Di Ơi! Hoàng Xin Lỗi! - Chương 03

Tác giả: Hạ Du

Bên trong nhà kho, Di đã lẻn vào và đang núp sau một đống củi lớn. Cô vẫn không biết làm sao, giờ chui ra là cô ૮ɦếƭ, không chui ra thì Hoàng ૮ɦếƭ. Còn cái tên Hoàng thối tha đó làm gì mà ᴆụng chạm đến cái tụi "đầu trâu mặt ngựa" đó vậy.
Cái bọn này sợ gì nhất? Sợ gì? Trời ơi bọn chúng sợ gì, sao bọn chúng không giống cô, cái gì cô cũng sợ hết. Nếu như vậy thì dễ xử quá rồi. "No face, no name, no number" trời ơi, ai mà làm phiền giờ này vậy trời? Cô lật đật tắt điện thoại. Mặt cô tái xanh khi thấy có một tên đang tiến về phía mình. "Nam mô, nam mô, A men, chúa Jesu, Phật Thích Ca phù hộ cho con, trời ơi, hắn mà lại đây là con ૮ɦếƭ chắc." Lời cầu nguyện của cô đã linh nghiệm, hắn đã quay lưng bỏ đi. Hú hồn, cô thở hắt. Bọn chúng cũng đã ngưng đánh Thiên Hoàng. Cô thấy tên bự bự kia nói gì đó rồi cả bọn bỏ đi. Ấy, thế cô vô đây là để xem kết cục của câu chuyện à!? Ước mơ làm Mỹ nhân cứu anh hùng coi như xong. "Ưm, đau quá!" Tiếng kêu của Hoàng làm Di giật mình, cô chạy ra khỏi chỗ nấp về phía Hoàng.
"Hoàng, Hoàng, cậu không sao chứ? Hoàng, trả lời tôi đi!" Toàn thân của cậu bê bết máu, khiến cho cô không khỏi rùng mình, cô dùng tay đỡ Hoàng dậy nhưng cậu ta nặng quá khiến cả hai té xuống muốn dập mặt.. Chiếc váy màu hồng của cô giờ đây cũng là một màu đỏ của máu. Có chúa trời mới biết cô ghét mùi máu đến cỡ nào.
"Bánh xèo, bánh xèo, cậu không sao chứ, có bị thương không? Xin lỗi, lúc nãy tớ không vào với cậu, tớ không tìm được lối vào." Diễm Nhi chạy từ ngoài vào và lí do đến trễ là không tìm được lối vào. Nghe xong Di chỉ muốn "quánh" cho con bánh bèo đó dính vô vách tường, cái cửa chình ình thế kia mà không tìm được lối vào. Lời thốt ra miệng thì cô lại nói khác:"Thôi, bỏ đi, giúp tớ đỡ cậu ta ra ngoài rồi gọi người đến giúp."
Trong lúc đỡ Thiên Hoàng đứng lên thì không tránh khỏi va chạm thân thể với nhau, tay Hoàng vô tình chạm vào иgự¢ Di. "Nè, tên dê xòm, tôi thấy cậu bị thương nên không đánh cậu nhá, bỏ tay ra khỏi иgự¢ tôi xem!" Cô hét vào lỗ tai của Hoàng mà dường như nó không có tác dụng. Cậu ta bất tỉnh nhân sự rồi. Di thở dài, người gì đâu mà nặng quá trời quá đất. Hai cô gái dìu cậu ta ra tới ngoài muốn đứt hơi luôn.
Đặt Hoàng nằm đại xuống đất rồi Diễm Nhi tức tốc gọi điện thoại kêu xe còn cô vẫn không ngừng kêu tên Thiên Hoàng. Kêu chơi thôi chứ cô biết là giờ trời có sập cậu ta cũng chẳng biết gì.Năm phút sau, xe cấp cứu đã đến và đưa Hoàng đến bệnh viện gần nhất. Cô cũng đi theo vì cũng khá lo cho tình hình của Hoàng, nhỡ cậu ta thiếu máu thì cô cũng giúp được vì cô nhóm máu O. Hoặc là đại loại những chuyện như vậy.
Nhưng hàng loạt viễn cảnh tốt đẹp lúc nãy cô suy nghĩ đều không xảy ra, duy chỉ có một điều xảy ra nhưng nó không nằm trong "top ten" những viễn cảnh ban nãy. Giờ thì cô phải lết tấm thân đi đóng viện phí, trời ạ, con nhà ai mà giờ tự dưng tốn hơn hai triệu lãng xẹt vậy.
Tại phòng cấp cứu, Di ngồi xuống ở hàng ghế chờ. Quần áo, tóc tai rũ rượi và thấm đẫm một màu đỏ của máu. Khuôn mặt buồn sầu đáng thương vì tiếc tiền mà có ai biết, đây mới gọi là cảm giác muốn khóc mà khóc không được. Lúc đó, Diễm Nhi cũng đi vào, ngồi xuống bên cạnh và vỗ nhẹ lên vai cô. Không gian im lặng không một tiếng nói, chỉ có tiếng máy móc hoạt động làm cho con người ta cứ ngỡ chuẩn bị "được" gặp tử thần.
Một tiếng, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua nhưng đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Đôi mắt cô đã ánh lên vẻ mệt mỏi vì chờ đợi. Diễm Nhi ngồi bên cạnh cũng lo lắng thay. Cả hành lang vắng ngắt bị phá vỡ bởi tiếng giày cao gót chát chúa nện xuống sàn. Cô thầm nghĩ cái con người nào mà sao nó vô duyên quá vậy không biết.
Huyên Di vừa ngước mặt lên xem là ai thì "bốp" một phát tán giáng thẳng vào mặt. Cô đứng lên, "Bốp" một phát tán nữa lại vang lên. Nhưng lần này là cô tát vào mặt của kẻ vừa mới tát cô. "Cậu có tin tôi tán cậu dính vào vách tường có muốn nạy, nạy cũng không ra không hả? Cái con điên này, sao lại tán tôi?" Hạ Di chửi vào mặt của Nhã Hà. Còn mặt của Hà thì méo mó nhìn Di. Bốn mắt nhìn nhau mà muốn trào máu họng.
"Mày đã làm gì mà Hoàng vô trổng nằm?" Vừa nói cô ta vừa chỉ chỉ trỏ trỏ vào phòng cấp cứu. Trời ạ, lạy thánh cô cũng muốn biết cô đã làm gì mà cậu ta vào trổng nằm mà hiện tại cô chỉ biết cô đã tốn tiền lãng xẹt nè.
"Tôi còn không biết tôi đã làm gì cậu ta mà cậu ta chui vô trỏng nằm thở oxi nữa. Cậu muốn biết thì đợi cậu ta tỉnh dậy mà hỏi. Nhớ nói với cậu ta trả tôi tiền viện phí hai triệu tôi mới đóng lúc nãy!" Nói xong một tràn, Di nắm tay Nhi lôi đi, thật là bực bội mà còn gặp gì đâu không. Nay ngày gì mà số xui dữ "dậy" không biết.
Về đến nhà, Di tắm rửa rồi quăng cái đầm máu me đó vô sọt rác. Nhìn là phát gớm, có lấy cái đầm làm vải lót ổ cho chó nhà cô nằm thì nó cũng chê. Cô thả người lên chiếc giường màu xám tro êm ái, mình mẩy đau nhức vì phải đỡ Thiên Hoàng từ trong nhà kho ra ngoài. Thật tình, tại cậu ta mà cô mất toi ngày đi chơi, còn mất tiền lãng xẹt. Cô quơ lấy điện thoại nhấn một dãy số, đầu dây bên kia đã được kết nối:
"Mẹ, mẹ gửi về cho con mấy mẫu thời trang mới nhất đi, con hết đồ mặc rồi! Dạ không, mọi thứ bên đây vẫn ổn. Tiền vẫn còn mà. Dạ, tạm biệt mẹ!" Cô gọi điện thoại nhờ mẹ gửi thêm quần áo, thật tình những lúc bực bội cô chỉ biết gọi cho mẹ và nói những câu vô vị ấy. Mẹ và ba cô có công ty ở nước ngoài nên qua bên đó làm việc suốt. Gia đình cô đã từng có ý định qua đó định cư nhưng bản thân cô thì muốn ở lại đây, ba mẹ chiều ý nên để mình cô ở lại. Nghe chuyện là thấy bậc phụ huynh nhà cô quan tâm cô phết.
Còn cái tên Hoàng dở dở ương ương đó sống ૮ɦếƭ sao rồi? Cô lấy chân gác trán à lộn cô lấy tay gác trán suy nghĩ. Cậu ta mà ૮ɦếƭ thì cô sẽ cắn rứt lương tâm vì đã nhìn cậu ấy bị đánh mà không giúp được gì. Cậu ta sẽ về mà ám cô. Cô thì nổi tiếng trời không sợ, đất không sợ còn lại sợ hết. Nhưng suy cho cùng cậu ta cũng phải hiểu cho cô, thân nữ nhi mong manh yếu đuối thì làm được gì? Xông pha chạy ra cho chúng đánh à? Cậu ta thân thể cường trán "mười bảy bẻ gãy sừng trâu" mà còn nằm bẹp dí dưới đất khi bị chúng đánh.
Tại một nơi khác, Anh Hoàng đã vượt qua cơn nguy hiểm, mọi thứ chỉ còn chờ cậu ta tỉnh lại. Tiếng máy đo điện tim vẫn cứ kêu "tít tít" đều đều. Âm thanh không to không nhỏ nhưng cũng đủ làm áp lực với người khác.
Ánh chiều tà len lỏi qua cửa sổ phòng bệnh, chiếu lên gương mặt điển trai của Thiên Hoàng càng làm cho cậu ấy có một vẻ đẹp yêu mị, khó mà có cô gái nào không khỏi rung động nhưng hình như trừ Huyên Di ra. Hoàng sở hữu một gương mặt lai Tây, đôi lông mày rậm, chiếc mũi cao cùng với đôi môi mỏng, thật là một vẻ đẹp hoàn hảo.
Cậu ta ngủ, Di bên đây cũng nằm há mồm ngủ như bị thiểu năng sau một hồi cật lực phân tích tình huống mà cô dựng lên. Cô đang ngủ rất ngon thì "cộc cộc cộc". Cô lật đật mở mắt, trong truyện kinh dị cô đọc thì một cô gái ở nhà một mình, tiếng gõ cửa vang lên ba hồi, cô gái tiến lại mở cửa, bỗng một cách tay lạnh lẽo Ϧóþ cổ cô gái cho đến khi cô gái tắt thở.
Không được, cô không thể nào ૮ɦếƭ trẻ như vậy, điều tốt nhất là hỏi xem ai ở ngoài:"Ai vậy?" Cô hỏi, tay thì run cầm cập. Ôi lạy thánh lần nữa, sao không ai trả lời vậy? Cô có nên ra hay không? Chẳng lẽ ngồi đây?
"Ai vậy?"
"Cô chủ, xuống ăn cơm."
Giời ạ, thì ra là cô giúp việc, cô ấy có cần đóng truyện kinh dị ban...chiều hay không? Làm cô đứng tim. Đứng lên bước ra, vừa mở của phòng đã nghe thấy mùi thức ăn thơm phức.
Cô tung tăng ngồi xuống ăn uống ngon lành, cứ như cô bị bỏ đói vài thế kỉ trước. Kệ, có thực mới giựt được đạo, ai nghĩ cô ૮ɦếƭ đói cũng được, cô không quan tâm. No trước rồi tính gì thì tính.
Ăn uống no nê xong xuôi, cô lại lên phòng, cái phòng này được coi là giang sơn bí hiểm của cô, nó tàn trữ nhiều thứ mà người ta không ngờ đến. Cô đứng dò thời khóa biểu ngày mai, hả, mai kiểm tra hai môn, cô chưa học bài. Thôi kệ, khỏi học, ăn may thôi. Cô lại lăn đùng ra với mớ tiểu thuyết ngôn tình mới "tậu".
Thật là, chừng nào cô mới gặp được soái ca đây? Mặc dù cô thích sống thật hơn là sống ảo nhưng đôi lúc cô cũng cần vài phút "ảo tưởng sức mạnh".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc