Những điếu thuốc trong phòng ngủ ngày càng nhiều, gạt tàn thuốc cũng đầy là thuốc lá.
Căn phòng ngăn nắp trước kia bị thay thế bởi một sự hỗn độn. Người ta chỉ thấy một Minh Vũ bơ phờ, ít cười ít nói. Không những thế, anh còn \'\'lạnh\'\' hơn lúc trước nhiều lần.
Người ta cũng hiểu ngay, thời gian vắng Đông Nhi, Minh Vũ chẳng làm được trò gì ra hồn.
Người giúp việc cũng thường xuyên bị giật mình bởi những tiếng động trên phòng Minh Vũ, họ chỉ biết nhìn nhau lo lắng cho vị thiếu gia duy nhất của nhà họ Đằng.
***
Dựa đầu vào vai Tử Thông, Ái Lan chốc chốc lại ngọ nguậy chẳng chịu yên. Nắm tóc cứ chọc chọc vào cổ Tử Thông khiến anh ngứa ngáy, hung tàn đẩy mạnh Ái Lan ra xa:
- Không ngồi yên được à??
Ái Lan sửa lại tư thế ngồi, rồi đưa đôi mắt chớp chớp kiểu vô tội nhìn Tử Thông. Nhận cô chỉ nhận lại được cái trừng mắt lạnh nhạt của Tử Thông.
- Em thấy khó chịu, anh đi mua giúp em vài viên thuốc được không?
- Em lắm chuyện thật! Được thôi, đi thì đi! - Tử Thông vùng đứng dậy, với tay lấy cái áo vest mặc vào người, anh chậm rãi bước ra khỏi nhà.
Ái Lan ngó nghiêng nhìn theo Tử Thông cho đến khi đi khuất dạng, cô mím môi nở nụ cười đắc chí khi dụ được Tử Thông ra khỏi nhà. Cô hấp tấp chạy băng qua mấy bậc cầu thang dài ngoằng dẫn đến căn phòng quen thuộc của mình. Cái nỗi mơ hồ chóng vánh trong cô lại trỗi dậy cùng sự tò mò. Rốt cuộc thì trong ấy có gì?
Bàn tay trắng nõn từ từ chạm vào nắm cửa. Một chút lo sợ, nhưng cái tò mò lại hối thúc cô mở nó ra.
Khi cánh cửa vừa hé mở, trước mắt Ái Lan lại là một thân hình nhỏ bé, gương mặt hiền lành tựa hồ thiên sứ đang an giấc ngủ trên chiếc giường gỗ bóng loáng, trong tay lại còn đang ôm chặt lấy con thú bông yêu quý của cô.
Ái Lan**+**́m thốt lên thành tiếng, nhưng cô kịp thời dùng tay bụm miệng chính mình lại để giữ sự yên tĩnh. Không hiểu vì sao, nhưng khi cô bắt gặp cô gái ấy thì cô lại không muốn làm phiền.
Là vì gương mặt xinh xắn kia?
Hay vì Ái Lan quá bất ngờ mà không nói thành lời?
Ái Lan tiến đến mỗi lúc một gần hơn, lúc này cô mới nhìn thật kĩ được gương mặt đó. Gương mặt trắng hồng không có một chút tì vết, da dẻ lại hồng hào mịn màng như da em bé. Ái Lan cô lại thấy ngưỡng mộ vẻ đẹp đó khi mà ánh sáng ngoài cửa sổ kia hắt vào, len lỏi qua từng kẽ tóc của Đông Nhi.
Đông Nhi khẽ cựa mình, cô nheo nheo mắt khi bị ánh nắng ngoài kia làm phiền. Đông Nhi cau mày rồi đưa tay dụi dụi mắt như trẻ con, tay còn lại vẫn ôm khư khư con gấu bông.
- Con gấu bông ấy là của tôi!
Đông Nhi hốt hoảng ngồi bật dậy như lò xo. Cô gái vừa cất tiếng nói đang ngồi kế bên giường nơi cô đang nằm. Không khỏi ngạc nhiên và lo lắng, Đông Nhi dời con gấu ra sau lưng mình, rồi đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn con người kia.
- Cô không định trả nó lại cho tôi sao? - Lần nữa Ái Lan đánh giọng lên tiếng, cô nghiêng nghiêng cái đầu đợi chờ hồi âm từ bên kia.
Vừa nhìn Ái Lan dè chừng, Đông Nhi vừa từ từ đưa con gấu bông ra xem nhưng không để nó gần trong tầm tay với của Ái Lan. Hết nhìn con gấu, Đông Nhi lại đưa mắt nhìn Ái Lan lần nữa nghi hoặc:
- Có thật nó là của chị không?
- Thật sao không!! Trả cho tôi đi! - Ái Lan mỉm cười gượng, sau đó cô xòe bàn tay ra giữa không trung, tiếp tục chờ đợi con người lạ mặt kia trả lại.
- Vậy... chị cho tôi về nhà đi, tôi sẽ trả nó lại cho chị!!! - Mạnh bạo nói lớn, Đông Nhi lại lôi con gấu ra phía sau giấu kĩ. Cô chau mày tỏ vẻ cương quyết.
Phải rồi, mục đích của cô là ra khỏi đây mà!! Có tặng cho cô gái kia hàng ngàn con gấu để cô được thoátkhỏi đây Đông Nhi cô cũng bằng lòng.
Ái Lan trơ tráo nhìn Đông Nhi chằm chằm. Vì vừa lúc nãy thôi, cô bé này còn e dè ngượng ngập, nhưng bây giờ thì trái ngược hoàn toàn, y hệt như một loài thú dữ muốn được thả tự do. Nhưng nguyên nhân là gì cơ chứ?!
- Muốn về thì cô tự về, việc gì phải đợi tôi cho!!
- Tử Thông nhốt tôi!! Mặc dù tôi không biết chị là ai, nhưng chị làm ơn hãy cho tôi về với Minh Vũ!!
- Minh Vũ? Chẳng phải đó là thiếu gia tập đoàn Mafia P&R sao? - Nghệch mặt ra khi chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Ái Lan vẫn đủ thông minh để hiểu ra người yêu cô đã phạm phải tội tày trời như thế nào. Chưa kể còn phản bội cô, giấu giếm một đứa con gái khác trong nhà. Bỗng dưng cổ họng Ái Lan nghẹn ứ lại, khóe mắt lại thấy cay cay.
- Đúng!! Đó là chồng tôi, chị cho tôi về với anh ấy đi!! - Buông thõng con gấu bông trong tay, Đông Nhi quên lẳng đi mà chộp lấy cánh tay của Ái Lan lay lay mạnh thúc giục.
- Tử Thông sẽ Gi*t tôi mất!!... - Ái Lan gỡ nhẹ bàn tay Đông Nhi ra khỏi cánh tay mình, rồi nở nụ cười an ủi, vì ngay chính cô cũng không giúp được gì cho Đông Nhi. Cô muốn ở đây lâu hơn, nhưng thời gian lại không cho phép. - ... Có lẽ Tử Thông sắp về, tôi phải xuống dưới nhà ngay bây giờ!!
Nói rồi Ái Lan xoay người bước đi, để lại Đông Nhi với vô số sự hụt hẫng.
Đông Nhi bật khóc thành tiếng. Thế là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi đây cũng tiêu tan. Tại sao ông trời lại hay trêu ngươi cô như vậy? Tại sao chúa không giúp cô?
Những giọt nước mắt rơi lã chã cả gương mặt trắng hồng, thấm đẫm cả chiếc nệm. Con gấu bông nằm lăn lóc trên giường được cô siết chặt vào lòng, đau đớn.
Đó cũng là lúc Ái Lan khóa cánh cửa gỗ lại...
...
Bần thần bước từ trên tầng hai xuống, Ái Lan chẳng buồn nhìn đường đi, mặc dù đôi mắt vẫn hướng về phía trước. Cái hình ảnh cô bé thiên sứ bật khóc lại hiện về trong cô, hầu như chiếm toàn bộ cảm xúc và nắm gọn cả suy nghĩ.
Ái Lan mệt mỏi thả người xuống ghế sofa, bất giác cô thở dài. Ít ra khi cô yêu Tử Thông, cô vẫn còn được bên cạnh anh mỗi ngày.
- Đã khỏe hơn chưa?
Ngẩng đầu nhìn lên, Ái Lan bắt gặp Tử Thông đã đứng trước cửa. Anh ném bịch thuốc về phía cô, lạnh nhạt cất tiếng:
- Uống ngay giùm tôi đi!
Đón lấy bịch thuốc từ Tử Thông, Ái Lan vẫn mỉm cười mãn nguyện, dù cho hành động Tử Thông đối xử với cô là hơi тһô Ьạᴏ.
Cô vẫn luôn tự hỏi, liệu đó là tình yêu hay là mù quáng?
- Cảm ơn anh!
- Không cần cảm ơn, không ૮ɦếƭ là được rồi!! - Cọc cằn đáp trả, Tử Thông vò vò mớ tóc rối. Anh ngáp dài, chẳng thèm lấy tay che miệng cho phải phép, chỉ biết cắm đầu đi lên phòng mà chẳng đoái hoài gì tới Ái Lan.
Ái Lan lại thấy chạnh lòng, nhưng sau đó cô không buồn. Ái Lan cho bich thuốc vào túi xách cẩn thận, xem như đó là món quà mà Tử Thông tặng cho cô.
***
- Thiếu gia!! Đã tìm thấy nơi của Tử Thông!! - Tên cận vệ với bộ vest đen quen thuộc hối hả chạy vào, thở không ra hơi, mồ hôi lại nhễ nhãi, anh vẫn cố gắng nói cho trọn vẹn câu chữ. Vừa dứt lời, anh thở hì hộc, nhưng vẫn giữ được nét nghiêm nghị của một Mafia, nhất là khi đang đứng trước con người tựa như quỷ dữ.
- Tốt lắm, chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Chúng ta phải tiến hành nhanh chóng!! - Đan các ngón tay vào nhau, Minh Vũ ngả lưng ra ghế. Phong thái vẫn điềm đạm như thường, pha chút tiếng nói lạnh cóng làm rởn hết da gà người nghe. Minh Vũ nhếch môi tỏ vẻ hài lòng, nụ cười thoáng chốc thoắt ẩn thoắt hiện trên môi anh ngạo mạn.
Người cận vệ cung kính cuối đầu rồi lui người ra ngoài, sau khi đã đóng cánh cửa một cách nhẹ nhàng.
Minh Vũ lại châm thêm điếu thuốc đưa lên môi. Anh hít một hơi dài rồi phả ra một làn khói, làn khói ấy tồn tại được vài giây ngắn ngủi rồi cũng tan theo không khí. Anh nheo nheo đôi mắt màu hổ phách nhìn trân trân vào khoảng không gian vô định phía trước, lòng thầm rủa cái tên dám bắt mất Đông Nhi của anh. Nhưng đôi môi lại vẫn mỉm cười bằng nửa miệng bởi một đường cong hoàn mĩ.