Đến Đây Hôn Cái Nào! - Chương 23

Tác giả: Nhật Linh

-Ta kể, ta kể….
Cô dựa người vào thành giường, nhìn chằm chằm vào ông, khiến ông không có cách nào mở lời.
Cả hai người cùng im lặng, bầu không khí ngày càng trở nên gượng gạo.
Mãi một lúc sau, khi không chịu được không khí khó chịu đó, Đường Nhậm cuối cùng cũng bắt đầu kể:
- Lúc ta còn trẻ, ta từ miền quê nghèo lên thành phố lập nghiệp, không có tiền trong tay ta không thể làm được gì cả. Rồi ta gặp được mẹ Tiểu Nguyệt, bà tình nguyện lo sự nghiệp cho ta nếu ta đồng ý cưới bà. Ta… lúc đó ta và mẹ của Hinh nhi là người yêu của nhau, ta vì không cưỡng lại được tiền bạc mà nhẫn tâm bỏ mặc bà ấy, lừa dối bà ấy mà không hề biết bà đang mang thai đứa con của ta trong bụng….
Ông ngừng lại, nhìn sắc mặc của hồn ma nhỏ, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào ông mà không có một cảm xúc gì trên mặt, ông cúi đầu kể tiếp:
- Khi nghe tin ta kết hôn, bà sốc đổ bệnh rồi mất. Người thân của bà đưa đứa bé bỏ trước cổng nhà ta, bắt ta phải nuôi. Khi đó, áp lực từ nhà vợ khiến ta không chịu nổi, ta mệt mỏi, không ngó ngàng đến đứa bé. Đến kho đi tìm, thì thấy nó chỉ còn thoi thóp, sự sống gần như đã cạn kiệt. Ta sợ quá, liền lén lút đưa nó đến bỏ trong một căn nhà hoang…
- Ha! – Cô cười lên giễu cợt- Quả đúng là một người chồng tốt, một người cha có tâm! Tiếp tục đi!
Ông nhắm chặt mắt, không dám nhìn sắc mặt của cô bây giờ, ông sợ ông đau lòng không chịu nổi.
- Rồi một con quỷ đến tìm ta, ông ta đưa cho ông một thang thuốc giúp dễ dàng thụ thai, điều kiện là cho linh hồn con nhập vào xác đứa bé và nuôi dưỡng con thành người. Ta liền đồng ý. Vì linh hồn con và xác đứa bé không hợp nhau, ông liền hy sinh linh hồn của mình đưa vào để dung hợp hai thứ lại một. Ta mang con về nhà, mỗi lần nhìn con ta lại nhớ đến người mẹ đã mất, ta sợ hãi, ta hoảng loạn. Nhiều lúc nhìn con bị vợ ta đánh, ta đau lắm nhưng không làm gì được. Mỗi lần con tìm đến ta ta đều bị ám ảnh bởi mẹ con, ta sợ hãi vô cùng, nên ta luôn tìm cách lảng tránh con. Ta hối hận lắm, giá như trước kia ta yêu thương con hơn, không để con bị…
- Vòng vo! Tôi không muốn nghe ông kể lể về sự hối hận của mình, tôi chỉ muốn biết vì sao tôi lại bị mất một hồn phách mà thôi!
Đường Nhậm ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ quạnh cố tìm lại hình bóng đứa con gái dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời trong cô nhưng không thấy:
- Con… tự bao giờ con lại trở nên hung dữ như vậy? Trước kia con hiền lành ngoan ngoãn biết bao… tại sao…
- Ông có tư cách để hỏi tôi câu đó cơ à? Hiền lành nghe lời? Sống trong căn nhà từ bé đến lớn bị ba mình lạnh nhạt, mẹ kế thì thấy mặt là đánh thừa sống thiếu ૮ɦếƭ, đứa con gái thì mắng mỏ. Ông lại còn hỏi con tôi? Sao ông không tự hỏi chính mình đi, tôi nghĩ ông phải hiểu rõ hơn tôi chứ!
Đường Nhậm nghẹn lời, đôi mắt nhanh hóng dâng lên hai tầng nước, nóng hổi rơi xuống sàn nhà. Ông gạt nước mắt:
- Thì ra con… đã nhớ ra rồi…
- Đừng có thể hiện sự hối hận đau lòng của ông trước mặt tôi. Giả tạo lắm! Bây giờ có muốn kể nữa không?
Ông hít sâu một hơi. Cố ngăn dòng nước mắt đang chực chảy bên khoé mắt:
- Năm con hai mốt tuổi, em con mười tám tuổi, Tiểu Nguyệt bị một con quỷ nhập vào người, hồn phách con bé bị đẩy ra rồi bay đi mất. Vợ ta hoảng loạn bắt ta đi tìm, khó khăn lắm ta cũng tìm được, nhưng lại bị thiếu đi một hồn phách, không thể nhập được lại vào người. Mẹ Tiểu Nguyệt khóc lóc ầm ĩ, rồi bà ấy nói...
- Nói lấy một phần hồn thích hợp trong người tôi để cứu nó sống lại chứ gì?
Ông nặng nhọc gật đầu:
- Khi đó ta không còn cách nào khác, mà phần hồn của con lại vô cùng thích hợp với thân thể Tiểu Nguyệt, nên… ta…. Ta nghĩ con mất đi một hồn phách vẫn không hề gì, vì con còn một phần hồn của cha ruột con chống đỡ…
Cô cười lớn, trái tim như có gì đó Ϧóþ nghẹn. Đau, thất vọng giày vò tâm trí cô.
- Hàng ma sư hàng ma sư, được người đời ca tụng, mà sao ông có thể mất hết tính người như vậy được...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc