Đến đây nào vợ ngốc - Chương 28

Tác giả: Bo

Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, làm rạng lên gương mặt của Đông Nhi. Một gương mặt mộc hoàn toàn, không hề có một chút phấn trang điểm, hay một chút son cho đôi môi thêm hồng. Chẳng bù với Đông Nhi cô, ở phía đối diện, người con gái ấy thể hiện cả một sự kiêu sa, lộng lẫy của một cô tiểu thư. Nhưng một chút phấn son trên mặt đã làm cô kém tươi.
Mộng Linh tức anh ách. Chưa bao giờ cô lâm vào tình thế như thế này. Tấtcả được cô kìm xuống, từ tốn hớp một ngụm trà để thanh lọc lại cổ họng, cô cất tiếng:
- Cô là gì của Minh Vũ?
- Vợ... - Trả lời ngắn gọn, Đông Nhi cũng nâng tách cà phê uống một ngụm nhỏ. Nuốt nó xuống cổ họng làm người cô cũng từ từ ấm lên, sau đó cô nở nụ cười thân thiện.
- Vậy... tôi muốn cô rời xa Minh Vũ cho tôi! - Mộng Linh gằng giọng.
- Xin lỗi, nhưng khi Minh Vũ chưa ra lệnh, em sẽ không đi đâu cả!
- Cô dám....! - Nhỏm người dậy, Mộng Linh đưa cao cánh tay định cho một cú trời giáng ngay vào gương mặt hớp hồn ấy thì bị Đông Nhi cản lại băng giọng nói trong trẻo.
Cô vẫn ngồi im. Không có gì là sợ hãi cả, Đông Nhi ngước mặt nhìn Mộng Linh, khóe môi vẫn còn nở nụ cười hết sức hiền từ và đẹp.
- Chị nghĩ thế nào nếu Minh Vũ biết được dấu tay trên mặt em là của chị?!
Cánh tay từ từ hạ xuống. Mộng Linh hít lấy một hơi thật sâu, tiếp tục cố gắng kìm nén tất cả vào trong. \'\'Không thể vì con nhỏ này mà làm mất hình tượng ở đây được!!!\'\'
- Chị... là người yêu cũ của Minh Vũ?
- Thì sao? - Mộng Linh nghênh mặt sau khi uống một ngụm cà phê nóng. Cô đang dần trở nên khó chịu, càng lúc càng phục người ngồi đối diện bởi sự thông minh, lanh lợi.
- Vậy tại sao...?
(Bạn đang đọc truyện tại admin chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Cơ thể Mộng Linh bắt đầu mềm nhũn ra khi có người ᴆụng chạm vào cái nỗi đau quá khứ của cô. Mà cái nỗi đau ấy lại do chính cô gây ra. Cô lại thấy nhói, bần thần ngồi bệt xuống cái đệm êm, thật khó chịu khi cô biết việc ấy là sai mà cô vẫn làm. Mộng Linh bật khóc:
- Tôi đã nhận tiền của ba anh ấy để ra nước ngoài sống... Tôi đã quay lưng lại với Minh Vũ...!!
Trong khi Mộng Linh đang ôm mặt khóc nức nở, Đông Nhi chỉ khẽ nhíu mày nhìn cô rồi hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy note trên bàn. Đông Nhi đặt nó dưới tách cà phê của mình rồi đứng dậy bỏ về.
Anh phải phạt em!
Bàn tay dần được hạ xuống, gương mặt trắng bởi lớp phấn trang điểm hiện ra, nhưng sau đó lại đưa lên quệt ngang dòng nước mắt. Trước mắt cô chỉ còn lại tờ giấy note màu vàng nhạt dưới tách cà phê.
Đưa tay cầm nó lên xem, Mộng Linh chỉ thấy duy nhất một hàng chữ số. Thì ra Đông Nhi để lại số điện thoại cho cô.
Mặc dù không hiểu hết mục đích này của Đông Nhi, nhưng Mộng Linh vẫn khẽ cười, một nụ cười buồn. Trong lòng lại thấy nể phục người con gái đó.
- Mộng Linh...? Mộng Linh đúng không?
Toan đứng dậy để ra về thì một giọng nói khiến cô khưng lại. Giọng nói này, chẳng phải là khá quen thuộc với cô hay sao. Ngước mặt nhìn cái dáng cao lớn trước mắt, cô không khỏi ngạc nhiên khi người ấy lại chính là Minh Quân - người em họ thân thiết của Minh Vũ.
- Em làm gì ở đây? Thời gian qua em đã ở đâu? - Tiến đến hỏi Mộng Linh một cách vồ vập, Minh Quân không ngờ anh lại được gặp Mộng Linh ở đây.
Người con gái mà 3 năm về trước anh chỉ biết \'\'thương thầm trộm nhớ\'\'. Minh Quân không khỏi đau đớn khi thấy Mộng Linh luôn đi bên cạnh Minh Vũ mà không phải là anh. Vậy mà đứa con gái ấy giờ đây đang ngồi trước mặt anh.
Khi Mộng Linh đột ngột biến mất, anh đã yêu Đông Nhi. Nhưng cô lại không thuộc về anh. Cũng có thể nói, Đông Nhi chỉ là một cơn say nắng nhất thời của một tên con trai lâu ngày không được yêu thương. Còn đối với Mộng Linh, tình cảm ấy khó mà diễn tả hết được.
Tự hỏi anh có phải đang mơ?
- Em về để gặp và chuộc lỗi với Minh Vũ... - Mộng Linh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Minh Quân, chỉ lặng lẽ cuối đầu. Cô biết rõ thứ tình cảm Minh Quân dành cho cô từ suốt 3 năm nay là gì, nhưng tình cảm của cô... lại thuộc về Minh Vũ. Nước mắt lại chợt ùa về, cô cảm thấy nhói vì cái quá khứ tồi tệ. Cô biết sai mà cô vẫn làm, nó khiến cô đau gấp ngàn lần - ... nhưng dường như anh ấy đã tìm được người khác!!
- Em còn yêu anh ấy sao? - Nheo mắt nhìn Mộng Linh, Minh Quân xót xa nhìn người anh yêu đang khổ sở.
Đáp lại câu hỏi của Minh Quân là cái gật đầu thật nhẹ từ Mộng Linh. Minh Quân chỉ biết đứng tần ngần ra đó, Mộng Linh cô đã thay đổi sau bao năm trời, vậy mà tình cảm của cô lại chẳng hề xê dịch.
- Nên nhớ, còn một người yêu em rất nhiều! - Thanh âm nhẹ bổng, tựa hồ như gió thoảng. Từ từ lướt ngang qua Mộng Linh làm cô có cảm giác vơi đi chút nào đó tội lỗi ngày xưa.
Minh Quân bỏ đi. Bước về chiếc bàn cuối quán với một vài người bạn. Thật quá trùng hợp khi anh đã vô tình gặp cô ở đây. Quả thật, trái đất tròn là chẳng sai.
Hai con người...
Hai cảm xúc khác nhau...
...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay