"Vợ à, anh không muốn xa..."
"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu đây? Tôi là vợ cũ, là vợ cũ của anh đó anh có hiểu không?"
Tầm Thu dùng sức lực chút cỏn con cuối cùng của mình quát vào mặt Bắc Tri, cô cố ý nhấn mạnh hai từ "vợ cũ" với hắn, muốn hắn phải ghi nhớ rằng quan hệ hai người chỉ là người cũ của nhau mà thôi.
Không có lý do, không có nguyên nhân gì để hắn gọi cô là vợ nữa.
Bắc Tri, hắn có hiểu rằng cô đã cắn răng chấp nhận mọi thứ khó khăn như thế nào không? Tại sao hắn lại gọi cô chứ? Hắn gọi cô để gợi nhớ những điều gì cơ chứ?
Nó không hề đáng!
Đôi tay Bắc Tri khựng lại trong không trung, hắn sững người, cảm giác đôi bàn tay trống rỗng vừa bị hất đi, cảm giác lúc ấy sẽ như thế nào?
Thất vọng, bất lực, có chút tổn thương cùng trống vắng.
Tại sao cô lại khước từ hắn như thế chứ? Hắn có điểm nào không vừa ý cô sao? Hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì hay sao?
Một cảm giác sợ hãi tột cùng dâng lên trong lòng Bắc Tri, hắn run rẩy khụy xuống, cả thân thể lảo đảo nhờ vào một tay chóng đẩy lên trên tường mới không ngã.
Tự bao giờ, Bắc Tri đã quỳ trước Tầm Thu một cách hèn mọn để mủi chút lòng yêu thương cuối cùng.
“Em là… vợ anh, là vợ anh, là vợ của anh. Không phải vợ cũ.”
Chẳng phải mọi người thường nói rằng điều gì quan trọng phải nói tận ba lần sao? Hắn muốn nói thật nhiều thật nhiều thật nhiều, hắn muốn cô hiểu được lời nói của mình, không chút sâu xa không chút nghĩ ngợi, nó chỉ đơn giản rằng hắn đã thật sự coi cô là vợ mình mà thôi!
Nhưng sao, cơn đau đầu lại ập đến bất ngờ như thế?
Hắn cảm thấy choáng váng, rồi ngã xuống đất lúc nào chẳng hay, hắn vẫn mơ màng gọi tên Tầm Thu.
Bắc Tri thấy được gương mặt hoảng sợ lo lắng của cô, có phải cô cũng có chút thương xót cho hắn đúng không?
“Tầm Thu, đừng… đừng buông tay anh.”
Trong cơn sốt cao gần ba mươi chín độ, Bắc Tri vẫn gọi tên cô một cách thâm tình, điều này làm lòng Tầm Thu có chút rung động, chỉ một khoảnh khắc ngắn thôi cũng đã làm cô cảm thấy hắn thật sự cần mình, hắn thật sự không muốn xa mình, hắn… hắn có yêu mình không?
Tầm Thu gạt vội nước mắt, cô đỡ hắn dậy dìu đến sô pha gần đó, chỉ là do hắn có bệnh từ nhỏ nên mới tổn hại sức khỏe như vậy, thế mà dám một mình đến nhà của cô, hắn không sợ gặp bất trắc gì hay sao?
Phải rồi, cô còn nhớ hắn từng liều mình bị thương mà ôm lấy Lại Thanh Ái từ vụ tai nạn mới dẫn đến căn bệnh hiện tại mà. Chỉ là hắn lại sợ cô sẽ bỏ rơi hắn giống như cô ta nên hắn mới làm như thế thôi!
Thật là xấu hổ, cô lại tự ảo tưởng bản thân mình quan trọng.
Tầm Thu lặng lẽ ngồi bên cạnh Bắc Tri, ngón tay lướt khẽ qua mái tóc ngắn mượt vẫn còn ẩm mồ hôi của hắn, thật nhẹ, cũng thật đau.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, Bắc Tri…”
“Đoạn tình cảm ngắn ngủi này, không thành đôi cũng đành thôi.”