"Bắc Tri, tôi thích hoa gì?"
"Hoa Thanh Lương Trà."
"Đó là loài hoa Lại Thanh Ái yêu thích. Anh chưa bao giờ hỏi tôi thích hoa gì cả..."
Không gian bỗng dưng rơi vào im lặng, nụ cười vừa hé của Bắc Tri chợt tắt, cứng đơ vài giây.
Khác với vẻ mặt của Bắc Tri, Tầm Thu chậm rãi vươn ý cười trên đầu môi, cảm giác tư vị trong miệng mình thật đắng, thật chát.
Nhìn người khác rơi vào sự lúng túng và hố sâu mình tạo dựng nên không làm cô vui vẻ, nó chỉ khiến cô cảm thấy bản thân mình đang hỏi những câu ngớ ngẩn dư thừa mà thôi. Ngớ ngẩn dư thừa với một người đàn ông chưa hề đặt cô lên vị trí hàng đầu, như Bắc Tri vậy.
Vậy cô còn muốn hỏi để làm gì? Chẳng phải cô đang ôm mộng hi vọng rằng hắn sẽ âm thầm biết đến sở thích của cô, biết rằng cô rất thích hoa Diên Vĩ sao?
Tầm Thu nhận ra cô thật là khờ mà.
Bắc Tri trở nên cuống cuồng, đáy mắt dâng lên niềm lo lắng bất an. Chẳng lẽ hắn lại nhớ lầm sao?
"Thu, anh... có lẽ đã nhầm lẫn rồi, anh, anh..."
Hắn luôn thấy cô chăm sóc nó rất cẩn thận, cô còn khen hoa thơm, hương vị thanh tao thuần khiết, cô từng nói cô thích hoa giống như hắn...
Một lần nữa, hắn lại thấy gương mặt đó của cô rồi, hắn thấy cô đã thất vọng chồng chất thất vọng rồi. Mọi thứ dường như rơi vào ngõ cụt không thể cứu vãn được nữa.
"Bắc Tri, tôi nhớ anh thích hoa Thanh Lương Trà, anh từng mua một chậu đặt trên bàn ngày ngày chăm bón cẩn thận. Đáng lẽ ra anh không nên lải nhải về sự xuất hiện của chậu hoa đó với tôi, đáng lẽ ra anh nên im lặng để tôi có thể lầm tưởng rằng đó là sở thích của anh, là loài hoa anh yêu thích nên tôi mới thích theo anh."
"Không phải là anh nhầm lẫn, mà là anh chưa bao giờ hỏi tôi, tôi cũng chưa bao giờ nói với anh."
"Là hai chúng ta đang tự lừa dối nhau, mọi việc là như vậy đấy."
Chúng ta vẫn hay nói câu, yêu ai yêu cả đường đi hay sao? Bắc Tri nói thích hoa Thanh Lương Trà, Tầm Thu yêu hắn đương nhiên sẽ nói thích hoa Thanh Lương Trà cùng với hắn rồi!
Đáng trách không?
Đáng trách!
Trách Bắc Tri vô tâm vô ý chỉ nghĩ đến việc Tầm Thu nói thích hoa Thanh Lương Trà thì hắn cho rằng cô thật sự thích loài hoa đó. Trách Tầm Thu che giấu cảm xúc của bản thân mà không dám nói thẳng với hắn rằng mình thích hoa Diên Vĩ.
Cả hai đều ngấm ngầm cho rằng đó là sở thích của đối phương rồi tự lừa dối mình suốt bao năm tháng qua, bây giờ trách ai được ngoài họ đây?
Cho đến một ngày, Tầm Thu thấy được tấm thiệp in hình hoa Thanh Lương Trà kèm theo một bông hoa khô kẹp vào giấy, nội dung gửi cho cô gái tên Lại Thanh Ái vào bốn, năm năm trước, đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn giữ lấy bên mình đủ để hiểu nó quan trọng với hắn như thế nào mà...
Bất chợt Tầm Thu cảm thấy sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn ứ lại chẳng thể cất lời, cô tự hỏi mình bị làm sao thế này? Mình lại yếu lòng với những suy nghĩ vẩn vơ hay sao?
"Tầm Thu, anh xin lỗi."
Vẫn là ba từ "anh xin lỗi", hắn không thể nói được câu nào đó hay ho hơn sao?
"Bắc Tri, anh hết sốt rồi nên tự bắt xe về nhà đi, đừng dây dưa làm phiền đến tôi nữa."
"Cho anh ở đây đến sáng anh sẽ về, được không?"
"Nếu anh không đi thì người đi là tôi."
Bắc Tri có chút bất ngờ nhìn cô, môi cố nở một nụ cười mà chỉ toàn là sự chua chát:
"Em tuyệt tình với anh như vậy sao?"
"Quan hệ chúng ta chỉ là người dưng, không còn là vợ chồng nên tôi tuyệt tình hay không anh phải rõ chứ?"