Đổi mới
- Các cô sẽ có thêm nhiệm vụ huấn luyện thêm cho Đông Nhi ngoài giờ huấn luyện của ba tôi!! - Hít một hơi thật sâu, Minh Vũ nheo đôi mắt nhìn hai chị em sinh đôi nhà họ Gia.
- Nhưng thiếu gia... tập nhiều như vậy, tôi e sức khỏe của thiếu phu nhân không cho phép!
- Tôi đã quyết định rồi! Giờ thì hai người có thể về phòng ở cuối hành lang! - Minh Vũ nhướn mày, buông câu nói chắc nịch với thanh âm trầm khiến rợn gáy.
Minh Vũ lấy lại thế ngồi cho thoái mái hơn, rồi đưa tay sang bên cạnh nhấn đầu Đông Nhi xuống, hôn lên mái tóc màu hạt dẻ của cô, cảm giác từ mùi hương của mái tóc ấy lại khiến anh cảm thấy bình yên đến lạ.
Đông Nhi hoàn toàn bị động, theo cái lực kéo của Minh Vũ, người cô từ từ hơi khom xuống, cô đứng yên cho Minh Vũ hôn lên tóc mình trước ánh mắt ngượng ngùng của Gia Cát và Gia Lương.
Sau khi để cho Minh Vũ thõa mãn được nụ hôn trong lòng mình, Đông Nhi cô khẽ vuốt lại mái tóc.
- Con \'\'mèo\'\' này cũng về phòng luôn đi!
Đóng nhẹ lại cánh cửa cứ như người mất hết sức lực, Đông Nhi lại thấy lo. Ngày mai cô phải lao vào cuộc huấn luyện của Đằng lão gia. Tất nhiên là cô hiểu vì sao Minh Vũ muốn cô tập thêm ngoài giờ, thế giới Mafia mà cô sắp sửa gia nhập vào, chắc hẳn nó sẽ chẳng để cho cô có chút yên bình nào. Một là cô sống, hai là cô phải ૮ɦếƭ. Nếu cô nhân nhượng cho ai đó, họ cũng sẽ tiêu diệt cô.
Trong khi, Đông Nhi cô chỉ mong ước có một cuộc sống bình thường bên Minh Vũ.
Nằm chèo queo trên giường, Đông Nhi lim dim đôi mắt. Tối nay Minh Vũ lại phải làm việc thâu đêm, anh sẽ không về nhà với cô như mọi khi.
...
- Đông Nhi, nhìn kĩ ta nhé! - Đằng lão gia khẽ ho khan, rồi đánh giọng với Đông Nhi đang đứng e dè trong một góc.
Ông đưa cao cánh tay về phía trước, ngón tay cũng đặt vào vị trí còi súng, hướng nó đến tấm bia lớn với những vòng tròn màu trắng và đỏ xen kẽ. Đằng lão gia hơi nheo con mắt, ngón tay cũng đồng thời động đậy.
\'\'Đoàng...!!!\'\' - Cái âm thanh như trời gầm ấy vang lên đột ngột, khiến Đông Nhi giật thót người mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần trước. Thật sự... cô chẳng thích thú với mấy khẩu súng này chút nào!
Viên đạn được bắn ra từ nòng súng với tốc độ khá nhanh, ghim thẳng vào cái vòng tròn màu đỏ nhỏ ở tấm bia phía xa. Đông Nhi căng tròn đôi mắt vốn đã to nhìn Đằng lão gia, với cái khoảng cách xa như thế, vậy mà chỉ cần một cái nhích tay, viên đạn đã bay đến đích theo ý của chủ nhân.
- Thế nào...? Con làm được chứ? - Đằng lão gia nhếch khóe môi, ông tháo chiếc găng tay bằng da ở bàn tay mình ra, chăm chú quan sát thái độ của cô con dâu đang còn lơ lửng trên mấy tầng mây.
- Ba, con...
- Chẳng còn lựa chọn nào cho con đâu! - Ném cho Đông Nhi chiếc găng tay bằng da màu đen khác, Đằng lão gia gằng giọng nén cơn tức giận khi thấy Đông Nhi ngập ngừng và sợ hãi. Đó lại là điều mà ông ghét nhất ở một tên Mafia.
Nhưng Đông Nhi có phải là Mafia thứ thiệt đâu...!!
Dù muốn dù không, Đông Nhi khẽ nhíu mày, chậm rãi mang chiếc găng tay vào bàn tay phải, bàn tay mà tương lai tới đây, nó sẽ đẫm đầy máu chẳng khác gì một tên sát thủ thực thụ.
- Nhanh lên...!! - Đằng lão gia như muốn hét lên, ông cau mày làm hằn lên nhiều nếp nhăn khác nữa. Trông ông đáng sợ còn hơn cả Minh Vũ.
Đông Nhi giật mình, hấp tấp bước đến gần. Bàn tay run rẩy nhận khẩu súng từ tay Đằng lão gia, cố nuốt nhẹ nhàng mấy ngụm nước bọt để không lộ ra sự sợ hãi, nhưng càng nuốt bao nhiêu, cổ họng cô lại nghẹn đắng lại bấy nhiêu.
Đằng lão gia hất mặt về phía tấm bia, ra lệnh cho cô phải bắn vào nó. Đông Nhi ngập ngừng, cánh tay đưa tay rồi lại hạ xuống, cho đến khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của Đằng lão gia, Đông Nhi mới giữ yên cánh tay, hướng nó đến tấm bia ở phía xa.
Ngón tay chạm nhẹ vào còi súng. Đông Nhi nhắm chặt đôi mắt để lấy lại bình tĩnh. Thôi thì mặc kệ chỉ cần bắn nó ra, cô sẽ được yên.
*Đoàng...!!*
- Bắn đi đâu vậy hả??? Ta bảo con phải bắn vào tấm bia đằng kia, con không hiểu hay cố tình không hiểu...??!!
- Ông không nhỏ tiếng với cô ấy được sao? - Minh Vũ xuất hiện, từ ngoài bước vào với cái dáng ngạo nghễ đậm chất Mafia. Đôi mắt màu hổ phách không khỏi tức giận vì vợ yêu của anh đang bị \'\'đày đọa\'\' bởi ba chồng.
- Đừng xen vào! Nên nhớ, con không giúp nó được cái gì đâu. Hoặc nó giúp tập đoàn chúng ta đi lên, hoặc là ta sẽ cho nó không còn tồn tại trên đời này nữa!! - Đằng lão gia gầm lên, sự tức giận tột cùng trong ông không thể kìm nén nữa. Nó bộc phát ra một cách tự nhiên. Chẳng lẽ nào, ông đã quá hi vọng vào cô Đông Nhi, để bây giờ thất vọng, ông lại \'\'đổ\'\' hết lên đầu cặp vợ chồng trẻ.
- Tôi sẽ không để yên cho ông đâu nếu ông dám chạm vào đồ của tôi! - Minh Vũ rít lên, anh kéo Đông Nhi về phía mình rồi ôm gọn bằng một tay. - Nếu ông không dạy được, tôi sẽ dạy!!
Nói xong, Minh Vũ kéo Đông Nhi đi một mạch. Để cho Đằng lão gia chưng hửng, cùng sự giận dữ mà hiếm khi ông mới để nó bộc phát ra.
Kéo Đông Nhi rời khỏi căn phòng huấn luyện của Đằng lão gia, Minh Vũ chẳng hề tiếc thương cho cánh tay ngọc ngà của vợ mình mà còn mạnh bạo ném thẳng vào trong chiếc BMW đã chờ sẵn ở phía trước.
Anh buông giọng cực lạnh ra lệnh với tên tài xế để đến một địa điểm, rồichau mày nhìn ra ngoài ô cửa kính. Một cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng anh. Những việc anh làm cho Đông Nhi,
liệu nó có tốt cho cô..?
Đông Nhi khẽ nhíu mày rồi xoa xoa cái cổ tay đang bị đỏ tấy lên. Đông Nhi đưa mắt liếc nhìn Minh Vũ, cô không trách anh. Cô còn thông cảm cho anh nữa là đằng khác. Bao nhiêu ấy cũng khiến cho cô có thêm động lực để có thể tiếp tục cái công việc mà có nằm mơ cô cũng chẳng dám nghĩ tới.
Chiếc BMW dừng lại ở một bải đất trống vắng hoe. Xung quanh chỉ toàn một màu xanh của cỏ dại. Gió thi thoảng đua nhau đem đến một mùi hương thơm ngát. Ngửi thôi cũng biết là mùi của những bụi hoa ở đâu đó.
Đông Nhi chẳng mấy ngạc nhiên khi bị đưa đến đây. Vắng hoe thế này, sẽ giúp cho cô có cơ hội tập bắn súng.
Bước chân vội vã đi theo sau Minh Vũ. Từ lúc trên xe đến đây, cô chẳng dám hé môi nửa lời, chỉ biết răm rắp làm theo Minh Vũ nếu như cô không muốn \'\'ăn đòn\'\'.
Minh Vũ lấy ra từ trong túi áo vest một khẩu súng ngắn. Sau khi đã kiểm tra rằng nó đủ đạn, anh ném nó về phía Đông Nhi khiến cô giật mình, lóng ngóng đón lấy khẩu súng. Tất nhiên là cô biết mình phải làm gì ngay lúc này.
Lần nữa Đông Nhi đưa cao tay, không còn e dè như lúc tập với Đằng lão gia nữa. Có lẽ với Minh Vũ, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Minh Vũ không cho cô bắn vào vật gì cả, chỉ dạy cho cô cách cầm súng sao cho đúng và làm quen với cả lực quán tính khi khẩu súng đẩy ngược lại lúc ta bắn đạn ra. Minh Vũ bước đến phía sau Đông Nhi, vòng hai bàn tay đặt lên bàn tay của cô. Anh nói nhỏ nhẹ, từ từ rót từng chữ vào tai Đông Nhi một cách cẩn thận:
- Chuẩn bị... nó có thể khiến em giật mình đấy!
*Đoàng...!!*
Viên đạn thứ nhất được bắn ra, lao thẳng về khoảng không vô định phía trước rồi mất hút.
Đông Nhi thở phào, sau đó nhếch môi cười một cái nhạt nhẽo. Nụ cười ấy chẳng có một cảm xúc nhất định nào cả. Chỉ là Đông Nhi cô không biết nên cười hay nên khóc. Cuộc đời của cô, đang từ từ bước sang một bước ngoặc khác mà nó hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.
- Tốt lắm...! Lần nữa... - Minh Vũ khoác tay trước иgự¢, bước lùi ra xa khỏi Đông Nhi, sau đó chăm chú nhìn cô chờ đợi phát bắn thứ hai.
Nắm chặt khẩu súng trong tay, Đông Nhi nhanh chóng bắn phát thứ hai. Âm thanh vang lên động trời, đánh dấu cho một sự khởi đầu mới của một con người.
- Thả lỏng đi, đừng Ϧóþ chặt nó như thế...! - Vỗ tay nhẹ vài cái khích lệ tinh thần cô vợ bé nhỏ của mình, Minh Vũ ôm lấy đầu Đông Nhi rồi đặt một nụ hôn lên mái tóc màu hạt dẻ ấy thật lâu.
Đông Nhi thả lỏng khẩu súng, khiến nó rơi tự do xuống dưới nền đất. Bất giác cô ôm choàng lấy Minh Vũ, trong khi nước mắt đang giàn dụa ra cả gương mặt xinh đẹp. Cô sợ. Sợ đôi bàn tay này chỉ trong vài tháng nữa thôi, nó sẽ ςướק đi biết bao nhiêu sinh mạng của con người.
Minh Vũ vuốt nhẹ mái tóc cô, anh hơi khom người để có thể ôm trọn Đông Nhi vào lòng. Anh biết cái nỗi sợ hãi mà Đông Nhi đang phải đối mặt nó ghê gớm như thế nào.
