Đến đây nào vợ ngốc - Chương 14

Tác giả: Bo

Em họ!
- Tốt! Em biết ngừng đúng lúc đấy bà xã!! - Minh Vũ tiếp tục đàn áp đối phương bằng nụ cười ma mị nhưng rất đẹp khiến người ta ૮ɦếƭ thẳng cẳng. Minh Vũ đã từng xử lí biết bao nhiêu là tên đầu gấu trong giới Mafia, chẳng lẽ nào chỉ vì một cô vợ bé con ngốc nghếch mà anh không giải quyết được, thì thật anh chẳng còn mặt mũi nào để vác ra đường. Theo anh, cái sỉ diện cảu một thằng đàn ông là ở chỗ đó. - Vì em mà giấc ngủ của anh tan tành theo mây khói rồi đó!
Nói xong Minh Vũ đứng dậy, bước vào phòng tắm. Để lại cho Đông Nhi một mớ xúc cảm nhất thời. Vừa sợ vừa giận. Cô bật người dậy. Sao chẳng bao giờ cô thắng nổi Minh Vũ. Ngay cả khi cô đã sử dụng đến nước mắt - νũ кнí lợi hại nhất của con gái - vậy mà chẳng hề xi nhê gì tới Minh Vũ.
Nhưng điều đó lại khiến cho Minh Vũ cảm thấy khoái chí. Biết đi đâu để tìm được một người thứ hai như Đông Nhi...
....
- Hôm nay con đến gặp họ sao?
- Vâng thưa dì! Con nghe nói anh ấy mới cưới vợ, con cũng muốn đến chúc mừng!
- Nhưng... cô gái ấy rất đẹp, có thể hút hồn tất cả các chàng trai tiếp xúc với cô ấy đấy! Liệu con có đủ can đảm để có thể đứng trước mặt cô ấy không?
- Dì... sao dì lại nói như vậy?? Con không thể nào làm chuyện gì tồi tệ với anh ấy. Dù sao họ cũng là vợ chồng mà!
- Nhưng ai chứng minh được điều đó! Chúng nó hủy đám cưới khi cha sứ chưa tuyên bố gì cả!
- Dì...
- Nghe ta nói... con phải biết nắm lấy người phụ nữ mà mình yêu. Đến bây giờ vẫn chưa có vợ, thì làm được trò trống gì. Nhớ kĩ nhé, bất cứ là ai đi nữa, nhưng nếu con yêu thật sự, thì phải ςướק lấy bằng bất cứ giá nào. Nghe chưa...!!
.....
- Đông Nhi, hôm nay anh muốn em gặp một người! - Minh Vũ từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn đọng mấy giọt nước mát. Làm gợi lên mấy hình tượng quyến rũ trong lòng Đông Nhi mà cô đã từng xem qua. Trông Minh Vũ giống như mấy model trên mấy trang báo, hay một hotboy nổi tiếng trong giới showbiz đang được hàng ngàn người ngưỡng mộ.
Ơ nhưng.... Minh Vũ đã là hot boy trong trường và được các nữ sinh ca tụng như thánh thần rồi còn gì?
- Ai vậy? Quan trọng lắm sao? - Vẫn chăm chú với quyển sách dày trên tay. Đông Nhi chẳng thèm nhìn chồng mình lấy một lần. Cất tiếng hỏi theo cái giọng chua ngoa. Dường như cô chẳng mấy quan tâm đến việc gặp gỡ hay xem mắt này.
- Tất nhiên... đến lúc ấy em sẽ biết!! - Minh Vũ có chút hụt hẫng với ngay chính người vợ của mình. Anh ném cái khăn tắm lên đầu Đông Nhi để dằn mặt trước. Cốt ý cũng muốn cô cất giùm cái khăn.
Đông Nhi hưởng hết cái khăn to trên đầu. Cô cảm nhận được mùi cơ thể anh trong chiếc khăn này. Chính nó đã làm cô bao phen ngây ngất vì Minh Vũ. Mùi không quá nồng, chỉ là phảng phất ngang qua mũi cô, để lại cảm giác dễ chịu khó tả.
Lần nữa Đông Nhi bị đánh lừa cảm xúc bởi cái mùi này. Cô lắc đầu nguậy nguậy để thanh lọc lại cái não u ám. Sau đó dùng hết sức ném chiếc khăn lại về phíaMinh Vũ.
- Sao lại vứt ở đây!! Từ bao giờ đã tập cái thói vứt đồ lung tung thế hả??? - Uy nghiêm như một bà hoàng. Khí thế cao nghi ngút tận mây xanh trời cao. Đông Nhi đứng trên giường, hơi khó khăn một chút vì chiếc đệm lò xo, nhưng cô cũng giữ được thăng bằng. Đông Nhi chống hông, hét xa xả vào mặt Minh Vũ.
