Đến Đây Hôn Cái Nào! - Chương 04

Tác giả: Nhật Linh

Lúc cô đang nằm vắt vẻo trên ghế xem ti vi cười ngoác cả mồm thì Âm Duy đã chuẩn bị xong bữa tối. Mùi thịt bò thơm phức bay từ trong bếp bay thẳng vào mũi cô, cô vui vẻ nhún chân một phát bay vào, miệng reo lên:
- A thịt bò thịt bò ngon ngon ngon. Anh thật tâm lý đó nha, tôi là tôi thích ăn thịt bò nhất đấy!
Cô không khách khí thò tay vào đĩa, một luồng nhiệt nóng bỏng lan ra khiến cô nhanh chóng rụt tay lại. Anh nhìn hồn ma nhỏ màu trắng vì không ăn được thịt bò mà tức tối bay loạn quanh bàn ăn, khoé môi vô thức mỉm cười nhẹ nhàng. Anh chầm chậm vừa cắt thịt bò vừa nói :
- Làm ma mà ăn uống được như con người thì người ta chẳng phải đều muốn trở thành ma hết hay sao. Khi người đã ૮ɦếƭ, mọi Dụς ∀ọηg của họ đều sẽ không thực hiện được, không chạm vào được. Thế nên rất nhiều hồn ma vì Dụς ∀ọηg quá mãnh liệt mà luyện hoá thành quỷ hồn làm hại người khác, quá nhiều quỷ hồn thế giới sẽ loạn, thế nên chúng tôi được sinh ra để giải quyết những vấn đề đó.
- Vậy tại sao tôi vẫn chạm vào con người được?
- Đó là vì cô....
Dinh donggg!! Ding donggg!
- Giờ này mà ai còn đến vậy? - Anh ngẩn người một lát rồi đi ra mở cửa.
- “Tối nay em đến nhà giáo sư làm chuyện trọng đại a~~~~” - Cô đứng trong bếp bắt chước giọng Mạc Diệu nói với theo.
- Làm sao em biết được nhà của tôi?
- Em xin các thầy cô khác là biết thôi, thầy cho em vào nhà đi, em đứng đây từ nãy mỏi chân lắm rồi.
- Này.....
Mạc Diệu tháo giày ra rồi tự nhiên bước vào, đến bên ghế sô pha ngồi xuống. Anh nhìn cô một lúc rồi đi vào nhà bếp lấy nước, lúc ra thấy không chỉ có Mạc Diệu ngoài phòng khách, mà con Heo ngốc cũng đang ngồi ghế sô pha bên cạnh. Cô hướng mặt vào Mạc Diệu bĩu môi le lưỡi làm mặt quỷ khiến anh không nhịn được cười.
- Giáo sư đang cười cái gì vậy ạ?
- À không. - Anh đặt đĩa bánh và nước xuống: - Em đến đây có chuyện gì vậy?
Mạc Diệu ngó nghiêng xung quanh, môi run run:
- Em kể cái này có thể giáo sư không tin, nhưng ba em mấy bữa nay đáng sợ lắm. Từ khi ba mua được một bức tranh cổ ba em như biến thành một người khác vậy. Ông suốt ngày ôm bức tranh cổ ấy nhốt mình trong phòng, có lần em lỡ làm bẩn bức tranh, ông liền nổi khùng lên giận dữ, đánh đập em, cả mẹ em ông cũng không nhận ra nữa. Ngày nào em cũng bất an, lo sợ, mỗi lần về nhà là một lần ác mộng, nhưng từ khi gặp giáo sư, không hiểu sao em cảm thấy ở bên giáo sư rất an tâm, em đã thể hiện rõ ràng ra như thế, tại sao ...- Cô hít một hơi, lạc đề rồi, mày đến đây là để nhờ thầy giúp mày, không phải nói chuyện tình cảm, bình tĩnh lại : - Em biết giáo sư là hàng ma sư, ngày mai giáo sư có thể đi đến nhà em một chuyến được không?
Anh im lặng nhìn Mạc Diệu, không nói gì. Mạc Diệu rơi nước mắt, cô đứng bật dậy, khuôn mặt vì khóc mà biến dạng:
- Hiện tại em không ở nhà, em thuê trọ, em không thể chịu đựng được tính khí của ba em, chỉ có giáo sư mới giúp được mẹ con em thôi, ngày mai em chờ ở cổng trường , giáo sư nhất định phải đến.
Nói rồi cô chạy thẳng ra khỏi nhà. Anh và cô ngồi im trên ghế nãy giờ không ai nói một lời nào.
Sáng hôm sau, anh và cô theo Mạc Diệu về nhà. Cả khu biệt thự bao trùm một bầu không khí ngột ngạt khó chịu. Mạc Diệu dẫn anh lên phòng của ba, vừa đến bay đến gần thì Heo ngốc đã nhìn thấy làn khói đỏ bao quanh căn phòng. Cô hốt hoảng bay đến ghé sát bên tai anh thì thầm:
- Là lệ quỷ.
- Sao cô biết?
- Bữa đi tám chuyện với mấy con ma trong phòng vệ sinh ở phòng tập gym của anh á, chúng nó nói nếu lệ quỷ xuất hiện thì xung quanh cô ta bao trùm một làn khói đỏ. Tôi chắc chắn với anh đó là một con ma vô cùng quyến rũ, vì chúng lấy nhan sắc đi quyến rũ nam giới hút khí dương bồi bổ cơ thể mà.
- Đám ma các cô cũng lắm chuyện ghê nhỉ.
- Ờ, nhắc lại làm tôi lại nhớ tới anh chàng ma với một thân hình cơ bắp cuồn cuộn ngồi tám chuyện với tôi quá.
- Nhớ thì cô quay về đó đi, cứ mặt dày bám theo tôi làm gì? - Anh có chút khó chịu ra mặt.
- Khổ nỗi anh ta lại bị bê đê, anh có hiểu cảm giác một người đàn ông cao to cơ bắp tám múi lại đi kể với tôi chuyện người nhà anh ta chỉ đốt toàn quần áo đàn ông cho anh ta mà không đốt đầm đốt váy, đốt quần nhỏ cho anh ta mà không phải là Superman hay Hello kitty không ? Đấy, thế nên anh ta không chịu ngồi trên bàn thờ ngắm gà khoả thân mà suốt ngày ở trong phòng vệ sinh nam, ngắm những quả chuối Tʀầռ tʀʊồռɢ rồi kể lại cho tôi nghe một cách sống động và chân thực vô cùng.
Cô cứ hồn nhiên kể mà không biết người bên cạnh mặt đã đen hơn đít nồi. Anh vừa định mở miệng quở trách thì cánh cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước ra, giọng giận dữ:
- Ai cho mày đưa người lạ vào nhà tao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc