm Nhi cũng không nấn ná lại lâu, cậu ấy cũng quay về lớp.
Buổi học hôm nay không có cậu ta nên mọi thứ im lìm thấy sợ. Bình thường tiết tự học sẽ um sùm vì có cái "chợ" hoạt động không mệt mỏi. Nay lớp im re, giám thị thấy cũng lạ mà không dám hỏi vì sợ khi hỏi xong nó lại ồn như mấy bữa trước.
Giờ tan trường, Huyên Di phóng như bay ra trạm xe buýt, đón xe đi về nhà, mặc dù nhà cô khá giả nhưng cô không thích "phe" của như cái bọn tiểu thư ở trường. Bọn đó chỉ thích làm màu.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô nghĩ có nên đến thăm Hoàng một chuyến không, sẵn đòi nợ luôn. Nghĩ là làm, cô lấy cái áo khoác mặc vào rồi xuống đón taxi đến bệnh viện. Đi tay không đến đó cũng kì, cô tấp vào một hàng trái cây mua vài kí cam cho cậu ta. Cho cậu ૮ɦếƭ dầm trong mớ cam này luôn.
Sau khi loay hoay hỏi số phòng thì Di đã mò lên đến được phòng 409, khẽ đẩy cửa vào, phòng này có mình cậu ta nằm, thì ra là phòng vip. Cô bước vào, cậu ta đang ngủ. Giờ nhìn kĩ thì cậu ta đẹp thế, cậu ta đâu có biết chính giây phút này cậu đã khơi gợi tế bào yêu cái đẹp của Huyên Di. Cô đứng ngắm cho đến khi Hoàng mở mắt, hết hồn, cô quay lưng lấy đĩa sắp trái cây.
"Cậu đến đây làm gì?" Hoàng hỏi nhỏ nhẹ, cái giọng sang sảng hàng ngày đâu rồi mà giờ cứ thều thà thều thào vậy chứ.
"Đến xem cậu sống hay ૮ɦếƭ. Được không?" Di trả lời cực kì sốc hông nhau, nếu bình thường cậu ta đã la oai oái thì này cậu ta chỉ cười.
"Sống thì sao mà ૮ɦếƭ thì sao?"
"Sống thì mau khỏe mà trả tiền cho tôi, ૮ɦếƭ thì tôi vái cậu đừng có mà về ám tôi. Nhìn cậu nay cũng khá hơn rồi!" Cô huých vào tay Hoàng. Cậu ta nhăn mặt. "Mà cậu làm gì cho lũ người kia đánh cậu thế?"
"Cậu thấy à?"
"Tôi không thấy thì giờ này người nhà cậu đã hốt xác cậu rồi, đừng có mơ mà nằm ở đây buôn dưa lê bán dưa leo với tôi!"
Hoàng cười ra tiếng, tôi cũng cười, lần đầu tiên hai kẻ thù ngồi nói chuyện mà cười vui vẻ với nhau đến thế. Thấy cũng lạ mà thôi cũng kệ. "Cạch" cửa phòng mở ra, bạn gái cậu ta bước vào. Cô ta nhìn Di, Di nhìn cô ta.
"Cậu đến đây làm gì?" Nhã Hà chỉ vào mặt cô. Di chụp ngón tay cô ta mà bẻ một phát, cho chừa cái thói thích chỉ trỏ.
"Tôi đến ám sát người yêu cô, được không? Nhưng cô đến rồi, phi vụ kết thúc, tôi đi về!" Nói xong, cô cầm lấy cái giỏ xách rồi bước ra khỏi phòng.
Hoàng nằm trong phòng, ánh mắt dõi theo bóng lưng đang khuất dần sau cánh cửa. Cậu bất giác nở một nụ cười không tự chủ:"dễ thương thật!"
"Ai dễ thương?" cô bạn gái của cậu đến ngồi xuống, tươi cười ỏng ẹo. Nhìn mà sởn cả gai óc. Cậu ta chẳng nói gì, quay mặt đi và nhắm mắt vờ ngủ.
Còn Di, cô ghé vào một quán trà sữa và gọi một ly cookie kem. Cô nhắn tin cho Nhi "đến quán Tea Love đi". Mười lăm phút sau, một cô gái với dáng người thanh mảnh, mặc quần bò rách đi vào.
"Nè, sao nay nổi hứng rũ ta đi trà sữa chém gió vậy?" Nhi gọi nước uống rồi ngồi cười khảy.
"Cậu dẹp cái nụ cười chó ૮ɦếƭ của cậu được không? Nhìn mà phát bực." Di ngồi hút rồn rột ly cookie. Mắt đăm chiêu nhìn xa xăm khiến Diễm Nhi cũng ngờ vực thần kinh con bạn mình có vấn đề.
Cả hai ngồi đó, im lặng hồi lâu. Bỗng trời đổ mưa, Huyên Di nổi hứng, tính tiền xong cô lôi Diễm Nhi chạy ra tắm mưa. Hai cô gái đùa nghịch dưới làn mưa khiến nhiều thanh niên đi ngang qua mà sịt máu mũi ngất xỉu.
Tối về nhà, Di bị sổ mũi, cô còn phát hiện ra nay mình tới tháng. Thật là, chiều còn tắm mưa nên giờ bụng cô đau không tả nổi. Trên hai dòng suối, dưới một thác nước, cả cơ thể chìm ngập trong đại dương bao la.
Chỉ cần hỉ mũi một cái là nước tràn bờ đê, nước lũ dâng cao. Cộng thêm ho nữa, ho lên bờ xuống ruộng, ho đến cơ thể có cơ bắp luôn. Cô hoàn toàn có thể khẳng định, mình bị cảm.
Trong khi ở đây có kẻ ૮ɦếƭ đi sống lại với "lũ" thì ở bên kia bầu trời có hai kẻ đang trao nhau những lời yêu thương đường mật. Hình ảnh chướng mắt người nhìn và âm thanh lùng bùng lỗ tai người nghe. Hoàng thì cứ nằm im cho cô ta nói, nghe bàn dân thiên hạ đồn bạn Thiên Hoàng bị điếc nên không nghe thấy cái giọng leo lẻo của cô ta.
Nói mệt mỏi thì cô ta chuyển sang màn lột vỏ cam rồi đút cho Hoàng. Cái màn này mà Di thấy thì chỉ có nước cô ói lên ói xuống. Bởi vì sao à? Bởi vì cô FA, cực kì ghét mấy đứa yêu nhau, bọn chúng sến súa vô cùng.
Hiện tại có thấy cô cũng chẳng quan tâm, cô đang ho và hỉ mũi một cách "Ⱡồ₦g lộn" ở nhà. Ho như giặc chồm tới, giờ cô đã hiểu được thế nào là ho như điên. Nước mũi thì cứ chèm nhem, chảy ra liên hồi.
"Cô ơi, cô!" Di mở cửa phòng gọi với xuống, giời ạ, giọng cô giờ đây cứ như con ngỗng đực. Nó ồ ồ nghe mắc cười kinh khủng. Cô lại ho sặc sụa và hỉ mũi ì đùng, cái cuộc chiến âm thanh đó chỉ kết thúc khi cô uống một liều thuốc.