***
Những ngày sau, Đông Nhi được tập bắn vào những tấm bia được đặt phía xa xa. Ban đầu là những cự li gần, dần dà Minh Vũ cho đặt mỗi lúc mỗi xa hơn. Trình độ nâng cao theo đó cũng khó hơn.
Được cái khoản, Đông Nhi vốn thông minh, tiếp thu nhanh nên lâu dần, cái tài bắn súng cũng chẳng thua kém gì chồng Minh Vũ là mấy.
***
- Đông Nhi, con giỏi lắm, mới chỉ 3 tháng thôi mà tài bắn súng của con vượt xa hơn ta tưởng! - Đằng lão gia nở nụ cười thỏa mãn. Vì rốt cuộc thì ông cũng không nhìn nhầm người.
- Tử Thông đang ở đâu? Tôi muốn kết thúc chuyện này sớm...! - Minh Vũ ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa ở phòng làm việc của Đằng lão gia. Anh vào ngay thẳng vấn đề, vì chính anh cũng không quên cái mục đích cho Đông Nhi gia nhập Mafia là gì.
Đằng lão gia ném cho Minh Vũ một cái nhìn đe dọa nhằm cảnh cáo, nhưng tất cả chẳng hề hấn gì với Minh Vũ. Anh vẫn thanh nhiên đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn ba mình để chờ câu trả lời anh muốn biết nhất lúc này.
- Tất cả nằm trong đó, ta muốn các con hợp tác ăn ý với nhau! - Đằng lão gia cũng phải chịu thua ánh nhìn của Minh Vũ, nhanh tay ném cho anh một tập hồ sơ lên trên bàn, rồi gằng giọng cẩn thận dặn dò. - ... Ta không muốn bất cứ sai sót nào xảy ra trong quá trình tiêu diệt hắn, biết chưa?
Đón lấy tập hồ sơ trên bàn, Minh Vũ dùng dằn kéo tay Đông Nhi đang còn ngồi im thin thít ra khỏi căn phòng đầy mùi sát khí. Lật nhanh mấy tờ giấy A4, Minh Vũ nhìn lướt qua rồi nắm gọn tất cả nó vào trong đầu. Sau đó tiếp tục kéo Đông Nhi ra xe, không quên gọi theo Gia Cát và Gia Lương.
Nơi mà Tử Thông đang ẩn náu là một khu ổ chuột tồi tàn ít ai biết đến trong Thành Phố. Đó chắc chắn là một nơi thuận lợi để Tử Thông náu thân.
Chiếc BMW đỗ xịch trước một con đường vắng. Theo lối đường mòn, một toán người to lớn mặc vest đen bặm trợn bước theo sau một dáng người ngạo mạn toát lên vẻ đáng sợ.
Hiện ra trước mắt những con người có mặt ở đó là một màu ảm đạm tại khu ổchuột. Những căn nhà lụp xụp, tồi tàn chẳng kiên cố là mấy nằm san sát nhau. Một vài đứa trẻ được bố**+**̣ hấp tấp lùa vào nhà khi trong thấy đám người bặm trợn này.
Minh Vũ hất mặt cho đám cận vệ. Họ lao vào lục lọi, tìm kiếm con người mang cái tên Tử Thông. Minh Vũ chỉ cho hai tay vào túi quần, dùng đôi mắt màu hổ phách quan sát mọi thứ. Chỉ cần thấy bóng dáng của Tử Thông là anh ra tay ngay.
Đông Nhi đứng hẳn ở phía sau lưng Minh Vũ. Cô dùng tay phải bấu chặt lấy cánh tay trái. Theo sau cô là Gia Cát và Gia Lương, điều đó cũng khiến cho cô cảm thấy an tâm hơn phần nào đó.
- Chưa ૮ɦếƭ sao, Minh Vũ?
Cái khuôn âm quen thuộc cất lên từ phía sau Minh Vũ và Đông Nhi khiến đôi vợ chồng trẻ quay ngoắc lại.
Tử Thông đang đứng trước mặt họ với một khoảng cách khá gần, ung dung một thân một mình nhưng vẫn nghênh mặt thách thức.
Đám cận vệ của Minh Vũ vẫn ra sức đi sâu vào trong để tìm kiếm mà không hề nhận ra rằng, người mà họ cần tìm đang đứng sờ sờ ở đây.
Minh Vũ nhếch môi nở một nụ cười đầy khinh bỉ, hòa lẫn vào cái thanh âm lạnh ngắt chẳng thể lẫn đi đâu.
- Mày không thấy nhục khi phải trốn chui trốn nhủi ở một nơi tàn tạ như thế này sao...?!
- Chẳng nhằm nhò gì với tao... - Nói xong, Tử Thông ngang nhiên vạch tay áo của chiếc áo thun lên, để lộ ra một vết sẹo dài sẫm màu. - ... Nhớ nó chứ, chính con bé đi theo mày đã bắn tao. Dù gì thì tao cũng phải Gi*t nó..!!
Ngay tức khắc Minh Vũ kéo Đông Nhi ra phía sau lưng mình. Gia Cát, Gia Lương cũng cảnh giác đứng chắn trước Minh Vũ.
Tử Thông ôm bụng bật cười khanh khách, sau đó giở cái giọng khàn đặc của mình ra chế giễu:
- Mày tưởng làm như vậy sẽ bảo vệ được cho nó sao? Nực cười...!!
- Tao không để mày ᴆụng đến cô ấy đâu!!
- Mày nghĩ vậy thật sao...? - Tử Thông nghênh mặt, chậm rãi bước đến gần Minh Vũ, trên khóe môi vẫn còn nụ cười bỉ ổi. Trong tay hắn lại không có lấy một khẩu súng nào, nhưng vẫn can đảm bước đến thật gần Minh Vũ.
Minh Vũ nheo đôi mắt nhìn Tử Thông. Anh tự hỏi, hắn đang có ý định gì. Bất chợt Minh Vũ anh cảm nhận được cánh tay Đông Nhi được anh nắm chặt bây giờ đang bị tuột ra rồi mất hẳn. Nó xảy ra nhanh chóng, nhanh đến nổi anh chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã thấy Tử Thông đứng cười sặc sụa.
Minh Vũ quay đầu lại thì đã chẳng thấy bóng dáng Đông Nhi đâu. Quay đầu về phía Tử Thông thì lại thấy Đông Nhi đang đứng đó, bị hắn lấy dao kề cổ. Thì ra đồng bọn của Tử Thông trốn từ phía sau.
Đông Nhi bấu chặt lấy cánh tay của Tử Thông. Hai hàng nước mắt cứ chảy dài, cô đưa đôi mắt đang ngần ngận nước nhìn Minh Vũ. Chỉ cần một nhúc nhích nhỏ thôi, máu từ cổ cô cũng có thể chảy ra.
Chiếc dao con sắc bén phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, nó đang kề cổ thiên sứ, sẵn sàng Gi*t ૮ɦếƭ thiên sứ bất cứ lúc nào.
Minh Vũ đứng ngây ra. Cơn tức giận hiện rõ trên đôi mắt màu hổ phách khiến nó trở nên đậm màu, anh nắm chặt nắm tay kêu răn rắc. Đối với anh lúc này, cho dù có cào xé Tử Thông ra từng mảnh nhỏ cũng chẳng làm hả dạ lòng anh.
- Nào, đến đây! Đến đây rồi mày sẽ thấy vợ mày ra sao??
- Khốn khi*p! Thả cô ấy ra...!!
Tử Thông lại tiếp tục một tràng cười thích thú, sau đó nhấc Đông Nhi đặt lên vai mình.
- Đừng đi theo tao, nó sẽ không toàn mạng mà trở về với mày đâu! - Nói xong Tử Thông bước lui ra con đường mòn, con dao vẫn còn trên tay hắn khiến Minh Vũ chỉ biết đứng như trời trồng mà nhìn theo tức giận.