"Bắc Tri, anh chỉ sợ cảm giác bị bỏ rơi thôi, anh sợ rằng sẽ bị tôi bỏ rơi giống như Lại Thanh Ái năm đó thôi!"
"Không phải, anh..."
"Anh không hề yêu tôi, người anh yêu chỉ có Lại Thanh Ái!"
Phải hay không thì trong lòng cả hai đều hiểu rõ, đúng chứ?
Tầm Thu không thể cứ chìm đắm trong sự ngọt ngào của Bắc Tri vì đó chỉ là ảo giác của cô tạo ra rằng hắn yêu mình nên mới như thế!
Cũng như Bắc Tri, hắn không thể vì cảm giác của người trước mà đối xử với người sau trong sự âu lo cùng sợ hãi, hắn không thể nào ví cô như Lại Thanh Ái mà sửa chữa lỗi sai của quá khứ được!
Nhìn xem, gương mặt sợ sệt của Bắc Tri khiến cô nghĩ mình mới là người quá đáng trong chuyện này, nhưng thật ra nguyên nhân chẳng phải nằm ở người chồng cũ này sao?
Bắc Tri cúi đầu, mất một lúc sau hắn mới đáp lại, giọng khò khè nghẹt mũi gằng từng tiếng:
"Anh... yêu em, không phải... Lại Thanh Ái."
"Nhìn thẳng vào mắt tôi, Bắc Tri."
Hắn im lặng, bàn tay run rẩy bắt lấy đôi tay cô cùng với sự cầu xin khẩn thiết:
"Anh thật lòng với em mà Thu. Những lời anh nói đều là thật."
Ánh mắt cô lơ đễnh nhìn vào khoảng không trước mắt, cô nghe tiếng thở gấp gáp của hắn, nghe lời hắn nói mơ hồ làm sao.
Vốn dĩ ngay từ đầu cả hai đều đã lừa gạt nhau rồi thì làm gì có chuyện thật lòng với đối phương?
"Bắc Tri, đủ rồi. Đến đây là đủ rồi."
"Anh... anh không hiểu?"
Tầm Thu rút tay mình khỏi tay của Bắc Tri, cô nâng hai tay lên áp vào má hắn kéo hắn lại gần bắt buộc hắn phải đối diện với mình, cô lặp lại một lần nữa:
"Nói, nói anh yêu Tầm Thu chứ không phải Lại Thanh Ái, nói đi!"
"Anh..."
"Anh không dám nói đúng chứ?"
"Anh yêu... yêu..."
Đôi đồng tử hắn co lại hết cỡ, đối diện với cô khiến hắn áp lực lắm sao? Khiến hắn khổ sở khi nói ra những lời đó lắm sao?
Sự rụt rè cùng với vẻ mặt ấp úng của Bắc Tri cũng đủ để Tầm Thu hiểu rồi. Cô đã hiểu câu trả lời thật lòng của hắn rồi.
Những câu nói yêu đều phát ra từ sau lưng, từ trong bóng tối, từ trong sự mờ nhạt dưới ánh đèn pha lê, chưa bao giờ hắn đối diện nói lời yêu cô cả, Bắc Tri hắn chưa bao giờ dám như thế cả...
Cô buông tay rời khỏi má hắn, vội xoay người múc cháo vừa chín đến ra bát, Tầm Thu giữ cho giọng mình bình thường nhất có thể để xua tan bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ này.
"Anh còn sốt, ra ngoài ăn chút đi, sau đó bắt xe về nhà."
Bắc Tri nhìn bàn tay cô rời đi trong sự thất vọng, bản thân hắn lại bất lực, nghe giọng điệu cô đang muốn đuổi mình đi liền vội vàng cất tiếng gọi cô:
"Vợ à, anh không muốn xa..."
"Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu đây? Tôi là vợ cũ, là vợ cũ của anh đó anh có hiểu không?"