“Em tuyệt tình với anh như vậy sao?”
“Quan hệ chúng ta chỉ là người dưng, không còn là vợ chồng nên tôi tuyệt tình hay không anh phải rõ chứ?”
Sau khi trải qua cuộc hôn nhân tan vỡ, đáng lẽ ra Tầm Thu sẽ tuyệt tình hơn nữa chứ không phải lúc cứng lúc mềm đối diện với hắn như thế này.
Nhưng cô làm gì có can đảm đó đây, cô làm sao mà nỡ từ chối với người đàn ông này khi vài tiếng trước hắn đã mặc kệ cơn bệnh đang hành sốt mình rồi chạy đến đây để cầu chút hơi ấm cho qua cơn lạnh run người của mình.
Bắc Tri thừa biết cô là người dễ mủi lòng mà, hắn đánh thẳng vào tâm lý khiến cô không thể khước từ được mà!
Dưới sự cứng rắn không có chút cảm thông thương xót của Tầm Thu, Bắc Tri cuối cùng cũng phải chấp nhận cách đuổi thẳng mặt của cô mà lặng lẽ đứng dậy ra về.
Cơn choáng váng vẫn còn chưa dứt nhưng phải cố vờ như mình đang ổn, hắn chống tay lên sô pha đứng dậy, cầm vội chiếc áo khoác được đan bằng len đã nhạt màu lên rồi bước đi.
Cô vẫn nhận ra chiếc áo đó, nó là món quà giáng sinh mà cô đã đan tặng hắn vào năm đầu tiên cả hai kết hôn với nhau, không ngờ hắn lại mang nó đến đây để gợi nhớ lại kỷ niệm xưa.
Tầm Thu buông bỏ, cũng chỉ là chiếc áo ấm trong lúc mình rảnh rỗi nên đan thôi, không phải do cô vì hắn mà làm nó rồi tặng đâu.
Bước chân Bắc Tri bước ra khỏi cửa, hắn chần chừ không muốn bước đi, cảm giác rằng đôi chân này ngày một nặng nề và chỉ muốn dừng chân tại địa điểm này để nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc khi chủ nhân nơi này lại không hoan nghênh hắn đến rồi.
“Bắc Tri.”
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Bắc Tri vội quay đầu lại nhìn cô mang theo sự chờ mong:
“Anh nghe đây.”
“Trả chìa khoá dự phòng cho tôi, nhà tôi không phải nơi anh có thể tự nhiên đến rồi đi.”
Tầm Thu nhớ rồi, căn nhà thuê này có hai chìa khoá, một chính và một phụ. Mấy ngày trước lúc Bắc Tri chở cô đến đây để nhận nhà sau khi từ toà án trở về thì chìa khoá dự phòng lại biến mất. Cô cứ nghĩ rằng mình làm rơi mất, nhưng sự thật là do Bắc Tri đã lén lút cầm đi mất, vì thế mới có chuyện hắn có mặt tại nhà mình mà cô không hay biết thế này.
Tay cô chìa ra trước mặt hắn, nhìn gương mặt vặn vẹo không muốn trả vật lại cho chủ, cô lặp lại:
“Đưa cho tôi.”
“Anh… có thể giữ không. Lỡ như em xảy ra chuyện gì, anh có thể đến.”
“Miễn là không phải ở bên cạnh anh thì tôi sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì cả.”