- Thế em không cất giùm anh được à? - Nhờ phản xạ nhanh, Minh Vũ nhanh tay chụp lấy chiếc khăn bông trước khi nó rơi xuống sàn nhà. Gương mặt lãnh đạm chẳng có bất cứ cảm xúc nào khác. Minh Vũ cất tiếng hỏi lại một câu mà đối với Đông Nhi, đó là câu hỏi ngu ngơ nhất thế giới.
- Tự mà cất!! Tôi là osin hay là vợ anh đây??? - Tiếp tục đả kích đối phương tới cùng. Thừa thắng xông lên. Đông Nhi chộp nhanh cơ hội, tiện thể trả thù việc lúc nãy Minh Vũ dám mắng vào mặt cô.
- Thế em muốn làm mẹ hay muốn đi học! - Minh Vũ vẫn điềm đạm cất tiếng. Câu nói của anh chẳng hề ăn nhập gì với câu hỏi của Đông Nhi, nhưng nó lại làm cô choáng váng mặt mày. Khí thế cũng theo đó mà tụt xuống tận đáy đại dương rồi mất hút.
Điểm yếu của cô là ở đây! Minh Vũ đã bắt thóp được các điểm yếu của cô. Thế nên chẳng khi nào mà cô thắng được Minh Vũ cả. Đông Nhi nhảy xuống giường. Tiến đến gần Minh Vũ với cái bộ mặt thảm sầu nhất có thể.
- Đồ mèo con! Đừng làm bộ mặt đó với anh! - Phũ phàng đến ngỡ ngàng... Minh Vũ vẫn giữ cho khuôn mặt mình thật điềm tĩnh. Anh cất giọng trầm như một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đông Nhi một cách không thương tiếc.
- Tôi... tôi mà là mèo con á??!!!!
- Chính xác... - Ngắn gọn nhưng súc tích. Minh Vũ đưa tay giả vờ vuốt ve chiếc má trắng hồng không tì vết của Đông Nhi, sau đó bất ngờ nhéo mạnh khiến cô giãy nãy cả lên - ... đồ. mèo. con!!
Minh Vũ nhấn mạnh từng chữ để phát âm rõ hơn, chuẩn hơn. Bàn tay anh theo đó cũng lắc theo từng chữ mà anh phát ra.
Đông Nhi đã định bụng sẽ cho Minh Vũ một trận, nhưng ông trời chẳng bao giờ chịu tác nghiệp với cô. Vì ngay lúc ấy ở dưới nhà, giọng của một người con trai réo lên, gọi tên Minh Vũ rầm rộ ở dưới nhà.
- Thằng oắt con, chưa thấy hình đã thấy tiếng!! - Minh Vũ khẽ chau mày. Sau đó khoác vai Đông Nhi lôi thẳng ra phía cửa phòng rồi bước xuống nhà.
- A... Minh Vũ!!!! - Thằng con trai được cho là có cái loa vắt bên mình lên tiếng khi thấy Minh Vũ đang bước xuống. Anh đứng dang tay, như chờ rằng Minh Vũ sẽ sổ sàng chạy tới ôm lấy anh.
Nhưng... đó không phải là tính cách của Minh Vũ. Anh vẫn khoác vai Đông Nhi bước đến gần. Hé nở nụ cười thân thiện để đánh lừa giác quan người trước mặt. Rồi dùng chân đá nhẹ vào ống quyển của người đối diện, nhiêu đó thôi cũng làm cho người ta nhảy cẫng lên vì đau.
- Minh Quân, đến bao giờ em mới bỏ cái thói to mồm ở nhà anh hả?
Đông Nhi mặc dù bị Minh Vũ kẹp chặt cổ, nhưng cũng lờ mờ đoán ra. Đây là người mà chồng cô muốn cô gặp mặt. Tên cả hai còn hao hao giống nhau. Rốt cuộc người này là ai...?
- Còn anh không dùng bạo lực với em mình thì không chịu được à??? - Người con trai có cái tên Minh Quân ôm chân nhảy như đang chơi lò cò. Sau một hồi cơn đau biến mất thì mới đứng im được. Lúc ấy mới quay sang cô gái đứng bên cạnh Minh Vũ - Đây là... vợ anh sao?
- Phải... - Minh Vũ khẽ cười. Nhẹ như gió thoảng, nếu không để ý, sẽ chẳng ai biết được đó là nụ cười. Anh buông Đông Nhi ra, rồi quay sang cô - Đông Nhi, đây là em họ của anh!
- Minh Vũ, anh yêu con nít bao giờ thế?? - Minh Quân trố mắt ra sau khi nhìn Đông Nhi một lượt từ trên xuống dưới. Hoặc cũng có thể là hai, ba lượt gì đó.
Nhưng Minh Quân hiểu lầm cũng phải. Ai nhìn Đông Nhi mà chẳng nghĩ rằng đó chỉ là một đứa con nít. Vì vóc dáng nhỏ con lại gầy. Thêm nước da trắng hồng như em bé kia thì không thể không hiểu lầm được.
- Nè!!! Tôi không phải con nít! Tôi 18 tuổi rồi!! - Bị sỉ vả là con nít. Đông Nhi dậm dậm bàn chân xuống sàn nhà. Cô tức anh ách lên, chống hông quát tháo người trước mặt. Nhưng cô không ngờ trong những cú dậm chân xuống sàn nhà đó, có một vài cú dậm ngay trúng bàn chân Minh Quân.
- Đau...!! - Minh Quân tiếp tục chơi trò nhảy lò cò. Chỉ kịp thốt lên một từ duy nhất rồi thả người tự do xuống chiếc ghế salon. Mặc kệ sức đàn hồi của chiếc ghế có muốn bật lại anh. Vì dù sao người anh cũng chẳng còn lành lặng gì nữa - Vợ chồng anh giống nhau thật! Mới đến nhà anh chưa được 15 phút đã thương tích đầy mình!!
- Có cần anh cho em bất tỉnh để khỏi phải đau đớn nữa không? - Minh Vũ cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Minh Quân. Phải cố gắng lắm anh mới nhịn cười được và tỏ lòng muốn ban cho Minh Quân một ân huệ cuối cùng.
- Gì cơ?! Anh đang đùa đúng không?
Lần này thì không nhịn cười được nữa. Minh Vũ anh cười lớn trước thái độ của Minh Quân. Trong khi Đông Nhi đứng kế bên Minh Vũ, cô khoác tay trước иgự¢ trừng trừng nhìn Minh Quân. Anh em gì mà chẳng giống nhau gì cả. Trong khi chồng cô lạnh lùng, điềm tĩnh bao nhiêu thì thằng em họ này lóc chóc, xí xa xí xớn bấy nhiêu.
Minh Quân bây giờ mới có dịp ngắm nhìn kỹ dung nhan của Đông Nhi. Quả thật cô rất đẹp. Có khi còn đẹp hơn các cô gái mà anh đã từng gặp trước đây. Đông Nhi không hề bôi bôi chét chét hàng tấn phấn trang điểm lên mặt như những cô nàng đỏng đảnh ngoài kia, nhưng cô vẫn đẹp với nét đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Chả trách Minh Vũ mới gặp lần đầu đã yêu mất.
Minh Quân đã học ở bên nước ngoài bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu là các cô gái Tây đẹp đẽ. Nhưng Đông Nhi vẫn đem cho anh một thứ cảm xúc kháchẳn. Gương mặt Đông Nhi cũng có thể cho là có một chút gì đó rất Tây. Cả làn da trắng như bông bưởi kia, cũng đủ khiến cho các chàng mê mệt. Và tất nhiên, Minh Quân anh chẳng thể nào thoát khỏi.
- Thôi nhìn vợ anh được rồi đó! - Minh Vũ hớp một ngụm trà ấm. Mặc dù không nhìn Minh Quân nhưng anh cũng biết thằng em họ của anh đang nhìn Đông Nhi chằm chằm.
- Làm... làm gì có!!
- Không có gì có thể qua mắt được anh mà!
- Thiếu gia, Đằng phu nhân mời hai cậu đến dự tiệc tối nay!... - Cô giúp việc trong bếp chạy ra. Cung kính cúi đầu trước Minh Vũ rồi thông báo - .... bà cho mời thiếu phu nhân nữa ạ!
Nghe đến đây, Minh Vũ bàng hoàng, nhưng gương mặt lại thể hiện một sự điềm tĩnh vốn có của của anh. Lại muốn giở trò nữa sao? Cho mời cả Đông Nhi thì chắc chắn lại muốn hại cô! Đông Nhi cũng không khác gì Minh Vũ. Cứ mỗi lần nghe đến tên Đằng phu nhân, khắp người cô lại nổi hết cả da gà, một hơi lạnh cứ thổi dọc sống lưng cô. Đông Nhi quay đầu nhìn Minh Vũ, nhưng chỉ thấy từ anh là sự bình tĩnh, anh còn thông thả ngồi uống trà, khiến cô cũng an tâm phần nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc