Đều Là Vì Em - Chương 05

Tác giả: Lệnh Túc

“Chúng ta đã ly hôn rồi, Bắc Tri…”
“Đoạn tình cảm ngắn ngủi này, không thành đôi cũng đành thôi.”
Phải rồi, đâu ai có thể ép chính mình vào khuôn khổ của tình yêu đâu chứ?
Cho dù ta có ép chặt đối phương như thế nào đi nữa thì chỉ có thể ép được họ về mặt tinh thần lẫn thân thể, nhưng ta không bao giờ khiến tâm trí lẫn trái tim họ hướng về mình trong sự tự nguyện được, mãi mãi không.
Đã từ rất lâu rồi, Tầm Thu nghe được một lời từ người mẹ quá cố của mình, bà kể về gã đàn ông bội bạc rằng khi mà bà yêu một người không yêu mình giống như câu:
Khi ta nồng cháy hết mình cùng với tình yêu rực lửa thì họ sớm đã cháy lụi cùng với đống tro tàn rồi.
Bây giờ cô thấy nó thật đúng. Dù cô có góp lửa bao nhiêu lần đi nữa thì cũng nhận lại cái hắt nước tựa như vô tình của hắn vậy.
Cô mệt rồi, cô muốn là Tầm Thu, cô muốn là chính mình. Cô không cần phải đóng giả làm một cái bóng để níu giữ bước chân của Bắc Tri nữa, cứ đến đây thôi.
Mỗi lần Tầm Thu hạ quyết tâm như thế y như rằng Bắc Tri sẽ làm những điều khiến cô nở nụ cười mà quên đi thực tại. Là cái cảm giác tức giận cũng không được mà giữ trọn niềm vui cũng không xong, chỉ có thể khiến hai trạng thái đối lập ấy từ từ dung hòa vào nhau rồi cô lại để nó trôi đi mất từ lúc nào không hay.
Cảm giác vừa đấm vừa xoa như thế này Tầm Thu không chịu được.
Không gian rơi vào trầm lặng, bên ngoài trời đã đổ cơn mưa, xung quanh bắt đầu hạ nhiệt độ, đã hơn ba giờ sáng rồi.
Tầm Thu ngồi bên cạnh ghế sô pha, ánh mắt mở to nhìn lên trần nhà, cô không thể ngủ được. Lần đầu tiên cô bị mất ngủ như thế! Một phần cũng do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, ít ra nên để đầu óc thảnh thơi một chút, không thì hỏng lúc nào cô chẳng hay được.
Tiếng người bên cạnh thở hắt từng cơn, Bắc Tri trở mình, không ngừng ho khan khiến Tầm Thu bừng tỉnh, cô ngồi dậy, rót ly nước ấm đưa đến cho hắn:
"Uống chút nước đi."
"Khụ... cảm ơn, cảm ơn em."
Bắc Tri nhận lấy ly nước uống vội, hai tay run run không cẩn thận sơ ý làm đổ lên ống quần, may rằng hắn kịp thời cầm lại suýt nữa thì đổ ra khắp sàn nhà.
Tầm Thu nhìn Bắc Tri, hắn vẫn còn bệnh nên sức khỏe hơi yếu, cô không trách vậy.
"Anh có thể tự lo cho mình được không vậy?"
"Xin lỗi, anh quen có vợ... à, có em ở bên rồi."
"Anh đừng có suốt ngày giống như một đứa trẻ đòi mẹ được không?"
"Anh không có..."
Giống như một đứa trẻ chỉ biết cúi đầu xin lỗi dạ thưa, cô không biết nên khóc hay cười nữa.
"Anh nói anh yêu tôi đúng không?"
Bắc Tri mím môi, gật nhẹ đầu đáp. Ánh mắt ngước lên nhìn cô cùng với sự mong đợi.
"Bắc Tri, tôi thích hoa gì?"
"Hoa Thanh Lương Trà."
"Đó là loài hoa Lại Thanh Ái yêu thích. Anh chưa bao giờ hỏi tôi thích hoa gì cả..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc